Phần 15
Kết quả sau cơn đi trong mưa là Thảo sốt ly bì cảm lạnh tối qua dầm mình trong mưa. Trong giấc mơ chập chờn là những khung hình đẹp đẽ nhất của cô và Sơn.
Từ những ánh nến lung linh xếp thành hình trái tim, pháo bông, hoa hồng, bóng bay làm sáng rực cả một góc của một công viên trong ngày tỏ tình.
Đến nụ hôn đầu đời vụng dại môi chạm môi, răng va vào nhau, lưỡi quyện vào nhau ngọt ngào, lạ lẫm nhưng lại thấy thân quen ngập tràn cảm xúc.
Rồi khoảnh khắc tay trong tay đi bên nhau trong một cao nguyên với đồng cỏ mênh mông, gối đầu vào vai nhau nhìn những áng mây bay qua với muôn vàn hình thú khác nhau.
Nhớ những khi trời lạnh, cô ép sát người vào lưng anh, cảm nhận từng hơi ấm, lòng cô thấy bình yên.
Nhớ lần đầu tiên cô và anh là của nhau, cái đau nhói của lần đầu hòa hợp nhưng vẫn tràn đầy đê mê của sung sướng thể xác mang lại.
Nhớ những khoảng khác trong mòn mỏi đợi chờ và vỡ òa ngày anh trở về từ quân ngũ.
Bên ngoài trời vẫn đang tí tách rơi không ngớt, những kỷ niệm về mưa ùa về.
Cô rất thích mưa, cô thích ngắm mưa, chơi đùa trong mưa từ thời còn nhỏ xíu, cô thích được tìm cầu vồng sau mỗi cơn mưa cùng với đám bạn. Lớn lên sở thích về mưa cũng không vơi đi, có những buổi đi học về, cô cố tình đạp xe trong mưa mà không mặc áo mưa, cô muốn mình tan chảy và hòa vào cơn mưa mát lành ấy. Dì út của cô bảo, những cô gái thích ngắm mưa là mau nước mắt lắm, là số khổ lắm đấy.
Giờ cô thấy một phần lời nói của dì cô đã linh nghiệm. Người cô đang nóng bừng nhưng cơn mưa ngoài kia đang làm cô thấy ớn lạnh. Cô không còn thích mưa nữa mà cô lại thấy ghét mưa, sợ mưa. Không phải vì nó làm cô đang sốt mà nó đã cùng cô chứng kiến người làm tim cô tan nát, tim cô cũng biết đau chứ, nên mỗi lúc nghĩ đến mưa tim cô lại nhói đau.
…
Những ký ức cứ trôi qua rồi dừng lại ở hiện tại, mắt cô nhìn lên trần nhà những ngôi sao màu xanh nhạt mà khi đêm xuống nó sẽ sáng lấp lánh của một tay Sơn dán lên, nhìn đâu cô cũng thấy anh ở bên. Hiện tại dù chấp nhận thực tại nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi.
Cô đã nghe rất nhiều người nói về thứ tình đầu chỉ để làm kỷ niệm, vì nó sẽ tan vỡ theo thời gian, cô bướng bỉnh muốn cho nhiều người thấy rằng chỉ cần yêu nhau thì tình yêu nào cũng sẽ đến bến bờ hạnh phúc, như tình yêu từ thời còn cắp sách đến trường của cô và Sơn.
Tình chỉ đẹp khi còn dang dở.
Sao tình dang dở lại đẹp khi không đến được với nhau? Còn dang dở như hiện thực của cô và Sơn thì đâu có đẹp nữa, nó nhuốm màu của sự phản bội dối lừa.
…
Tối qua dù rất muộn và cơn mưa vẫn chưa ngừng rơi nhưng Sơn đã đến nhà cô, người anh cũng ướt sũng. Những cuộc gọi liên tục hiện số anh, đến khi không còn chịu đựng được nữa, cô chọn cách tắt nguồn. Nói chuyện với bố cô một lúc, Sơn như hiểu ra chuyện gì đã diễn ra khi trước đó anh nhận được những câu nói khó nghe từ Diễm khi Sơn gọi đến. Sơn muốn giải thích cho cô ngay lúc này nhưng là không thể. Bố cô nói với Sơn là khi bình tĩnh lại hãy nói chuyện với nhau, giờ đang nóng giận mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn. Sơn mang tâm trạng nặng trĩu rời khỏi nhà cô. Đêm nay sẽ có ít nhất là 2 người không thể ngủ yên.
