Phần 89
Cùng thời gian… Thị Trấn Cờ Đỏ…
Chiếc Toyota Fortuner có trang bị hệ thống định vị GPS là chiếc dành cho Bí thư huyện… Ngọc Như dáng dấp quê mùa nhưng kỹ thuật lái và sử dụng xe rất điêu luyện, tuy là ngày đầu tiên đến thành phố Cần Thơ, nhưng với hệ thống định vị nàng lái từ huyện Trụ sở uỷ ban huyện Cờ đỏ về khu nghỉ dưỡng Azera như người đã từng sống nơi này lâu năm…
– “Chúng ta có ‘bạn’ đồng hành”… Ngọc Như bình thản nói… hai mắt sáng long lanh… từ lúc vừa ra khỏi UBND huyện, từ tấm gương chiếu hậu, Ngọc Như đã nhìn thấy một chiếc xe bám đuôi… suốt đoạn đường luôn giữ khoãng cách nhưng kinh nghiệm cho Ngọc Như biết chiếc xe kia đang theo xe nàng.
– Vậy sao? Ừm… tốt… hy vọng có trò vui… Kiều Nga mắt nhìn trên tập hồ sơ bình thản gật gù…
Ngọc Như phấn khích… sắp có chuyện để biểu hiện trước lãnh đạo rồi nhưng nàng thất vọng vì khi xe nàng vừa vào khuôn viên của bãi đậu xe… phía xa xa chiếc xe kia đậu lại chừng vài giây rồi vòng ngược lại…
– “Lảnh đạo… bọn chúng đi rồi…”
– Vậy sao… thật làm mất hứng… thôi được. Mình vào gặp Thủ trưởng…
…
Phó tổng giám đốc Loan đang ngồi trước mặt Nancy báo cáo tình hình nghiệp vụ… bên cạnh Nancy là Kiều Chinh… Nancy là cổ đông lớn của Đức Lập, nàng do Nancy tuyển mộ xuống Cần thơ giúp Đức quán xuyến công việc vì vậy tới báo cáo thành tích nghiệp vụ với Nancy cũng là bổn phận… đồng thời Loan đến mời chị em Nancy đến tham quan xem xét căn biệt thự, xem coi có cần gì sữa đổi trước khi dọn vào…
Phó tổng giám đốc Loan, ở Đức Lập công ty quyền uy ngút trời nhưng trước mặt Nancy lại vô cùng khiêm tốn, nề nếp… ngoài bình thản trong lòng hồi họp… nàng biết mình cùng người đàn bà quyền lực trước mặt đang chia xẽ một người đàn ông… Loan không sợ nhưng tốt nhất dấu được thì cứ dấu… có nhiều lần Loan muốn chấm dứt quan hệ với hắn nhưng nghỉ thì dễ, làm thì khó… mỗi lần hắn đến nhà, chưa đầy 5 phút bị hắn lột truồng “hành hạ”… Loan thích được hắn hành hạ… nếu không? Cuộc đời còn lại có còn gì vui?
– “4 Người nữ quân nhân kia cách đây nữa tháng đã được an bày trong căn biệt thự, ngoài ra việc trang trí cũng đã xong hết… Coi lúc nào thuận tiện… các cô đến xem 1 lần coi có vừa ý trước khi dọn đến?”Loan nhìn Nancy điềm đạm cười hỏi.
– Ừm… tôi đã nghe họ báo cáo… Ngày mốt là chiều thứ Năm… ừm… ngày đó đi… tất cả đồ trang trí không có vấn đề gí chứ?
