Phần 178
Trời ban đêm ở thành phố biển mát rười rượi. Tâm lang thang trên con đường ra cầu Hàn để về lán nơi xây dựng. Nó thấy buồn bã, trống trải quá. Tự dưng nó thèm có ai đó ở bên để nó ôm vào lòng. Nó đã làm tổn thương Thảo Nguyên, nhưng chính nó cũng bị tổn thương. Những người đàn bà của nó là nó tự nguyện, nó cũng không muốn bỏ rơi ai cả. Nhưng đứng trước Thảo Nguyên, nó vẫn thấy có lỗi.
Tâm đang lang thang thì tiếng còi xe pip pip làm nó sực tỉnh. Nó quay lại, nụ cười chợt mỉm trên môi. Chị Ngọc thò đầu ra trêu nó:
– Xe không em.
– Có miễn phí không, em không có tiền đi xe của chị đâu.
– Sao lại không có, em đang là chủ nợ của chị mà. Lên xe đi.
Chị mở cửa xe ra. Nó leo lên, chị của 1 vòng xe làm nó giật mình, níu chặt ghế ngồi.
– Chị làm gì mà lái ghê thế.
– Hehe, đường vắng mà.
– Đang đi đâu mà chị lại ngoắt xe như thế.
– Chị định đi dạo, mà thấy em chị quyết định… về nhà.
– Ac, sao lại vậy.
– Thì… em là gối ngủ cho chị chứ sao. Chị đi dạo cho buồn ngủ mà.
Tâm câm nín chả biết nói gì. Nó nhìn lại, chị đang mặc một bộ hello kitty cả trên cả dưới toàn là mèo. Chị phi vun vút vượt qua mấy đèn đỏ rồi đỗ xịch trước ngõ. Tâm lui cui đi theo sau chị. Chị thì cứ tự nhiên như không, mặc định nó sẽ phải là gối ôm cho chị. Chị mở cửa rồi để luôn khóa đó, đi thẳng vào nhà. Tâm dở khóc dở cười, nó cầm cái khóa trên tay hồi lâu rồi đành khóa cửa lại.
Tâm vào trong phòng ngủ thì chị đã nằm trên giường. Dưới đuôi giường là một bộ đồ ngủ, khác với bộ lần trước nó mặc. Tâm nhìn chị, chị chẳng nói gì mà đang dán mắt vào cái điện thoại. Nó đành lấy quần áo vào nhà tắm, tắm qua rồi thay bộ đồ ngủ vào. Lần này không rộng như lần trước, mà vừa in. Tâm bước vào, chị ngẩng mặt lên nhìn nó. Chị cười toe:
– Có vừa không.
– Có chị ạ.
– Nằm đi. Em làm gì lâu chị chờ mãi.
– Thế nhỡ chị không gặp em, chị định đi xe đến khi buồn ngủ thật à.
– Ừ. Mà không có chuyện đó đâu. Chị với em là duyên phận rồi. Khi chị nhìn thấy dáng em trên đường, là chị biết điều chị tin tưởng không sai. Em là định mệnh trong đời của chị.
– Chị… em… chị nói vậy là sao.
– Là… nằm đây.
…
Tâm chợt thấy khẩn trương. Nó thấy mặt chị cũng rất khẩn trương và nghiêm túc. Nó vừa nằm xuống vừa nhìn chị. Chị nhìn nó rồi bật cười:
– Sao em nhìn chị thế.
– Chị… trông chị nghiêm túc… em hơi… sợ.
– Phì… chị chỉ hơi khẩn trương… hơi lo lắng và hồi hộp chút thôi.
– Sao lại hồi hộp hả chị.
– Vì chị quyết định… hôm nay… em phải… làm gối ôm cho chị.
– Thì… như lần trước còn gì. Có gì hồi hộp.
– Lần này khác.
– Là sao hả chị.
Chị không trả lời câu hỏi ấy, mà chợt túm lấy tay nó, áp nó vào ngực chị. Nó giật mình định rút tay lại nhưng chị giữ chặt lấy. Ngực chị căng và mềm mại quá. Nó cảm nhận được cái núm vú chị, cái vú chị vểnh lên sau lớp áo ngủ.
– Hôm nay chị muốn ngủ với em.
– Tại sao.
– Em đừng hỏi tại sao. Chị có đẹp không.
– Có. Chị đẹp lắm.
– Vậy em có thích chị không.
– Có. Sao chị hỏi vậy.
– Vậy là được rồi. Ngủ với người có ác cảm với mình thì thật chán. Em đừng hỏi tại sao, chị muốn đêm nay thuộc về em, được em yêu. Chị muốn cái cậu bé của em kia vào trong chị. Được không.
– Em… sao tự dưng chị lại… muốn vậy.
– Sau này chị sẽ nói với em khi đúng lúc.
Tay chị vẫn giữ chặt tay nó ở ngực mình. Chị chợt ngồi đè lên nó. Chị cười, nó thấy đẹp quá. Nhưng sao không chân thật. Chị cúi xuống, tóc rủ vào mặt nó. Rồi môi chị khẽ chạm vào môi nó. Nó như cảm thấy có một dòng điện đi qua người. Má chị hây hây đỏ. Chị mút nhè nhẹ môi nó. Cái lưỡi chị khẽ tách môi răng nó ra luồn vào miệng nó. Chị cứ thế hôn nó, còn nó cứ đơ đó để chị làm.
– Này, chị xấu lắm phải không.
– Không, chị đẹp lắm.
– Vậy sao em không thích chị.
– Có, em thích chị lắm.
– Thích sao không hôn chị. Sao cậu bé của em không to lên.
– Em… em hơi… sợ. Mọi việc cứ như là mơ.
– Vậy, nếu trong mơ, chị muốn… em có yêu chị không.
– Có… em… nhưng đây là thật mà.
– Hãy nghĩ nó là mơ cũng được. Chị là công chúa ngủ trong rừng. Hoàng tử Tâm phải địt công chúa trước 12h đêm, nếu không nàng sẽ mãi không tỉnh dậy.
– Ặc, công chúa Ngọc, chị tha cho em.
Chị nằm vật ra, nước mắt chị chợt tuôn rơi. Nó luống cuống, tay nó khẽ lau nước mắt cho chị. Chị cứ thế nức nở khóc, khóc như có gì làm chị đau khổ lắm.
– Đừng khóc nữa. Em xin lỗi.
– Em làm gì có lỗi. Hức… là do chị… em không thích thì thôi. Em cứ về đi.
– Em… tại em chưa chuẩn bị tâm lý. Em không hiểu tại sao.
– Chả tại sao cả.
– Em… thôi chị đừng khóc nữa. Để em… yêu chị.
– Thật không.
– Thật.
Tâm nhìn chị, nước mắt giàn dụa, hai mắt đỏ hoe mất rồi. Chị vẫn đẹp kể cả như vậy. Nó chả hiểu sao chị lại muốn nó lúc này. Nó hơi bị khớp trước yêu cầu đó của chị. Nhưng giờ hết rồi, nhìn chị khóc lóc nó muốn chinh phục chị. Nó muốn địt nát cái lồn của chị. Chị vốn là thần tượng nó không với tới, giờ chị đang trong tầm tay nó.