Phần 95
Quả đúng như vậy… tường giáp bên trái là Kiều Nga, tường giáp bên phải là Kiều Chinh. Cả hai đang nín thở như sợ bị “phát giác”… áp tai vào nghe ngóng… mặt đỏ bừng, có lúc ngây ngô, si ngốc… miệng có lúc mĩm cười, có lúc bậm môi…
Bên này thời cơ cũng đã chín mùi rồi… đã đến lúc “làm em bé”… Nancy chống hai tay, hai đầu gối lên giường… vễnh mông chờ đợi…
Đứng sát cạnh giường, Đức đưa cặc tới rà trước cửa động… hai tay vịn eo kéo mạnh vào… nàng chống tay đẫy mạnh ra sau phối hợp… Đức nhấn tới, nàng đẩy mạnh về phía sau… nhịp nhàng phối hợp.
Chiếc giường nhập cãng từ Ý vững chắc cũng run chuyễn từng đợt…
Phòng bên trái, Kiều Nga mím môi, hai mắt long lanh…
Phòng bên phải, Kiều Chinh hai tay nắm chặt vát áo ngủ… hai đùi kẹp chặt.
Lầu dưới… Phương Anh, Mỷ Kiều, Thu Tâm, Thục Linh tuy đã ngủ nhưng nếu nhìn kỹ… mí mắt luôn lay động… hai má người nào cũng đỏ bừng. Tuy khoãng cách khá xa nhưng được tôi luyện kỷ càng nên họ rất thính tai lại rất nhập tâm chú ý nghe ngóng…
“Thủ trưởng ‘ngầu thiệt’…”
Chỉ có Ngọc Như vẫn còn vô tư… ngáy nhè nhẹ.
…
Im lặng… họ thở phào… bây giờ ngủ được rồi.
…
“Lại nửa? Tên kia có phải là người không vậy?”
Đức nào biết gì… nó vừa ngừng lại cho Thiếu tướng Nancy “nghỉ ngơi” chút chút… nhìn nàng “tả tơi” nó mĩm cười đắc ý… hiến nàng “nóng giận” đẫy nó nằm ngã lên giường, ngồi lên cầm cặc, định vị trí ngồi uống “hung hăng” nhún nhẩy… ngựa phi ngựa phi đường xa… quyết không khuất phục.
…
Cuối cùng một dòng nước ấm bắn vào người… nàng nhanh chóng lật người nằm dưới… không dám hung hăng càn quấy nửa… không thể đễ những giọt khí ấm nầy chãy ra ngoài…
Đức gát hai chân Nancy lên vai… tiếp tục di chuyễn mông tới lui… càng lúc càng mạnh…
Bành bạch, bành bạch… bành bạch…
Đời này… họ là của nhau…
Trời sinh một cặp…
…
Cách đây không lâu… Quốc mướn một căn nhà không xa trường Tiểu học Thị trấn Cờ đỏ… hắn nói không thích ồn ào ở trung tâm phố thị nên dọn về đây, yên tỉnh hơn… thật ra hắn có ý đồ… từ lúc Phó Chánh văn phòng Thu Hoa chịu cởi quần cho hắn thưỡng thức cơ thể nàng… Quốc mê mệt và đã trở thành nô lệ của Hoa… Quốc muốn độc chiếm người đàn bà này… buổi chiều biết Hùng thư ký đụ Hoa… gả điên tiết muốn xông vào bắn chết tên Hùng kia cho hả giận… nhưng cố dằn…
Nghe lời Hoa… Quốc về nhà chờ… mãi đến gần nửa đêm mới thấy nàng xuất hiện, buồn rầu vô cùng ủy khuất…
Nứng cặc từ hồi chiều đến nửa đêm… Quốc vừa nhìn thấy Thu Hoa liền vồ lấy, hổi hả lột quần áo nàng… Hoa dang rộng hai chân cho hắn dúi mồm vào hì hục bú liếm… nàng thầm khinh bỉ, tên nào cũng vậy… cứ thích dúi mồm vào… thôi thì cho hắn thỏa mãn trước… nói chuyện sau…
Hai ngày nay… hai tên Minh sẹo và Tấn lác không thấy bóng dáng… rỏ ràng có chuyện gì đang xảy ra… nếu không thì 2 thằng dâm dục nầy cũng tìm Hoa vòi vỉnh đụ đéo… gần nửa năm nay… nàng 1 mình phải thỏa mãn dục vọng của 6 người đàn ông… hai cậu cháu kia có nằm mơ cũng không biết thủ hạ của họ đã bị nàng thu phục. Cũng may nàng khéo léo dàn xếp mới không bể chuyện… trong 4 người này, Quốc là người dễ dạy nhất… nghe lời nàng nhất… hắn thích được nàng bú rồi phọt trong miệng nàng… để hắn phọt xong là hắn moi cả tim gan mà nói…
