Phần 63
Liên vòng tay ôm chặt lấy Tâm. Tâm định gỡ ra xong lại thôi, bàn tay nó khẽ vỗ vồ trên lưng Liên. Liên chợt hôn nhẹ lên môi nó, làm Tâm ngỡ ngàng. Cái Liên mặt đỏ bừng, chạy chối chết về phía nhà chính.
Tâm nhìn theo bóng Liên dần mất hút. Ráng chiều nhạt dần rồi bầu trời tối dần. Tâm vẫn lặng im ngồi. Nó không biết nên giải quyết cái Liên thế nào. Cô gái này dám yêu dám hận giống mẹ mình, Tâm sợ nếu không khéo thì sẽ gây ra hậu quả xấu. Có lẽ, Tâm đi vào Đà Nẵng là 1 giải pháp tốt. Khi Tâm quay về Liên có lẽ đã có bạn trai rồi.
Tâm vào lại nhà thì chú nó đã sang nhà mấy ông bác chơi rồi. Cái Liên đã chạy đi đâu, 2 thằng trời đánh kia rù rì trong buồng, anh chị cũng vừa đi đâu, chỉ còn lại mẹ và thím đang ở trong buồng. Tâm rón rén đi vào thì thấy thím đang đưa mẹ thử quẩn áo gì đó, mẹ nó đỏ mặt đẩy đẩy lại thím không lấy. Tâm định vào rồi lại thôi. Nó đi 1 vòng quanh nhà để thám thính.
2 Đứa kia vẫn đang chơi game gì đó trên điện thoại, anh chị chưa về. Tâm chỉ còn lo cái Liên, không hiểu nó ở nhà hay đi đâu. Tâm đợi 1 lúc thì thím cũng ra. Thím đang chuẩn bị về thì Tâm kéo thím chạy như bay ra vườn. Tâm ngựa quen đường cũ, nó kéo thím chui qua bờ rào, đi về phía sâu trong vườn nhà thím, nơi có cây mít to có thể che được.
Cả hai nhanh chóng lao vào ôm ghì lấy nhau. Hai con người như điên cuồng, quần áo nhanh chóng được cởi sạch. Tâm ôm lấy tấm thân nóng bỏng của Lan, 2 tay nó đang giày vò ngực và mông của Lan. Lan đang 1 tay xoa bóp mông Tâm, 1 tay đang vuốt ve con cặc to dài của Tâm… Con cặc cương lên hết cỡ, trên đầu khấc đã rỉ ra chút nước nhờn màu trắng trong.
Lan đẩy Tâm nằm xuống đống quần áo vừa cởi ra. Nàng lao vào bú con chim của nó. Cái lưỡi như ma thuật liếm quanh thân cặc, đá đá 2 hòn bi của nó. Cái miệng xinh xinh hết nút chặt 2 hòn bi rồi lại nhả, rồi lại kết hợp với cái lưỡi liếm mút đầu buồi Tâm, làm Tâm chỉ biết trân mình ra vì sướng. Tâm ngẩng đầu nhìn Lan, nàng đang rũ tóc, khuôn mặt bị che khuất, thi thoảng chỉ thấy cái mồm xinh há miệng ngậm con chim nó vào rồi nhả ra. Lan vừa dùng miệng, dùng lưỡi, lại dùng tay sục cặc nó, làm Tâm cảm giác khó kiềm chế được.
Tâm kéo Lan lên, áp 1 nụ hôn lên miệng nàng. Bàn tay nó rà rà vào lồn Lan, cái lồn đã nhoe nhoét đầy nước. Tâm chỉnh hông Lan để lồn Lan thẳng với chim nó. Tâm cầm con chim cà cà tìm cửa lồn Lan. Lan nhỏm dậy, với tay cầm lấy con chim, nhét vào lồn nàng. Lan nhắm mắt lại, miệng xinh khẽ mở ra rên khe khẽ khi con cặc dần banh cửa lồn nàng tiến vào.
Khi con cặc đã bị nuốt bởi cái lồn, Lan ngoáy nhẹ cái mông để lồn nàng có thể thích ứng với con cặc nó. Con cặc nó như chạm vào cổ tử cung nàng, căng vách lồn Lan ra khiến Lan cảm thấy thốn. Cảm giác đó dần qua, thay vào đó là… sướng. Lan bắt đầu nhún nhảy, tay nàng chống vào ngực Tâm. Trời tối đen như mực, nhưng Tâm có thể cảm thấy ánh lửa hừng hực trong mắt Lan.
