Phần 170
Căn phòng bên kia nơi hai vợ chồng bác Vui ngủ thì lại không dễ chịu chút nào. Vốn dĩ hai vợ chồng cũng bắt đầu thiu thiu ngủ, thì bác Vui chợt nghe thấy âm thanh lạ. Bác định bỏ mặc rồi ngủ tiếp. Nhưng cái thứ âm thanh ấy như có ma thuật, kéo bác dần tỉnh lại. Bác lắng tai nghe, một lúc lâu sau bác cũng biết đó là âm thanh gì. Cái tiếng đó càng lúc càng to, nhịp điệu rõ ràng làm bác cảm thấy rạo rực. Đã lâu rồi hai vợ chồng không làm chuyện đó. Bác biết vợ vẫn còn nhu cầu, vẫn hành quân cơ mà.
Nhưng bác già rồi, chỉ bốc phét trêu vợ cho vui. Hai vợ chồng thi thoảng ôm nhau ngủ, thế là ghê lắm rồi. Nhưng đêm nay thì khác, bác Vui cứ nằm tưởng tượng ra cảnh thằng Tâm và con Vân trai trên gái dưới là bác thấy khó chịu bên dưới. Cái thằng bé làm kiểu gì mà con bé nó kêu ghê thế. Con chim bác cưng cứng trong quần. Tay bác chợt va vào tay vợ. Da dẻ vợ bác vẫn mịn lắm. Cái tướng vợ bác trông vẫn ngon mắt lắm. Mấy thằng già dê trong xóm thi thoảng vẫn đảo mắt vào người vợ bác, bác làm sao không biết. Bác chợt quay qua vuốt ve tay vợ. Bác Hằng làu bàu trong miệng.
– Đêm rồi ông sao không ngủ đi.
– Khụ khụ… lâu rồi… tôi với bà… chưa làm chuyện đó. Hay là…
– Ông có làm được không. Ông còn bị cao huyết áp đấy.
– Tôi thấy bình thường, có gì đâu. Hôm nay chắc uống rượu nên tự dưng nó… khà khà…
– Chứ không phải ông nghe 2 đứa trẻ nó làm chuyện đó nên vậy à.
– Ừ… thì cũng một phần. Để tôi ôm bà nhé.
Bác nói là làm. Bác nhanh chóng nhổm dậy đè lên vợ. Cái tuổi này hôn hít gì nữa. Bác hôn lên cái cổ của vợ, bàn tay nhanh chóng tìm cúc áo vợ cởi ra. Già rồi, cái tay lóng ngóng mãi chưa cởi xong. Bác Vui gái làu bàu rồi cởi nốt hộ bác. Bác cầu chả được, tay thò vào bóp vú vợ. Cái miệng râu ria hôn hít từ cổ xuống ngực vợ. Đã hơn 50 mà ngực vợ vẫn còn săn lắm, chưa nhão mấy. Bác cứ hôn hít một lúc, thì bác Hằng cũng bắt đầu thở mạnh. Khà khà… có thế chứ.
Bác Vui nhanh chóng tuột quần của vợ xuống, tay bàn úp vào lồn vợ sờ mó. Cái gì thế này, đám lông mọi khi đâu rồi. Bác rà đi rà lại mới chắc chắn rằng vợ đã cạo bớt lông.
– Bà cạo lông à.
– Có làm sao. Đang ẩm thế này, rửa ráy còn chả khô được. Không cạo cho thoáng để nó lên nấm à.
– À, tôi hỏi thế thôi. Cạo thế này sờ thích thế.
– Chỉ được thế là hay.
Bác Vui lại tiếp tục công việc của mình. Một tay sờ vú vợ, tay kia xoa xoa cái lồn. Cảm giác như là sờ cái lồn khác không phải vợ mình, đã đã thật.
Khi bác Vui còn lơ mơ trong giấc ngủ, chưa rõ ràng tiếng rên rỉ của Vân thì bác Hằng đã nghe rõ. Bác biết điều gì đang xảy ra. Nghe tiếng rên của Vân mà lồn bác chợt rỉ nước. Bác nhớ lại cái đêm hôm ấy, nó làm bác chết đi sống lại, chỉ đến khi lồn khô rồi bác xin nó mới thả bác đi. Phải 3 ngày sau bác mới hết ê ẩm. Nhưng mà sướng, kỷ niệm nhớ đời đấy. Cả đời đàn bà của bác, được cái lần đó mới thực sự là đàn bà.
