Phần 87
Bữa trưa, Tâm ngồi đối diện 2 mẹ con. Nhà Cẩm vốn neo người nên bàn ăn tròn, cũng nho nhỏ. Nhưng trên bàn la liệt món ăn, từ thịt bò xào, nộm hoa chuối, lợn rán tẩm mật ong, canh rau ngót băm thịt… Tâm nhìn bàn ăn mà trợn mắt, chắc ăn cho cả sư đoàn. Cẩm tủm tỉm cười, gắp thức ăn cho Tâm.
– Đợt này anh… Tâm về còn đi đâu nữa không?
– Không, đợt này anh về nghỉ luôn đến hết tháng 9, tháng 10 anh vào Đà Nẵng.
– Đà Nẵng xa quá nhỉ. Cẩm thế này chắc không vào đó thăm Tâm được.
– Cẩm cứ ở đây dưỡng thai đi. Mẹ có hỏi Cẩm có qua đó ở cùng mẹ không, để tiện chăm sóc. Có chị có em cũng dễ hơn. Đằng nào Hiền sắp tới cũng quay lại trường rồi.
– Thế à. Cẩm cũng chưa nghĩ đến. Chỉ sợ lạ nhà ở không quen.
– Mẹ hay là qua đó ở đi. Có cô Thương, có gì đi làm rồi buổi tối cũng có người ở cùng. Con mấy hôm nữa cũng phải lên rồi.
– Ừ, để mẹ tính xem. Chứ sang đấy vứt nhà cửa lại cũng không được.
– Nếu không em cứ ở đây. Tầm khi nào bụng to thì mẹ anh qua đây ở chăm em vậy.
– Oài, có được không. Làm thế ngại chết. Đây là ý anh hay ý chị Thương thế.
– Ý ai thì ý. Lo cho em và con là trước hết.
– Anh có vẻ giống ông bố có trách nhiệm quá nhỉ, chàng trai trẻ. Ăn đi, ăn đi này, bồi bổ cho nó khỏe vào rồi 1 tháng tới chăm 2 mẹ con.
Bữa trưa dần trở lên nhẹ nhàng hơn khi mọi người nói chuyện. Tâm cũng thấy dễ thở vì Hiền cũng không bài xích nó. Cẩm thì rất vui vẻ, nàng có thể ăn cơm cùng tình trẻ và con gái. Có thai có vẻ cũng không phải chuyện xấu. Cẩm tinh nghịch bỏ dép ra ngoắc chân mân mê chân Tâm. Tâm đang ăn mà tí sặc. Cẩm khúc khích cười, trong khi Hiền không hiểu gì.
Trên bàn thức ăn vơi dần, chủ yếu ép cho Tâm ăn, ở dưới bàn là 2 bàn chân đang mơn trớn nhau. Tâm đang cố ăn mà khó chịu. Cẩm liên tục gắp thức ăn và hỏi nó, thì thoảng Hiền cũng hỏi vài câu về công việc của nó. Nhưng dưới bàn ăn bàn chân Cẩm cứ ve vuốt chân nó, làm Tâm không tập trung. Tâm đưa chân ra cạ vào bắp chân Cẩm, Cẩm rụt chân lại rồi lại trêu nó.
Cứ vậy, đến 1 lần chân Tâm cạ vào chân Cẩm, nhưng Cẩm không rụt chân lại. Nó cạ cạ vào bắp chân, bàn chân Cẩm, có gì đó là lạ. Nó nhìn Cẩm, thấy không có gì khác lạ, nàng còn ngoảng mặt xem tivi. Bỗng nó thấy Hiền nhìn nó, ánh mắt có vẻ tức giận. Tâm chợt hơi cúi xuống, hóa ra nó đang cạ vào chân Hiền. Tâm vội rụt chân lại, gật đầu tỏ ý xin lỗi Hiền.
– Sao vậy Tâm.
– Không, không, anh… nhầm.
Cẩm nhìn vẻ mặt đỏ lên vì xấu hổ của Tâm, rồi chợt nhìn sang con gái, nàng chợt hiểu chuyện gì. Cẩm cười lên ngặt nghẽo, gục cả xuống bàn. Hiền dường như hiểu ra chuyện gì, hậm hực rời bàn ăn lên phòng của mình.