Biết là cô đã tắt nguồn nhưng những tin nhắn dài từ số của anh vẫn được tổng đài gửi đến cô đều đều liên tục, anh tin cô sẽ mở máy vào một lúc nào đó trong đêm, anh tin sẽ chẳng thể nào ngủ yên khi tâm trạng như vậy. Nhưng sự thực là phải đến hôm sau Thảo mới đọc được những tin nhắn đó khi cô đã đỡ sốt sau một cơn mê man dài.
Ngày hôm trước…
Khi nhận được cuộc gọi từ Thảo đúng là Sơn đang bận ở công trường thật, công việc lại đang bộn bề thợ thì bị chia nhỏ làm nhiều nơi nên hôm nay anh phụ họ một chút việc khuân vác, thành thử trong giọng nói hơi thở dồn dập nên Thảo mới nghĩ như đang địt nhau, mà anh đang chờ xe vật liệu để nhận hàng. Giọng nói ẻo lả kia là của cô gái đại diện đến giao hàng cho anh và Thảo chỉ có thể nghe được câu gọi Sơn trước khi anh kết thúc cuộc gọi nên mới làm cho cô có những ý ngờ vực.
– Alo, mày có rảnh không? Nhận hàng xong xuôi Sơn nhận được cuộc gọi từ Duy, Duy là người mà hôm trước Thảo bị bắt xe vì không đội mũ bảo hiểm ấy.
– Có việc gì đấy, đi đậu là tao không đi được đâu đấy. Sơn giáo trước vì ông bạn tên Duy này hay rủ anh đi làm mấy cốc bia nhậu lai rai.
– Không, tao phải đến cơ quan gấp, có vụ tai nạn chết người gây tắc đường nên sếp gọi tao đi tăng cường gấp. Mày đến nhà nghỉ XYZ đưa Lệ về tao với, nàng ta đang tắm còn tao thì đang vội.
– Thế đã được cái nào chưa? Haha.
Chưa đến tối đã rửng rồi à. Sơn cười khoái chí khi thằng bạn đưa bồ vào nhà nghỉ chịch nhau thì bị sếp gọi.
– Bạn mày no nê rồi, hè hè.
Giúp bạn cái nhé, bạn đang lái xe đến cơ quan rồi. Duy nói rồi tắt máy luôn.
Thế là Sơn nhà ta phi đến nhà nghỉ để đưa bồ của bạn về nhà. Đi vội hay sao mà Sơn vấp dúi dụi, chiếc điện thoại rơi xuống nền gạch ở công trường văng ra làm 3 mảnh, pin văng 1 nơi, cạnh pin là cái nắp lưng điện thoại, cách 1 quãng là cái thân máy nhưng màn hình thì các tia như tia sét chằng chịt phủ kín. Lắp 3 mảnh lại thì vừa khít nhưng bật nguồn rồi nó vẫn 1 màu tối thui.
– Ăn lồn rồi, mất toi cái màn hình rồi. Sơn nói nhỏ chỉ đủ cho mình nghe thấy rồi mang bỏ ở quán cho họ thay rồi đi đến nhà nghỉ XYZ có Lệ đang ở đó. Đây cũng là lý do mà lúc Thảo gọi Sơn thì thấy thuê bao.
Mục đích của nhà nghỉ mở ra là rất thiết thực nếu không có thì các đôi yêu nhau lấy đâu chỗ để chịch nhau. Nhưng khi xuất hiện ở nhà nghỉ thì đồng nghĩa rất cao là đi chịch, dù cây ngay không sợ chết đứng nhưng để ai nhìn thấy về nói cho Thảo thì cũng không hay ho gì, “cây ngay nhưng chết đứng” nếu mọc ở chỗ như nhà nghỉ mà Sơn đang đứng đây.
…
Đau khổ là vậy nhưng cô vẫn đọc hết chỗ tin nhắn của Sơn gửi nhưng không phản hồi lại. Cô đã nhờ cái Diễm xác thực lại mọi chuyện nhưng cô vẫn chưa tha thứ cho anh vì dám giang tay ôm người con gái khác, cho hôn vào môi anh như vậy, cho dù đó là một cái ôm xã giao nhưng không phải là với người có tình cảm với anh như thế. Khi yêu ai cũng có tính chiếm hữu và Thảo cũng như vậy, Thảo muốn Sơn là của mình cô tư đôi tay rắn chắc, lồng ngực ấm áp nở nang, đôi môi ngọt ngào, đến cái dương vật vừa dài vừa cong đó. V… v…
Sơn gọi không nghe máy, anh nhắn tin đều đều mỗi ngày nhưng cô không trả lời lại. Ban ngày Sơn đi làm, đến tối đều đặn lên nhà cô chơi nhưng chỉ là uống nước chè cùng bố vợ tương lai hoặc anh vợ tương lai còn cô thì mất mặt không thèm nhìn anh một cái nhưng những tin nhắn anh gửi cô vẫn đọc, những đồ ăn vặt cô thích ăn được anh nhờ shipper gửi đến trường nơi cô dạy thì cô vẫn nhận rồi cùng ăn với các đồng nghiệp, các đồng nghiệp cũng được thơm lây vì ngày ngày đều được hưởng sái từ cô.