Đó là ánh lửa của si mê, của dục vọng, của sự hứng khởi tột độ khi Lan sung sướng. Lan nhấp càng nhanh, bạch… bạch… bạch… bạch… nàng như nâng người lên rồi thả người xuống tự do. Cả không gian tĩnh mịch chỉ còn tiếng mông và háng va nhau, cùng tiếng thở gấp đôi lúc rên rỉ khe khẽ. Lan bỗng ngồi xổm lên, tay chống vào ngực nó rồi nhấp liên tục. Lồn nàng siết chặt cặc nó, giờ nàng đang chủ động, Tâm có muốn rút cặc ra cũng không được. Nó phải bấu thật đau 2 bên đùi để ngăn cơn sướng đang lan dần, những dòng tinh trùng đang chuẩn bị muốn bắn ra.
– Ư… uuuuu… aaaaa…
Lan ngửa cổ lên rồi rên lớn, như để giải thoát những kìm nén trong người. Thân dưới nàng giật giật rồi nằm gục trên ngực Tâm. Tâm khẽ vuốt ve tấm lưng trần mịn màng của Lan, giờ đã lấm tấm mồ hôi. Lan khẽ ngẩng đầu dậy, thì bị nó kéo lên, môi nàng bị bao phủ bởi miệng của nó. Tâm ghì chặt lấy thân thể người đàn bà này, nó và Lan trao nhau những nụ hôn sâu như bất tận, tách nhau ra để thở rồi lại hôn nhau tiếp.
– Địt em đi Tâm, em nhớ anh quá. Cái thứ thuốc phiện bọn nó cho em uống, giờ em cứ làm tình với chồng là lại nhớ đến anh. Em như bj nghiện chim anh mất rồi.
– Ư… ư… đúng rồi… ư… địt em… ư… aa… aa… aaa. A. Aa…
Tâm tiếp tục ngấu nghiến cái miệng xinh của Lan, nó ôm chặt Lan rồi thúc cặc ra vào lồn nàng. Bản hòa tấu phành phạch cứ thế diễn ra trong đêm đen. Thời gian trôi bao lâu chả rõ, chỉ biết lúc này Tâm vẫn ôm chặt Lan rồi hẩy con cặc liên tục vào lồn nàng. Lan đã ra 3 lần gì đó, Tâm cũng ra 2 lần. Nhưng mỗi khi Tâm ra, Lan lại ngoáy cái mông sàng sẩy cọ xát, hoặc dùng cái miệng xinh bú liếm cho nó cửng lên, rồi nàng lại cưỡi lên con cặc nó mà nhún nhảy. Tâm cũng như điên tình vì sự dâm đãng của Lan. Nó thúc cặc thật nhanh liên hồi vào lồn Lan. Lan cắn chặt răng, ôm chặt người Tâm, con cặc đâm càng nhanh càng mạnh, cái lồn nàng như được đã cơn khát.
– A… aa… aa. Aa… aa… aa… aaa. Aaa. Aaa… aaaa. Aaaa. Aaaa…
– Nhanh… nhanh… địt mạnh… hết sức… em sắp… aaaaa…
Tâm cũng không chịu nổi nữa, nó phóng sạch tinh trùng vào lồn Lan. Chưa bao giờ nó làm chuyện đó lâu như lần này. Xuất tinh xong lần này là nó cũng kiệt sức, con cặc nhỏ dần nhưng vẫn nằm trong lồn Lan. Tâm vuôt ve cơ thể Lan, người thím của nó – người tình của nó. Tâm bỗng phát hiện Lan đang ngáy nhè nhẹ. Nàng đã ngủ từ lúc nào nó không hay. Tâm khẽ lay Lan nhưng nàng vẫn ngủ, nó vỗ vỗ vào má mà Lan chả phản ứng. Chả nhẽ phải bạo hành mới được sao. Tâm gọi, hò, réo, nhéo… Lan vẫn ngủ. Có vẻ như đây là giấc ngủ an lành của Lan. Tâm ngồi dậy mặc lại quần áo cho Lan và nó. Nó khẽ bế Lan lên đi về phía nhà mình. Tâm khẽ bấm điện thoại cho mẹ, mẹ nó ra ngay lập tức:
– Thím con làm sao thế.