– “Không có vấn đề gì… đại đa số từ bên Ý… rất đẹp… tôi rất thích… rất tiếc là không có cái vinh hạnh được ở trong căn biệt thự như vậy… nhìn thôi cũng đủ hâm mộ rồi”…
Lời nầy Loan nói thật lòng… ngày hôm kia, sau khi mọi việc xong xuôi, Loan có đến ghé mắt kiễm tra lần chót xem coi có sai sót vì không… nàng ngẫn ngơ ngơ ngẩn cả ngày… tuy đã từng sống sung sướng trong nhà cao cửa rộng, nhưng đây mới chính là căn biệt thự trong mơ, ngoài sự xa hoa… 4 nữ quân nhân kia trong vòng hai tuần đã biến căn biệt thự thành một nơi… Loan không biết dùng cụm từ nào để diễn tả, nàng chỉ biết họ trang bị hệ thống vi tính, gắn caméra chung quanh… và rất nhiều thứ mà ngay cả bản thân Loan cũng không biết đó là máy móc gì… nói tóm lại, nàng biết căn biệt thự được trang bị như 1 trung tâm chỉ huy của 1 tổng hành dinh bí mật vậy… và có những phòng họ không cho Loan bước vào…
Loan thầm kinh hãi… không biết Nancy thật sứ muốn làm gì với căn biệt thự này… còn 4 người nữ quân nhân kia… lúc nào mặt cũng lạnh như nước đá… nàng hỏi họ… họ mới mở miệng đáp lời, mỗi lần mở miệng chỉ nghe hoặc “ừm” hoặc ‘không biết’ hoặc ‘theo ý của thủ trưởng’… đại đa số thời gian con lại đều lầm lầm lì lì…
– “Phó Loan chê cười rồi…” nghe Loan nói, Nancy hai mắt sáng ngời… đây là tất cả tâm huyết của nàng… sống làm việc, hưỡng thụ…
– Còn nữa, hôm qua 3 chiếc xe cũng đã được đưa tới… đang đậu trong ga ra của biệt thự… đây là chìa khóa…
Loan móc ra 3 họp chìa khóa… logo bên ngoài thật bắt mắt… một Ferrari 488, một Porsche 911 Carrera, cái bèo nhất là Mercedes mui trần…
– Tới hết rồi à? Nancy kinh hỷ… nàng đang chờ xe… tới thật đúng lúc…
– “Cái gì tới vậy?”Kiều Nga cùng Ngọc Như đi vào… Ngọc Như vừa thấy Nancy, hai mắt mở lớn, kích động hành lễ:
– Thiếu úy Trần Ngọc Như xin chào Thủ trưởng… Thủ Trưởng khỏe…
– Là cô à… tới khi nào? Nancy cười gật đầu…
– Dạ… thuộc hạ đã trình diện tại trụ sớ ủy ban nhân dân sáng nay ạ… Ngọc Như nghiêm chỉnh đáp… lớn tiếng như trong hàng ngủ quân đội…
– Em ấy đã trình diện sáng nay… hiện nay em mang cô ấy về ở tạm với chúng ta…
Kiều Nga nói, vừa nhìn Phó Loan gật đầu chào… cười thân thiện…
– Đang nói về 3 chiếc xe… tới hết rồi.
Hướng về phía Loan, Nancy nói:
– Giao chìa khóa chiếc Mẹc (Mercedes) cho hắn… ừm thôi… để tôi…
– “Hắn đâu rồi?”Kiều Nga nhìn dáo dác…
– “Đừng có nhìn nửa… hắn cũng có chuyện riêng tư mà… nay mai hắn không tới đâu…”Nancy cười trêu em… tuy ngoài mặt như vậy chứ trong lòng cũng thầm rủa không biết hắn bây giờ đang dúi mặt trong húm con nhỏ nào…
– “Cô nàng Kỷ sư Yến khả năng thế nào?” Nancy không nhìn Loan, hai mắt dán vào 3 chiếc hộp đựng chìa khóa của 3 chiếc xe…
– Tốt lắm… vào hạng tháo vát… có thể nói là giỏi…
– “Vậy còn người tên Tuyết kia?”Nancy cũng không quên được người con gái đẹp kia muốn tranh giành tình nhân với nàng cách đây không lâu…
– “Tánh tình hơi bướng nhưng có thể nói cũng là một nhân tài…” Loan bình thản đáp, trong lòng lấy làm lạ… ý gì đây? Loan biết hai người này tên kia đã “ăn” rồi…
– Ừm… nếu có thể cất nhắc thì nên cất nhắc… trọng dụng nhân tài là điều nên làm…
– “Tôi cũng có ý này… quên nửa, tuy chúng ta có hợp đồng cao tốc Bắc Nam nhưng chưa có thể triển khai được… đang chờ lệnh mới…” Trong lòng dậy sóng nhưng mặt ngoài Loan rất bình thản, đối đáp rất tự nhiên, chuyên nghiệp…
– Chuyện này tôi biết… không gấp… hình như hiện giờ Công ty cũng có khá nhiều công trình mà…
– “Chuyện này thì đúng… nhưng tánh tôi hơi lo xa… luôn tìm kiếm công trình cho hai năm tới… tôi định tiến quân bên Vĩnh Long, Long Xuyên và phía Sóc trăng…”Loan hai mắt sáng ngời khi bàn về hướng đi của Đức lập…
– Hahaha… “Điều này càng chứng minh cái nhìn của tôi… Phó Loan quả là nhân tài… không làm tôi thất vọng… Tốt lắm… phần quan hệ… Phó giám đốc không cần lo… tôi sẽ trãi đường trước…”Nancy bật cười vui vẻ.
