Phần 97
Từ căn biệt thự đến Trường Đảng cũng gần tiếng đồng hồ… Đức đến trể… dưới ánh mắt “không thiện cảm” của hai mỹ nữ Đồng Giao và Thanh Nhả…
“Hôm qua… sao mất tiêu vậy?” Quyên giọng oán giận… đêm qua nàng tắm rửa thoa kem chuẩn bị thân thể thơm tho, sẳn sàng cho 1 đêm điên cuồng… nhưng Đức lại không tới… vậy là lãng phí một đêm… Trí sắp về rồi.
Lúc trước chỉ định câu dẩn, cho Đức đụ, mê nàng, từ đó có thể dựa hơi tiến lên trong quan trường… Bây giờ thì ngược lại… chính nàng mê nó tít thò lò, Đức trẻ trung sung và dai sức lại cỏ “vủ khí” cường đại… đêm qua chờ suốt đêm… càng nghỉ càng tức mình nên vừa thấy mặt hắn liền “oán trách”…
– “Thình lình xảy ra vụ lớn…” Đức nghiêm nghị đám… vẻ mặt vô cùng chính nghĩa… trong bụng thì cười hắc hắc nghỉ: “Sao mình càng ngày càng đểu a… nhưng mà là đểu có thiện chí… tiếc là cặc này không thể không giống như lão”Tôn”nhổ 1 cọng lông biến thành nhiều cặc khác mà…”Hôm qua buổi chiều, trong lúc cao hứng, hứa hẹn đêm trở lại hào hứng 1 phen… nhưng sau đó lại suy nghỉ thôi xù… buổi chiều đã đụ rồi, còn có người khác… vì vậy trở lại biệt thự mò vô phòng Nancy… hiện nay, phải làm cho bụng cả 3 chị em Nancy “phình ra” là nhiệm vụ “chính trị” nặng nề, ưu tiên hàng đầu a…
Nhưng nói về vụ lớn thì cũng không khoa trương chút nào… cái vụ độc phẩm ngày càng sâu thẩm a… nhưng cũng may đi theo chiều hướng tốt…
Quyên là người có tham vọng trong chính trường, không bỏ lở cơ hội để thể hiện năng lực.
– Nếu cần gì… bất cứ chuyện gì… cứ nói…
– Hiện giờ thì chưa tới lúc… khi cần sẻ nhờ chị giúp một tay là chắc rồi.
Cái mà Quyên muốn nghe nhất chính là câu nói này…
Đồng Giao và Thanh Nhã… cả hai người đẹp đều nhìn Đức rất không “thuận mắt”… nhưng lãnh đạo đã không ngừng chỉ thị: “Trần Đức thường có nhiệm vụ đặc biệt… vu vi một chút”… nên cả hai cũng đành nuốt cục tức xuống… nhắm mắt làm ngơ.
Đồng Giao nhiều lần cùng Đức đấu khẩu, luôn ở vào thế hạ phong, trong lòng không phục, nó vắng mặt thường xuyên, muốn “xuống tay” gở gạc chút ít lấy lại chút mặt mũi cũng không được… lúc nàng giãng bài thì hay “tư tình”… xù xì to nhỏ… làm Đồng Giao “nóng” run…
Vợ chồng Học Hữu thì hay nhắc tên này, lại hay khen dồi… Thanh Nhả không biết ông bà già mình ăn bùa mê thuốc lú gì của hắn… Có lần nàng nghe nói hắn đàn giỏi… hát hay… Thanh Nhả bĩu môi… khinh thường… nàng không tin hắn giỏi hơn thầy dạy nhạc của nàng… thậm chí nàng… hắn cũng không hơn được đâu… Đồng Giao, Thụy Vũ… hình như “bơm” tên này lên quá nhiều rồi… Thanh Nhã nhất định tìm cơ hội “so tài” một phen…
Hôm nay, ba mẹ nàng muốn nàng chuyễn lời… gọi hắn khi nào có rãnh đến nhà ngồi chơi… Thanh Nhả không tình nguyện lắm… nhưng cũng phải chuyển lời… Hương mẹ nàng, có tánh lằng nhằn, nói nhiều bên tai… Thanh nhả chịu không nổi… thật là cực hình a…
– “Hôm nay có tiết mục gì không?” Ngần ngừ một chút, Quyên cuối cùng cũng lên tiếng hỏi… hai má hơi đỏ vì ngượng ngùng… không phải là nàng có ý muốn rù quyến, nhắc khéo hay sao?
