Phần 91
– Hả? Không phải chứ? Sao giống như là Đường Tăng đo lạc vào “Nử nhi quốc” vậy?
Bước qua cửa chánh, thấy trong phòng cả một đám phụ nữ liền thốt lên với vẻ kinh ngạc…
– “Dù cho là”nữ nhi quốc”thì cậu là Trư bát Giới chứ không phải là Đường tăng đâu…” Kiều Nha bĩu môi, trong bụng “oán giận”… từ sáng đến giờ không gọi di động, rõ ràng không “đếm xỉa” tới nàng…
– Thiệt là không đàng hoàng chút nào… lại đây… chị giới thiệu… đây là đám thuộc hạ… cũng là chị em của chị… Thu Tâm, Thùy Linh, Mỷ Kiều, Phương Anh… các em… đây là Trần Đức… mọi người làm quen với nhau đi…
– Chào… xin chào… cậu… Trần Đức.
– Hahaha xin chào các chị… các chị mạnh khỏe…
– “Thôi được rồi… đừng có ba hoa nửa… khuya rồi… cậu… cậu tới đây làm gì?” – Nancy má đỏ hây hây trừng mắt nhìn Đức ‘cao cao tại thượng’ hất hàm hỏi.
– Hả? Tới đây làm gì??? Đức sửng sốt… nhưng hiểu ra… “hahaha không ngờ Nancy cũng biết mắc cở trước đám thuộc hạ nha…”
– A… chuyện là vầy… muốn bàn chuyện bọn Lưu Đức Quân đó mà…
– Ừm… chuyện đó tuy quan trọng nhưng chưa khần cấp… phải làm xong chuyện này trước đã… có người muốn bắt cóc Kiều Nga với ý đồ đen tối…
– Cái gì? Tui sẻ liều mạng với bọn chúng? Là ai vậy?
“Đức”hùng hổ”… Kiều Nga biết tên này chỉ có cái miệng nhưng nghe hắn nói lòng thấy ấm áp, ngọt ngào…
– Chuyện nầy cậu không cần xen vào… khuya rồi… nơi đây có nhiều phòng… chọn một phòng đi ngủ đi… sáng nói sau…
Nói xong, Nancy thản nhiên bước đi… Kiều Nga nguýt nó rồi cũng bước theo… Kiều Chinh cúi mặt cười trộm…
– Hả… ừm…
…
– Chuyện gì đây? Chẵng lẻ đêm nay bị “treo cu”? Không chứ hả? Bày đặt mắc cở… hihihi… bây giờ khuya rồi, mình cứ mò qua coi làm gì được mình?
Nghỉ là làm, nó rón rén đứng lên đi về phía phòng bên cạnh… mấy cô nàng quân nhân kia rỏ ràng ngủ ở tầng dưới… không thể nào nhầm lẩn…
Cửa không khóa… hắc hắc… Kiều Nga hay con cọp cái cũng được… Đức mở cửa rón rén bước vào… ánh đèn mờ mờ, người đẹp nằm quay lưng về hướng nó… chỉ mặc cái quần lót, tấm lưng trắng, mông no tròn, đôi chân dài… Đức ngả người ôm chầm từ phía sau tay nhanh chóng thọt thẳng vào quần lót xoa đám lông mềm mại… miệng áp ngay sau ót hôn hít… trong đầu cứ nghỉ không là Nancy thì là Kiều Nga…
Ban tay chạm đám lông mềm mại… hahaha… Không phải là “Bạch hổ” vậy là Kiều Nga rồi…
Lúc Đức mở cửa phòng bước vào… Kiều Chinh cứ tưởng đây là an bày của Nancy… nàng hồi họp nằm im… đây chỉ là sớm hay muộn thôi… nghỉ vậy nên tinh thần bớt căng thẳng… đến lúc tay hắn chạm vào chỗ đó, Kiều Chinh khẻ rên nhẹ…
Đức sửng sốt… không phải Kiều Nga… Nancy là “Bạch hổ”… Kiều Nga “rừng” không rậm rạp… tay nó vừa sờ được khu rừng vô cùng rậm rạp… 3 chị em… vậy thì chính là Kiều Chinh rồi… hắc hắc hắc… là số trời định nha… tay ngang nhiên tiếp tục sờ, khều, móc… tung hoành ngang dọc… cuối cùng kéo cái quần lót tuột hẵn ra ngoài, dang rộng hai chân người đẹp ra dúi miệng vào giữa hai đùi… nơi đó giửa hai khe thịt đã ướt đẫm…
Kiều Chinh hai mắt mở lớn nhìn trên trần nhà… hai tay không biết từ lúc nào ghì mạnh đầu tóc Đức sát vào… bú liếm phía dưới một hồi, miệng Đức chậm rãi rà lên trên, nút đầu ti bên trái, tay bóp vú se đầu ti bên phải… cảm giác đầu ti bị hắn ngậm lấy, nút như đứa trẻ bú sửa mẹ khiến nàng chơi vơi… cuối cùng môi Đức áp vào môi người đẹp… Kiều Chinh hai tay vít mạnh cổ hắn, mãnh liệt đáp trả…
Kinh nghiệm “bóc tem” có thừa… gát hai chân người đẹp lên vai… tai cầm cặc rà ngay cửa… giây phút quan trọng đã đến… Kiều Nga căng thẳng mím môi… nghe nói là đau thấu trời xanh… sau đó là sướng tận mây xanh… không hiểu gì hết… nhưng ai cũng chịu được mà… mình sợ cái gì?
