Phần 36
Khi đèn mở lên, cả căn phòng sáng lên với một chút màu xanh lá cây ấm áp. Cảm giác rất thoải mái. Không giống như những ngôi nhà đơn giản khác trên mặt nước, nội thất ở đây rất phong cách. Sàn nhà là sàn gỗ phẳng, được bao quanh bởi tủ và đồ trang trí, đèn. Thiết kế cũng khéo léo và một gia đình nghèo trung bình không thể làm được điều này.
Căn phòng hơi nhỏ, nhiều nhất là 50 mét vuông, với ghế sofa da mềm bên cạnh cửa sổ và bàn ăn ở phía bên kia. Cảm giác giống như một phòng khách sạn với tủ lạnh và tủ rượu bên cạnh bàn. Các ngư dân sẽ không sẵn sàng để làm được những thứ cao cấp ở một nơi ẩm ướt thế này.
Từ Hàm Lan thì thầm khi mở ngăn tủ rượu ra: “Uống gì?”
“Sao cũng được.” Trương Đông vừa nhìn, vừa suy nghĩ: Tủ rượu này có màu trắng, đều là rượu nước ngoài, loại rượu nào ở đó cũng tốt, và hầu hết trong số đó Trương Đông đều không biết tên, riêng một tủ rượu vang này cũng không biết nó có giá bao nhiêu tiền.
Từ Hàm Lan vẫn chưa chọn xong rượu, thì Thái Hùng bước vào và mỉm cười. “Chủ tịch Từ, chúng ta hãy nói về nó trước! Câm Tử hôm nay rảnh rỗi, đợi lát nữa anh ta sẽ nấu ăn cho cô. Sau khi nói chuyện, tôi vẫn còn việc phải làm. Tôi phải đến nhà hàng cũ.”
“Chà, được thôi.” Từ Hàm Lan có chút kinh ngạc, và cô nhìn sang phía Trương Đông với một chút do dự, nhưng anh ta gật đầu. Từ Hàm Lan và Thái Hùng ngồi trên ghế sofa và bắt đầu nói chuyện sau khi ngâm nồi trà.
Trương Đông thì đang giả vờ loay hoay với những chai rượu trong tủ, nhưng anh vẫn dựng tai lên và lắng nghe cuộc trò chuyện của họ một cách cẩn thận.
Hóa ra là dự án nuôi cá lồng này được giới thiệu bởi Từ Lập Tân, cha đẻ của Từ Hàm Lan. Vào thời điểm đó, nó cũng được điều hành bởi chồng của Từ Hàm Lan. Tuy nhiên, nhiều ngư dân ở khu vực này đã không bám vào biển mà đi ra ngoài làm việc. Không có nhiều người hưởng ứng, mà dự án thì đầu tư hàng trăm ngàn, nơi xa xôi hẻo lánh này vẫn không thể chấp nhận cái khái niệm canh tác mới này, không ai sẵn sàng mạo hiểm để đầu tư nhiều tiền như vậy.
Công nghệ gió mới được đưa vào thì đã bị mắc cạn, không khỏi có chút xấu hổ, trong lúc vội vàng, Từ Lập Tân đã kêu gọi những người giàu có trong thị trấn, cuối cùng thì Thái Hùng và một ông chủ khác làm chế biến hải sản động tâm, đồng ý đầu tư một số tiền vào.
Tuy nhiên, số tiền không lớn, vì vậy Từ gia đã lấy tiền của gia đình ra và đầu tư với Thái Hùng để thiết lập văn hóa lồng lớn nhất.
Mặc dù có một số thay đổi ở giữa, nhưng hữu kinh vô hiểm (bị biến cố nhưng không nguy hiểm). Với sự hỗ trợ kỹ thuật đầy đủ, không lâu sau thì có lợi nhuận, nên đã thu hút được sự chú ý của các nhà đầu tư khác.
Trong cùng một năm, hai công ty đã đầu tư tổng cộng hơn 1, 8 triệu nhân dân tệ, Từ gia chiếm phần lớn, nhưng ở đây đã có Thái Hùng quản lý, nên hai bên đã có cổ phần lợi nhuận bằng nhau.
Nuôi cá lồng là nuôi tất cả các loài cá có giá cao như cá đỏ, và cũng có nhiều mực, cộng với cá trong hộp lưới, giá của chiếc bè này đã tăng gấp đôi.
Mẹ kiếp! Tiền đó đến từ đâu?
Trương Đông không khỏi mắng trong lòng: Thị trấn nghèo thì vẫn nghèo, còn người giàu thì vẫn rất giàu.
Cuối cùng Trương Đông cũng hiểu rõ sự tình, sau khi Thái Hùng không có ý định quay lại, ông không chỉ mang nhà hàng và vườn rau, mà còn bao gồm cả cổ phần ở nơi này, tất cả đều bỏ lại.
