Phần 106
Thấy tôi cho tiền như vậy thì mọi người cũng thích lắm. Không ngờ tôi đã thay đổi rồi chứ không còn như trước nữa. Tuy đã say nhưng tôi cũng cố gắng mà lái xe về đến nhà. Tôi bảo Thảo:
– Để anh đưa em về không bố mẹ em lại mong!
– Mong gì! Đọi anh nghĩ có mà hết hơi! Em gọi điện về nhà rồi, cố gắng mà về nhà bố mẹ anh đi ấy!
– Hì! Anh mua nhà lâu rồi em ạ! Đâu có còn ở cùng với bố mẹ nữa đâu, nhưng cố gắng về thôi, anh cũng say lắm rồi.
Lái xe về đến nhà tôi thì tôi loạng choạng không đi được nữa. Thảo cố gắng mà vòng tay qua nách tôi mà dìu tôi lên phòng. Nhìn phòng của tôi thì Thảo cũng mỉm cười mà nói:
– Trông cũng gọn gàng ra phết! Nằm xuống đây em đi pha nước giải rượu cho.
Tôi lơ mơ chẳng còn biết gì nữa cả. Đợi một lúc thì Thảo cũng mang cho tôi cốc nước để tôi giải rượu. Công nhận là rượu quê uống ngấm vô cùng. Tôi say mà không nôn ra gì cả chỉ buồn ngủ mà thôi.
Uống xong cống nước của Thảo tôi vật ra giường mà không biết gì nữa. Sáng hôm, sau xuống dưới nhà thì đã thấy Thảo ngủ gục trên ghế rồi.
Khẽ mỉm cười tôi hôn nhẹ lên trán Thảo một cái rồi lấy cái chăn kéo cao lên sau đó thì đi vệ sinh ra xong, nấu điểm tâm rồi khẽ bảo Thảo:
– Dậy đi nào em! Sáng rồi đấy!
– Hích! Mới như vậy mà đã sáng rồi cơ à! Khiếp hôm qua làm gì mà say thế không biết nữa, người đã nặng bắt em dìu và phòng!
– Hì hì, say thì còn biết làm gì nữa đâu!Mà có làm gì anh không đấy!
– Làm gì là làm gì! Chỉ được cái nghĩ thế cho người ta là không bằng thôi, hơn nữa anh còn gì để mà em làm nữa. Gớm lại làm đi với bao nhiêu cô rồi mà còn bày đặt. Em là em chưa có đi với anh nào đâu nghe rõ chưa.
Tôi cười khì khì rồi bảo Thảo:
– Thôi đi rửa mặt đi rồi vào ăn sáng, anh chuẩn bị hết đồ rồi đấy em ạ!
Thảo thấy tôi nói như vậy thì cũng ngạc nhiên mà hỏi lại:
– Cái gì! Anh chuẩn bị hết đồ rồi á! Có biết nấu ăn không đấy, hay lại món này cháy món kia sống đấy?
– Em nhầm anh với ai rồi, không có chuyện đấy đâu cưng ạ! Nào đi vào mà rửa mặt đi rồi đi ăn!
Nói xong thì tôi vào phòng bếp mà đợi Thảo. Một lúc sau thì Thảo cũng đi ra. Nhìn mấy thứ tôi nấu ở trên bàn ăn thì tỏ ra ngạc nhiên mà nói:
– Em không ngờ anh cũng biết nấu ăn đấy, dạo này tu nhiều thế nhỉ!
– Cái này không phải là tu mà là sở thích của anh, anh thích thì anh nấu thôi, yên tâm đi, làm vợ anh không bị đói là được chứ gì.
Thảo thích chí cười mà nếm thử những món tôi làm rồi gật đầu thích thú. Chúng tôi ăn xong thì đến cửa hàng, đồng thời cũng mang quà cho Thủy. Thấy gói cốm mà Thảo đưa cho thì thích lắm. Tôi cũng xem hàng hóa thế nào rồi bảo với Thủy:
– Thôi em chịu khó bán hộ chị Thảo nhé! Giờ anh chị đi xem ngày cưới với xem ảnh cưới áo cưới thế nào, rồi tính em ạ!
– Eo ơi chưa cưới mà đã bắt gọi là chị rồi!
– Thì cũng sắp rồi còn gì nữa! Không sớm thì muộn cũng là chị rồi còn gì.
Tôi nói như vậy thì Thủy cũng thích chí lắm. Tôi cùng với Thảo về qua nhà Thảo rồi qua nhà tôi xin phép bố mẹ. Tôi cũng bảo bố mẹ sang nhà Thảo nói chuyện.