Phần 160
Khi Tâm đến cổng nhà chú, thì chú nó và cái Liên đang đứng trước cổng đợi nó rồi. Liên thấy nó thì ngại ngùng đi vào. Chú vồn vã kéo nó vào. Những ngày nó ở quê, chú đã nghiên cứu kỹ công trình nó sắp nhận cũng như nghe ngóng bạn bè về thị trường bất động sản Đà Nẵng. Nếu như Đà Nẵng đúng như nó nói, thì đó là mảnh đất vàng của chú. Chú sẽ biến ước mơ làm ông giám đốc lớn trở thành hiện thực, chứ không cần ở đây xin xỏ chạy chọt mấy cái hợp đồng lèo tèo.
Tâm và chú cứ thế ngồi bàn bạc các kiểu. Chú cũng bảo đang có 2 ông khách mà bạn chú quen đang có nhu cầu xây khách sạn trong Đà Nẵng, giờ đang tìm nguồn đất. Chú hy vọng vào sẽ tìm được và xúc tiến hợp đồng xây. Tâm cũng thống nhất để chú nó làm giám đốc. Cái khoản đi ngoại giao nó không ưa lắm, nhất là nó còn trẻ quá, kinh nghiệm ăn nói cũng chưa giỏi, ra ngoài xin hợp đồng sợ không ai tin.
Mãi gần tối thì thím mới về. Thằng Mạnh đèo thím đi mua thịt chó và vịt quay. Thím và cái Liên bận rộn trong bếp sửa soạn, chú vẫn kéo nó hội bàn các kiểu, làm Tâm cũng hơi quay mòng mòng.
Tối hôm đó cả nhà đánh chén một trận tưng bừng. Thím cũng uống 2 chén rượu. Chú nó vui nhất, niềm tin và giấc mơ như trở lại, hiện hữu trước mặt chú nó. Chú thím cũng có vẻ hòa thuận trở lại. Tâm nhìn thím có vẻ vui, dù trong lòng hơi lấn cấn nhưng nó cũng hiểu điều nó làm là đúng. Thím chợt hỏi về Cẩm và đứa bé, Tâm dứt sự mơ màng, nó lại trở lại làm cháu của thím, không hiểu có được không.
Đã lâu rồi Tâm không ở phòng của nó. Căn phòng vẫn được quét dọn sạch sẽ. Nó còn ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trong chăn đệm. Tâm ngồi nhắn tin cho Cẩm và mẹ. Mới vậy mà đã phải xa mẹ, xa Cẩm và cả con trai nó nữa. Nó vốn cũng không thích trẻ con, nhưng ôm trên tay đứa bé nhỏ xíu, chân tay vẫn còn tím đỏ nhăn nheo, cái cảm giác máu thịt nó mới trỗi dậy. Nó làm Tâm cảm thấy mình cần che chở cho nó, cái sinh linh bé bỏng ấy, chăm sóc kiếm tiền về nuôi vợ con và mẹ.
Cửa phòng chợt mở, Liên ghé đầu vào. Nàng nhìn nó hơi xấu hổ, nhưng vẫn chui người vào. Tâm cười, nó chưa kịp hỏi nàng thì Liên đã tót lên giường, chui vào chăn cạnh nó. Nàng trùm kín chăn, chẳng nói chẳng rằng.
– Này… nhầm giường rồi hay sao ý. Tự nhiên em vào phòng anh trùm chăn làm gì.
– Anh… cứ trêu em. Em lấy hết can đảm mới dám vào đấy.
– Chú thím lên thì sao.
– Không lên nữa đâu. Bố mẹ em đang ở trong phòng rồi.
– Còn thằng Mạnh.
– Nó có bao giờ lên đây đâu. Mà giờ chắc nó đang chơi game rồi ý.
– Vậy em định ngủ với anh hôm nay phải không.
– Em nằm một tí thôi, không được à.
Tâm cũng nằm xuống, chùm chăn lên. Trong chăn tối um, nhưng nó vẫn thấy đôi mắt mở to của Liên nhìn nó. Cái mùi thơm từ người nàng, hơi thở nhè nhẹ của nàng. Tâm chợt nghĩ tới điều gì đó mà nó vừa xâu chuỗi.