Bú cặc thôi mà… chuyện nhỏ… Hoa nằm trên người Quốc, áp sát lồn vào miệng hắn… phía dưới này ngậm bìu dái hắn, cắn nhẹ rồi liếm từ bìu dái lên đến đầu cặc… ngậm vào, gục gặc đầu… mút mạnh… Hoa cảm giác chỗ đó của nàng, Quốc cũng mút mạnh, hai tai hắn bấu chặc mông nàng…
Hoa nhỗm người lên… dí lồn sát hơn vào miệng Quốc… tay cầm cặc hắn sục… phía dưới nàng cảm giác hắn cong người… biết hắn sắp bắn… Hoa cúi đầu ngậm vào… gục gặc đầu…
… Hoa đưa lưởi liếm sạch đầu cặc Quốc như chiều nay nàng đã liếm cặc Hiển… Quốc nằm lim dim hưởng thụ… liếm xong, nàng áp đầu lên ngực hắn, tay vuốt ve con cặc đang mềm… dẩn dụ hắn đi đến hiệp nhì…
– “Chuyện gì đã xảy ra… nói em nghe coi…”Hoa vừa nâng niu cặc Quốc vừa nũng nịu nói…
– “Ừm… Thằng Tấn, thằng Minh… mất tích rồi… hình như là bị bắt cóc” mặt Quốc nghiêm trọng, hắn nói…
– “Cái gì? Không thể nào?” Hoa giựt mình… sao lại có thể chứ?
– Anh cũng nghỉ như em… nhưng thằng Hùng nói rất có lý… chiếc xe tụi nó lái, tìm được ở quán cây dừa… tụi nó thì biến mất… làm sao giải thích? Chỉ có thể nói là bị bắt cóc thôi…
– “Vậy… vậy có biết ai làm? Sao to gan vậy?”Hoa run giọng… chuyện này nằm ngoài sự tưỡng tượng của nàng… huyện Cờ đỏ này… ai dám rờ dái cậu cháu Phạm Bá Thành? Chán sống sao?
– Còn chưa biết… cái này mới đáng sợ… họ trong tối mình trong sáng… còn nữa… 7 kí bột giao rồi nhưng tiền thì chưa thu được… thằng Hiển vì vậy mà điên lên… 700 ngàn mỹ kim…
Khác với thường ngày, thay vì gọi là “lão đại”… Quốc gọi “thằng Hiển” giọng rất khinh thường…
– “700 Ngàn đô?” Hoa xúc động kêu lên… 15 tỷ bạc đó…
– Ừm… 700 ngàn… cũng chưa chắc là mất hẳn… anh đang kiếm con mụ kia… kiếm được nó chắc là kiếm được tiền…
Hoa chợt động tâm cơ… nàng nhìn Quốc nói gằn.
– Là 15 tỷ đó…
– “Ừm… hả? Ý của em là…”nhìn vẻ mặt, ánh mắt của Hoa… Quốc chợt tỉnh ngộ… nếu tìm được con mụ kia, tìm được 700 ngàn kia đem về… như vậy là có ngu quá hay không vậy? Nếu lấy tiền xong, giết con mụ kia, hủy xác diệt tích, thần không biết quỷ không hay… Quốc nhìn Hoa, đưa tay lên cổ làm ra dấu “cưa cổ”…
Hoa chầm chậm gật đầu… Quốc cũng chầm chậm gật đầu…
Phấn khởi, Hoa chồm người xuống cầm cặc ngậm vào ra sức hầu hạ… Cặc Quốc nhanh chóng sừng sộ ngóc đầu đòi khai hỏa… Hoa chõng khu chìa mông ra sau khêu khích… Quốc đứng lên cầm cặc từ phía sau rà tìm cửa động… đút vào… hắn hứng chí nắc bạo… hắn nắc tới, nàng đẩy ngược về sau hỗ trợ… Hoa lim dim hai mắt ra dáng hưởng thụ… nhưng trong đầu chẳng hưỡng thụ chút nào, phản ứng như một cái máy… một kế hoạch đang hình thành trong đầu… làm sao đưa tên này đi gặp ông bà hắn một khi hắn cầm được 700 ngàn đô kia trong tay… như vậy là ẫm trọn…
…
Tất cả di chuyễn của Hoa như nắm trong lòng bàn tay… nàng vừa ra về… liền ngay sau đó… trong căn biệt thự, cửa ga ra bên phải mở lên… chiếc Toyota Land Cruiser màu đen từ từ chạy ra, cánh cửa căn biệt thự mở, xe ra khỏi cửa quẹo phải chạy thẳng…
Xe ngừng trước nhà của Quốc… Thu Tâm bước xuống… đến trước cửa, mở khóa, đẫy nhẹ cửa bước vào nhà như là bước vào nhà mình… nhẹ nhàng đi thẳng vào phòng trong.