Đức đang âm thầm tính toán… hôm nay chuồn, cùng thím hú hí… sau đó có hẹn ăn tối với đám người Thụy Vũ, Tú Nhi, chị Hương bàn chuyện văn nghệ văn gừng, sau đó… chị Hương kia cũng là vưu vật… không thể lãng phí… Anh Triều à… chúng ta là huynh đệ, ruộng tốt không thể để cho người ngoài cày bừa đâu… hắc hắc hắc…
– Thứ Sáu đã xác định chưa? Đức sực nhớ Phó Chủ nhiệm Du tổ chức ăn uống Karaoke gì đó…
– Ừm… ngày mai… lúc tan học 12 giờ… cả bọn kéo nhau đi ăn uống, hát hò… cậu không quên đó chứ?
– “Quên? Giởn hoài… hahaha quên sao được… hay là đêm mai… mình đi chơi với họ xong”… Đức nhìn Quyên đầy ám muội, ý dâm trong khoé mắt…
– “Ừm”… hai mắt Quyên long lanh… đêm qua nằm mơ cũng thấy cùng nó trong căn nhà kia bên kia cầu… giựt mình tỉnh giấc… phía dưới ướt mem…
Cả hai mắt nhìn về phía trước nhưng thỉnh thoãng rù rì ngắt nhéo sờ soạn… chỉ cho vui thôi… cho có tình điệu…
9h45 chuông reo… giờ nghỉ giải lao đầu tiên trong ngày…
– “Trần Đức…”Thanh Nhả bước tới… tuy không tình nguyện lắm nhưng cũng cố nhoẽn miệng cười.
– “Hahaha… chào cô Nhả… cô mạnh khoẻ chứ?” Đức hihi haha cười.
– “Không tệ lắm… cám ơn… à này… ba mẹ tôi nói khi nào cậu có rãnh… ghé nhà một chút”… Nhả thu hết dủng khí mới nói ra được câu nói này… coi như làm xong sứ mạng…
– Hahaha… nhất định… nhất định… cô Nhả… cô cho số di động cô đi… trước khi tới nhà tôi gọi…
– Gọi tôi làm gì? Cậu có số của mẹ hoặc ba tôi chứ?
– Hahaha… có… nhưng cũng muốn biết chắc là cô không có ờ nhà tui mới đến… hahhaha.
– Cậu… Nhả trừng mắt quay mình ngoe nguẩy bỏ đi… một bụng tức giận…
Quyên đứng kế bên… hâm mộ… Hiệu trưởng Hữu bây giờ là Phó Chủ tịch tỉnh… thân với Đức như vậy…
– Sao vậy? Cậu có vấn đề với cô Nhả sao? Tui thấy cô ấy dễ chịu, hòa đồng… có phải có hiểu lầm gì không?
– Đâu có gì chớ… tui lại khoái trêu chọc cô ta thôi… vậy mới vui…
Đồng Giao thấy Thanh Nhả đến chỗ Đức không đầy 1 phút trở về mặt mày khó coi liền đoán được có lẻ Nhả đã ăn trái đắng của tên kia rồi…
Ngay lúc này, tiếng di động vang lên, Đức liếc nhìn màn hình, là cô nàng xí xọn này…
– Nhớ tôi sao?
– “Nếu phải thì sao? Không phải thì sao?” Bên kia Thụy Vũ cũng không vừa… bóp chát phản pháo lại…
– Không phải thì tốt… còn nếu phải… sorry nha… cô cũng biết rồi đó mà… tôi có bạn gái rồi… hihihi.
Thụy Vũ tức muốn hôn mê bất tỉnh… cố nuốt cục tức… giả điếc, phớt lờ.
– Gọi nói cho anh biết chiều nay 5 giờ tại Restaurant Cafe Lotus… chỉ vậy thôi… stop nằm mơ đi… nhớ đó…
Sau đó cúp đường dâu 1 cái cụp… chẳng thèm nói bye bye…
– “Hahaha… coi bộ cô ta đang muốn giết người rồi…” Đức cười hả hê, khoái chí… cảm thấy trêu chọc Thụy Vũ thiệt là vui… nhưng mà 5 giờ? Ăn tối? Sao sớm vậy? Nhưng cũng tốt, mình có nhiều thời giờ với chị Hương, con nhỏ kia biết đâu cũng có hẹn hò mà.