– Lúc anh đi vào Đà Nẵng, em toàn sang đây nằm đúng không.
– Sao anh biết.
– Anh đặt camera trong phòng mà. Em thay quần áo anh còn biết.
– Anh bựa thế. Sao anh dám… á anh lừa em. Em có thay quần áo trong này đâu.
– Anh đùa đấy. Anh ngửi thấy mùi thơm của em trong chăn đệm. Nên anh đoán vậy.
– Anh này. Mũi gì thính thế. Từ ngày anh đi em nhớ anh, thi thoảng em cứ sang đầy nằm để đỡ nhớ anh.
– Em thật ngốc. Thế em chưa nghĩ về những gì anh nói à. Anh… mối quan hệ của anh nó phức tạp. Anh và em… anh không muốn kéo em vào. Mình thích nhau vậy thôi. Em cứ đi làm, rồi sẽ có người làm em rung động.
– Nếu không thì sao.
– Nếu không thì… em vào Đà Nẵng với anh.
– Đợi lúc ý thì anh đã bị cái cô Thảo Nguyên hay cô nào cướp rồi, đâu đến lượt em. Mẹ em bảo cái gì muốn thì phải tranh, chứ đừng để người khác cầm rồi mới tranh. Em nghĩ rồi, anh và chị Cẩm và bác… rồi cũng có ngày dừng lại chứ. Em sẽ đi theo anh đến khi anh già khú đế mới thôi.
– Còn con cái… còn chú nữa… em nghĩ nông cạn quá.
– Cái đó em sẽ xử lý dần. Em đã có phương hướng nhưng chưa tiết lộ được. Giờ em muốn khẳng định chủ quyền, không anh vào đó bị gái trong đó cuỗm mất.
– Trời, anh làm suốt cả ngày thì… mà ai cướp… anh đen đúa thế này… anh chả hiểu em ưng anh ở điểm gì. Giờ anh nghĩ con gái thường thích con trai cao to trắng trẻo, ăn mặc sành điệu có điều kiện mới tốt.
– Không, em chỉ ưng anh thôi. Anh cứ đen đen thế này em mới thấy ưng. Có lẽ… em giống mẹ em…
Tâm ngạc nhiên nhìn Liên. Trùm chăn trong tối nên nó cũng không rõ biểu cảm của Liên, nhưng quả thật nó chẳng biết nói gì nữa rồi. Cái con bé này, lôi mẹ nó ra làm Tâm á khẩu luôn. Cả 2 cứ im lặng như vậy một lúc lâu:
– Tại sao anh không nói gì.
– Em nói câu đó anh chả biết nói gì nữa.
– Thì… em nói đúng chứ có gì sai đâu. Em thấy từ khi về mẹ nhìn anh ánh mắt khác lắm.
– Anh thấy bình thường mà. Có gì khác đâu.
– Không, mẹ không biểu hiện vui như mọi khi. Nhưng… ánh mắt mẹ… cứ như là nhìn bố em hồi trước khi bố em về. Giờ bố mẹ em không cãi nhau, nói chuyện cũng bình thường, nhưng em thấy mẹ đối với bố không như trước nữa. Mẹ chỉ làm tất cả vì gia đình thôi.
– Hmmmm… có lẽ thời gian sẽ làm thím quên dần. Anh cũng không cố ý chia rẽ chú thím. Có lẽ việc chú muốn hòa giải với mấy thằng khốn kia làm tổn thương thím. Hôm anh và thím về, anh gọi cho chú mấy lần chú không nghe máy. Mãi sau chú mới nghe bảo là đang ở công trường. Em biết đấy… thím khi anh gọi mà chú không nghe máy thì lên thẳng gác.
– Bố thật là… em chỉ muốn rạch mặt mấy con mụ kia ra cho nó sợ.
– Đợt tới anh và chú vào đó, chắc sẽ dứt được. Nhưng trong đó môi trường giao thiệp cũng thế, quan trọng là chú thôi.
– Thế anh phải trông bố em thật chặt vào.
– Anh vào đó cũng làm chứ có ngơi tay đâu. Xây nhà cao tầng mới học được nhiều thứ, biết mình hồi xưa tay nghề non thế nào.
– Anh cố lên, làm kiếm tiền còn nuôi em.