Trên giường Quốc đang ngáy… hắn ngủ rất say… người hắn trần truồng… nàng bước tới sát giường hắn vẫn vô tư ngáy đều đều… nàng mĩm cười trào phúng, đầu súng hướng ngay ngực hắn bóp cò… không nghe tiếng súng… chỉ thấy ngực hắn bị bắn trúng… da bụng run lên…
Quốc mở mắt ra… ánh mắt lóe lên sự kinh hãi… nhưng chỉ một giây… rơi vào trong giấc ngủ triền miên…
Thu Tâm lấy ra giường phủ lên người hắn… nàng lòn tay trong cái chụp đèn lấy ra cái micro nhỏ bỏ vào túi… vác Quốc lên vai, bước ra ngoài, bước đi vẫn nhanh nhẹn với 1 trọng lượng đáng kể trên vai… cóp xe đã được mở lên, nàng quăng hắn vào, đóng cóp xe lại.
Khoãng mười phút sau… cánh cửa căn biệt thự mở ra, chiếc Toyota Land Cruiser màu đen từ từ chạy vào, chạy thẳng vào ga ra bên phải… cửa ga ra hạ xuống…
Thu Tâm, Thục Linh xuống xe… mở cóp lôi Quốc ra ngoải, đặt hắn ngồi lên ghế, bịt băng keo lên miệng, còng tay hắn chân vào ghế sắt…
Quốc vẫn ngủ say… có lẻ đang mơ thấy 15 tỷ đồng…
Buổi sáng mọi người cùng ăn sáng… Ngoài xã hội, là thượng cấp và thuộc hạ nhưng trong căn biệt thự tất cả đều là người một nhà nên ngồi cùng nhau để có một không khí gia đình… Là ý của Nancy…
Đối với 4 mỹ nữ quân nhân, sự hiện diện của Đức không còn là dấu hỏi trong đầu nửa… ngoại trừ Ngọc Như, tâm hồn vô tư chẳng hề biết gì… Ngọc Như cái gì cũng không thắc mắc… nàng ngây thơ, mộc mạc nhưng đôi khi mở miệng “phát biểu” khiến mọi người ngượng ngùng đỏ mặt…
– “Sao thế? Chị tối qua ngủ không được à? Sao mắt thâm quần thế kia…”Ngọc Như nhìn Phương Anh với vẻ mặt hiếu kỳ hỏi…
– “Lúc… lúc nào cũng vậy mà…” Phương Anh hai má đỏ rực, cúi mặt đáp… không chỉ riêng mình nàng, ai cũng làm thinh, Thu Tâm, Thục Linh, Mỷ Kiều chăm chú nhìn ly cà phê, Kiều Nga, Kiều Chinh tập trung tinh thần “cao độ” nhìn vào bát cháo trước mặt… hình như mọi việc chung quanh không hề biết… không khí vô cùng quỷ dị. Nancy mặt ửng hồng… liếc Đức “giận dổi” làm nàng mất hết oai phong trước đám thuộc hạ thân tín… hắn thì ngây thơ thản nhiên càn quét thức ăn vào bụng như con quỷ đói… ai cũng hiểu vì sao hắn ăn như heo… vì vậy mà ngượng ngùng, hai má đỏ hây hây…
– Không phải đâu…
– Ăn sáng đi… hôm nay có chuyện làm… Thục Linh không đợi Ngọc Như nói dứt lời… liền lái cô khờ sang hướng khác… Ngọc Như quả nhiên bị đánh lạc hướng… nàng đang chờ lúc này… nghỉ đến lúc trừng trị bọn xấu… trong lòng phấn khích…
– A… được… được… Thủ trưởng, em no rồi… Ngọc Như nói xong, nhanh chóng đứng lên bước ra ngoài hướng về ga ra đi tới…
Chuyện gì? Sao cô ta có vẻ kích động vậy? Thấy Ngọc Như phấn khích… Đức nhìn Kiều Chinh nghi hoặc hỏi.
