Phần 98
– Anh muốn bắt tôi à?
Tài sửng sốt… trong buổi tiệc họp mặt bạn củ của Trang lần trước, hắn có gặp qua Đức, sau đó mới biết “tiểu sử” của người này… ba hắn có lần nói không nên trêu vào… con mẹ nó… sao lại là hắn?
– “Hả? Không… không phải… tôi nghỉ chắc có hiểu lầm…” Tài ngượng nghịu đáp… hắn nhìn Tuệ, ánh mắt căm tức… Bà vẫn chưa nhận ra vẻ mặt kỳ lạ của Tài… tay chỉ Đức, và Thủy, miệng bô bô liên tục:
– Là tụi nó… hai đứa này… mau bắt chúng lại…
– Anh nói Chủ tịch quận sai anh tới bắt người? Tùng khinh thường lạnh giọng hỏi… mắt nhìn Kim Tuệ.
– Chủ tịch quận? Lảnh đạo cao tầng đấy… Vinh mĩa mai cười khẩy…
– “Hiễu… hiểu lầm thôi…” Tài cười gượng… hắn thừa biết Chủ tịch quận cũng chưa đủ phân lượng…
– “Hiểu lầm hay không… anh nói với vị Chủ tịch Quận đi trình bày với Thành ủy đi”… Tùng cười gằn…
Kim Tuệ đã hiểu ra, người thanh niên kia là nhân vật không thể đụng chạm… mặt bà trắng bệch nghỉ không biết có ảnh hưởng đến tiền đồ của con rể hay không…
– “Vậy bây giờ có bắt không? Không bắt tôi đi à?”Đức lớn tiếng hỏi… miệng cười trào phúng…
…
Xong rồi… Chuyện còn lại cứ để hai người Tùng Vinh lo… Đức đưa Thủy lên xe… chạy qua cầu Cần Thơ…
Đức đi rồi, Trưởng, Phó CA hai người cũng không nấn ná ở đó làm gì… Vinh nhìn Tường, thấy mặt hắn trắng bệch, cười gằn:
– Các người tự lo liệu đi…
– “Con mẹ mầy… muốn chết thì chết một mình đi… đừng có kéo tao xuống nước”Nhìn thấy hai người Tùng, Vinh lên xe chạy đi… Tài nhìn Tường, giận dử hét lên, hắn đang lo sốt vó sợ bị liên lụy, suy nghỉ tìm cách cứu vản. Chợt nhớ đến điều gì, hắn rút di động ra gọi.
– Ba à… xảy ra chuyện rồi… đường dây vừa thông, Tài đã hấp tấp nói…
– Chuyện gì hốt hoãng vậy? Tấn hơi thở lão nặng nhọc… lão đang “phê”… phía dưới Trang đang gục gặt đầu bú cặc lão…
– Là như vầy… Tài cố gắng tóm tắt câu chuyện…
– Ừm… biết rồi… ba biết phải làm sao… yên chí đi…
– “Chuyện gì? Sao có vẻ lo lắng vậy?”Trang vừa mút mút vừa lấy lưởi trêu đùa đầu cặc… vừa hỏi.
– “Thằng Tài nói là…” lão vừa lập lại lời Tài nói… vừa lim dim đôi mắt… nắc nhẹ vào miệng nàng… trong đầu suy nghỉ: “Định đêm nay đãi tiệc trò chuyện kéo hắn làm đồng minh… xem ra bây giờ nên tránh xa càng xa càng tốt… con mẹ nó đúng là thằng ngu…”
– “Vậy sao? Hihihi… mai mốt có kịch hay coi rồi… anh đó… né hắn một chút đi…”Trang cười lẳng lơ nói…
– Ừm… em nói phải… quá đã… sâu vô một chút em…
…
– Không sao chứ? Thủy lo lắng hỏi, không biết Đức có bị thương hay không, đoán là nó giở trò nhưng hỏi cho chắc ăn…
– “Hihihi… có chuyện gì chứ? Có sao hay không là thằng kia…”Đức cười haha.