– Anh nuôi thế nào được em. Anh nghe thím kể em cũng chung vốn với bạn mở cửa hàng hoa còn gì. Mùng 8/3 vừa rồi em còn đi lấy hoa bên Mê Linh không…
– Cửa hàng hoa nhỏ xíu chứ có to như của chị Vân đâu. Chị Vân chị ý mở thêm 2 cửa hàng nữa rồi đấy. Hôm 8/3 em còn lấy hộ hoa cho cửa hàng chị ý cơ.
– Ghê nhỉ. Chị ý có vẻ hợp với nghề này. Vậy là em vẫn hay liên lạc với chị Vân à. Chị ý… dạo này sao rồi.
– Thì em vẫn hay qua cửa hàng chị ý học nghề mà. Chị ý nhiệt tình lắm, chắc do nghĩ em là em họ của anh. Chị ý vẫn hay hỏi em về anh đấy. Thích không??
– Thích cái gì. Dù sao quen biết thì hỏi thăm nhau có gì đâu.
– Không không, chị ý hay hỏi lắm. Em cũng bâng quơ kể vài chuyện, như chuyện anh bị cảm gần chết ý. Chị ý nghe thế lo lắm. Đúng là tình vẫn chưa yên mà.
– Em cứ nói linh tinh. Chị ý và anh không hợp được, chị ý hiểu điều đó mà.
– Thì biết vậy, nhưng chị ý quan tâm là chuyện chị ý chứ. Miễn không tìm cách gần gũi léng phéng với anh thì em chả care.
– Ặc, ghê nhỉ.
– Ghê chứ, em giả nai mà. Chị ý đâu biết em luôn đặt chị ý vào tầm ngắm. Đụng tới anh là không xong với em đâu. Anh chỉ là của riêng em thôi.
Liên nói xong thì quay sang ôm chầm lấy Tâm. Nàng dụi mặt vào cổ nó, bộ ngực sữa phập phồng dính vào ngực nó. Tâm có thể thấy sự khẩn trương, hồi hộp và hơi xấu hổ của Liên. Nó đặt 1 nụ hôn lên mái tóc nàng, rồi xuống trán, xuống mũi… và xuống miệng. Đôi môi nó khẽ tách môi Liên ra mà mút mát. Liên hé môi ra, dại khờ để mặc nó hôn. Dần dần nàng cũng hôn lại nó, 2 đôi môi cứ quấn lấy nhau, trao nhau những cảm xúc ngọt ngào của tuổi trẻ.
Tâm khẽ cho tay vào ngực Liên. Bộ ngực sữa không có áo ngực, nhanh chóng bị nó túm lấy. Liên rên lên khi tay nó bắt đầu xoa bóp vú nàng. Tâm cứ thế vừa hôn hít vừa xoa 2 bên vú. Bầu vú thiếu nữ mới lên cứng rắn và vô cùng mềm mại, đàn hồi. Dù không to như của Lan nhưng cảm giác rất tuyệt. Liên cứ mê đắm theo những dẫn dắt của Tâm. Nàng tê dại đi cảm giác kỳ diệu của đôi bàn tay nó trên ngực nàng, của hơi thở, của đôi môi nó trên cổ nàng. Cứ vậy cho đến khi bàn tay nó khẽ sờ vào cạp quần nàng. Liên hoảng sợ đẩy nó ra, chân nàng đạp trúng đùi nó làm Tâm đau điếng.
– Ui… em làm gì thế. 10cm nữa là trúng chỗ đó của anh rồi đấy.
– Ai bảo anh định sờ xuống chỗ đó làm gì.
– Có phải lần đầu đâu.
– Thôi… em sợ lắm… anh làm thế nào mà người em cứ bủn rủn hết ra. Em sợ lúc ý em sẽ cho anh mất. Không phải em không muốn cho anh. Mà vì mẹ bảo chưa học hành xong, chưa có công việc không nên làm mấy chuyện đó. Với lại… hôm nay là ngày em rụng trứng. Anh có muốn làm bố trẻ con tiếp không.
– Hử, cái gì.
Nhìn cái vẻ mặt chưng hửng, thất vọng và có chút ngốc nghếch của Tâm, Liên bật cười. Nàng chạy về phòng mình. Hôm nay thế là đủ với Liên rồi.