– Anh vào nhé? Đức “cảnh báo”…
…
– Không ừ hử có nghĩa là “bật đèn xanh rồi”… tuy vậy nó vẫn từ từ… đút vô một chút… ngừng một chút, vô cùng thương hương tiếc ngọc… nhấp nhấp nhè nhẹ…
Đối với cảm giác đau của da thịt… trời sinh có người không thích “dây dưa” chỉ thích dứt khoát… Kiều Chinh là loại người thích dứt khóat… không thích cái đau dây dưa, thừa lúc Đức nhấp tới, hai tay ôm ghì lưng nó kéo mạnh… cặc Đức một “nhát” đâm lúc cán… Kiều Chinh mím môi nhăn mặt… nhưng chỉ trong phút giây thôi, cơn đau dịu dần… cơ thịt nơi ấy bắt đầu co bóp… thích ứng với người khách lạ đầu tiên trong đời…
Hắn từ từ chuyển động… hai tay nàng bấu mạnh vào đùi hắn…
Hắn chuyển động nhanh dần… nhanh dần…
Bây giờ Kiều Chinh mới hiểu sao mỗi lần nhắc tới hắn… nét mặt của chị hai và con nhỏ Kiều Nga có vẻ là lạ… mĩm cười vu vơ…
…
Đêm đã khuya… Kiều Chinh chìm vào giấc ngủ say sưa… không biết trong mộng thấy gì nhưng trên môi thỉnh thoãng điểm nụ cười…
…
Kiều Nga trằn trọc ngủ không được… lăn qua lăn lại, hai mắt mở trao tráo nhìn lên trần nhà… nghe tiếng có người mở cửa bên phòng bên kia… Kiều Nga mĩm cười đắc ý… nghỉ tới lúc hắn bị chị mình đá ra khỏi phòng trong bụng cười khoái tỉ tê… ừm… mình cũng sẽ làm như vậy… dám cả ngày nay không “đếm xỉa” gì tới mình…
Nhưng một lúc sau… chẳng thấy kịch bản như nàng tưởng tượng… Kiều Nga vểnh tai nghe ngóng… phòng bên kia “êm ru” không có biến động gì… sao kỳ vậy? Không phải chị Kiều Chinh nói chưa chuẩn bị tinh thần, nói “sợ đau” hay sao… Kiều Nga rón rén bước xuống giường, đi đến áp tai sát tường nghe ngóng… mặt nàng thoáng hồng lên khi nghe hình như có tiếng rên rỉ…
“Vậy mà nói cho xôm… đáng ghét…”Kiều Nga trở lại giường nằm… trằn trọc… lại lăn qua lăn lại rồi thiếp đi lúc nào không biết…
Tờ mờ sáng, bên ngoài trời mưa rả rích, Kiều Nga cảm thấy lành lạnh… đang mơ mơ màng màng, một mùi hơi quen thuộc, ấm áp sát vào lưng… nàng muốn “đạp” một cái cho bỏ ghét… nhưng chỉ nghỉ thôi… cho đến khi tay hắn áp sát giửa hai đùi nàng, vuốt ve… hắn lại ngậm đầu ti nàng nút như đứa trẻ… nổi giận hờn từ đêm qua tan biến, hai tay nàng ôm ghì hắn…
Hắn trườn người xuống… úp mặt vào giửa hai đùi nàng… nơi ấy của nàng ướt mem… lầy lội… thiệt mắc cở chết đi được nhưng hắn cứ dúi miệng vào mút chùn chụt… Kiều Nga chơi vơi… tâm hồn mê sãng…
Hắn lật nàng nằm sắp, tách hai chân nàng ra… giống như lần trước í mà… ra vẻ “hiểu biết”… Kiều Nga nhỗm người vểnh mông chờ đợi…
Hắn đút vào… đẫy tới… hai tay nàng chống lên giường phối hợp đẫy ngược ra sau…
Bên ngoài mưa càng lúc càng nặng hạt… hạt mưa… mưa rơi tí tách…
Bên trong… trận chiến càng lúc càng dử dội… hắn đẫy tới… nàng đẫy lui… nhịp nhàng phối hợp…
Thật sướng… ừm… đúng rồi, hắn nói là doggy style… tên mắc dịch… tối ngày nghỉ tới chuyện gì đâu không… mai này chắc sẽ còn nhiều “cái kỳ cục” nửa… nhưng nàng… thích…