– Làm hết hồn… Thủy thấy nó cười hihi haha, liền thở phào…
…
Đức tắt di động… nó biết không tắt sẻ rất bị phiền… thôi tạm thời cách ly với “thế giới bên ngoài”…
Ôm thím dâu trong vòng tay hôn hít sờ mó rồi bú liếm… nắc miệt mài suốt mấy tiếng đồng hồ…
Có gì đâu… chỉ vài vết trầy trên mặt… Rỏ ràng là không sao nếu không thì không dũng mãnh như bây giờ…
Thủy trần truồng, hai chân cặp hai bên hông, tay quàng qua cổ… hai tay Đức ôm lưng, chấn nàng vào cây cột giữa nhà… nắc… vừa nắc vừa “đá lưởi”, tay tham lam bóp hết vú này tới vú nọ… vú nào cũng săn chắc, đàn hồi…
Thủy cảm giác cặc thằng cháu đã đâm đến điểm tận cùng… nàng nhìn trên tường, thích thú khi thấy cảnh hai người đang mãnh liệt làm tình, từng động tác ra vào của nó… Thủy đều thấy rõ… lúc trước còn hơi ngượng khi nhìn hai người dính xà nẹo nhau trong gương, nhưng bây giờ Thủy quen… đổi 1 hoàn cảnh khác… thiệt là không thú vị nửa rồi…
Đức lúc này rành 36 tư thế đụ… nhiều đàn bà, mỗi ngày đụ ít nhất 2 lần thì phải có nhiều trò lạ mới kích thích… lên mạng tìm tòi, nó học hỏi được nhiều… bây giờ đang chơi thím kiểu upstanding citizen… đại khái là “đứng bợ thúng” í mà. Lần đầu tiên đụ kiểu này, sướng thì sướng thiệt nhưng hai chân mõi nhừ…
Thủy ngày càng đắm chìm trong nhục dục, Đức nói gì nghe vậy, rắp rắp làm theo… từ lúc hai thím cháu vào nhà đóng cửa lại là đã trải qua 4, 5 tư thế quỷ quái rồi… nhưng chỉ cần nó thích thì nàng thích… nhìn dáng hai người trong gương… cảm giác khó tả…
Mổi tuần, hai thím cháu hẹn hò nơi đây… lúc nãy nàng qua thím Năm ở nhà đối diện, cho bà chút tiền vì trông coi căn nhà… Thím Năm nói bóng gió… Thủy hiểu… thằng cháu mắc dịch dẫn người đàn bà khác tới đây…
Nàng thừa hiểu, Đức không phải chỉ có mình nàng… Cô nàng Nancy kia, Phó Loan kia, Thu… nói tóm lại là nhiều lắm thì phải… lúc trước Thủy cảm thấy khó chịu nhưng dần dần tư tưỡng đã thay đổi… miễn sao nó vẫn tốt với nàng thì được rồi… nghỉ xa vời làm gì…
Đức nắc bạo… người nó đẫm mồ hôi, kiểu này cặc vào sâu nhưng dùng quá nhiều sức… hai chân nó muốn không vửng rồi, hùng hục gia tăng tốc độ… Thủy cảm ứng được thằng cháu sắp bắn rồi…
– Thủy thở hổn hển… tay bấu chặt vào lưng Đức… đây là lần thứ hai… nàng sắp đạt đỉnh… thông thường, nó rút ra, đút vào miệng nàng… rồi phọt… nhưng hôm nay, thôi kệ…
– “Tới bến luôn… tới đâu thì tới”… cả hai sẻ cùng lên đỉnh…
Thủy ngã đầu ra sau… hai chân siết chặc… cắn môi cố kiềm tiếng rên rĩ trong cổ họng…
– Ahhhhh… Một tiếng rên khoái cảm kéo dài… Cuối cùng Đức bắn xối xả… và vẫn không ngừng nắc bạo…
Chưa hết… như còn chưa đã… vừa phọt xong, cặc vẫn còn cứng, nó để Thủy nằm ngả trên nền nhà, kê đầu nàng lên đùi mình, chìa cặc ngay miệng… Thủy đưa lưởi liếm sạch chất nhờn trên đầu cặc… đầu cặc màu tím bầm, bóng lưỡng… nàng ngậm vào mút mạnh… nhả ra, rà lưỡi xuống tận bìu dái… liếm ngược lên đầu cặc, ngậm vào… đầu gục gặc…
Thật tuyệt vời.