Thái Hùng đã cắm rễ ở đây gần một đời. Sản nghiệp của ông có rất nhiều, không chỉ có những gì Trương Đông nhìn thấy, mà còn cả rừng tre, v. V.
Thái Hùng muốn bán một nửa số cổ phần của nơi này. Giá của chúng là 1, 5 triệu nhân dân tệ. Nếu được bán cho Từ gia, nó có thể là 1, 2 triệu nhân dân tệ. Tuy nhiên, Từ Lập Tân tin rằng giá của nơi vẫn còn chưa tăng đến mức này. Tại thời điểm này, cái giá này hơi cao và họ vẫn còn phải bàn bạc.
Trương Đông Bạch ngán ngẩm và đánh giá lại Thái Hùng, ông già này đang mặc quần đùi và áo cộc tay, thật không ngờ tài sản lại nhiều như vậy. Những người trong thành phố thường mặc com lê và trong túi có ít nhất vài trăm nghìn nhân dân tệ. Kể cả khi bạn đi bán bảo hiểm, bạn vẫn phải mặc một bộ đồ hàng hiệu.
Từ Hàm Lan và Thái Hùng nói chuyện một lúc, nhưng vẫn không có kết quả.
Thái Hùng có việc trong người, chỉ có thể đi trước. Trước khi ông ta rời đi, ông ta cũng chào hỏi Trương Đông và dặn anh phải ăn uống thật tốt, như thể ông ta là một người điều trị.
Khi Thái Hùng vừa đi, Câm Tử liền bước vào.
Người ở biển chỉ đơn giản là ăn hải sản tươi sống. Các nguyên liệu tươi nhất là những thành phần thiết yếu nhất. Vì vậy, hải sản rất thanh đạm, nhưng nó đắt từ cái nhìn đầu tiên. Con Tôm hùm lớn béo mập làm người ta thèm nhỏ dãi.
“Ngồi xuống đi.” Từ Hàm Lan thở dài một cái và gọi Trương Đông.
Thấy Từ Hàm Lan mở một chai rượu vang đỏ nhập khẩu, Trương Đông cảm thấy rằng những người quan chức thật biết hưởng thụ, nhưng anh lại không có hứng thú gì cả, những ngày nóng nực này sẽ càng thêm khó chịu hơn khi uống rượu tây.
Làm thế nào mà bạn có thể uống rượu vang đỏ khi bạn ăn hải sản? Thực sự không có mùi vị. Nghĩ đến đây, Trương Đông lấy bia ra khỏi tủ lạnh. Khi thấy Từ Hàm Lan vẫn rót rượu đỏ vào chiếc cốc, anh đột nhiên trở nên xem thường hơn. Anh nghĩ: Một đám quan chức, không giả vờ vịt thì sẽ chết sao?
Từ Hàm Lan đang nhấm nháp rượu vang đỏ một cách tao nhã. Sau vài lời lịch sự, cô bấm chiếc điện thoại di động. Trương Đông đoán rằng cô đang liên lạc với gia đình mình và nói về chuyện của Thái Hùng.
Trương Đông quá lười biếng để chú ý đến Từ Hàm Lan. Khi bia mở ra, anh lập tức mở thức ăn và quét hải sản trên bàn như chớp. Trương Đông rất thích thú với những món ăn này. Những hải sản này đều được ngư dân đánh bắt. Chúng rất tươi. Những quán ăn bình thường sẽ có hải sản tươi sống sao? Đặc biệt là ốc sên, Trương Đông chưa bao giờ nhìn thấy một con to như vậy trong đời. Bữa ăn rất buồn tẻ và không ai nói gì.
Sau bữa ăn, Từ Hàm Lan yêu cầu em trai phục vụ thu dọn và đóng cửa lại. Cô ấy đã uống hết nửa chai rượu, khuôn mặt cô ấy hồng nhuận phơn phớt, nhìn nhã nhặn nhưng bên trong lại có vẻ hấp dẫn.
“Ngồi đi.” Từ Hàm Lan duyên dáng lắc chiếc cốc của mình và ngồi xuống ghế sofa với ý nghĩa sâu sắc. Một người đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi cùng nhau trong một căn phòng! Trương Đông chỉ uống ba chai bia. Anh ấy rất tỉnh táo. Anh biết rằng anh đến đây để làm kinh doanh. Anh ấy ngay lập tức lấy máy tính ra và nói: ” Được rồi, Chủ tịch Từ, tôi đã rất vất vả để thu thập các manh mối của vụ kiện. Hôm qua, cô đã quên nói với tôi cha của cô tên là gì. Tôi đã nhờ bạn tôi kiểm tra nó. Cô có thể kiểm tra những thứ này xem?