– Con cũng không biết, con và thím… làm chuyện đó. Xong thím ngủ, con gọi mãi không dậy, thím vẫn ngáy đều đều nên chắc là chả có chuyện gì.
– Con… chú và các em ngay đây mà cũng dám.
– Con xin lỗi. Tâm gãi gãi đầu.
– Con bế thím đi. Nhẹ nhàng thôi. Trong nhà có mỗi thằng TÍnh, khi nào mẹ ra hiệu thì con bế thím vào buồng ngay.
Tâm vừa đặt Lan vào giường thì cổng ken két mở. Anh chị nó về. Mẹ bảo nó chạy qua bên chú bảo thím nói chuyện với mẹ xong ngủ luôn bên này rồi. Tâm tắm rửa rồi mới dám sang. Mở cửa đón nó là cái Liên, ánh mắt đầy dò xét:
– Mẹ em đâu.
– Thím đâu sao em hỏi anh.
– Không phải mẹ ở với anh à.
– Ăn nói cho cẩn thận. Chú đâu.
– Bố em vẫn chưa về.
– Chú về bảo chú là thím ngủ với mẹ anh rồi. Mẹ bảo thím ngủ ngon mẹ không nỡ gọi, bảo anh qua nói với chú 1 tiếng.
– Thế à, thế mà em tưởng.
– Tưởng gì. Để tí anh về qua nằm cùng thím.
– Anh dám.
– Em thách anh phải không?
– Không… em không phải ý đó. Thôi em biết rồi, anh về đi.
Tâm quay đi, đi về nhà. Vừa bước được 2 bước thì 1 vòng tay nhỏ bé ôm lấy nó từ sau lưng. Tâm khựng lại, đang định lên tiếng thì Liên khẽ nói:
“Để em ôm anh, 1 chút thôi”
Tâm để đó tầm 3s, nó khẽ thở dài rồi cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn đó định gỡ ra. Thì cái Liên chợt buông nó ra, chạy vào nhà mất hút. Thì ra chú Khá nó đang đi về. Tâm lại qua gặp chú thông báo tình hình rồi về nhà. Tâm về nhà, thò mặt vào buồng thì thím vẫn ngủ, mẹ đang nằm đọc sách. Mẹ có vẻ cũng không đón chào nó, Tâm ngài ngại rồi đi ra ngoài. Nhà cũng hết chỗ ngủ, nó đành tìm 1 cái chiếu rồi ra sân nằm, mặc cho muỗi đốt, nó cũng mệt quá rồi.
Tâm tỉnh dậy khi anh Công đá đá mấy cái vào người nó. Mẹ đã dậy và đang trong bếp, anh Công lôi Tâm ra mổ gà, thằng Tính thì lo việc nhổ lông. Mấy anh em làm sạch gần chục con gà, Tâm mang rổ gà vào để mẹ luộc. Mẹ đi đâu mất, chỉ có thím nó đang trong bếp băm chặt. Thím nhìn nó khẽ ôm miệng cười, mắt thím đong đưa nhìn nó, có chút khêu gợi, có chút mong đợi, và có chút chân tình. Rồi mẹ vào, thím lại tiếp tục làm, mẹ nhìn nó lúng túng với cái rổ gà, mẹ nhận lấy rổ gà đặt xuống, rồi véo nó 1 cái thật đau. Mặc nó kêu oai oái, mẹ đẩy nó ra ngoài bếp. Nó có thể nghe thấy tiếng cười giòn tan của thím.
Bữa cỗ hôm đó cũng như mọi khi. Mọi người ào ào đến, tiếng nói chuyện, tiếng chén đũa, cả tiếng trẻ con… tạo thành 1 âm thanh nhốn nháo, ầm ỹ. Tất cả chỉ kết thúc khi gần giữa trưa, mọi thứ quay lại sự yên lặng vốn có. Cả nhà lại tất tả dọn dẹp bát đũa. Đôi khi, Tâm thấy cái sự cỗ bàn này thật vô vị. Mọi người đến ăn rồi về, may ra có vài cụ già là còn nhắc đến bố nó. Cái sự ăn cỗ như là trả nợ miệng mà thôi. Có lẽ, chỉ nên làm 1 mâm cỗ, anh em quây quần tưởng nhớ ngày giỗ bố. Nhưng sống đâu hay đó, cái sự đời nó không như ta nghĩ, và sống ở làng quê nó khác thành phố lắm lắm.