Hai mắt Đức lim dim… hai tay không ngừng nhào nặn… dày vò cặp vú… vú thím ba và vú mẹ đều 38D… bóp thiệt đã… đúng rồi, vú chị Hương cũng 38D… anh Triều đúng là không may, bà vợ ngon lành vậy mà…
Là bạn bè với nhau… giúp bạn cũng là điều nên làm… hắc hắc hắc… nghỉ đến tối nay…
…
Lúc Chủ tịch Vân nhận được tin… nàng sững sốt… giận dử…
Trong UBND… không khí bên ngoài vẫn bình thường, nhưng trong văn phòng các lãnh đạo… bầu không khí thật nặng nề…
Vừa nhấc điện thoại lên… Bí Thư Hải tái mặt… tay lão đang bóp vú Chánh văn phòng Yến nới lõng, miệng nàng đang gặm cặc lão bỗng cảm giác cặc lão xìu đi… đã xảy ra chuyện lớn, hết hứng rồi.
Phó Bí Thư Việt giận run.
Phó Chủ tịch Thảo mặt trắng bệch.
Chuyện này nếu không khéo léo xử lý… nàng Thiếu tướng kia nổi giận… hậu quả khó lường… không ai dám tưỡng tượng chuyện gì sẽ xảy ra… vị trí của mình khó bảo toàn.
Chưa ai dám báo cáo với Thiếu tướng Nancy chuyện gì đã xảy ra… phải xữ lý trước đã… báo cáo sau…
Trong lúc này, lưng hơi cong xuống, vẻ cung kính… Phó Trưởng CA Vinh đang gọi điện… nét mặt vô cùng khẩn trương… không thể chậm trể được, hắn phải báo cáo đấy, trên trán hắn lấm tấm mồ hôi. Chuyện của Đức ca có liên quan đến tiền đồ của hắn… Vinh đã báo cáo chuyện xảy ra trưa nay, bây giờ đang đợi nghe chỉ thị…
– Ừm… biết rồi… làm khá lắm…
Vinh thở phào… lãnh đạo khen ngợi… hắn làm tốt lắm. Vậy là yên yâm rồi.
…
Restaurant Cafe Lotus…
Đây là lần đầu tiên Đức đến đây… rộng rãi, thoáng, trang trí đẹp mắt, quang cảnh hữu tình… có thể nhìn dòng nước sông Hậu… thơ mộng ra phết… không biết thức ăn thế nào… nếu ngon, mai mốt phải dẫn ba chị em Nancy tới đây mới được…
– Đức… bên này…
Đang ngắm nhìn quang cảnh chung quanh, nghe tiếng gọi tên mình, phía trước cô nàng xí xọn Thụy Vũ giơ tay vẫy vẫy… wow… giãng viên Đồng Giao cũng có mặt.
– Chào mọi người… sao sớm vậy?
– “Vừa tới thôi… trước cậu chừng 5 phút”… Hương cười đáp… Hôm nay Triều cũng muốn đi nhưng nàng lấy cớ nhiều người… toàn là đàn bà, không tiện… Đức thì khác… nói tóm lại Hương tìm đủ mọi cách để chồng ở nhà…
– Hahaha… nói trước nha… lần này tui không mang tiền, không mang thẻ tín dụng, chỉ có cái đít không thôi… như vậy hiểu rồi chứ gì… Vừa ngồi xuống bàn, Đức đã bô bô cái miệng…
– “Được rồi… ngậm miệng lại đi… không ai nói anh câm đâu”… Thụy Vũ gắt… tên này thiệt là cực phẫm… trước mặt mỹ nữ lại buông lời thô tục khó nghe như vậy… cái gì mà “chỉ có cái đít không”? Đúng là thô tục mà…
Đồng Giao hai má đỏ ửng… cái tên này đúng là “lưu manh”. Tú Nhi và Hương mĩm cười hai người không còn xa lạ với cái lối nói chuyện thẳng thừng của nó… lại hay đấu khẩu cùng Thụy Vũ, hai người này gặp nhau là “choãng nhau”… không khí thật vui nhộn…
– Hihi… Chị Hương, Tú Nhi người đẹp… hai người khỏe chứ?