Từ Hàm Lan cầm máy tính và cô nhăn mày trong khi nhìn vào máy tính. Cô thậm chí còn uống thêm hai ly rượu và hài lòng gật đầu. Cô nói, “không sai, chính là những tài liệu này. Tôi đã gửi nó khi tôi nộp báo cáo, miễn là bản gốc của những thông tin này được lấy lại, mọi thứ sẽ được giải quyết.”
…
“Mọi thứ có thể được xử lý, nhưng cô thử nhìn những chỗ này?” Trương Đông ngay lập tức chỉ vào một thư mục tài liệu khác và hỏi: “Cô đã không cho tôi biết chi tiết, bạn tôi đã gửi tới hai phần tài liệu, có một người dường như cũng được tố cáo bởi ai đó. Nhưng ai mà biết anh chàng này là ai, có vẻ như anh ta không may mắn cho lắm.”
“Tôi xem một chút.” Từ Hàm Lan ngay lập tức nhìn vào phần thông tin kia, video có hình ảnh hơi mờ, cô càng xem càng nhăn mặt, cau mày.
Từ Hàm Lan nhìn nó cẩn thận nhiều lần và suy nghĩ một lúc lâu. Đột nhiên cau mày hỏi: “Đem cả hai chuyện này cùng ép xuống với nhau, giá của anh là bao nhiêu? Cái tôi muốn là lấy lại tất cả các tài liệu ban đầu, và những điều này không thể được phơi bày trong một thời gian ngắn.” ”
Xem ra cô gái này đúng là một cái Chuông Vàng, Từ Hàm Lan rõ ràng biết ai đang lái chiếc xe kia. Trương Đông híp đôi mắt lại, nhưng ngay lập tức giả vờ như anh không quan tâm và nói: “Cô quản nhiều như vậy làm gì? Đó chỉ là một vụ tai nạn xe hơi. Trên thế giới, mỗi ngày đều có rất nhiều người bị chết bởi tai nạn giao thông. Ai thèm quan tâm đến chuyện này chứ?”
“Coi như tôi nợ anh một nhân tình, hãy ra giá đi.” Ánh mắt Từ Hàm Lan có chút kích động, nói: “Vụ tai nạn xe này có liên quan đến bạn tôi, có lẽ giờ anh ấy cũng đang đàm phán với gia đình mình, tôi không ngờ thông tin này cũng bị ăn cắp.”
Mọi thứ hoàn toàn không đơn giản như cô ta nói!
Đôi mắt của Trương Đồng nhắm lại, nhưng vẫn khó giả vờ khó xử, nói: Hai trường hợp này đều phải đi vào lịch phát sóng. Loại bỏ một chuyện đã không dễ dàng rồi. Mọi chuyện sẽ càng không dễ đối phó nếu loại bỏ cả hai.
“Anh bỏ thêm chút sức lực đi!” Từ Hàm Lan nói một cách vội vàng: “Miễn là anh có thể đè ép hai chuyện này, giá cả không phải là vấn đề.”
“Tôi không thể hứa trước, tôi cần hỏi lại bạn tôi.” Trương Đông nói một giọng đau khổ, anh rút điện thoại di động ra và bước sang một bên. Anh nói như thể anh đang diễn một vở kịch lớn, đi tới đi lui rồi anh lắc đầu và nói: “Không thể, các thông tin về vụ tai nạn xe hơi đã được các nhân viên viết ra và không dễ để ép nó xuống.”
“Anh giúp đỡ tôi một chút. Tuyệt đối không thể phát nó ra.” Từ Hàm Lan cắn răng và nói, “những thứ đó đều là hồ sơ tuyệt mật trong đơn vị. Nếu anh đã có cách tìm ra những tài liệu này nhanh như vậy, thì anh chắc chắn sẽ có cách khác biệt, hoặc ít nhất là đè ép nó xuống trong một thời gian ngắn.”
“Tôi sẽ hỏi lại.” Trương Đông thở dài khó khăn và nhấc điện thoại di động lên.
Tự biên tự diễn một đoạn đối thoại là việc vô cùng đơn giản với Trương Đông. Là một tên chơi bời lêu lổng, Trương Đông từ lâu đã nỗ lực huấn luyện cái miệng của mình một cách lô hỏa thuần thành. Anh ta có thể kể một câu chuyện cười và cười một cách vô nghĩa. Anh ta có thể thương lượng, khóc lóc, la hét và những thứ tương tự như diễn kịch, phóng đại nét mặt cộng với một chút chơi tâm lý bên trong.
Giả vờ như vừa cúp điện thoại, Trương Đông cảm thấy rằng mình thật suốt sắc. Anh cảm thấy rằng đó là màn trình diễn xuất sắc nhất của anh trong thời gian qua, và ít nhất anh có thể trở thành một nghệ sĩ để biểu diễn những bộ phim cao cấp.
