Phần 128
Sáng sớm, nó dẫn 2 nàng đi ăn bún cá rồi đi dạo loanh quanh chợ búa. Cũng chả khác gì, nhưng dù sao cũng mới lạ, 2 người có vẻ rất thích. Chỉ khổ nó đi sau. Nó chỉ thích về xây tiếp khách sạn, chứ đi theo 2 người đàn bà mua đồ đúng là cực hình với nó. May mà không có thím Lan ở đây, không thì có mà…
Dù sao, nó vẫn phải quay lại làm việc. Chú Tiến sẽ không thích nó bỏ việc đi chơi, nó vẫn là chỉ huy chính của nhóm thợ. Mẹ và Cẩm còn ở đây 4 hôm nữa. Nghĩ mãi, nó chợt nhớ đến Thảo Nguyên. Nó dặn mẹ và Cẩm cứ ở quanh chợ mua sắm, nó thuê xe ôm chạy qua nhà Thảo Nguyên. Vì nó cũng không biết số nàng, gọi cho dì thì có vẻ không hay, vì cũng chả phải công việc.
Tâm bấm chuông cổng, một lát sau cánh cổng cũng rục rịch mở. Dì ngó đầu ra, làm nó hơi khựng, nó tưởng giờ chắc chỉ có Thảo Nguyên ở nhà.
– Tâm hả con, có chuyện gì sao. Dì kéo cái cổng rộng ra để nó vào.
– Con kiếm Thảo Nguyên có chút chuyện. Con tưởng giờ dì đang ở công ty.
– Hôm nay cuối tuần mà. Dì cũng phải nghỉ chứ.
– À, con quên mất.
Dì đi lững thững vào nhà. Nó khép cổng rồi gãi đầu đi đằng sau. Dạo này nó chả nhớ ngày tháng gì nữa, chết thật. Dì đi vào nhà, gọi vọng lên gác cho Thảo Nguyên. Rồi dì ngồi xuống bảo nó ngồi:
– Con ngồi đây đợi chút, Thảo Nguyên xuống ngay. Sáng nó kêu định đi đâu, con tới muộn chút là nó đi à.
– Thế hả dì. Nó chợt tiu nghỉu. Nó quên mất cô gái này cũng hay đi chơi lắm. Nhờ vả chưa chắc đã được.
– Thế con định nhờ nó chuyện gì. Con bé này nó hay quên lắm, nhờ xong có khi nó không để ý quên luôn.
– À, không có gì lớn đâu ạ. Hôm qua mẹ con vào thăm con. Con định dẫn mẹ đi chơi mà mới nhớ mấy ngày này đang không có mưa, chú Tiến định tăng tốc làm nốt mấy cái cột cho nhanh. Con mà đi chơi thì sợ chú chỉ huy thợ chú nó bực. Nên con định kiếm Thảo Nguyên xem có rảnh không đưa mẹ con đi một hôm quanh đây. Tại con ở đây nhưng cũng chưa đi nhiều.
– Thế hả con. Vậy để dì đi cùng mẹ con cho hợp. Con đưa mẹ cho cái Thảo Nguyên thì nó dẫn mẹ con vào vũ trường đó.
Tâm tái mặt. Có khi thế thật, cô gái kia hay đi bar lắm. Mẹ nó và Cẩm mà bị đưa vào vũ trường thì… chính nó còn chưa biết vũ trường là gì. Mặt Tâm thộn ra, làm dì nhìn nó chợt cười khúc khích. Tiếng giày cao gót cộp cộp xuống cầu thang. Nó ngước lên thì thấy một đôi chân thon dài trắng mịn. Tâm thấy tim hơi đập thình thịch, chân Thảo Nguyên giống mẹ thế, thon dài và trắng.
Nó bất chợt nhìn qua dì, thấy dì đang cười nhìn nó. Tâm đỏ mặt vội cúi xuống. Thảo Nguyên lộp cộp cái giày xuống hết cầu thang, Tâm hít hơi lấy lại bình tĩnh rồi ngó lên nhìn. Thảo Nguyên mặc 1 áo len màu xanh ngọc, quần sóc với bốt cũng màu xanh. Mái tóc được tạo sóng uốn lượn, trông em thật xinh. Thấy nó nhìn, Thảo Nguyên hất hàm chào hỏi, rồi quay sang mẹ lườm:
– Con nghe hết rồi đấy, mẹ toàn nói xấu về con. Hôm nay con đi picnic với bạn nhé, bar nào vũ trường nào.