– “Hôm qua mình bắt được hai tên… đang giam trong ga ra… Ngọc Như muốn cho bọn chúng nếm chút mùi đau khổ” Kiều Chinh cười đáp…
– “Thiệt? Chuyện này sao lại không có phần của Đức tui chứ? Hihihi” – Đức hăm hở ‘phóng’ theo…
– “Mình cũng qua đó đi… Ừm… Thục Linh… Thu Tâm… công chuyện suông sẻ chứ?”
– Dạ… Đã về… rất suông sẻ… đã đem hắn về… đang nhốt ở gara kế bên…
– Giam hắn riêng biệt… mình xử lý hai tên kia trước… Nancy dặn dò…
– Dạ… Thủ trưởng…
– … Vậy còn cái vụ nhà của Phạm Bá Thành… sao rồi?
– “Dạ… xong rồi… 3 máy cực nhỏ camera được bí mật gắn hôm qua… 2 máy trong phòng, ngay bàn làm việc, một máy phòng ngoài…”Thu Tâm đáp.
– “Hai máy ngay bàn làm việc?”Kiều Chinh hiếu kỳ hỏi.
– Lý do là khi hắn mở két sắt, từ hai góc độ của máy bên trái và bên phải, chúng ta có thể nhìn thấy rõ ràng mật mả… đơn giản là như vậy…
– Tốt… Chỉ cần biết được mật mả… chị muốn biết cái gì trong két sắt đó… còn nửa… Phương Anh, Mỹ Kiều… kế hoạch “lượm” tên Hùng thư ký về là khi nào vậy?
– Dạ… trong 30 phút nửa… tụi em khởi hành… Thủ trưởng yên chí…
– Tốt…
Nancy mĩm cười… nàng rất hài lòng năng lực của các thủ hạ thân tín này… nhanh, gọn, chính xác… phối hợp vô cùng ăn ý…
…
– “Đỉ mẹ chúng m… chát”… “Đụ… chát…”Bố… ch át”…
Miếng băng keo bịt miệng vừa được tháo ra. Minh sẹo liền văng tục… không may cho gả, Ngọc Như tuy có vẻ “ngờ ngệch” nhưng trong công tác, rất kinh nghiệm và nhanh nhẹn… nàng đã chuẩn bị sẵn “đồ chơi”, Minh sẹo vừa mở miệng văng tục liền “ăn” ngay nhiều cái tát vào miệng…
Không phải tát bằng tay… cô nàng này đang cầm trên tay… dụng cụ đập… ruồi… quất ba cái liên tục vào ngay miệng Minh sẹo, đồ dùng để đập ruồi nhìn đơn giãn nhưng dùng để đập vào mặt… đau điếng người… môi miệng gả đỏ ửng, trên cặp môi chì thâm đen có rỉ chút máu…
Sau khi quất vào miệng Minh sẹo vài cái… Ngọc Như dừng tay, nhìn chăm chú vào mặt gả… nhếch miệng mĩm cười ranh mãnh…
Minh sẹo sững sờ… gả nhận biết người con gái này là ai rồi… mới chiều hôm qua, gã còn nói với đồng bọn “bắt con này… mầy đụ lổ trên tao đụ lổ dưới”… con này là tài xế của con nhỏ Bí thư kia mà… vậy… nghỉ tới đây người Minh sẹo lạnh toát… gả đưa mắt nhìn đồng bọn, thấy Tấn lác vẻ mắt kinh hãi… Minh sẹo quay đầu nhìn…
Một đám đàn bà và một thằng thanh niên mặt non choẹt bước tới… 1 người trong đó là Bí thư huyện Cờ đỏ… nhân vật mà họ muốn bắt đem về trước là hầu hạ lão đại… sau là đem nàng hầu hạ dưới cặc mình…
Nghỉ lại những gì xảy ra chiều hôm qua… những người này ra tay nhanh nhẹn, gọn gàng, sạch sẽ… Minh sẹo, Tấn lác đưa mắt nhìn nhau… cả hai cảm thấy sống lưng lạnh toát… trong đầu có cùng một ý nghỉ: “Bọn người này không đơn giản, là dân ‘pro’… là người của quân đội… Đụ đỉ mẹ… phen này bị lão đại hại chết rồi”…
Tuy vậy, cả hai cũng là người đã từng vào sanh ra tử, dồi dào kinh nghiệm, trong lòng chấn kinh sợ hãi nhưng ngoài mặt vẫn có vẻ lạnh lùng, bình tỉnh…
