Phần 122
– Sao cô không lên xe đi.
– Anh chưa lên sao tôi lên.
– Tôi… cô không lái xe à.
– Tôi no lắm, anh lái đi.
– Tôi… chưa đi xe ga bao giờ cả.
– Ôi trời… quê anh ở đâu đấy. Giờ mà chưa biết đi xe ga. Thôi cứ lên xe đi, vê ga là đi thôi, có gì đâu.
– Tôi đi mà ngã xe cô ráng chịu.
– Yên tâm, trước khi xe đổ tôi sẽ bay ra khỏi xe trước. Tôi có đai đen võ thuật mà.
Tâm leo lên xe. Nó hơi run nhưng vẫn liều. Trước nó nhìn thím rồi cái Liên đi xe ga rồi. Thảo Nguyên leo lên xe, tay vỗ vỗ vai nó ra hiệu bảo đi. Tâm mở máy, vê ga. Xe chuyển bánh, nhưng đôi lúc chưa quen, xe đi chậm rồi chợt nhanh, cả người Thảo Nguyên đập vào lưng nó. Cô bực mình, đập vào lưng nó:
– Hại chết người giờ, anh định làm gãy mũi tôi phải không.
– Này, anh cố ý phải không, để tôi va vào anh…
Cuối cùng, Tâm cũng đi quen cái xe. Dưới sự chỉ đường của Thảo Nguyên, xe lại qua cầu Hàn rồi hướng về chỗ xây khách sạn. Tâm xịch xe khi còn cách khách sạn tầm 1km.
– Đây đâu phải chỗ xây khách sạn đâu nhỉ.
– Chưa, nhưng từ đây đường ít đèn lắm. Cô về đi, tôi đi bộ được rồi.
– Xì, anh tưởng tôi sợ à. Tôi còn đi cả đêm không đèn kìa.
– Thôi, có đèn vẫn hơn. Cô về đi không dì lo.
– Chào.
Tâm đứng đó, nó thấy Thảo Nguyên quay xe đi nó mới đi tiếp. Chợt, nó quay đầu lại, không thấy xe đâu cả. Vừa mới tầm chục giây sao đi đâu nhanh thế. Tâm định đi về, mà tự dưng nó đi ngược lại. Được một quãng vài trăm mét, nó chợt thấy xe của Thảo Nguyên. Đèn đường không nhiều nên mãi mới nhìn thấy. Nó tìm quanh, chợt nó thấy một bóng người đang ngồi trước biển. Tâm đi đến, nó ngồi xuống bên cạnh.
– Anh chưa về à.
– Cô lại định tự tử à. Tôi không dám ra biển cứu cô đâu.
– Ai cần anh cứu. Tôi chưa muốn về nên ngồi đây.
– Tối rồi, ngồi một mình không tốt đâu.
– Anh hay nhỉ. Ai cần anh lo.
Tâm định đứng lên đi về nhưng nghĩ thế nào nó lại ngồi xuống. Gió đêm mát rượi, nó nằm gối đầu lên cánh tay, ngắm nhìn bầu trời sao. Ở quê nó giờ này chắc mây dày, không nhìn được sao thế này. Từ hôm qua tới giờ nó không có điện thoại. Mẹ và Cẩm đã 2 – 3 hôm chưa gọi nó rồi. Không hiểu có ai gọi nó, có ai nghe máy hộ nó không.
– Anh đã có người yêu chưa.
– Chưa, chắc vậy.
– Vậy An là ai.
– Cô sao biết An?
– Anh nói, trong giấc mơ đó.
– À…
– Bạn gái cũ à.
– Không, hàng xóm cũ. Gia đình cô ấy chuyển vào Kontum.
– Vậy mà anh mơ anh nói như thể cô ấy là người yêu của anh.
– Có lẽ với cô ấy, tôi là người cô ấy yêu. Còn tôi, tôi không xứng với cô ấy. Tâm trả lời, mắt vẫn nhìn bầu trời sao. Nó chợt nhớ tới ngày xưa có lần nó và An cũng nằm ngắm sao như vậy.
– Vậy anh là một kẻ bạc bẽo.
– Có lẽ đúng vậy.
– Vậy giờ cô ý sao rồi.
– Cô ý… đã lấy chồng.
– Sao lãng xẹt vậy. Bị anh bỏ rơi thì đi lấy chồng.
– Không… bố cô ý bị ung thư, đã gần 2 năm rồi. Cả nhà cô ấy không gánh nổi nữa. Cô ý đồng ý lấy người ta để lấy tiền chạy chữa cho bố. Tôi vô tâm, không biết gì cả. Ngày tôi lên thăm cô ý, thì cô ý cũng vừa lấy chồng. Chắc tầm tháng 9, khi tôi vào đây.
– Chà, buồn nhỉ. Sao anh không đi tìm cô ấy.
– Để làm gì. Để làm khổ cô ấy à.
– Ừ, chả để làm gì.
– …
– Tôi cũng từng yêu, thật đẹp… đối với tôi thôi. Nhưng cuối cùng nó chả ra gì. Ít ra An vẫn còn ảo tưởng về anh, nhưng tôi thì vỡ mộng về người mình yêu.
– Anh ta đi yêu người khác trong khi yêu cô à.
– Thế thì đơn giản. Tôi chỉ là con ngốc trong mắt anh ta, là thú vui anh ta cá cược với bạn bè, xem bao lâu thì tán được tôi.
