Phần 107
Nghe tôi nói như thế thì Thảo cũng thích lắm. Bố mẹ tôi cũng hài lòng. Hai chúng tôi đi xem váy cưới rồi một số thứ sắm sửa thêm rồi về.
Thóang một cái thì cũng đã hết ngày rồi. Tôi bảo Thảo!
– Này thế tí nữa cho anh sờ một cái em nhé!
– Còn lâu nhé! Khi nào anh kí vào giấy kết hôn thì em cho cả luôn, không phải thế này nhé.
Tôi đành mỉm cười mà không nói gì. Chỉ khẽ ôm nhẹ Thảo vào trong vòng tay của tôi rồi khẽ nói:
– Được rồi mà! Anh chờ đến giây phút đó mà em!
Thảo càng xiết chặt lấy vòng tay lấy người tôi hơn nữa. Chúng tôi đi ăn tối rồi đưa Thảo về nhà. Hôm sau thì có khá nhiều việc bận nên tôi gọi điện cho Thảo để Thảo yên tâm rồi đi làm. Đến chiều tối thì mọi công việc cũng xuôi xuôi.
Đang về đến nhà thì có điện thoại của Phương Linh gọi cho tôi. Vẫn một giọng nói trong trẻo vang lên:
– Sao mà anh dạo này không còn để ý gì đến em nữa à? Không thấy gọi điện cho em gì cả là thế nào?
– Dạo này anh bận quá, anh còn phải đi làm đây này! Thế dạo này em thế nào, học hành vẫn tốt chứ hả?
– Hì! Vẫn tốt anh ạ, đang cố gắng xem có được học sinh giỏi không đây! Em buồn quá, đi chơi với em đi anh!
– Ừ được rồi! Đợi anh làm xong việc thì anh qua đón em đi chơi được chưa nào!
– Hì hì! Thế nhé! Đón em ở nhà em nhé!
Tôi cúp máy rồi lo công việc của mình một chút cho ổn thỏa thì lái xe đến nhà của Phương Linh. Vừa đến nhà thôi thì đã thấy Phương Linh đợi tôi ở cửa rồi. Nhìn cái dáng người tôi đã thấy thích rồi.
Vừa thấy ánh đèn xe tôi thì Phương Linh lững thững đi ra mà nói:
– Đợi anh lâu quá rồi đấy!
– Anh phải đi làm mà, anh xin lỗi thế giờ em muốn đi đâu nào?
– Hì! Đi ăn cháo sườn, em thích ănh cháo sườn!
– Được rồi đi thì đi! Thế cháo sường xong thì cháo lưỡi nữa nhé! Anh là anh thèm cháo lưỡi đấy em ạ!
– Được rồi! Riêng gì mình anh thèm đâu cơ chứ! Em cũng thèm đây này!
Tôi chỉ cười rồi khẽ lái xe mà đưa Phương Linh đi ăn. Nhìn cái bầu ngực của Phương Linh làm cho tôi thích lắm.
Đi đến hàng ăn tôi cùng với Phương Linh ăn xong rồi tôi ngắm Phương Linh. Hôm nay Phương Linh để đầu xoăn nên trông già hơn với tuổi khá là nhiều. Thấy tôi nhìn như vậy thì Phương Linh nói:
– Làm gì mà nhìn em khiếp thế lạ lắm à?
– Không phải là lạ mà nhìn mái tóc của em anh thấy em già hơn một tí!
– Hì hì! Hôm nay em mốn già đi một chút xem thế nào ấy mà, có sao đâu anh, già một tí mới hợp với anh chứ.