Phần 11
Tôi ngồi mà nhìn xung quanh, một số em cấp ba đã vào ăn trưa rồi. Nhìn một em mắt cận, dáng khá là cao ráo. Ngồi đối diện với tôi nhưng cách hai bàn. Em này đi một mình mà không đi cùng với ai cả.
Cứ chăm chú nhìn em đột nhiên em cũng ngẩng lên mà nhìn tôi. Hai ánh mắt gặp nhau thì cô bé đỏ hồng đôi má mà cúi xuống ăn nhỏ nhẹ những miếng cơm trong hộp cơm của mình.
Vừa ăn tôi vừa nhìn cô bé đó. Không hiểu sao khi tôi nhìn như vậy thì cô bé càng có vẻ ngượng hơn.
Chủ quán bê cho tôi đĩa cơm mà tôi vẫn thường gọi. Thấy tôi nhìn như thế thì cô chủ quán cũng nói:
– Em nó có gì lạ mà mày nhìn khiếp thế cháu, học sinh thanh lịch của trường đấy cháu ạ. Nó học cũng giỏi lắm, nhà cũng có điều kiện.
– Thế hả cô, nhưng mà cô có biết tên là gì mà học lớp nào không cô?
– Lại tòm tem em nó hả, thôi để yên cho em nó học, mày cũng nhiều đứa rồi còn gì nữa, còn muốn thêm nữa hả?
– Hì hì m càng thêm thì càng vui chứ sao, có gì mà phiền đâu cô, tí nữa tiền của em ấy cháu tính nhé, mà thôi em ấy cứ vào ăn gì thì cô tính cho cháu, cuối tháng cháu qua gửi tiền được chưa nào!
– Bắt đầu chăn con bé đấy rồi đây, thế có cần cô hỏi số điện thoại cho nữa không? Làm ăn gì thì đừng có mà để lại hậu quả đấy nghe chưa, nhìn cái mặt của mày cô nghi lắm!
– Cô thấy cháu đã làm cho đứa nào có hậu quả chưa nào, cứ phải cảnh báo hoài cháu vậy.
Tôi cười một cái thì cô chủ quán cũng vào để tôi ngồi ăn. Càng ngồi tôi càng ngắm, trông cô bé khá là ngon lành, nhất là bầu vú căng tròn trông thích vô cùng. Tôi cứ nhìn như vậy thì một lúc sau cô vé cũng có vẻ ngại ăn nhanh rồi đứng lên.
Chạy lại đến quầy thì tính tiền thì ngạc nhiên vì đã được có người trả rồi, cô bé thắc mắc lắm nhưng chẳng biết là ai cả, nói chuyện một lúc với chủ quán rồi chạy vào lớp đồng thời cũng ngoái lại mà nhìn tôi.
Cứ bình tĩnh ăn xong tôi đứng dậy trả tiền, cô chủ quán nói:
– Em nó cũng để ý mày rồi đấy! Nó còn dám xin số của mày mới khiếp hoá ra con này cũng chẳng phải hiền gì cả!
– Chỉ có cô bảo là hiền chứ cháu có bảo là hiền lúc nào đâu! Nhìn cái mặt như thế mà cô cũng bảo là hiền được thì cháu chịu rồi.
– Ùh, có lẽ cô nhìn nhầm, dạo này tụi trẻ nó giả nai ác lắm.
Tôi cười rồi tính tiền, không quên đưa thêm một chút để làm mốiq ua lại khi em đó đến ăn. Quay ra ngoài thì tôi sực nhớ quên chưa hỏi tên cô bé đó lên quay lại.
– Cô ơi có biết tên cô bé đó không?
– À nó lên là Phương Linh, nó hỏi số của cháu rồi thì chắc là không cần cô hỏi cho nữa đâu nhỉ!
Tôi cười rồi đi ra xe của mình, vừa lái xe được một đoạn thì có tin nhắn. Số lạ lắm, mở tin nhắn ra xem thì nội dung là “ anh Hùng à, em có thể làm quen với anh được không? Em cảm ơn anh đã trả tiền ăn cho em, em là ai chắc anh biết rồi chứ, số của em đấy”
Tôi không ngờ lại nhắn tin cho tôi nhanh đến như vậy. Tôi cũng nhắn lại “ anh biết em là ai rồi nhưng mà anh không biết tên em”
Một lúc sau thì có tin nhắn trả lời “em là Phương Linh, hì hì, thôi em học đây, tối có gì anh em mình nhắn tin nói chuyện nhé”
Tôi chỉ nhắn tin lại “uh” một tiếng rồi lái xe đi xem mấy cái cửa hàng mà hùn vốn với tụi bạn đê làm ăn kinh doanh.