Tâm giúp Cẩm dọn bát đũa. Nó rửa bát, Cẩm tráng bát. Cẩm trông thật rạng rỡ, có lẽ đã lâu lắm Cẩm mới vui vậy. Cẩm thấy như quay lại hồi mới cưới, cùng chồng rửa bát, cùng mong con lớn lên trong bụng. Cẩm ngắm Tâm, khuôn mặt thật trẻ, nhưng đầy rắn rỏi, không có sự non nớt nào trên gương mặt Tâm. Tâm khẽ kéo Cẩm vào lòng, hôn nhẹ lên má Cẩm. Cẩm rúc đầu vào vai Tâm, ôm Tâm thật chặt. Nàng nguyện ước đây không phải giấc mơ, đã quá lâu nàng chưa có cảm giác này rồi, nàng sợ tất cả vụt mất.
Tâm nằm dài trên ghế tre hóng gió. Đã lâu rồi nó không có cảm giác thư thái thế này. Mọi lần về quê không giỗ bố thì cũng tết. Nhanh nhanh chóng chóng chục hôm là lại xuống HN làm. Lần này nghỉ hơn 1 tháng, cái tâm lý được ở nhà nó mới khiến gánh nặng cuộc đời nó buông xuống, đôi vai Tâm mới thấy được nghỉ ngơi. Tâm lim dim thì mẹ ngồi xuống cạnh nó. Tâm nhỏm dậy gác đầu lên đùi mẹ. Mẹ nhẹ nhàng xoa đầu nó, bàn tay mẹ vẫn dịu dàng như mọi lần, mơn man mái đầu nó, cho Tâm có cảm giác dễ chịu, an bình.
– Đã lâu rồi con không được gối đầu trên đùi mẹ thế này mẹ nhỉ.
– Ừ, lâu lắm rồi. Từ hồi con đi làm, giờ cũng 7 – 8 năm rồi. Mới ngày nào… vậy mà giờ con đã lớn thế này. Mấy năm nữa các con đều lấy vợ con hết, đẻ cháu cho mẹ là mẹ vui lắm rồi.
– Mẹ sắp có cháu rồi còn gì. Con chả lấy vợ đâu. Có mẹ là đủ rồi, giờ đã có cả con rồi, đúng ý mẹ nhé.
– Vớ vẩn cái thằng này. Cô Cẩm với Mẹ chiều con được mấy năm. Phụ nữ ngoài 50 mãn kinh là về già rồi. Con lúc ý mới độ sung mãn, con phải lấy vợ sinh them con, như thế mới được.
– Con chưa nghĩ đến thế. Phải gặp người mình thực sự yêu mới được. Giờ con chỉ thấy yêu mẹ thôi, chả muốn yêu ai khác. Con cũng hài lòng với cuộc sống hiện tại.
– Con thật là bướng bỉnh. Mẹ kệ con đấy.
– Thì chả kệ. Thế mẹ không yêu con à.
– Không, ghét rồi.
– Con vẫn yêu mẹ dù mẹ ghét con.
– Con… Thôi mẹ vào đi ngủ đây. Con liệu đi ngủ sớm.
– Con nằm đây ngủ. Đi ngủ có ai ngủ cùng đâu mà ngủ sớm.
– Con ghê gớm thật đấy. Biết đáp trả mẹ rồi.
– Con là con trai của mẹ mà.
– Biết vậy là tốt.
Mẹ cốc đầu Tâm một cái thật đau rồi đi vào nhà. Tâm cười hì hì rồi nằm đó nhắm mắt. Những cơn gió nhẹ đêm hè ru Tâm dần vào giấc ngủ. Chỉ đến khi miệng Tâm bị một đôi môi mềm mại thơm tho cắn lấy, nó mới chợt tỉnh giấc. Những chiếc răng trắng khẽ cắn lấy môi nó, rồi cái lưỡi thơm lùa vào quấn lấy lưỡi nó. Tâm mở mắt ra, nó choàng ôm lấy người đó siết vào mình, đưa lưỡi ra cuốn lấy lưỡi nàng, cuồng nhiệt đáp lại nụ hôn đó.
– Mẹ, sao mẹ lại ra đây.
– Nửa đêm rồi, mẹ không thấy con vào, nên mẹ ra đây tìm con.
– Gió mát quá, con ngủ quên mất.
– Vào ngủ đi con, nằm đây gió máy.
– Mình sang nhà chú đi mẹ.
