Phần 105
Cảm giác được ôm người mình yêu vào trong vòng tay hạnh phúc vô cùng, khác xa với khi ôm những người con gái mà khi thác loạn.
Tuy nhiên như vậy sau một chút thời gian thì tôi khẽ chầm chậm mà hôn nhẹ nhàng lên mái tóc rồi khẽ nhẹ nhàng hôn lên trên mái tóc mềm mại rồi xuống bên dưới cái tai nhỏ nhắn.
Thảo cũng lim dim mắt lại mà tận hưởng cái cảm giác đó. Lợi dụng lúc này thì bàn tay rồi đã chầm chậm mà xoa lên cái bầu vú của Thảo rồi.
Lần này thì Thảo không còn đẩy tay của tôi ra nữa mà chỉ khẽ nắm nhẹ lấy bàn tay của tôi mà thôi.
Bóp nhẹ bầu vú đó thì tôi cũng thấy nó dần dần săn cứng lên rồi. Thảo khẽ hơi quay mặt ra phía tôi thì tôi chầm chậm mà hôn nhẹ lên đôi môi đỏ hồng thơm nồng.
Chạm nhẹ vào môi tôi một cái thì Thảo khẽ nghiêng người ra mà nói:
– Đã bảo không sờ mà cứ thích sờ là thế nào nhỉ?
– Hì hì!Tại người của vợ thơm, cái này còn mềm nữa nên chồng mới thích sờ, mà vợ không thích chồng sờ à?
– Không phải là không thích mà không được sờ ở những chỗ như thế này hiểu chưa!
Nói xong thì Thảo khẽ ấn nhẹ ngón tay vào trán rôi. Tôi cũng mỉm cười mà không nói gì, chỉ ôm Thảo mà xoa nhẹ nhàng cái bầu vú ở bên ngòai cái áo len. Một lúc sau đi cũng hơi muộn rồi, tôi cùng Thảo đi về.
Qua cái ao mà hồi bé mà tôi thường hay câu cá thì đã thấy chú tôi ngồi đó mà cất vó rồi. Tôi với Thảo dừng lại hỏi:
– Ủa sao lại ra ao này cất vó hả chú!
– Ao này chú mua lại thả cá rồi! Cất mấy con cá chim về luộc chú cháu mình uống rượu. Mấy khi về đây nhỉ.
– Vâng hì hì! Tí nữa không say không về chú nhé!
Chú tôi cười khà khà rồi cất vó lên, phải đến mấy lượt thì mới được con cá chim to, mấy chú cháu tôi về làm một bữa rượu.
Thảo cũng xuống bếp nấu cùng với Thím và bà, buổi tối mọi người say sưa thì tôi mới nhớ là chưa có quà cho Thủy ở nhà. Tôi khẽ bảo Thảo:
– Thôi chết rồi anh chưa lấy gì làm quà cho cái Thủy!
– Gớm đợi anh lo có mà hết hơi! Em vào trong làng mua cho nó một đống cốm rồi đây này, con bé thích ăn cốm lắm.
– Khiếp thân nhỉ! Đến nỗi sở thích của nhau cũng biết nữa đấy!
– Sao không biết, coi nhau như chị em còn gì nữa, hì hì, bao nhiêu tật xấu của anh là em biết hết rồi đó nghe chưa!
– Biết rồi thì sao chứ! Anh khó xửa tật xấu của anh lắm đấy nhé!
– Em bắt xửa là phải xửa, không trình bày nhiều đâu đấy!
Tôi chỉ cười rồi ra ăn cơm và nhậu cùng với chú với ông nội. Chú tôi gọi thêm cả chú út và chú hai nữa. Mấy người nhậu nhẹt đến say sưa thì cũng nghỉ, Tôi biết ý, bảo chú, ông bà với các thím:
– Dạo này cháu làm ăn cũng được, cháu biếu các chú với ông bà chút quà. Gọi là lộc bất tận hưởng.