– “Các người đẹp… có”… “chát”… Tấn lác vừa mở miệng liền bị “tát” vào miệng khiến gả đau điếng… gả trừng mắt căm giận nhìn Ngọc Như như muốn nuốt sống nàng vào bụng…
– “Khi nào Thủ trưởng hỏi thì nói… khi nói phải biết lễ phép, không được dùng ngôn từ đầu đường xó chợ… bà đây vả cho vỡ mồm…”Ngọc Như quát… hai mắt trợn trừng… vô cùng bá đạo…
Đức sửng sốt… nhìn Ngọc Như đang đắc ý cười, hai mắt long lanh… không có chút ngờ nghệch… như là từ con trừu phút chốc biến thành con cọp cái đang giương nanh múa vuốt vồ con mồi…
Nancy bước qua bước lại trước ánh mắt sợ hãi của hai người đang bị trói, nhìn Minh sẹo, nàng cười khẩy:
– Lương Công Định, quê tại Nghệ An, phạm 2 tội giết người, 3 tội hiếp dâm, bị tuyên án chung thân năm 2009, nhốt tại khám Chí Hòa… vượt thoát năm 2010… CMND đang dùng là của Nguyển Văn Minh… 1 người đã chết…
Quay sang nhìn Tấn lác nói tiếp.
Đường Lâm… quê ở Thái Bình… giết vợ, giết luôn cả gia đình vợ, một nhà 5 mạng… bị phán tử hình, trong khi chờ đợi thi hành bản án, hai người được nhốt tù chung chỗ… Cùng ngày thành công vượt ngục… hiện nay giấy tờ CMND là của Huỳnh văn Tấn… cũng của người đã chết.
Hai vị… tôi nói không sai chứ…
Hai gương mặt từ trắng bệch vì sợ hải chuyển đến tái xanh vì tức giận… Hai gả biết dù có sợ hãi cũng vô dụng… đã đến nước này vẫn chưa biết ý đồ của đối phương, nhưng người không vì lợi trời tru đất diệt… không ai rảnh háng đi moi chuyện người ta… phải có một mục đích nào đó…
– “Vị này… không biết xưng hô thế nào?”… Tấn lác điềm đạm hỏi… hắn nhớ con nhỏ nhà quê kia gọi mỹ nữ sắc mặt như nước đá nầy là “Thủ trưởng”… nhìn cách thủ hạ ra tay… thêm vào cách hành xử, liền đoán nhóm người này 9, 10 phần thuộc quân đội… mỹ nữ đứng trước mặt có lẻ cấp bậc không thấp…
“Chát”… “chát”… Tấn lát lại ăn hai cái “tát” vào ngay giửa miệng…
– “Bà đây đã nói rồi… khi nào Thủ trưởng hỏi thì khôn hồn trả lời… thằng này ngoan cố nhể? Còn dám hỏi lại? Bà vã cho mi vỡ mồm…”Ngọc Như sừng sộ như con sư tử…
Tấn lác uất hận… muốn hôn mê bất tỉnh… mười mấy năm nay hắn là người đánh đập, tra khảo, hành hung người khác thậm chí có những hành động dâm đáng đối với phụ nữ đẹp bị bọn chúng bắt giữ… nay chính hắn bị đánh… tuy so với hành động của hắn trước đây thì không là gì nhưng cũng khiến hắn lửa giận công tâm…
“Chát… chát… chát”… “còn không trả lời?”… Ngọn Như được dịp liên tiếp “tát” thêm ba cái vào miệng Tấn lác… dưới vẻ mặt thản nhiên của Nancy…
“Chát… chát… chát”… lại thêm ba cái “tát”…
“- Các người đã biết còn hỏi làm gì?” Tấn rống giận… sau cùng cũng mở miệng… mồm mép hắn sưng đỏ…
– Tốt lắm… vừa rồi chỉ là khởi đầu thôi… nếu không muốn nếm mùi… tốt nhất nên thành thành thật thật một chút… người thuộc hạ này của tôi… có rất nhiều trò quỷ quái… bão đãm hai vị chưa từng thử qua… hihihi… có muốn biết hay không… tùy ở hai vị…
Nancy lạnh lùng nhếch môi cười…
– Ai là người đứng sau cuộc đào thoát 10 năm trước? Tại sao?