– Thôi, đêm khuya rồi. Con còn phải giữ sức mai còn sang chăm sóc cô Cẩm chứ.
– Có gì mệt đâu mẹ. Con cũng chả phải làm việc gì nặng nhọc.
– Con ý, tay chân đâu có ngồi yên. Người ta đang bụng mang dạ chửa, con phải nhẹ nhàng, đừng có hùng hục. Làm cũng in ít thôi.
– Con… Sao mẹ biết.
– Sao không biết. Cái mùi… Lúc vừa làm xong chuyện đó nó vẫn phảng phất trên người con, mẹ ngửi là biết.
– Con quả thực không chủ động, là Cẩm…
– Thôi, ai cũng vậy, phụ nữ mang thai con cần phải nhẹ nhàng, làm cũng vừa thôi.
– Vâng, con biết rồi. Mẹ…
– Làm sao.
– Mình sang nhà chú đi.
– Sư bố anh. Tôi không sang.
– Á… Làm gì đấy. Bỏ mẹ xuống, em nó nhìn thấy bây giờ.
– Nó ngủ lâu rồi, mẹ chả bảo giữa đêm rồi còn gì.
Tâm bế mẹ lên, nó chạy phăm phăm ra vườn sau. Chả cần đèn đóm, xe nhẹ đường quen nó tìm được chỗ để lách qua vườn sau nhà chú. Cái cửa sau từ hôm về nó luôn chỉ được đóng lại chứ không khóa. Tâm mở cửa bật đèn rồi bế mẹ thẳng lên gác. Đặt mẹ xuống giường, Tâm nhào vào mẹ. Mẹ vít đầu Tâm xuống, hôn tới tấp vào mặt Tâm. Tâm hôn lại mẹ, nó nhanh chóng cởi áo mẹ.
Mẹ giúp nó tuột áo qua đầu, tuột luôn cái quần xuống. Cả 2 trần chuồng quấn lấy nhau. Hai chân mẹ quặp chặt người nó, 2 tay ôm lấy lưng nó vuốt ve. Tâm cứ thế ôm mẹ, hôn mẹ. Lưỡi nó và lưỡi mẹ cứ thế xoắn lấy nhau, những tiếng nút lưỡi, tiếng rên khẽ của mẹ đầy đê mê làm Tâm kích thích. Nó nhích xuống định nhét cặc vào nhưng mẹ quấn lấy nó chặt quá. Tâm loay hoay, thì mẹ lấy tay cầm lấy con cặc nó, mẹ rướn người lên, dí con cặc vào cửa lồn. Tâm hẩy 1 cái, con cặc dần banh lồn mẹ ra chui vào. Cái lồn mẹ ướt sũng, làm con cặc chui vào dễ dàng. Cặc Tâm đi đến đâu, là cảm nhận được vách lồn ấm nóng của mẹ, đang miết nhẹ con cặc nó.
– Mẹ, bướm mẹ ấm quá.
– Nó nhớ con đó, nhớ lắm.
– Hôm qua bướm mẹ có được gặp chim mà.
– Ngày nào cũng gặp mới không nhớ.
– Mẹ con thật dâm.
– Mẹ chỉ dâm với chồng mẹ, mẹ chỉ muốn chồng yêu mẹ… ưm… ưm…
Tâm ấn cặc 1 phát lút cán, ngập trong lồn mẹ. Nó và mẹ tiếp tục hôn nhau như những người đang yêu, con cặc chỉ nhẹ nhàng ra vào trong lồn. Lồn mẹ càng ngày càng nóng, vách lồn cọ xát cặc Tâm liên tục. Tâm ôm chặt mẹ rồi nhấp liên tục, nó cảm giác tinh binh đang lên gần gốc cặc, không kiểm soát được nữa. Mẹ bỏ miệng ra không hôn nữa mà rên hừ hừ. Tiếng thở gấp, tiếng rên và tiếng nhấp liên tục hòa nhịp vào nhau. Tâm ôm chặt mẹ, trút từng đợt tinh trùng thẳng vào lồn mẹ. Hai mẹ con ôm lấy nhau, mồ hôi túa ra ướt đẫm giường.
– Con ra nhanh quá, chả hiểu sao.
– Không sao, mẹ sướng lắm.
– Hôm nay bướm mẹ ấm thế, lạ thế. Con không kìm được.
– Để yên nó trong đó, mẹ muốn chim con ngậm trong bướm mẹ, cả ngày.