Nó liếc về hướng Đồng Giao… nhằm lúc nàng cũng nhìn về hướng này…
Thì ra là vậy… con nhỏ kia nhờ bà chị làm gián điệp… sớm không gọi, muộn không gọi… ngay giờ giải lao là gọi…
Quả thật Thụy Vũ bên cạnh Tú Nhi đang “nộ khí xung thiên”… muốn giết người…
– Hihihi… lại bị hắn chọc giận à? Tú Nhi thấy bộ dáng của Thụy Vũ liền hiểu ra…
– Em… em muốn “thiến” hắn…
– Hả? Hahaha. Hahhaa.
Tú Nhi gập người cười rũ rượi… Thụy Vũ cũng cười theo… hai má hơi đỏ… nhận thấy mình “phát ngôn bừa bãi”…
– Em nha… sao lại ăn nói thô tục giống tên kia… vậy? Coi chừng đó… bây giờ gặp nhau là cãi nhau… biết đâu sau này không thấy hắn lại nhớ… hihihi.
– Câu này là chị nói cho em hay cho chị vậy? Thụy Vũ trả treo…
– Hừ… hắn? Đừng có hòng… nghỉ cũng đừng nghỉ… Tú Nhi bĩu môi khinh thường… nhưng ánh mắt thì không thành thật chút nào…
…
Cùng lúc này… tại nhà riêng của Phó Chủ tịch huyện Cờ đỏ Phạm Bá Thành…
Bàn tay Hiển run run cần di động gọi… chỉ nghe tiếng nói… “… Chủ máy đã tắt máy… xin quí khách vui lòng gọi lại sau.”… mặt hắn trắng bệch nhìn Phó Chủ tịch quận Phạm Bá Thành… khẻ lắc đầu…
Cách đây 1 tiếng đồng hồ… Hùng thư ký nói về lấy chút đồ… sẽ hội họp cùng hắn tại nhà Bá Thành trong vòng 15 phút… 1 giờ đồng hồ đã trôi qua vẫn chưa thấy Hùng xuất hiện… Hiển gọi điện… tổng đài nói: “Chủ máy đã tắt”…
– “Không cần gọi nửa… nếu có thể tới… thì đã tới rồi…” Bá Thành nói…
– “Để cháu đi coi…” Hiển không cam lòng… muốn tới nhà Hùng thư ký…
– “Vô dụng thôi… nó cũng như mấy thằng kia… bị bắt rồi”… Bá Thành vẻ mặt nghiêm trọng nói…
– “Là… là ai làm?” Hiển run giọng… hắn thật sự đang khũng hoãng tinh thần… trong vòng 48 tiếng đồng hồ… 4 thân tín đều biến mất… nếu là người tầm thường, Hiển cũng không hốt hoãng như vậy, cả 4 người đều có súng… kinh nghiệm giang hồ mười mấy năm… 48 tiếng đồng hồ biến mất. Hiển bình tỉnh không nổi rồi.
Hiển tốt nghiệp nghành CA, ra trường, có quan hệ tốt, có cậu hậu thuẩn, nên lên chức như diều gặp gió. Lâu nay, chỉ chạm trán bắt bớ bọn lưu manh đầu đường xó chợ chưa hề gặp khó khăn, chuyện nguy hiểm thì có thân tín xử lý… mọi chuyện suông sẻ, trong lòng đâm ra hách dịch kiêu ngạo, coi trời bằng vung… Nay xảy ra chuyện, lúc đầu còn ra oai, la hét… bây giờ mới thấy nguy hiễm gần kề… cảm thấy sợ hãi…
– Cháu về đi… từ giờ phút này nếu cần ra ngoài kêu thêm vài người đi theo… tuyệt đối cẩn thận… địch trong tối, mình ở ngoài sáng… Bây giờ chỉ có thể làm như vậy… người sắp tới có thể là cháu hoặc là cậu… thằng Hùng thì cậu không sợ… mấy thằng kia… cậu không chắc lắm… có thể nói bậy nói bạ.
– “Vậy… vậy bây giờ mình phải làm sao?” Hiển run giọng hỏi.