– Mẹ đùa anh Tâm chút chứ có gì đâu.
– Sao thế được. Con gái mẹ thánh thiện thế này mà… Mà nói lại luôn, anh ta hơn con có 1 tuổi, bạn bè thôi. Đúng không Tâm nhỉ.
– Sao cũng được. Tâm chỉ biết cười trừ, nó biết tốt nhất không nên trêu vào cô nàng này.
– Thế anh định nhờ tôi đưa mẹ anh đi chơi đúng không. Cũng được, tôi vốn tốt tính. Mà mẹ anh có già cả hay lú lẫn gì không.
– Không, mẹ tôi vẫn còn trẻ mà. Cỡ như dì.
– Thật không đấy. Anh mặt già vậy sao mẹ anh trẻ như mẹ tôi được. Mẹ tôi xinh đẹp lại bảo dưỡng tốt mới được vậy đó.
– Ặc, thế nào tôi nói thế đó mà. Mẹ tôi cỡ tuổi chắc cũng như dì, cũng đẹp như dì luôn.
– Chà, nhìn mặt anh kìa. Nói về mẹ có vẻ tự hào nhỉ. Để tôi kiểm tra xem anh có nói đúng không.
– Thôi, con kêu đi picnic mà. Mẹ cũng đang rảnh, con đi chơi mẹ cũng chưa biết làm gì. Để mẹ đi đưa mẹ Tâm đi 1 vòng.
– Ủa, anh ta nhờ con mà.
– Thì giờ con đi chơi thì sao dẫn mẹ Tâm đi được. Mai mẹ nhường vinh quang này cho con.
– Dạ, nếu không thì dì dẫn mẹ con đi buổi hôm nay thôi. Mai mẹ con đi loanh quanh ra biển chơi cũng được.
– Ra biển giờ này buồn chết. Mà có 1 mình ở thành phố đi đâu lủi thủi 1 mình. Để di với cái Thảo Nguyên mỗi hôm 1 người dẫn mẹ con đi. Cái Thảo Nguyên nó xách xe chở mẹ con đi tắm khoáng cũng tốt lắm.
– À, con quên. Thực ra là hai người. Mẹ con với cả… vợ con.
Đón nhận câu nói đó là 2 ánh mắt ngạc nhiên nhìn nó. Tâm hơi lúng túng, chuyện nó và Cẩm nói ra thì cũng không biết diễn giải sao. Nhưng dù sao cũng phải thừa nhận, chả nhẽ nói là bạn mẹ. Nói thế Cẩm tủi thân lắm.
– Vợ… con đã có vợ rồi à.
– Vâng, cô ấy mang thai cũng được tầm 7 tháng rồi.
– Sao hồi con gửi giấy tờ hộ khẩu, cô thấy nhà có mẹ và mấy anh em.
– Chuyện cũng mới thôi dì à. Nói ra cũng dài.
Dì là người từng trải, nên nói chuyện khá bình thường. Nhưng nó thấy Thảo Nguyên nhìn nó với ánh mắt hơi khác lạ. Dì kêu Tâm đợi để dì lên thay quần áo. Nó ngồi đó, chịu đựng ánh mắt soi mói của Thảo Nguyên.
– Sao anh bảo anh đi lên tìm An, mà trong khi anh đã có vợ. Vậy là anh định bắt cá hai tay à.
– Không… nói ra thì dài lắm. Tôi mà bắt thì bắt 4 – 5 tay, chứ 2 tay làm gì. Chuyện của tôi cũng khó giải thích. Tôi tìm An cũng không phải để dụ dỗ gì cô ấy. Chẳng qua quá lâu tôi không có liên lạc của An, gọi cũng không ai bắt máy. Đang rảnh thì tôi lên tìm xem An thế nào thôi.
– Như anh nói thì anh cũng mới có vợ. Làm con nhà người ta có bầu à.
– Coi là vậy. Tâm cười rồi gãi gãi đầu.
– Đáng đời. Bọn đàn ông chả có ai tốt cả.