…
– Ngọc Như… vậy là em phải chịu cực khổ rồi… cứ từ từ… chúng ta có rất nhiều thời giờ…
– Dạ Thủ trưởng… việc này cứ giao cho em… bảo đãm sẽ hoàn thành xuất sắt nhiệm vụ… Ngọc Như hai mắt sáng ngời…
– “Hihihi… Hay là… nói nghe một chút?” Kiều Nga cười hinh hích…
– “Đúng đó… tôi cũng muốn biết… xem coi có gì mới…”Kiều Chinh phụ họa…
– “Chỉ sợ… là không tiện nói lắm đâu…” Ngọc Như cúi mặt nói lí nhí… hoàn toàn mất vẻ hung hăng lúc vung tay “tát” tù nhân của nàng…
– Cái gì không tiện? Chị cũng muốn nghe… Nancy có vẻ thích thú…
Ngọc Như ngần ngừ… khẻ liếc mắt nhìn Đức…
– Hahaha… Thủ trưởng… có cậu… nầy ở đây… quả thật có chút bất tiện… Thu Tâm liếc Đức… chúm chím cười…
– “Tôi? Chuyện gì chớ? Không cần ngại đâu… tôi cũng muốn biết… tôi nhất định phải biết…”Đức kháng nghị.
– Ngọc Như… em nói đi… cho hắn… mở rộng tầm mắt… Thục Linh xen vào… đêm qua nàng mất ngủ, sáng nay bị Ngọc Như hỏi 1 câu khiến nàng sượng chín cả người… đem lòng “căm hận” Đức không ít…
– Em… em… bôi… bôi thức ăn vào chỗ ấy của hắn… xong để chuột cống trong lồng… đục cái lổ cho chuột cống tiếp xúc với chỗ đó của hắn… rồi thêm vài con ong…
– Hahaha… hahaha… hahaha… Cã một đám đàn bà bật cười rũ rượi…
Minh sẹo, Tấn lác mặt tái nhợt… rùng mình, rởn tóc gáy…
Đức há hốc mồm… bất tri bất giác sờ ngay chỗ đó… nghỉ tới hình ảnh ong chích con chuột cống… chuột cống quậy tung, cắn loạn xạ… điu mẹ… không chứ hả? Vậy cũng nghĩ ra được… tuy không phải là ‘đối tượng’ cho ‘cô khờ’ chơi trò này nhưng cũng cảm thấy mồ hôi lạnh tuôn ướt lưng…
Đời có nhiều người nhìn bề ngoài có vẻ bặm trợn hung hăng, tàn ác… không sợ dao tao búa lớn, súng mìn lựu đạn, tra tấn kiểu nào cũng không sờn lòng vì họ có thể chịu được đau đớn… nhưng thật ra chưa chạm vào tử huyệt của họ đấy… Bọn này có người sợ rắn… sợ chuột… sợ gián thậm chí có người sợ con nhện…
Minh sẹo sợ chuột… đây là tử huyệt… không ai biết được trừ hắn… trò chơi của cô khờ vô tình chạm vào tử huyệt của hắn… giết hắn… hắn sẽ không kêu gào… nhốt hắn với chuột thì ngàn lần không được huống chi bây giờ con nhỏ này miêu tả cái trò chơi… vô cùng khủng bố kia… mồ hôi lạnh Minh sẹo chãy ròng ròng…
– “Vậy… chuyện này giao cho em… Mỷ Kiều… hôm nay sáng chiều em làm lái xe cho Kiều Nga… Phương Anh, Thục Linh làm nhiệm vụ hộ tống… đi đi”… Nancy liếc nhìn Phương Anh, Mỹ Kiều… hai người hiểu ý. Chỉ sợ nhất vạn, không sợ vạn nhất… trong thời gian này sáng chiều hộ tống xe Kiều Nga là chuyện nên làm…