– Làm sao? Dỉ nhiên là chờ rồi… ai cũng có mục đích… mục đích của họ hiện giờ là làm cho mình rối loạn tinh thần trước… vì vậy mình cần bình tỉnh… chờ họ tới coi họ muốn cái gì. Hiện giờ đây là biện pháp duy nhất… Về đi… cẩn thận một chút.
– Ừm… cháu về…
Chờ Hiển ra khỏi nhà… Bá Thành cẩn thận khóa cửa phòng… lão bấm mật mả mở tủ sắt… lấy ra một máy di động… bấm số…
– “Có chuyện gì sao?” Một giọng trầm vang lên…
– “Lảnh đạo… đã xảy ra chuyện”… Mặc dù qua điện thoại nhưng giọng nói Bá Thành rất cung kính…
– Nói đi…
– “Chúng ta có 4 thuộc hạ thân tín… bỗng nhiên mất tích… chuyến hàng kỳ này…”
– Chuyện xảy ra khi nào?
– “Từ hôm qua… tới giờ vẫn không… không… biết đối phương là ai…”còn nữa, 700 ngàn vẫn chưa thu được… Giọng Bá Thành run sợ…
– Có ai biết anh gọi số này không?
– Lãnh đạo… ngài yên tâm… hoàn toàn bí mật…
– Ừm… biết rồi… sẻ liên lạc sau…
…
Phạm bá Thành cất di động vào trong két sắt… khóa tủ… lão đi ra ngoài.
…
UBND tinh Đồng Tháp… Văn Phòng Chủ tịch tỉnh… Vũ Văn Đương.
Chủ tịch Đương tắt di động, nét mặt trầm ngâm… phía đối diện, Chánh án TAND Phạm Trung Trực đang nhâm nhi tách trà… ánh mắt lão không bỏ sót hành động nào của Chủ tịch Đương, nhất là cái di động kia… ít khi có người gọi tới… trừ khi có vấn đề nghiêm trọng…
– “Có chuyện gì quan trọng sao?” Trực trầm giọng hỏi.
– “Ừm… xem ra có chút phiền phức… cần phải giải quyết”. Chủ tịch Đương gật đầu.
– “Cần tôi làm gì không?”… Trực nghiêm giọng hỏi.
– Không cần anh… hahaha… chỉ cần thằng Sơn là được… ừm… nghe nói nó có đám người hữu dụng lắm?
– Ý của anh là?
Đương Chủ tịch gật đầu:
– Ừm… Ngày mai, nói thằng Sơn gởi đám người đó qua Cần Thơ… giúp Bá Thành một chút… nếu cần… lão nhìn Chánh Án Trực bàn tay đưa lên ngang cổ… quét ngang…
– Chánh án Trực lim dim mắt… nhè nhẹ gật đầu…
…
Kim Tuệ nhìn đầu xe… đau lòng như xé ruột gan… chiếc Honda Accord mới cáo chỉ đã móp đầu… nhìn thật thê thãm… 1 tỷ 4… Sắc mặt Kim Tuệ đen như đít nồi… Mấy ngày nay, bà suy nghỉ đắn đo lắm mới quyết định mua chiếc xe này, mục đích là để biểu lộ thân phận…
Nay đã khác xưa, dù sao cũng là mẹ vợ tương lai của Chủ tịch quận Ô môn… mặt mủi rất quan trọng… nếu còn đi xe hai bánh thì thật là mất mặt… Tuần tới là đãi tiệc thăng chức của thẳng con rể tương lai tại nhà hàng sang trọng, hai vợ chồng bà đi xe hai bánh tới… cho dù là loại nào đi nữa thì cũng rất là khó coi… thiên hạ bụm miệng cười thúi mũi a… cho dù là không dám cười trước mặt nhưng Kim Tuệ không thể chịu được…
Ai dè… ai dè… xe vừa mới “ra lò”, chạy chưa được 1 cây số đã móp đầu rồi… Kim Tuệ đầu váng mắt hoa, lữa giận công tâm… nhất quyết ăn thua đủ với tài xế xe trước… không cần biết chính bà đã nhầm lẩn chân ga với chân thắng dẫn đến kết quả là đụng phía sau xe của người ta…