Dưới sự kích thích của chồng… thực ra là dưới tiếng rên rỉ của Vân và hồi tưởng của mình, bác Vui gái cũng rỉ nước lồn ra. Bác Vui trai chỉ đợi có thế, trèo lên người vợ. Bác Vui gái dạng chân ra đợi chồng. Con cu già không cần mắt cũng đi lọt lỗ lồn vợ. Bác Vui gái thở hắt ra khi cặc chồng tiến vào. Không được như của thằng Tâm, đó là cảm giác của bác. Bác Vui gái vẫn nhớ rõ cái cảm giác khi vùng sâu thẳm của mình bị nó khai phá. Bác nằm đó cho chồng nhấp nhô trên mình, nước lồn bác bắt đầu ra nhiều. Một phần vì do con chim của chồng, nhưng một phần vì bác đang mơ về con cu của đêm hôm đó. Bác ôm khẽ người chồng, rên rỉ những âm thanh sâu thẳm của khát vọng trong bác. Khát vọng… thêm một lần được lấp đầy, được tê tái, được ê ẩm 3 ngày như hồi xưa. Bác gái rên lên làm bác Vui thấy phấn khích. Lâu lắm rồi không nghe thấy vợ rên. Tiếng rên của vợ và của cái Vân làm bác kích thích mạnh. Con cặc bác cương thêm lên, bác cứ hẩy hết sức vào lồn vợ, làm vợ sướng, làm vợ rên thêm nữa. Cứ vậy rồi bác xụi lơ ra trên người vợ.
– Bà có sướng không.
– Sướng… sướng lắm.
– Lâu lắm rồi nhỉ.
– Ừ… lâu lắm rồi. Cái đêm hôm đó…
– Khà khà… để tôi nghỉ rồi tôi làm tiếp cho bà sướng.
– Cái ông này điên à. Đi ngủ ngay. Có thấy lão Sầm làng bên lấy con vợ trẻ chưa. Hầu hạ nó ban đêm thế nào xong thượng mã phong đấy. Ông nằm ngủ yên cho tôi, nghỉ với chả ngơi.
– Ơ kìa… thì… đi ngủ vậy.
Sáng sớm ở quê nó không giống thành phố. Tâm tỉnh dậy, cả người khoan khoái sau 1 đêm quần nhau với chị. Chị vẫn rúc vào trong người nó, vú chị còn đang ép lên bên hông nó. Tâm lặng lẽ ngắm chị, vậy là giờ nó và chị chỉ là chị và em. Thôi thế cũng được.
Chị cũng cựa quậy dậy. Vì bên ngoài tiếng công nông nhà ai đã nổ ầm ầm. Chị thấy nó nhìn thì lườm yêu nó 1 cái.
– Em nhìn gì mà ghê thế.
– Nhìn người đẹp chứ nhìn gì. Hôm qua cả đêm ai gọi em xưng anh.
– Có thích ăn đòn không. Dậy ngay không hai bác biết.
– Em nghe tiếng 2 bác nói chuyện nãy giờ. Làm gì chả biết.
– Chết thật, sao em không gọi chị sớm.
– Gọi làm gì. Em thích ngắm chị ngủ. Hai bác biết cũng có làm sao, hai bác không nói đâu.
– Em cứ nói vậy. Nhưng chị ngại chết. Sau này về làng nhìn 2 bác sao tự nhiên được.
– Có gì mà không được. Phụ nữ chỉ hay nghĩ phức tạp vấn đề.
Tâm nhẹ nhàng hôn lên trán chị. Chị dụi vào người nó, hưởng thụ cảm xúc da thịt tiếp xúc vào nhau. Thế là đã sáng rồi. Đêm qua như một giấc mơ… mà không ai muốn tỉnh chút nào. Chị và nó lồm cồm dậy mặc quần áo. Chị đuổi nó ra ngay khỏi phòng khi nó vừa mặc quần áo xong.
Tâm xuống nhà thì bác Vui đang xem tivi rít thuốc lào. Bác Vui hôm nay đúng là vui luôn. Bác gọi nó ngồi xuống xem tivi với bác, không đả động chuyện gì. Chị thẹn thùng xuống nhà chào bác. Chị nhìn nó nhướn mày hỏi, nó nhún vai, có chuyện gì mà hỏi. Hai chị em đang nói chuyện bằng nhãn ngữ thì bác Hằng ra, bê theo 1 nồi bánh đa thịt lợn thơm phức.
– Hai đứa xuống rồi, bác còn định lên gọi.
– Dạ, bánh đa thơm quá bác nhỉ. Nó đánh trống lảng.
– Bác đi chợ sớm mua thịt chân giò về luộc đấy. Ăn luôn cho nóng đi nào.
4 bát bánh đa thơm phức được múc ra. Bác Hằng chợt chạy vào bếp. Bác mang theo 1 bát con với 2 quả trứng trần.
– Của thằng Tâm đây cháu. Ăn mà bồi bổ.
Tâm trợn mắt nhìn bác, rồi nhìn chị. Chị lừ mắt nghiến răng nhìn nó, thù này biết giải thế nào đây.
– Thế trứng của tôi đâu. Tôi cũng cần bồi bổ.
– Ông làm gì mà bồi bổ. Nói vớ vẩn, ăn đi.
– Khà khà… ăn đi các cháu.