“Thế nào rồi?” Từ Hàm Lan ngay lập tức hỏi, cô không thể che giấu sự háo hức.
“Cô có thể giữ nó xuống, nhưng cô không thể lấy lại thông tin trong thời gian này.” Trương Đông gật đầu. “Ý của bạn tôi có nghĩa là, vấn đề này đã được đưa vào chương trình nghị sự. Có rất nhiều nhân viên trong đơn vị đã tiếp quản. Tạm thời bạn tôi không thể lấy lại thông tin. Nhưng bạn tôi có thể tìm ai đó kéo cái này lại và kéo nó thành từng mảnh nhỏ để lấy lại các thông tin.”
“Thật tốt khi có thể đè ép.” Từ Hàm Lan thở phào nhẹ nhõm và ngay lập tức nói với vẻ mặt sâu sắc: “Đúng rồi, bạn của anh có nói giá cả không? Đây cũng là một nhân tình khó trả, cũng không thể để anh ta giúp một cách vô ích. Phí hoạt động là bao nhiêu?”
Cô gái này đang rất háo hức, cô tưởng những vấn đề nhỏ này có thể làm người Trung Quốc ầm ĩ lên vậy.
Trương Đông nói với một nụ cười: Ban đầu, anh đã quyết định đúng đắn khi không nhả ra trước. Nếu không cô ấy sẽ cảm thấy mọi việc rất dễ dàng, cô ấy sẽ không thể biết được năng lực của mình. Thứ hai, cô ấy không thể cho mình một cái giá tốt.
“Anh ấy nói phải xem trước một chút.” Trương Đông lắc đầu và nói: “Vấn đề này hơi rắc rối vì nó nằm trong chương trình nghị sự. Anh ấy không phải quá chắc chắn. Nếu nó không được như ý, tôi sẽ tìm người khác vào ngày mai. Tôi có những người bạn khác có thể làm việc này. Có một người phù hợp hơn, nhưng tôi không muốn nợ quá nhiều nhân tình.”
“Chà, được thôi.” Từ Hàm Lan thở phào nhẹ nhõm và ngay lập tức mở chai bia cho Trương Đông. Cô nói với vẻ háo hức: “Anh có thể yên tâm rằng miễn là mọi việc có thể được xử lý tốt, thì tôi sẽ không để anh phí công. Quan hệ trên tỉnh cần những thứ gì anh cứ thực hiện, miễn là hai chuyện này có thể được giải quyết là được.”
Ngồi một lúc, một người đàn ông và một người phụ nữ lại không có gì mờ ám, có lẽ Lâm Yến đêm qua đã là một sự hài lòng lớn với anh, và bây giờ Trương Đông không có ham muốn câu dẫn Từ Hàm Lan, tất cả các kế hoạch trong não anh đều là tiền và tiền, ngồi xuống thì không còn gì để nói.
Trương Đông nói rằng anh phải rời đi, Từ Hàm Lan chở Trương Đông trở lại thị trấn.
Khi Trương Đông đến khách sạn, Từ Hàm Lan đưa hai điếu thuốc tốt và nói với vẻ lịch sự: “Anh nên hút thứ này đi. Anh sẽ không tìm được thứ thuốc nào tốt hơn ở một nơi nhỏ thế này.”
“Cảm ơn.” Trương Đông cũng không khách khí, vừa rồi anh đã qua mặt được cô, điều anh muốn chính là hiệu ứng này, thật thú vị khi khiến biến mọi thứ đi theo những gì mình muốn, nếu không thì anh cũng không cho cô thấy anh có năng lực này.
“Ngày mai chờ đợi cuộc gọi của anh.” Từ Hàm Lan gật đầu, và háo hức lái xe đi.
Cô gái này… Trương Đông lắc đầu và nghĩ: Cuối cùng thì cô vẫn còn non lắm.
Vào thời điểm này, khách của khách sạn đã có nhiều khách, Lâm Yến rất bận rộn, nhưng cô không nhút nhát giống như Lâm Linh, những người đó không thể chiếm cô được một chút lợi lộc nào, tính cách mạnh mẽ, lại xinh đẹp như một bông hồng gai góc, không một ai dám trêu chọc cô.
Trương Đông không nói gì, chỉ nhìn bóng dáng bận rộn của Lâm Yến ở bên cạnh quầy, bộ dáng lưu manh cũng khiến cho những tên đó thành thật.
Lâm Yến bận rộn đến lúc mười giờ, và cuối cùng cô cũng xoay sở xong để hoàn thành mọi việc. Đây là một sự giải thoát và cô nói với Trương Đông: “Đại gia, nhìn đủ chưa!”