Phần 157
Buổi trưa thế là chấm dứt. Tâm phục vụ để Cẩm thoải mái, đến khi nàng buồn ngủ nó rút cặc ra. Nhìn người đàn bà lõa lồ với cái bụng bầu to, hai bên bụng hằn lên những vết rạn. Tâm thấy thương Cẩm. Nó hôn nhẹ lên má nàng, lên bụng nàng, lên cặp đùi của Cẩm. Nó nằm khẽ xuống ôm nàng ngủ. Cẩm hích cái mông vào chim nó, dụi cả người như muốn ấp vào nó. Nàng chìm vào giấc ngủ khoan khoái nhất mấy tháng nay.
Trời chiều, lất phất mưa phùn. Tâm vừa đưa Cẩm đi dạo 1 vòng cho dễ đẻ. Vào đến nhà thì tối om, dù bên ngoài nhà hàng xóm vẫn sáng đèn.
– Ôi nhà mất điện à. Hiền ơi.
– Con đây. Con cắm cái bếp hồng ngoại, thế nào nó chập bụp 1 cái, cả nhà mất điện.
– Thế làm thế nào bây giờ. Giờ này gọi thợ điện ai chữa. Con cắm cơm chưa.
– Chưa, con đang định bật bếp lên hấp con cá, chưa làm gì cả.
– Từ từ, có khi nhảy cầu dao thôi.
Tâm đi ra ngoài kiểm tra cầu dao, đúng là bị hạ thật. Nó bật lại lên, đèn đuốc sáng trưng. Nhưng bị cháy mất 2 cái đèn. Tâm lụi cụi chạy đi mua luôn.
Mua xong 2 cái đèn về đến nơi thì mùi cá hấp đã thơm lừng. Một cái ở bếp, 1 cái trên phòng Hiền. Tâm thay xong cái bóng ở bếp thì chạy lên phòng Hiền. Nó còn chưa định hình được thì Hiền đã đứng ngay sau nó:
– Anh để em giữ thang cho.
– Cảm ơn em.
Nhà Cẩm không hiểu ai xây mà rõ cao. Tầng 1 4m tầng 3m7. Tâm leo lên cái thang mà ghê cả chân. Nó nặng gần 70kg, cái thang tre cứ kẽo kẹt như muốn sập. Tâm cố tập trung, nó ngậm đèn pin rồi bắt đầu thay. Đèn tuýp nên cũng dễ thôi. Tâm nhanh chóng lắp xong đèn mới. Nó cúi xuống bảo Hiền:
– Em ra bật xem được chưa.
Hiền đang cầm điện thoại xem, thấy nó bảo thì đi ra. Chân nàng thế nào mắc luôn vào chân thang, làm nàng tí ngã. Hiền vừa trụ vững thì cái thang nghiêng nghiêng. Nàng hoảng hồn giữ cái thang lại nhưng vô ích. Thằng Tâm cũng nhanh trí, nó bám vào thành thang rồi tụt vội xuống. Cú tiếp đất không được gọi là thành công lắm, nhưng còn hơn bị ngã đau.
Tâm mở mắt ra, nó đang nằm ngửa trên đất. Phía trên nó là cái thang. Nhưng giữa nó và cái thang là… Hiền. Lúc tiếp đất nó chới với hay như thế nào nó không rõ, nhưng tóm lại giờ Hiền đang nằm trên người nó. Nó có thể cảm nhận được hơi thở thơm thơm của nàng phả vào mặt nó. Bộ ngực mềm mại như không mặc nịt của nàng đang ép vào ngực nó. Căn phòng tối, chỉ có ánh đèn hắt lên từ tầng 1, nhưng đủ để 2 cặp mắt nhìn nhau trong bóng tối.
– Anh có sao không. Giọng Hiền có vẻ sốt sắng.
– Không… ai ui… đau quá. Tự dưng chả hiểu sao nó lại mở mồm kêu đau.
– Ui, nằm yên đó, em từ từ dậy thôi, em vừa chống tay anh đau lưng quá.
– Sao lại thế? Em thấy anh ngã cũng không đến nỗi mạnh lắm.
– Vết thương cũ, anh vừa mới khỏi được mấy hôm.
– Vết thương nào. Làm sao mà tự dưng duỳnh một tiếng thế.