– “Tưỡng ai… thì ra là cô à? Cô Thủy à… cô lái xe kiểu gì vậy?” Vừa nhìn thấy tài xế xe trước, Kim Tuệ nét mặt đã không vui càng không vui hơn… bà và người này luôn đối đầu, hình như là trời sinh tử địch, được… hôm nay nhất định cho con này biết tay…
Thủy sững sốt… nàng đang chạy thì nghe phía sau xe một cái rầm… Thủy ngừng lại xuống xe… chưa kịp nói gì thì đã bị chụp mủ… Thủy không xa lạ vì với người đàn bà này… Kim Tuệ, phó hiệu trưởng của trường THPT Châu văn Liêm… cũng là nơi Thủy đang công tác giảng dạy… người đàn bà này bản tánh khoe khoang, hách dịch rất khó gần gủi nên Thủy và bà ta rất ít giao tiếp, có thể nói là nước sông không phạm nước giếng… ai lo phận nấy… ai dè hôm nay xảy ra chuyện… lỗi của bà ta mà lại muốn đổ tội cho nàng…
– Chị Tuệ… là chị đụng xe tôi mà… Thủy muốn phân trần, nói lý lẻ…
– “Xe đang chạy sao cô ngừng lại? Cô còn muốn nói? Rỏ ràng đã sai phạm lại muốn chối à? Nói cho cô biết… cô phải hoàn toàn chịu trách nhiệm đấy”… Tuệ ngang bướng sừng sộ, định lấy di động ra gọi cho thằng rể, bỗng hai mắt sáng ngời… bà vừa thấy người quen bước xuống từ 1 chiếc xe CSGT.
Tường là đội trưởng đội CSGT phường Châu văn Liêm… đêm qua hắn say bí tỉ ngủ li bì quên cả đụ vợ. Sáng nay sau khi đến trụ sở, cảm thấy sung sức, muốn chuồn tới nhà con bồ nhí hú hí… trên đường thấy Kim Tuệ bên cạnh chiếc xe móp méo… Tường sáng mắt lên, hắn biết Kim Tuệ là ai, đã mấy lần có dịp tiếp xúc… 1 cơ hội bắt giò tân Chủ tịch quận, không thể bỏ lở.
– Chào cô… Sao thế? Cô có sao không? Tường nhìn Tuệ thân thiết hỏi… hắn nhìn thoáng qua liền biết lỗi của ai rồi, nhưng rồi sao chứ, cứ đổ lỗi cho người khác là được… hắn lại nhìn tài xế xe kia…
Thủy cũng không thèm nói nhiều, nếu CSGT đã đến, thì để họ làm việc… sự việc đã quá rõ ràng… nhưng trong lòng buồn bực, nàng đang trên đường đi qua căn nhà bên kia… mỗi tuần 1 lần, hai thím cháu gặp nhau… thiệt là xui.
Hẹn hò dĩ nhiên là trang điểm cho đẹp rồi, người đàn bà ở cái tuổi 40, vẻ đẹp mặn mà quyến rũ… đàn ông nhìn vào khó mà không nghỉ đến chuyện dâm tà… Tường đang nứng cặc vì vậy mới trên đường đi tới nhà con bồ nhí, nhìn thấy Thủy… lòng dâm nổi dậy, hắn âm thầm trù tính kiếm 1 lý do nào đó mời Thủy vể phường “làm việc”… một khi người đẹp đã vào phường rồi… hắc hắc hắc… Ở Phường, mọi việc do hắn làm chủ… cho dù không được “tới bến” nhưng lợi dụng tình thế… sờ lồn, bóp vú… không phải là chuyện khó… hắn bước về nơi Thủy đang đứng…
– “Chào cô… cho xem bằng lái, giấy xe… làm ơn…” Tường làm ra vẻ nghiêm túc lịch sự chào Thủy theo thông lệ.
Cãm thấy có gì không ổn, nhưng Thủy vẩn lấy giấy xe, bằng lái ra đưa cho hắn… nàng nghỉ hắn theo thủ tục… nhưng Thủy không ngu, tên này và con mụ kia rõ ràng biết nhau… Thủy hừ lạnh, để xem hắn làm gì.