– Được vậy thì còn gì bằng… không còn gì nửa tôi về… chiều thứ Năm… tôi sẽ đến rồi cùng nhau đến biệt thự…
– Được… vậy thứ Năm gặp lại…
…
Chờ Loan khuất bóng… Nancy nghiêm nghị nhìn Kiều Nga hỏi.
– Hôm nay ngày đầu tiên nhậm chức… thế nào?
– “Thú vị… trên đường trở lại đây… Ngọc Như phát hiện bị theo dõi…”Kiều Ngân nheo mắt đáp…
– “Vậy sao? Có biết là ai không?”
Kiều Nga đặt sấp hồ sơ trên bàn.
– Không ai ngoài tên này… sáng nay Ngọc Như cùng hắn có chút đụng chạm…
Nancy cầm tập hồ sơ nheo mắt nhìn…
– Hắn tự nộp mạng sớm vậy sao? Hahaha… chúng ta thu thập tài liệu về hắn bấy lâu nay… nay hắn cho mình cơ hội… vậy thì tốt quá rồi… ừm, cuối tuần này chúng ta dọn vào biệt thự… ở đó, nhân thủ cũng đã an bày… Tất cả ngồi xuống đi… có chuyện cần bàn… Ngọc Như em cũng ngồi xuống… em tới thật đúng lúc…
– “Dạ Thủ trưởng… Thủ trưởng có gì căn dặn…”Ngọc Như như cái máy, đứng nghiêm đợi lệnh khiến Nancy đang nghiêm nghị cũng phì cười:
– Thả lõng đi… đây không phải là trong trại quân… coi như người trong nhà… ừm gọi tôi là chị thì được rồi…
– “Dạ… Thủ… dạ chị…”Ngọc Như kích động mặt đỏ bừng… gọi Thiếu tướng Nancy là “chị” danh dự cở nào a…
– “Được rồi… bây giờ nói chuyện chánh… định là chuyện này xong tới chuyện kia nhưng xem ra bây giờ phải tiến hành song song…”Nancy cầm ly Crown Royal Reverse, có vài cục nước đá hớp một ngụm nhỏ… đây là một loại whisky được ưa chuộng ở xứ Canada, cũng là một trong loại rượu nàng ưa thích.