– “Tôi… tôi nói…” Minh sẹo cuối cùng cũng la lên…
– Nói đi… tôi nghe… tốt nhất là nói thật… nếu kiểm chứng lại… có gì man trá… người tự gánh lấy hậu quả…
– “Phó Chủ tịch Phạm và Hùng thư ký là hai anh em… Tui chỉ biết vật thôi…”Minh sẹo cắn răng nói…
– Có lý lắm… như vậy mới có thể giải thích 1 cách hợp lý… – Nancy gật gù… lấy từ trong người ra cây Smith Wesson đen ngòm cùng ống hãm thanh… cầm ống hãm thanh gắn vào nòng… nhìn Đức nói:
Chị chỉ cậu cái này… nhớ kỷ… cẩn thận, an toàn là trên hết… chỉ sợ vạn nhất không sợ nhất vạn…
Đức thấy khẩu súng đen ngòm, lạnh người… chưa kịp “tiêu hóa” câu nói vừa rồi… Nancy xoay người…
– “Xuýp”… “Xuýp”…
Hai phát súng thầm lặng… tiếp theo đó là hai tiếng thét đau đớn rú lên…
Hai phát súng “nả” ngay đầu gối của hai tên Minh sẹo, Tấn lác… đầu gối bể nát… trên nền ciment trong ga ra máu đỏ tuôn trào…
– Như vậy mới chắc chắn là không thể đào thoát được nửa… Thu Tâm… cầm máu… không để chúng chết.
– Dạ… Thủ trưởng… chữa lành thì không thể nào… nhưng không chết được đâu… “chặc” “chặc”… vào tù ngồi xe lăn cũng thật bất tiện… Thu Tâm tắc lưởi…
– Ừm… cũng phải… cơm ngày hai bửa cũng tốn cơm của xã hội… có đề nghị gì không?
– “Bọn này mất tích hơn 10 năm rồi… mất tích thêm lần nửa cũng tốt…”Kiều Chinh nhướng mày nói.
– “Ý của em là…”
– Hihihi… “Thả chúng xuống sông… cho chúng đi mò tôm…”
– “Đụ má… con đỉ kia… tao làm ma cũng không tha chúng mầy…”Minh sẹo gầm lên…
“Chát”… Ngọc Như lại “tát” vào miệng Minh sẹo…
– Sao mầy ngu thế… Thủ trưởng đâu có nói tha cho mầy… thôi được… cái trò chuột gặm… bà đây tha cho mầy… chỉ chơi với tên kia… mầy thiệt là có phúc… được xem… trước khi cho chúng mày đi mò tôm…
Ngọc Như điềm đạm “xỉ vả” Minh sẹo…
Thời cổ đại, Trong Quốc có câu là “vô độc bất trượng phu”… thời nay phải sửa lại là “vô độc bất nữ nhi”…
Một mùi hôi thúi từ đũng quần Tấn lát bay ra…
– “Thằng khốn mầy… dơ bẩn thế… bà sẽ cho mầy biết tay…” tiếng Ngọc Như lầu bầu.
– “Thôi đủ rồi… cậu đi học đi…” Những người khác theo tôi… Ngọc Như… chổ này giao cho em… Nancy bịt mũi, dặn dò, quay lưng đi…
– “Hihihi… Còn sớm mà… để chơi đùa với hắn một chút… hihihi…”Đức nhìn Minh sẹo rên la thãm thiết… chợt nhớ ra điều gì… lấy di động ra nắm đầu tóc Minh sẹo chụp hình, quay sang Tấn lác cũng chụp hình…
– “Chuyện gì?” Nancy ngạc nhiên hỏi.