Hơn một tháng sau ngày làm mặt giận với anh, cô nhận được một cuộc gọi từ một số lạ khi đang ở trên lớp:
– Alo, em là Thảo à?
Chưa kịp các nhận việc mình là Thảo thì giọng nói có phần hoảng loạn lại vang lên:
– Em đến công trường X ở đường Y đi, anh Sơn bị từ cửa sổ lầu 2 xuống giờ không biết như thế nào nữa.
Chưa để cho cái miệng đang há hốc của Thảo kịp nói lại tiếng nào thì người bên kia đã tắt máy. Chẳng lẽ tình đẹp của anh và cô lại dang dở như vậy sao!
– Báo với hiệu trưởng Thảo có việc gấp xin về trước nhé! Cô nói với cô giáo dạy chung lớp rồi chạy nhanh ra cửa với vẻ mặt thất thần trước những con mắt ngây thơ của các bạn nhỏ lớp cô không biết có chuyện gì xảy ra.
Cô chạy nhanh nhất có thể đến địa chỉ kia, cái mặt đã méo xệch và loang nổ bởi những giọt nước mắt bị gió làm nhòe ra mặt. Một người thấy cô vừa đến thì gọi cô và dẫn vào căn nhà ở được ghép bằng những tấm tôn cho những người bảo vệ ở lại trong vật liệu và công trình.
Vào trong thì cô thấy Sơn đang nằm trên giường, mấy người dạt ra cho cô lại gần anh, cô thấy trên đầu băng quanh với một vệt máu đỏ ở trên đầu, quần áo lấm lem bùn đất. Quên cả ánh mắt của mọi người nhìn quanh, Thảo khóc như mưa khi nhìn thấy anh đang nằm im bất động, cô nắm lấy bàn tay anh mếu máo trong tiếng khóc:
– Hu hu Em còn chưa nói tha thứ cho anh mà, anh tỉnh lại đi em sẽ không giận anh nữa đâu hu hu.
– Em không được nuốt lời đâu đấy nhé! Sơn vừa nói xong câu thì Thảo tròn mắt nhìn anh đang nhìn cô với bàn tay đang nắm chặt tay cô như sợ cô chạy mất.
Mọi người đang lặng lẽ đi ra ngoài từ bao giờ mà Thảo không hề hay biết.
– Em ghét anh, em ghét anh! Cô vừa nói vừa đấm ùm ụp vào ngực anh khi biết mình bị gài nhưng những cái đấm đó chỉ như những yêu thương của cô đang dỗi hờn anh mà thôi.
– Anh biết có nói ngàn câu xin lỗi cũng không bao giờ là đủ với những gì em trải qua. Nhưng anh yêu em! Và anh muốn dành cả cuộc đời này để được ở bên em. Sơn ôm ghì cô xuống và thì thào vào tai cô trong những chống cự vùng vẫy đẩy ra đang yếu dần.
Khi mọi chuyện bị tình cảm chi phối thì con người ta không suy nghĩ phân tích được nhiều, hay nói cách khác là không có một khoảng trống nào trong sự suy nghĩ. Giống như tình huống mà Thảo đang có mặt ở công trường nơi Sơn làm việc là một ví dụ. Người gọi điện cho Thảo bảo Sơn bị ngã không biết thế nào sao không cho đi viện mà bảo cô đến công trường, ngã từ tầng 2 sao chân tay vẫn còn lành lặn mà chỉ băng mỗi đầu, sao không gọi người nhà mà chỉ gọi mỗi cho Thảo… thực ra đây là một màn kịch do Duy đặt ra khi thấy mình gián tiếp gây ra sự hiểu lầm cho Sơn, còn Sơn là diễn viên chính cho màn kịch đó, cùng với những người thợ là diễn viên quần chúng xuất sắc và một chai tương ớt cho vở kịch thêm hoàn hảo để hàn gắn 2 tâm hồn, 2 trái tim lại với nhau.