– “Chị đã nghiên cứu rất kỹ về tên này… chúng ta không thể xem nhẹ hắn được, đặc biệt là bên cạnh hắn có 4 tên cực kỳ nguy hiểm… chị nghi ngờ 4 tên này là bọn bị tầm nả 10 năm nay nhưng chưa có bằng chứng rõ rệt… vì vậy muốn chứng minh… ừm…”Nancy gõ gõ ngón tay trỏ lên mặt bàn… trầm ngâm suy nghỉ…
– Hôm nay hắn thấy Kiều Nga liền nổi lòng tà dâm nên cho người theo dỏi là muốn biết đường đi nước bước của Kiều Nga… sau đó lập kế hoạch bắt cóc… chắc chắn là như vậy… đây là chiêu hắn thường dùng trong vòng mấy năm nay… như vậy mình tương kế tựu kế… rút củi đáy nồi…
– “Ý của chị là…”Kiều Nga hình như nắm bắt được mưu đồ của Nancy…
– Hiện nay ở biệt thự có 4 người… bắt đầu ngày mai chị hỏa tốc điều động 2 nhân thủ đi phía sau xe Kiều Nga nhưng giữ một khoãng cách xa, như vậy khi bọn chúng ra tay sẻ lọt vào tầm ngấm của mình… bắt chúng đem về biệt thự từ từ chiêu đãi…
– “Từ huyện Cờ đỏ về đây thời gian cũng cần một tiếng rưỡi, có hai đoạn đường, đoạn thứ nhất là đoạn ĐT922, đoạn thứ hai là QL91… bọn chúng khi muốn ra tay dĩ nhiên là sẻ chọn khúc ĐT922 rồi… tại vì khúc QL91 thì quá gần Cần thơ… không phải địa bàn của chúng, chúng không ngu đâu… nếu là chúng ta thì chúng ta cũng sẽ làm như vậy mà… đúng không?”Nancy mĩm cười gật gù…
– “Như vậy làm sao chúng chận xe lại? Lúc đó xe đang di chuyển với tốc độ cao”… Kiều Chinh vừa hỏi vừa trầm tư suy nghỉ…
– “Nếu xe em đang di chuyển, có xe CA hú còi kêu em dừng… em có dừng không? Chính là chiêu này… hahaha… chắc chắn là như vậy.”Nancy cười rộ lên trước ánh mắt khâm phục của Ngọc Như…
– Đúng ha… hắn là Trưởng CA, thân tín không ít… chỉ cần phái vài tên chận xe mình là được rồi… Kiều Nga gật gù…
– “Chỉ đúng một nửa thôi… người ra tay sẽ là 4 tên cực kỳ nguy hiễm kia… hắn không để người khác đâu… hắn muốn một lần ra tay là một lần đắc thủ… nhưng bọn hắn chắc chắn sẻ đi một xe, như vậy chỉ tối đa là hai tên thôi, bọn hắn tính toán là sau khi bắt hai đứa, cần phải có chỗ chở chứ… hơn nữa dưới mắt chúng, bắt hai người đàn bà đâu cần 4 người đàn ông ra tay…”
Nancy “nói” ra kế hoạch của người khác như đã nắm rõ trong lòng bàn tay của mình… nhưng Kiều Chinh, Kiều Nga, Ngọc Như đều không thấy chỗ sơ hở, không có điểm nào vô lý để phản bác… trong thăm tâm ba người Kiều Chinh, Kiều Nga, Ngọc Như đều phục sát đất…
– Bởi vậy… kế hoạch của mình là như vầy… khi bọn chúng hú còi ra dấu thì Ngọc Như… em ngừng xe lại… bọn chúng cũng ngừng xe, bước tới làm bộ hỏi bằng lái, giấy xe… hahaha lúc đó hai em chĩa súng vào đầu chúng thì được rồi… lúc đó 2 người của mình áp tới còng chúng đem chúng về biệt thự… đơn giản là như vậy…
– Như vậy chiếc xe của bọn chúng thì sao?