…
Buổi sáng… trong căn biệt thự cũng đầy đủ không kém như lúc còn ở trong khu nghỉ dưởng Azerai… hơn nửa là có cái không khí của một gia đình… Cũng nhờ 4 người nữ quân nhân kia… ngoài cái bộ mặt lạnh như nước đá, cái tài đặc thù của mỗi cá nhân… họ lại còn biết nấu nướng… nhờ vậy buổi ăn sáng thật phong phú… nhưng hiện giờ chỉ có hai người… Đức ngồi ăn, cái miệng không ngừng nhai nhóp nhép… 4 người kia thì không thấy đâu, tuy được coi là chị em với Thiếu tướng Nancy nhưng hình như họ nhìn ra cái quan hệ của Thủ trưởng với chàng thanh niên này… sự riêng tư của Thủ trưởng cũng cần được tôn trọng đấy…
Đức miệng không ngừng nhai nhóp nhép thật là không có “hình tượng” hào hoa phong nhả chút nào… Nancy ngồi suy nghỉ, thỉnh thoãng nâng ly cà phê nhâm nhi…
– “Tôi cảm thấy có cái gì đó kỳ quái… không hiểu được… nghỉ hoài nghỉ không thông”… Sau một hồi trầm ngâm suy nghỉ… Nancy nói…
– Cái gì nghỉ không thông? Nói nghe coi… có phải liên quan đến chuyện của Kiều Nga?
Nancy lắc đầu:
– Chuyện của Kiều Nga đã dàn xếp xong rồi… chỉ cần chờ thôi… cái chị muốn nói là cái vụ ở Đại Ngãi… cậu suy nghỉ đi… số lượng ma túy từ đâu tới?
– …
– Ngay Sóc trăng? Từ Bạc Liêu? Hay Cà mau? Không có lý… theo tôi được biết nhửng nơi đó chĩ có thể là nơi tiêu thụ… nếu nói là Cần Thơ thì cũng không hợp lý vì Lưu Kiến Quân còn đem ngược về Cần Thơ… Sài Gòn? Lại càng không có khả năng… rất là phi lý đếu đem ma túy từ Sài gòn xuống Cần Thơ… vì vậy chỉ có con đường duy nhất là…
– “Từ bên Miên đổ qua Châu đốc, Long Xuyên rồi vào Cần Thơ… sau đó chuyển đi Sài Gòn?”Đức nhìn ra trọng điểm của vấn đề…
– “Hahaha… không tệ… không tệ… cậu cũng có cái nhìn giống chị ha”… Nancy tán thưởng…
– “Gần mực thì đen gần đèn thì sáng mà… hihihi… thầy hay thì trò giỏi thôi…”Đức được dịp liền không chậm trể trổ tài miệng lưởi… nịnh đầm…
– “Cái tài nịnh bợ của cậu ngày càng giỏi ha…”Nancy cười mắng…
– “Đó là bản lãnh giỏi nhất của hắn mà”… Kiều Chinh đang đi tới nghe Nancy “mắng” Đức liền chụp cơ hội hùa thêm… hai má đỏ hồng liếc Đức… bây giờ chỗ đó vẫn còn đau nhưng hương vị “xuân tình” lộ rõ trên mặt…
– Vậy sao? Hahaha… cám ơn đã tán thưởng… bây giờ mới biết mình cũng có chút tài cán đó nha… nè… nè… lại đây ngồi xuống… uống cà phê, ăn sáng… hihihi…
Đức cười hihi haha trêu chọc… Nancy cười chúm chím, nàng dỉ nhiên là biết chuyện gì đã xảy ra đêm qua, Kiều Chinh liếc trộm chị… hai má rực đỏ… ngượng ngùng…
– “Anh nha… chỉ biết nịnh bợ thôi”… lại một tiếng “xỉ vả” vang lên… Kiều Nga cũng đã chỉnh tề trong bộ trang phục đi làm… nghe hai chị mình “tấn công” Đức, cũng nhảy vào “thêm chút” sức…
– “Ây… có câu:”Vuốt râu nịnh vợ con bu nó… quắc mắt khinh đời cái bộ anh”… có gì không đúng chứ?”Đức trơ trẻn nhìn nhận nịnh “vợ” khiến cả ba chị em Nancy, Kiều Chinh, Kiều Nga trong lòng thấy ngọt ngào nhưng ngoài mặt “nghiêm túc trừng mắt”…