Thảo Nguyên quay lưng đi thẳng lên gác, mặc kệ Tâm ngồi đó. Lát thì dì cũng xuống. Dì mặc áo phông trắng, áo khoác lửng bằng len với quần bò. Trông dì trẻ trung và thật đẹp. Mẹ nó nếu trang điểm với ăn mặc chắc cũng chỉ thế này là cùng. Tâm nhìn dì, nó thấy những đường cong gợi cảm của cơ thể, cái quần bò ôm sát vào người dì, làm nổi bật ra cặp mông tròn căng, đôi chân thon dài, kết hợp với giày cao gót trông dì thật nổi bật. Tâm liếc vội rồi nó giả vờ nhìn ra ngoài sân, nó sợ mắt nó dán vào bị dì nhìn thấy.
– Đợi lâu không con, dì xong rồi.
– Không, con vừa nói chuyện với Thảo Nguyên xong thì dì xuống.
– Con đợi dì ra gara lấy xe.
Tâm cun cút đi theo sau, thì thoảng lại nhìn trộm cặp mông tròn của dì. Đàn bà tuổi dì có những nét thành thục, viên mãn mà những lứa tuổi khác không có được. Hoặc có thể gu của nó là thế, thích những sự thành thục như vậy. Dì lái xe ra khỏi gara, Tâm khép cổng rồi leo lên xe. Nó kéo mà cửa sau không mở. Di rướn người ra mở cửa trước cho nó.
Tâm lên xe. Xe trực chỉ hướng chợ Hàn nơi mẹ nó đang mua sắm. Tâm ngó nghiêng dòng người qua lại, nhưng rồi nó lại không kìm được, giả vờ ngó sang rồi liếc chân di. Đôi chân dì thon thon, dù mặc quần bò nhưng vẫn cực hấp dẫn. Nó biết cái áo phông rộng cổ và cái áo len mỏng không che mất đi bộ ngực dì, nhưng nó quả thật không dám nhìn. Nó sợ dì đánh giá xấu về nó, dù con mắt nó thật sự rất muốn phạm tội nhìn phía trên dì. Xe xịch ở chợ, dì kiếm chỗ gửi xe. Tâm gọi cho mẹ, mẹ nó đang ở quầy bán tôm khô, Tâm vội vã dần dì vào.
Sương đi theo nó, nàng cũng tò mò không biết mẹ và vợ thằng bé này thế nào. Sáng nay lúc lên chọn quần áo, vốn đang có một bộ áo nỉ quần âu đi ra đường được, thế nào Sương lại chọn bộ này. Ngắm mình trong gương, Sương thấy mình khá là trẻ. Nhiều đứa con gái hơn 30 có khi chưa chắc bằng nàng. Vậy mà thằng bé dám nói mẹ nó như nàng. Cái tò mò, ganh tị của đàn bà khiến Sương chọn một bộ thật đẹp và trẻ trung như vậy.
Nàng khá đắc ý khi thấy thằng Tâm thi thoảng liếc nhìn mình. Sương đi vào chợ, những ánh mắt cả đàn ông lẫn đàn bà đều nhìn nàng. Cái này thì quá quen với nàng rồi, mấy cha giám đốc sở gái gú bao nhiêu, rồi mấy ông trung ương vào làm việc còn mắt tròn mắt dẹt nhìn nàng cơ mà. Nếu không có ba Sương trước cũng làm to, rồi các chú các bác bạn ba, chắc giờ nàng cũng mệt với mấy lão già dê đó.
Sương đi chậm lại khi thấy thằng Tâm dừng ở phía trước. Nó thấy 2 người đàn bà đang chọn tôm khô. Cả hai chắc đều trạc tuổi nàng. Sương thấy một người phụ nữ đang nói chuyện với thằng Tâm. Vóc dáng cũng được so với tuổi, nhưng dù sao không bằng nàng. Nhưng khuôn mặt đúng thật là đẹp. Sương đi từ từ lại, nhìn các góc cạnh để thầm so sánh với mình.
Đúng là đẹp, cái đẹp của mình và cô ấy khác nhau, đúng là khó tả. Thẩn nào nó kêu mẹ nó đẹp như mình. Người đàn bà còn lại thì cũng có nhan sắc, nhưng kém hơn về sự thanh thoát. Bù lại cô ta có bộ ngực thật to. Sương nhìn cái bụng, nàng khẽ nhăn mày. Chả nhẽ đây là vợ thằng Tâm. Người đàn bà này ít nhất cũng trên 30 rồi. Dù đang mang thai có vẻ sồ sề, nhưng dù không có thì đây không thể là một cô gái đôi mươi được. Dòng suy nghĩ của Sương bị dừng lại khi thằng Tâm đưa mẹ ra giới thiệu với nàng: