Phần 196
Hai người mải miết kích dục nhau trong nhà tắm, thản nhiên địt nhau mà không để ý đến Hiền. Hiền vừa đánh vật xong với thằng em, định bế lên trả lại Cẩm. Chợt Hiền thấy tiếng Cẩm khóc. Nàng tò mò bước lên cầu thang. Sáng nay không thấy tiếng mẹ và Tâm cãi nhau, sao mẹ lại khóc. Nàng bước lên chiếu nghỉ, nhìn sang nơi có tiếng mẹ khóc, mặt Hiền chợt đỏ ửng. Qua tấm kính mờ, Hiền thấy mẹ và Tâm đang sát nhau trong phòng tắm. Hiền nhẹ nhàng đi lại, tim nàng chợt rộn lên, mặt nàng nóng bừng khi nghe tiếng khóc của mẹ. Hiền cũng hơn 20 rồi, nàng biết mẹ không phải khóc theo đúng nghĩa đen. Hiền hé mắt vào nhìn qua tấm gương chỗ bồn rửa mặt, cảnh vật hiện ra rõ mồn một trước mắt nàng. Thằng Tâm đang hẩy hông liên tục vào chỗ đó của mẹ nàng. Mẹ ôm chặt lấy nó, rên rỉ khóc. Hiền cũng không để ý tay nàng còn đang bế em, mà chợt thò tay còn lại vào trong quần, day day cái gờ thịt phía trên cửa lồn.
Thằng Thuận chợt cựa quậy muốn xuống, Hiền giật mình tỉnh táo lại. Hiền lưỡng lự nhìn vào trong gương, rồi dứt khoát bế em xuống. Nàng đặt em trai xuống đất rồi lấy điện thoại bật youtube cho nó. Hiền chạy lên cầu thang, thì thấy Tâm đang bế mẹ vào phòng. Tâm vừa đi, vừa dập liên tục vào lồn mẹ. Hiền thấy mẹ khóc thảm thiết, nhưng càng nghe Hiền càng thấy ngực mình như khó thở. Hiền lên tới cửa phòng, hé mắt vào trong. Hình ảnh thằng Tâm đang nện phầm phập vào lồn mẹ, hai hòn cà to như quả trứng cứ đập vào phía đít mẹ ám ảnh Hiền mãi những năm sau này. Cùng với tiếng hét của Cẩm, Hiền chợt thấy những dòng nước ấm khẽ chảy trong lồn nàng. Hai chân Hiền như rủn xuống, bắt chéo nhau siết chặt háng nàng.
Cẩm nằm trong vòng tay của Tâm, ngón tay ngà ngọc khẽ vân vê đầu ti nhỏ của nó. Tâm thoải mái kệ vợ nghịch ngợm, bàn tay nó khẽ vuốt ve lưng Cẩm. Hai lần làm tình cùng Tâm như làm tan đi bao mong nhớ, chờ đợi của Cẩm. Cẩm chợt nhớ tới điều nàng định làm, Cẩm cười bảo nó:
– Trưa ăn cơm xong anh về nhà nhé.
– Mẹ bảo anh về à.
– Chị Thương không bảo anh không biết đường về à.
– Không phải, tại mẹ bảo anh ở đây với em mấy ngày.
– Anh thật ngốc, bảo vậy cũng tin vậy. Em là đàn bà em biết, em biết cái cảm giác chờ đợi anh nó là như thế nào. Trống vắng không chỉ trong tim, mà cả ở dưới háng. Là đàn bà, cũng là động vật cả. Ai cũng có nhu cầu. Chị ý không nói ra thôi, muốn ưu tiên em trước. Cả đêm qua đến giờ anh bù đắp em tạm tạm rồi. Tí anh về đi, tối quay lại ôm em ngủ.
– Nhà còn thằng Tính, anh muốn ôm mẹ cũng khó.
– Em nghĩ hết rồi. Tí em nhờ cậu Tính đi lấy thuốc hộ em ở chỗ ông lang Nho. Trước em nhờ cậu ý một lần rồi.
– Em ốm sao phải uống thuốc.
– Cái anh này, không ốm không uống thuốc được à. Em uống thuốc bổ, để còn hầu hạ anh. Nhỡ em nhanh già, anh bỏ em đi với người khác thì làm sao.
Tâm bật cười với lý sự của Cẩm. Nó biết nàng nói đùa, nó cũng chả để ý. Tâm ôm chặt Cẩm, hôn khẽ lên trán Cẩm. Cảm ơn em, vì đã suy nghĩ cho anh. Đầu Tâm chợt nhớ tới người đàn bà trong căn phòng nhỏ, cũng đang đợi chờ nó.
Thương đang ngồi xổm cặm cụi làm đất cho đống cây trước nhà. Ngày hè nhàn rỗi, nàng cũng chả biết làm gì cho hết thời gian. Tâm đang ở nhà Cẩm rồi, Thương nhớ nó quá. Nhưng nàng cũng biết nên để nó bên đó với vợ con, dù đôi lúc nàng chỉ muốn sang ngay lôi nó về. Từ ngày nó về cái cảm giác nhớ nhung, thèm khát nó không vơi bớt mà càng bùng cháy mãnh liệt. Cảm giác ở gần ngay đây mà không với tới được làm Thương khó chịu, bứt rứt. Đêm nằm trên chiếc giường rộng rãi, nhớ tới những đêm ngà ngọc địt nhau đến rã rời rồi ôm nó ngủ. Cái cảm giác có người đàn ông nằm cạnh, dù không địt nhau nó cũng thật thoải mái. Thương chỉ biết kiếm việc để làm, để đỡ nghĩ đến những việc linh tinh.
Thương đang làm thì thằng Tính dắt xe máy ra. Con xe dream của thằng Tâm đem về quê, giờ thằng Tính sở hữu luôn. Ở quê đi xe không bằng lái hay dưới 18 tuổi là chuyện bình thường. Thậm chí có đứa 10 – 11 tuổi bố đã dạy đi tập xe rồi. Thương chỉ quen đi xe đạp, dù sao trường cũng đến gần.
– Con dắt xe đi đâu hả Tính.
– Chị Cẩm vừa gọi, nhờ con đi lấy thuốc nhà ông lang Nho cho chị ấy. Con đi luôn trưa còn về kịp ăn cơm. Chiều con định ra huyện chơi với lũ bạn được không mẹ.
– Cũng được, nhưng đi vừa thôi, đừng có đua đòi đi nhanh. Ra huyện thi thoảng có công an đấy. Mà tối thế con có ăn cơm không.
– Không con ăn với lũ bạn luôn mẹ à.
– Ừ… đi đi cho sớm.
– Vâng con đi đây.
– À… Tính này…
– Sao hả mẹ.
– Con qua hỏi anh Tâm… bao giờ anh về nhà. Để mẹ biết nấu canh cá với dọc cho anh ấy.
– Haha. Anh ý có khi đang đi đổ bô cứt cho con. Anh ý mà biết về ăn cơm mẹ nấu chắc thích lắm.
– Cái thằng này… đi đi…
Tiếng xe máy thằng Tính xa dần, Thương lại cặm cụi xới lại đất, nhổ bớt cỏ dại mọc đầy sau cơn mưa. Chợt tiếng cổng mở ra, chắc thằng Tính lại quên mang gì rồi. Thương vẫn mặc kệ làm đất tiếp, không biết có một người đang lặng lẽ tiến gần lại sau lưng nàng.
Thương chợt cảm giác thấy ai đó sau lưng mình. Cái cảm giác ấy, cảm giác khi bên cạnh nó chợt ùa về, tim nàng đập rộn. Thương kéo mạnh cái gang tay làm đất ra vụt đứng dậy, chưa kịp quay lại thì đằng sau nàng đã bị ép chặt bởi người mà nàng luôn thương nhớ. Tâm ôm chặt lấy Thương từ đằng sau, miệng thủ thỉ vào tai nàng:
– Mẹ, con về rồi đây.
Thương bấu chặt lấy 2 cánh tay nó đang ôm trước bụng mình, nước mắt lã chã rơi vì vui sướng. Cuối cùng nó cũng về, bao đợi chờ bị nén lại làm Thương khổ sở, giờ cũng có cơ hội bộc phát ra. Thằng Tâm xoay người Thương lại, lấy tay lau nước mắt trên mặt Thương. Nó nhìn Thương chăm chú:
– Con xin lỗi, nhưng hôm nay con về với mẹ đây.
– Không sao. Mẹ hiểu. Mẹ nhớ con lắm con có biết không.
– Con biết…
Thương chỉ để nó nói nốt câu ấy, nàng lôi nó chạy vào trong nhà. Cánh cửa nhà vừa được chốt lại thì nó đã bế thốc Thương lên. Thương vòng tay ôm chặt cổ nó, miệng nàng áp vào miệng nó. Hai cặp môi mơn trớn, hôn hít nhau vồ vập. Tâm bế Thương vào phòng, cái cái miệng vẫn áp chặt vào nhau, 2 cái lưỡi vẫn đá loạn, quện vào nhau sau bao ngày xa cách. Thương giữ chặt mặt Tâm, miệng nàng áp chặt miệng nó ngấu nghiến hôn. Đôi môi nàng ngậm chặt lấy lưỡi nó mà mút, hút chặt lưỡi nó thật sâu vào miệng mình. Bao đợi chờ, bao thèm khát nhớ nhung như được nàng phát tiết hết ra.
Thằng Tâm mãi mới rút được lưỡi ra khỏi miệng Thương. Nó nhìn Thương, nàng như muốn ăn thịt nó. Nó bật cười, tay thả Thương xuống, nhưng vẫn bóp chặt 2 mông Thương:
– Mẹ muốn nút mất lưỡi con à.
– Mẹ nhớ quá, không kiểm soát được.
Thương đỏ mặt, nàng giờ mới nhận ra mình lúc nãy thật điên rồ, khác hẳn con người mình mọi khi. Nhưng Thương không hề muốn thay đổi, giờ nàng thậm chí muốn đè thằng con trời đánh ra để lấp đầy nàng. Đã bao lâu rồi… nó đi hơn 1 năm để nàng trống vắng cô quạnh, đi ra đi vào chỉ biết dạy học, chăm cháu cho nó. Thương nhìn nó đang chăm chú nhìn mình, hai bàn tay chết tiệt lại đang vuốt ve trước ngực mình. Thương dùng tay cởi từng cúc áo, cái áo vải cộc tay lần lượt bung ra, bộ ngực trắng lộ dần với cái áo bra tôn ngực màu đen.