– “Tú Nhi người đẹp? Ý gì đây? Nịnh bợ tôi à?” Tú Nhi “bĩu môi” nhưng trong bụng thất khoái khoái… đàn bà con gái ai chẳng thích được khen? Tiếc là trong tích tắc lại bị gáo “nước lạnh” vào mặt.
– : “Lịch sự xã giao thôi… tưởng thiệt à?” Đức bóp chát trả treo lại… trong bụng khinh thường, luôn cho rằng Tú Nhi là của lãnh đạo nào đó bao nuôi.
– “Anh…”Tú Nhi trừng mắt… vừa thấy có cảm tình với hắn được 1 giây đồng hồ, lại thấy hắn chướng mắt rồi…
– Không cần chấp nhất với hắn Tú Nhi… Thụy Vũ liếc Đức “khinh thường”… lên tiếng bênh vực bạn.
– Hihi… Cô Đồng Giao… không ngờ hôm nay gặp cô ở đây…
– Sao vậy? Sao tôi không thể tới?
– À… không… dĩ nhiên là có thể… hahaha… càng nhiều người càng náo nhiệt đó mà.
Vừa lúc đó cô phục vụ mang thực đơn tới… đưa 5 tờ thực đơn cho 5 người…
– Chị Hương… để Đức gọi món ăn cho hai người mình nha… bão đảm chị vừa lòng…
– “Sao cũng được… cậu quyết định đi…” bàn 5 người, nàng và Đức ngồi đối diện Tú Nhi, Đồng Giao và Thụy Vũ… Hương đưa tay xuống giửa hai đùi Đức”… mặt thản nhiên mĩm cười…
Wow… chị Hương chưa gì đã động cỡn rồi? Xem ra anh Triều đúng là không được ha… hắc hắc hắc…
Làm như không có gì, quay qua cô phục vụ nói:
– Cô bạn này… xin giới thiệu giùm tôi há…
– “Dạ được… anh muốn ăn gì ạ…”Cô gái nói giọng bắc… nghe thật dề thương…
– Hihihi… tôi cái gì cũng ăn… miển là ngon… hôm nay đặc biệt một chút… tôi muốn ăn món mắc nhất, ngon nhất… tại vì cô ấy trả tiền… nó đưa ngón tay chỉ Tú Nhi…
Cô phục vụ có lẻ lần đều tiên gặp tình huống này… luống cuống…
– Cô không cần để ý tới anh ta… nè… đường có “dê” nửa… Thụy Vũ bĩu môi…
– Được được… đừng có ghen mà… hahaha.
– Hihihi… Cã bàn cười phá lên… trừ Thụy Vũ… tức tối… hai má đỏ bừng…
– “Bỏ đi… em không phải đối thủ của hắn”… Đồng Giao cười…
– OK… mọi người kêu món đi… rồi trong khi chờ đợi… chúng ta vào chuyện chánh… Tú Nhi nói.
…
– Tháng 12 và tháng Tết Nguyên Đán… Tỉnh sẽ tỗ chức tuần lễ văn nghệ quần chúng. Anh có ý kiến gì mới mẽ không? Nói nghe một chút.
– Văn nghệ quần chúng… dể mà, cứ làm theo 4 chử đó là được…
– Ý gì đây? Tú Nhi nheo mắt hỏi.
– Nà, cô nghỉ lại đi… trước kia đến bây giờ, các buổi trình diễn ai đi xem? Có phải đều là những người có tiền, không là lãnh đạo, đại gia thì cũng là COCC ngồi ở các hàng ghế đầu… sau đó là những người có tiền quần là áo lượt… nói tóm lại là những tầng lớp may mắn trong xã hội… chỗ trình diễn là những hội trường lớn… sang trọng… như vậy làm sao gọi là văn nghệ quần chúng? Hahaha… phải không?