– “Mời cô lên xe… theo tôi về phường… tôi nghi ngờ chiếc xe cô có vấn đề cần được kiễm tra thêm…” Sau một hồi làm bộ làm tịch xem xét giấy tờ… Tường nghiêm túc nói… vẻ mặt vô cùng chính nghĩa…
– “Về phường? Vậy là ý gì? Bà ta đụng vào xe tôi, xếp không hỏi han gì lại nói xe tôi có vấn đề, mời tôi về phường… xếp làm việc kiểu gì vậy?”… Thủy cũng không hiền, nhất định nói lý lẻ, hơn nửa, nàng biết thằng cháu chồng cũng là thứ dử, có chỗ dựa khủng phía sau… đã nhiều lần “đụng” chuyện đều không có gì, hôm nay tức quá mà, bị ức hiếp như vậy. Thủy cũng muốn đụng độ thử với con mụ Tuệ này một lần coi ra sao…
– “Theo tôi về phường… CA làm việc cần cô dạy bảo à?”Tường sừng sộ, ra oai… ở cự ly gần, hắn nghe mùi thơm thoang thoãng từ người Thủy, đã có ý dâm, mùi thơm càng làm hắn ngất ngây…
Tuệ đứng cách đó vài thước… cười đắc ý… muốn đấu với bà? Cho mầy nếm mùi đau khổ để sau này gặp mặt bà còn vênh vênh lên nửa hay không? Khôn hồn thì bỏ tiền sửa xe cho bà…
– “Tôi không đi đâu hết… tôi sẽ khiếu nại cách làm việc của xếp”. Thủy gằn giọng, nàng lấy di động ra muốn gọi Đức tới.
– “Khiếu nại? Được thôi… theo tôi về phường trước… khiếu nại sau… đi” Tường dở thói ngang ngược, muốn đưa tay chụp lấy tay Thủy còng lại… chuyện này hắn đã quen làm, chưa hề gặp trở ngại…
– “Mầy buông ra…” một tiếng quát lớn… Tường cảm thấy tay hắn bị hất ra… hắn sửng sốt… đụ mẹ thằng nào ăn mật gấu vậy? Hắn quay lại, thấy trước mặt một thanh niên chừng 18 tuổi, ánh mắt hung dử nhìn hắn… tay hắn bị thằng này hất ra… Tường cả giận… tiếc là trên người không mang súng, nếu không hắn đã rút ra bắn chết thằng này… không có súng thì không có súng… hắn hét:
– “Đụ con đỉ mẹ, tao đập chết mẹ mầy trước nói sau… dám hành hung nhân viên chấp pháp à?”… Vừa hét hắn vừa hùng hổ nhào tới…
Từ trường Đãng ra, trên đường đi qua “bải đụ”… Đức vừa lái xe vừa huýt sáo, tâm trạng yêu đời… nghỉ lát nửa ôm thím đụ… cặc trong quần cứng lên… đối với Thủy, người đàn bà đầu tiên trong đời, đã khai cu cho mình, cảm giác luôn đặc biệt… kỷ niệm từ lúc rình thím tắm cho tới lúc làm liều đè thím… ngày nay thím cái gì cũng chìu chuộng… sẳn sàng thõa mản những đòi hỏi dục tình của nó… Khó mà tưỡng tượng được thay đổi lớn như vậy… hắc hắc hắc…
Đang suy nghỉ, chợt Đức thấy Thủy đang đứng bên đường… ụa… tai nạn rồi… cũng may mình thấy… Đức ngừng xe, tắt máy từ từ bước tới… vừa đúng lúc thấy thằng CA muốn động tay động chân với Thủy…
Bình thường, Đức hihi haha… sao cũng được nhưng nó có vãi ngược… đó là đừng bao giờ đụng đến người nhà của nó… Thủy không những là thím mà cũng là đàn bà của nó… người nhà bị hành hung, xâm phạm… giận lắm rồi, tuy vậy Đức cố dằn… chỉ nhanh chóng gạt tay thằng CA ra… sau đó nói lý lẻ…
Ai dè thằng CA ngang ngược. Hung dử, nhào tới…
“Con mẹ mầy… tao sợ mầy à”… Đức cũng điên lên… nhào tới… hai bên xáp lá cà đánh nhau…
Tuệ đắc ý… nhìn Thủy khinh thường… người của mày dám đánh CA? Để bà xem chúng mày chết như thế nào…