– Thế thì bỏ anh ta là xong, cần gì phải tự tử.
– Nếu vậy thì sao tôi phải tự tử. Như tôi nói đó, tôi nhảy xuống sông để gột hết bẩn thỉu trên người mình ra. Thằng đó là cầm thú, hơn cả cầm thú. Hắn rủ bạn bè đi bar. Cả lũ chuốc say tôi. Rôi mấy thằng chúng… tôi cố chống cự nhưng tay chân như mất lực… bọn khốn. Tôi ghê tởm đàn ông các anh… Đến giờ tôi vẫn gai gai khi nhớ lại lúc đó.
– Xin lỗi… tôi không biết cô lại phải trải qua chuyện như vậy. Sau cô có kiện thằng đó ra tòa không.
– Kiện vì cái gì. Làm gì có bằng chứng gì.
– Thì… cô bị chúng nó… tôi tưởng bác sĩ khám thì đó là bằng chứng.
– Phì (Thảo Nguyên chợt phì cười)… anh tưởng cái gì. Anh tưởng tôi bị cưỡng hiếp á. Nếu tôi bị vậy, thì trước khi chết tôi cũng phải xiên mỗi đứa 1 dao. Hôm đó có thằng bạn học cấp 3 khác lớp gần nhà, nó đi chơi cùng bar. Nó thấy tôi vậy, mà hôm đó số tôi hên, nó phải về nhà có việc gấp. Trên đường về nó gặp mẹ tôi, nó thế nào lại bảo mẹ tôi một câu. Thế là mẹ đến cứu tôi kịp lúc, trước khi bọn khốn đó nhét cái đống đó vào tôi.
– Vậy cứ để bọn đó như vậy sao.
– Sao thế được. Thằng khốn đó quê nó ở đây thôi. Còn nó ở Sài Gòn. Hai thằng bạn nó ba tôi đã chặn hết đường làm ăn của nhà chúng nó rồi. Vài năm nữa, khi chúng quên tôi, tôi sẽ trả thù. Cả thằng khốn kia nữa, sẽ có ngày tôi lên HCM trả lại nó tất cả.
– Lòng thù hận sẽ làm cô bị che lấp đi ý chí. Cuộc đời của cô còn dài mà. Đừng làm điều gì dại dột đó.
– Yên tâm, tôi sẽ làm sạch sẽ. Ai hơi đâu dính vào chúng cho bẩn tay.
– Cô nghĩ vậy là tôi yên tâm rồi. Thôi tôi đi về đây.
– Cái gì. Ngồi đây. Anh ngồi bắt tôi nói nãy giờ, giờ về là sao.
– Cô… toàn cô nói là chính mà.
– Ngồi đây. Ngắm sao trời với tôi. Tôi thích nằm trên cát thế này, cảm nhận mát lạnh sau lưng, nằm ngắm những vì sao trên trời.
– Cô có vẻ thích thiên văn học nhỉ.
– Liên quan gì. Tôi chỉ thích nằm ngắm sao thôi, còn sao tên gì tôi đâu biết.
Tâm cười ha hả trước cái lý sự đó của Thảo Nguyên. Nó cũng nằm đó ngắm sao. Cuộc trò chuyện làm nó hiểu hơn về cô gái bên cạnh. Hóa ra cô cũng có vết thương trong lòng lớn thế.
– Hồi bé, tôi cũng hay nằm trên chõng tre ngắm trăng cùng An. Cô ấy cũng thích ngắm trăng, nằm nói bang quơ những chuyện vớ vẩn. Mãi khi tôi lên Hà Nội làm việc, khi về quê thì nhà cô ấy đã chuyển đi.
– Vậy là tình yêu tuổi teen à.
– Làm gì gọi là tình yêu. Tôi lên HN năm 13 tuổi. Mãi khi tôi 18 về mới gặp lại An.
– Anh điêu. 13 tuổi thì làm cái gì. Anh đi bán báo hay đánh giày.
– Tôi đi làm phụ hồ. Nhà tôi nghèo, tôi đi làm gánh bớt gánh nặng cho mẹ. Giờ nghĩ lại, nếu tôi ở nhà chắc mẹ vẫn lo được thôi. Nhưng nếu sau đó tôi lại vào đại học, thì mẹ vừa lo cho anh xong lại lo cho tôi, thế thì mệt lắm. Tôi vẫn không hối hận về quyết định ngày đó của mình.
– Vậy sau đó Anh và An gặp nhau, rồi yêu nhau à.
– Không, có lẽ chỉ có An thôi. Tôi thì có rung động, chả biết gọi là yêu chưa. Nhưng cuộc đời cuốn tôi đi. Tôi và An chỉ nhắn tin gọi điện cho nhau. Năm An 18, nàng bảo sẽ thi đại học, ra HN học cùng tôi. Nhưng năm đó bố An bắt đầu bị sơ gan, và thế là…
– Khổ thân An nhỉ. Đàn ông các anh cùng một giuộc. Một lũ xấu xa.
– Có lẽ vậy.
Tâm cười chua chat. Nó đứng dậy, phủi sạch cát rồi nhìn biển, hít một hơi thật sâu. Nó cứ thế lững thững đi dọc bờ biển. Liệu đi mãi có ngày gặp lại An được không?