– Cứ để đó… xe đó… người thì mất tích… tên Bùi thế Hiển sẻ mất ăn mất ngủ… hahaha…
– “Hiểu rồi… vấn đề là khi nào… hi vọng chúng ra tay càng sớm càng tốt”… Kiều Nga hậm hực…
– Yên chí đi… Chị nghiên cứu hồ sơ hắn nhiều lần rồi… hắn rất kiêu ngạo, nóng tính… nay mai thôi… Còn chuyện thứ hai ở Đại Ngải cũng quan trọng không kém… nhưng cần nhiều nhân thủ hơn…
Cùng thời gian… gần huyện Cờ đỏ…
Từ phía Cần Thơ đi tới… phía bên phải của con đường Lê Đức Thọ, dọc con lộ tẻ vào khoãng 1 cây số… có căn biệt thự rất bắt mắt… xây cất chỉ vài năm gần đây… ước lượng không dưới 20 tỷ đồng… Ở cái thị trấn Cờ đỏ, có được khả năng xây được căn biệt thự như vầy… dĩ nhiên phải là người giàu có…
Không nhửng giàu có, chủ nhân ngôi biệt thự này ai thấy cũng sợ… quyền lực của hắn trong thị trấn Cờ đỏ này hầu như là tuyệt đối… chẳng ai dám chống đối hắn… có thể nói, dưới bầu trời huyện Cờ đỏ, hắn là người có thể lật tay làm mây, úp tay làm mưa… người này chính là Trưởng CA huyện Bùi Thế Hiển… người dân địa phương thường gọi lén với cái tên vô cùng hắc ám: Hiển dâm…
Giờ này, trên chiếc giường rộng lớn trong căn phòng ngủ cực kỳ xa hoa ở lầu hai, Hiển đang gối đầu trên đùi một cô gái, phía dưới hai cô gái khác đang thay phiên hôn hít, bú liếm cặc hắn… tất cả đều trần truồng… cảnh tượng vô cùng dâm dật… trong phòng, khói bay lững lờ, có mùi thơm của thuốc phiện…
Trưởng CA Hiển đang phê thuốc phiện… chuẩn bị chơi trò “Nhất Long tam Phụng”… hắn thích vậy… cảm thấy như vậy mới hưỡng thụ được lối sống của hoàng đế…
Hiển coi mình là hoàng đế… Hoàng đế của huyện Cờ đỏ…
Hôm nay, Hiển không được vui… hắn muốn đập phá cho hả cơn giận, sau cùng hắn gọi đám đàn bà thường ngày phục vụ hắn để cho hắn phát tiết nhưng cã ba thay phiên bú liếm… hắn vẩn không phọt được… hình bóng yêu kiều của tân Bi thư sáng nay luôn xuất hiện trong đầu khiến Hiển ngẩn ngơ… Hiển chưa có dịp đụ người đàn bà nào như vậy… nhìn lại thấy mấy người bên mình quá dung tục tầm thường… Hiển vô cùng chán ghét… đây là lý do hắn chưa phọt được…
– “Được rồi… được rồi… đi ra đi… hết hứng rồi…”Hiển quát tháo xua đuổi như đuổi tà khiến mấy cô gái sợ hãi gom quần áo đi nhanh ra khỏi phòng…
– “Bí thư oai lắm sao? Tao không đụ mầy banh lồn… đụ má… tao không phải là Bùi Thế Hiển…”hai mắt Hiển long lên nhìn thật dễ sợ…
Có tiếng gõ cửa phòng…
– “Vô đi”… Hiển nói như hét…
Hai người đàn ông trên dưới 40 bước vào phòng… nét mặt rất đanh ác, cô hồn… đây chính là 2 trong 4 thân tín của Hiển… thân phận không phải là CA nhưng đồng phục trên người lúc nào cũng là đồng phục CA cho dễ bề hành động…
– Sao rồi?
– Cô ta đang ở khu nghỉ dưỡng Azerai… bão đảm là cô bé Bí thư này xuất thân tiểu thơ con nhà giàu rồi, người thường đâu ai có tiền ở chỗ đó… lão đại chừng nào muốn tụi này ra tay… cứ nói.
– Tụi bây có khi nào nghỉ là con của lãnh đạo cao tầng không? Hiển có vẻ hơi dè dặt nói.
– Hắc hắc hắc… rồi sao chứ? Mình ra tay… thần không hay quỷ không biết… chơi xong rồi hủy xác diệt tích… ai biết được… hắc hắc hắc… đâu phải lần đầu đâu chứ… lão đại à… hàng thượng phẫm đó nhe… lão đại chơi đã xong thì cho đàn em… hắc hắc hắc… Gả mặt sẹo cười dâm đãng…
– Yên chí đi… có bao giờ tao chơi một mình? Mầy nói đi… thôi được, đụ má… tao nứng cặc rồi… chiều mai trên đường tụi nó về… hai đứa bây hành động đi.
– OK… lão đại… rửa cặc chờ đi… hắc hắc hắc.