Thủy không sợ… nàng biết chỗ dựa của thằng cháu chồng cũng “khủng” lắm… chỉ lo ngại Đức bị đánh đau…
Đám người hiếu kỳ vây quanh, nhiều người lấy di động ra quây lại…
Lúc còn đi học, chuyện đánh nhau đối với Đức quá thường, đã quen rồi… vì vậy tên Tường không phải là đối thủ… nó nện cho hắn một trận nhừ tử… nhưng cố ý để hắn đấm trúng ngay mặt hai đấm, chãy chút máu trên mặt là đủ rồi… như vậy mới đủ tả oán với “bà lớn Nancy”… không biết khi thấy “ông xả” bị đánh như thế này nàng sẽ có hành động gì ha? Hắc hắc hắc… thăm dò mới biết được…
Từ ngày lên chức Trưởng CA… hai người Tùng, Vinh vô cùng thân thiết… đều là phe ta… nhóm người của Đức tổng… Hôm nay đặc biệt, cả hai hẹn nhau ra ngoài ăn trưa… sắp tới khu Tây Nguyên Plaza, thấy đám đông bu quanh… Vinh thấy có hai người đang ấu đã… một người trong sắc phục CA… Vinh sa sầm mặt… dám đánh nhau với CA… Đụ mẹ… thằng nào to gan vậy… muốn chán sống rồi sao? Bổng Vinh trợn mắt há mồm… cùng lúc ấy Trưởng CA Tùng thốt lên:
– Là cậu Đức… eh… sao lại như vậy? Nét mặt Trưởng CA Tùng âm trầm… hai mắt Vinh như nổ lửa… hắn muốn giết người… lấy di động ra gọi cho chị hắn, Chủ tịch Vân.
– Dừng tay… Tùng ngừng xe, nhảy xuống… nhanh chóng quát lên…
Tuệ thấy CA, cho là “phe ta” có thêm người tiếp viện… đắc ý cười híp mắt lại… chuyện càng lớn càng tốt…
Tường tưởng mình là CA, tên kia sợ, để cho mình làm sao thì làm, ai dè bị tên kia như không sợ trời sợ đất, đấm cho hắn vài cái, khiến hắn đầu váng, mắt hoa… tay chân quờ quạng…
Kế đó, hắn bỗng nhiên “may mắn” đấm trúng ngay mặt đối thủ… tên kia ngả xuống nằm bất động… Tường cả mừng, nghe tiếng kêu dừng tay, hắn quay lại thấy hai người mặc sắc phục CA, biết “đồng bọn” đã tới… “hiểu ý” hai tiếng “dừng tay” chỉ là cho có lệ… hắn phấn khích, nhào tới tay đấm chân đạp…
“Bốp”… Một đấm nện ngay mặt hắn… Tường đầu váng mắt hoa… tên kia đang nằm dưới đất… vậy đụ má… lại là thằng nào đánh mình vậy?
Tùng nhanh chóng không chần chờ, nện ngay một đấm vào mặt Tường… cho hả cơn giận… thằng này ăn mật gấu dám hành hung Đức tổng… thấy Đức nằm dài ra trên mặt đất… con mẹ nó chuyện lớn rồi…
Vinh không nói không rằng, vừa báo cáo với chị mình xong, sắc mặt âm trầm, bước tới bồi thêm hai đạp… thằng khốn này dám hành hung Đức ca…
Tuệ kinh hải… sao lại như vậy?
Bây giờ, Thủy vỡ lẻ ra… nàng hiểu rồi… trước khi “ngất xỉu”… thằng cháu rỏ ràng nháy mắt với nàng, rồi ngã xuống kế đó hai người CA vừa đến không nói không rằng liền đánh tên kia… hihihi… thằng quỷ mà… muốn dở trò vu oan giá họa đây mà… Thủy thích chí…
Đúng là như vậy… mặc dù đang tay đấm chân đá nhưng mắt vẫn láo liên quan sát tình hình chung quanh… sợ đồng bọn của thằng CA nầy xuất hiện, định ngừng tay nói Thủy nhanh chóng gọi Chủ tịch Vân, hoặc Phó Chủ tịch Thảo… ai dè thấy 1 xe CA ngừng lại, Đức thất kinh nhưng khi thấy hai người Trưởng cùng Phó CA Tùng, Vinh xuất hiện… ý nghỉ gian trá hiện lên trong đầu, hướng về Thủy nháy mắt lia lịa rồi đưa mặt tới cho đối phương đấm mình một cái ngay… nó “trúng đòn” ngã nằm xuống… “bất tỉnh”.