Thụy Vũ, Đồng Giao sững sốt… những lời tên này nói có thể nói là “rất có đạo lý, chuẩn không cần chỉnh”. Tú Nhi thì phấn khích, từ lâu trong thâm tâm nàng cảm thấy có cái gì đó không ổn… Đức vừa nói ra những gì nàng nghỉ trong “tiềm thức”… tên này nhìn có vẻ “vô lại, lưu manh” nhưng có cái nhìn “độc đáo”…
– Nói rõ chút đi… anh có ý kiến gì? Tú Nhi nóng lòng hỏi…
– Quần chúng là ai… là người bán vé số, các người buôn gánh bán bưng, các bác xe ôm… các công nhân viên bình thường chớ không phải là tầng lớp đặc biệt nào…
– Sao dài dòng vậy… trực tiếp đi… Thụy Vũ “quát”… có vẻ không kiên nhẫn…
– Ừm… được… vậy ngắn gọn nha.
– Chọn một công viên, xây tạm 1 khán đài… không cần thu tiền vào cửa… mọi tầng lớp ai cũng có thể vào… đây mới chính là làm cho quần chúng…
– Tưỡng gì mới mẻ… không bán vé… làm sao có tiền gây quỷ từ thiện? Thụy Vũ bĩu môi.
– Không phải đâu… ở các cổng vào, đặt nhiều cái thùng… mỗi cái thùng đều do 1 nam 1 nữ phụ trách kêu gọi đóng góp tiền cho quỷ từ thiện… ai có hảo tâm thì đóng góp, không bắt buộc…
– Như vậy không chắc lắm đâu… 10 người không chừng chĩ có 5 người đóng góp… Đồng Giao nói…
– Ậy… mỗi thùng tiền, cho người đẹp mời chào… bão đãm hiệu xuất sẻ cao… cứ tưỡng tượng đi… cô đi với bạn trai… chẳng lẻ bạn trai cô không thể hiện hào phóng một chút? Như vậy coi sao được… phải hong… bão đãm hắn sẽ móc hết túi luôn… còn nửa, cô cũng muốn thể hiện trước mặt bạn trai… hahaha… tóm lại cả hai đều móc túi…
– Nếu… nếu là một mình thì sao… Thụy Vũ không phục… mặc dù nghe rất có lý nhưng cũng tìm cách giảm bớt oai phong của tên này… cái bản mặt hắn đương đương tự đắc thấy ghét…
– … con gái thì con trai mời chào, Con trai thì con gái liếc mắt cười mĩm chi… tui không tin là họ không móc túi thể hiện… hắc hắc hắc… tâm lý mà… còn nửa, bán những món đồ lưu niệm với giá cao một chút, ai mua nhiều thì… cho người đẹp hôn 1 cái… cả khối người tranh nhau… hihihi.
– Anh nói anh đó hả? Thụy Vũ lườm…
– Chỉ cần không phải là cô… hahaha.
– “Anh…” Thụy Vũ tức thở phì phì… bô dáng như con gà chọi.
Tú Nhi hai mắt sáng ngời… lời tên này nói đúng là nghe có đao lý…
– Vậy phần ca sỹ thì sao? Nên mời bao nhiêu người? Tú Nhi hỏi… cái này rất đau đầu, người nổi tiếng… muốn mời phải trả giá cao, lại phải đón đưa hầu hạ… hơn nửa, phải mời nhiều người… sẻ là con số thiên văn a… làm từ thiện, mục đích sau cùng là đạt được số tiền càng cao thì càng tốt…
– Mời ca sỷ? Không cần đâu… ca sỷ cây nhà lá vườn là được… mới lạ, lại không tốn kém… miển là dàn nhạc và hệ thống âm thanh phải thật là ấn tượng…
– Cây nhà lá vườn? Tú Nhi nghi hoặc hỏi.
– Đúng vậy… cô… cô… cô… Đức cười cười chỉ nàng, Thụy Vũ, Đồng Giao…