– Ừm… trở lại vấn đề kia… Không cần suy nghỉ nhiều đâu… chiều nay hoặc chiều mai tôi còn đi gặp bà kia mà… đã bị mình thu phục… phải nói cho mình biết thôi…
Nancy lắc đầu:
– Cậu có thể thử… nhưng theo chị… bà ta chỉ là người nhận rồi đưa hàng thôi… không biết nhiều hơn đâu… bọn người Lưu Kiến Quân cũng không hơn chỉ đến, lấy hàng đem đi tiêu thụ…
– Vậy cô có ý kiến gì? Nói đi…
– “Ừm… hôm nay cậu không cần tới trường Đảng… tìm bà ta trò chuyện một chút… nói là bà ta phải ẩn mình cho kỷ… cậu biết nói sao rồi chứ gì? Chờ xong cái vụ Kiều Nga, bà ta mới có thể lộ diện, lúc đó mình thả con gái bà ta…”Hai mắt nheo lại, hớp một ngụm cà phê, gật gù nói tiếp:
– … hôm nay có thể thả tên công tử bột kia trước được rồi… chị sẽ gọi điện thông báo cho Cục An Ninh, cậu đến lấy người xong đưa hắn về…
– Yên chí… chuyện này dễ thôi… vậy còn bọn Lưu Kiến Quân?
– Hahaha… buôn bán độc phẩm, cứ theo luật mà làm… tốn cơm của xã hội… Còn nửa, cậu để lại cái địa chỉ của căn biệt thự… Thu Tâm cần tới đó làm một ít chuyện… OK… tất cả hiễu rồi chứ gì? Giải tán đi… người nào cứ đi làm chuyện của người đó…
…
Trong căn phòng trên lầu ba… Nancy ngồi giửa, Kiều Chinh bên trái, Thục Linh bênphải… 3 cặp mắt nhìn lên 3 màn truyền hình rộng lớn trên tường…
Trên màn hình… Kiều Nga đang ngồi trên xe, Ngọc Như ở vị trị lái xe… quan cảnh trước sau, trái, phải bên ngoài xe Kiền Nga đều thấy rõ trước mắt… phía sau xa xa, Phương Anh, Mỹ Kiều cũng trên chiếc xe Toyota Land Cruiser màu đen đang bám theo… khoảng cách không quá trăm thước…
– Testing… testing… Đây là trung tâm chỉ huy “Bạch xà”… “Ngọc Như”, “Phương Anh” có nghe rõ không? Báo cáo đi… over…
– “Phương Anh”… nghe rõ… over…
– “Ngọc Như”… nghe rõ… over…
– Mỹ Kiều… Chiều nay nhớ giữ khoãng cách khoãng 300 mét… nghe rõ? Over…
– Mỹ Kiều… nghe rõ… over…
…
– Tốt. Lắm… mồi đã sẳn sàng… bây giờ… chúng ta chờ lũ chuột tới… Nancy nhếch môi cười…
– Thủ trưởng… em thích cái tên “Bạch xà”… nghe thật hay… hihihi.
– “Hihihi… vậy có biết tại sao lại chọn cái tên ‘Bạch Xà’ không?” Nancy cười một cách vui vẻ…
– “Dỉ nhiên rồi… chỉ có rắn mới vồ chuột… dù sao lũ chuột này cũng có cái vinh hạnh chết dưới tay của mỹ nữ… hahaha chử”Bạch Xà” dùng để chơi cho vui thôi… như vậy mới tăng thêm phần thú vị… Kiều Chinh cười rộ lên…
– “Đúng ha”… hihihi… Thục Linh bật cười phụ họa… cả căn phòng tràn ngập tiếng cười…
Tiếng cười của mỹ nữ… Bất cứ ai nghe chắc chắn sẻ mê ly, tâm thần mê mẩn… nhưng nếu hiểu được ý nghĩa của tiếng cười này cũng sẽ lạnh người, rởn tóc gáy…
Thiếu tướng Nancy, khi bộc lộ ý xuân với người tình chính là “yểu điệu thục nữ” nhưng đối với địch nhân, khi bộc lộ sát ý chính là “xà mỹ nữ”.