– Đức ca… cậu không sao chứ hã… Đức ca… Vinh lay lay vai Đức hai ba cái… Đức “tỉnh lại”… thều thào” nói:
– Là xếp Vinh à… “may quá”…
– Tôi đả báo cáo Chủ tịch Vân rồi… nhất định sẽ nghiêm túc xử lý… cậu yên tâm… nét mặt Vinh đầy chính nghĩa hùng hồn tuyên bố… trong bụng mừng rỡ… lại có công cứu “chúa”.
Vinh nhận ra Tường, Trưởng CA phường Châu văn Liêm, một đàn em thân tín của thằng Tài… trưởng CA quận Ô môn… hahaha thuộc hạ hắn hành hung thường dân… có lý nào thằng Tài kia không có chút trách nhiệm? Cho dù không có cũng thành có trách nhiệm nặng nề… Chị hắn đã biết Đức ca bị CA phường hành hung… còn nửa, hắn cũng sẻ báo cáo với “người” kia… chờ coi đi… hắc hắc hắc…
Lúc này Tùng bước tới… sắc mặt nghiêm trọng… sau khi hỏi Thủy một vài câu… kinh nghiệm lâu năm trong nghề, Tùng biết đã xảy ra chuyện gì…
– Cậu Đức… hay là đi bệnh viện khám coi có bị thương nghiêm trọng?
– Không cần đâu… tôi còn có “công vụ” phải làm… nhưng tui đưa thím tui về trước… ừm… hai anh xử lý dùm… chiếc xe…
– “Yên chí đi Đức ca… chổ này giao cho chúng tôi… bảo đảm nghiêm túc xử lý”… Vinh một lần nửa hùng hồn tuyên bố… hai mắt sắc lạnh nhìn Tường cười gằn… Tường sắc mặt trắng bệch… đến lúc này hắn đã hiểu… nhìn hai xếp trực thuộc thành phố ân cần với người vừa “giao thủ” với mình… tinh thần hắn bất an, không biết tên kia là thần thánh phương nào đây… hắn đưa mắt nhìn Tuệ… hy vọng Chủ tịch quận có thể hóa giải chuyện này… dù sau cũng từ mẹ vợ ông ta mà ra… Thấy Tường nhìn mình, Tuệ hiểu ý, lấy di động ra gọi cho con rể tương lai…
– A lô… là mẹ à? Có chuyện gì sao? Tuy chưa cưới hẳn hoi nhưng gần đây, Kim Tuệ muốn Lý Bình gọi bà là mẹ cho quen, thêm phần thân thiết…
– Bình à… chuyện là vầy…
– Không có chuyện gì lớn… mẹ yên chí… con gởi người tới…
Kim Tuệ nào dám nói sự thật bà đụng xe người ta rồi kiếm chuyện sinh sự chỉ vì hiềm khích tích tụ bấy lâu nay? Bà tóm tắt câu chuyện… và dỉ nhiên là phần phải là của bà…
Lý Bình đang cao cao tại thượng… Chủ tịch quận Ô môn… không giải quyết được chuyện cho người nhà… mặt mũi để ở đâu? Lần này phải ra oai một chút mới được… Lập tức nhấc điện thoại gọi Trưởng CA quận… nghiêm túc ra chỉ thị.
Tài nhận chỉ thị mừng rỡ, thế là được dịp thể hiện rồi… Đụ má… thằng nào dám đụng đến người nhà Chủ tịch quận? Muốn rờ dái ngựa à? Lại còn dám ấu đã với CA? Bố mầy sẽ đánh mầy cho đến má mầy cũng nhận không ra mầy con ạ…
Tài tập họp vài thân tín… lên xe hú còi inh ỏi… chạy đến hiện trường… nhìn thấy hai xếp Tùng, Vinh… hắn ngẩn ra…
– “Xếp Tùng, xếp Vinh… hahaha… xin chào… Hai vị cũng đã tới rồi?”Tài hihi haha nhìn quanh thấy đàn em nét mặt rất khó coi đang đứng gần đó… hắn gằn giọng hỏi lớn, có ý “phân bua” là hắn theo lệnh của lãnh đạo…
– Hung thủ đâu? Bắt lại chưa? Hành hung CA… tội không thể tha… Chủ tịch Bình rất không hài lòng…
Tường chưa kịp nói gì thì Tuệ phấn khích… con rể bà đã gỡi người tới, nhảy xổ lên… chỉ ngay mặt Đức hét to như bà bán cá:
– “Là nó… nó dám hành hung CA…”