Đèn bật sáng, Cẩm đang đứng ở cửa. Nàng đang dưới nhà thì nghe ầm 1 tiếng ở tầng 2. Cẩm gọi mà không ai thưa, nàng ba chân bốn cẳng chạy lên. Đập vào mắt Cẩm là con gái nàng đang nằm trên người Tâm, mặt Hiền cách mặt Tâm có chút xíu. Nhưng nàng không phải nông cạn, Cẩm nhanh chóng nhìn ra rồi chạy tới gỡ cái thang ra. Hiền lồm cồm bò dậy, có mỗi Tâm là vẫn nằm đó. Cẩm nhìn Tâm hơi bực, chả biết sao. Có lẽ nàng hơi ghen.
– Anh sao vẫn nằm đó, ăn vạ đợi em tới đỡ dậy à.
– Đau thật mà. Anh nói dối làm gì.
– Sao em nghe cái Hiền bảo ngã cũng nhẹ.
– Thì ngã cũng nhe, mà vết thương cũ. Mau đỡ anh dậy. Từ từ thôi… ai da…
Tâm lồm cồm bám vào người Cẩm và Hiền ngồi dậy. Nó giả vờ xoa xoa lưng.
– Sao lại vết thương cũ. Anh chả nói với em bao giờ.
– Anh sợ em lo thôi. Hôm nay cũng định kể với em mà lại thôi.
– Thế là bị thương lúc nào. Anh bị tai nạn lúc xây nhà à.
– Không, anh làm cẩn thận mà. Chút tai nạn với dân địa phương thôi.
– Thế chị Thương có biết không.
– Có, mẹ có biết. Đợt ý mẹ định vào mà sợ em biết nên lo lắng. Nên mẹ nhờ thím Lan vào đó chăm sóc anh. Anh vừa khỏi là cùng thím bay ra luôn rồi về đây với em.
– Anh thật là… chuyện như vậy mà cũng dấu em. Anh không ngã thì không kể với em chắc.
– Có… anh tính đợi em sinh xong.
Tâm cười hối lỗi. Nó than mình thật dại dột. Tự dưng đi trêu Hiền để rồi lại bịa ra lý do này nọ. Cẩm mặt sốt sắng, xoa xoa lưng cho nó. Để rồi ăn cơm xong cũng không bắt nó rửa bát. Hiền cũng thế, nàng có vẻ ân hận vì làm nó ngã. Ai biết nó bị thương cơ chứ.
Tối hôm đó Tâm gọi cho mẹ. Nó bảo ngủ với Cẩm đến khi nàng chuyển dạ. Cẩm cứ hối nó về, nhưng trông mặt nàng vui lắm. Cẩm nằm mà cứ huyên thuyên mãi mới ngủ. Hôm nay với nàng không ngủ cũng được. Nàng chính thức có chồng, được ngủ qua đêm hẳn hoi với chồng. Hạnh phúc với người đàn bà đứng tuổi, chỉ là thế thôi.
5h sáng, Tâm còn chưa tỉnh thì Cẩm lay gọi nó. Cẩm bảo cảm thấy các cơn co thắt nhẹ, có thể chuyển dạ. Cẩm hối hả đi tắm, Tâm chạy qua gõ cửa gọi Hiền dậy rồi gọi về cho mẹ. Nó thấy quýnh cả lên. Nửa tiếng sau Cẩm tắm rửa xong, Hiền đang sấy đầu cho mẹ thì mẹ nó tới. Mấy người đàn bà chuẩn bị hết quần áo phích nước… rồi gọi taxi. Cẩm có quen với bác sĩ trên bệnh huyện tỉnh, nên lần này nàng đẻ ở tỉnh chứ không xã huyện gì cả. Gì chứ, đây là đứa con cục vàng của nàng với Tâm. Nàng có tuổi rồi, đẻ ở bệnh viện to cho an tâm.
Vào viện xong xuôi thì Tâm bị đẩy ra ngoài. Cẩm đã vào phòng chờ đẻ, các cơn co thắt nhiều lên. Ấy vậy mà cũng phải hơn 3 tiếng sau, bác sĩ phải tiêm mũi kích đẻ thì đứa bé mới ra đời. Là con trai, nặng 3k2. Mẹ nó cứ khấn khắp nơi cảm tạ thần linh tổ tiên phù hộ. Nó ngồi phịch xuống, vậy là đã lên chức bố.