– “Chờ chút… muốn xác minh cái này…” Đức bấm di động, bụng nghi hoặc… nó còn nhớ hôm qua Trúc có nói 1 trong những người giao hàng có vết sẹo dài trên mặt, vì vậy nó chụp hình hai thằng này gỡi tới hỏi… biết đâu…
– A lô…
– Tui gỡi qua 2 tấm hình… bà coi thử… có phải là bọn họ không rồi cho tôi biết…
Trúc sửng sốt… mới nói ngày hôm qua thôi mà… không thần thông quảng đại như vậy chứ hả? Nhưng tiếp đó, Trúc trợn mắt há mồm… đúng là họ… tuy mặt mũi bị đánh như cái mền nhưng bà vẫn nhận ra… trong lòng sợ hãi… mới hôm qua thôi… nay liền bắt được…
– Đúng… đúng đó xếp… là họ… thằng mặt sẹo tên là Minh… còn tên kia tên là Tấn…
– Bà khẳng định…
– Khẵng định…
– “Được rồi… cám ơn…” Đức tắt di động cười thích thú…
– Nè… chuyện gì vậy… nói được chưa? Kiều Chinh nóng lòng giục… Nancy, Thu Tâm, Thục Linh ánh mắt cũng hiếu kỳ…
– Bọn hắn chính là người giao hàng…
– Thiệt? Nói nghe coi… Nancy nóng lòng… thúc dục…
– Đức nhìn Nancy, liếc nhìn Thu Tâm, Mỹ Kiều… Nancy hiểu ý, cười nói.
– Tất cả đều là tâm phúc, đều là người một nhà… không cần phải e dè…
– Hả? Là người một nhà? Có nghĩa là sao đây? Kiều Chinh, Kiều Nga cũng là người một nhà đấy…
Dường như đi guốc trong bụng tên này… Nancy trừng mắt…
Thấy con cọp cái trừng mắt… Đức chột dạ… “oan thiệt… ‘người một nhà’ đó mà… khi vầy khi khác… ai mà biết được… không phải lỗi tại tui nha”… liền làm ra vẻ nghiêm túc nói:
– “Ừm… là như vầy… hôm qua…” nói đến số tiền 500 ngàn mỹ kim, nó len lén nhìn sắt mặt Nancy… thấy gương mặt nàng thật bình thản…
Thật ra Nancy rất phấn khởi… không phải vì số tìền 500 ngàn mỹ kim… mà là Đức đem chuyện này “báo cáo” với nàng… Điều này chứng tỏ ánh mắt của nàng nhìn người rất chuẩn…
Nhận ra hai tên này là người giao hàng… hai tên còn lại với hai tên này chắc chắn là đồng bọn, hừng sáng nay Thu Tâm, Thục Linh tóm thêm 1 tên vậy chỉ còn 1 tên và tên Trưởng CA Hiển kia là đầu sỏ… không còn nghi ngờ gì nửa… bây giờ tóm thêm tên thứ tư… Việc còn lại chỉ là cần chứng thực sau đó tiến hành khám xét bắt người… Không có gì khó… chỉ là vấn đề thời gian… phải càng nhanh càng tốt trước khi bọn chúng phát giác tẩu tán hết mọi thứ…
– Số tiền đó… cậu có ý kiến gì…
– “Muốn làm lớn ra cũng cần có vốn mà… phải không?” Đức nhìn Nancy trao đổi ánh mắt… Muốn phát triển hệ thống “lầu xanh” cũng cần vốn để khuếch trương… món tiền này thích hợp nhất…
– Ừm… cậu cứ làm theo ý của mình đi… còn nửa… lương bỗng các chị em… từ nay cậu phụ trách… những chuyện khác, cần hỗ trợ gì cứ nói…
– Hả? Ừm được… Còn cái vụ ma túy… Đắn đo một hồi Đức cuối cùng cũng muốn nói ra ý nghỉ của mình…
– Không được… tuyệt đối không được… đó là đồ hại người… Nancy cau mặt phản đối…
– Nghe tui nói trước đi… rồi có ý kiến sau… nè… nếu là hàng từ tụi Miên tràn qua thì có hại cho dân việt mình… nếu mình chụp lấy… bán lại qua cho dân tụi nó là xài là được rồi… Coi như là gậy ông đập lưng ông… có phải không? Suy nghỉ chút đi… nhất cử lưởng tiện, vừa giúp dân việt vừa mình vừa có tiền… lấy tiền vận hành công chuyện và nếu muốn… làm từ thiện… hắc hắc hắc…
Nancy sửng sốt… nghe không phải là không có đạo lý…
– Chuyện này… để suy nghỉ lại…
– Ừm… vậy cứ từ từ…
Có ý nghỉ suy nghỉ lại là tốt rồi…
Đức ra xe lái đến trường Đảng…