Phần 13
Thuỷ cũng quay sang Thảo mà nói:
– Đây là Hùng, con bác Minh đấy nhớ không?
– Anh Hùng đây á? Khác xa ngày xưa nhỉ, thế mà tao cứ giới thiệu hàng mãi hì hì!
– Ông ấy có thèm mặc mấy cái đồ này đâu mà mày giới thiệu, nhìn từ đầu đến chân ông ấy có cái gì là không xịn không hả?
Bây giờ thì Thảo mới nhìn kĩ tôi, tôi cũng trông kĩ Thảo như thế nào, công nhận là khá xinh xắn. Nhất là cái má phính lên trông dễ thương vô cùng. Tuy nhiên ấn tượng với tôi chính là cặp vú căng tròn trông hấp dẫn.
Tôi khẽ ngồi xuống ghế rồi quay ra hỏi Thuỷ:
– Tình hình hàng hoá thế nào hả em? Có ổn không đấy? Có thiếu gì thì bảo anh nhé, nguồn hàng thế nào?
– Nguồn hàng xách tay thì vẫn ổn định anh ạ, bay giờ tụi trẻ lại thịnh nước hoa hãng Louis Vuiton với Chanel anh ạ.
– Ùh cứ thế mà nhập hàng vào bán đi, anh nghĩ là tụi hàng xách tay cũng có ổn cho mình đấy, thế khách đông lắm à?
– Cũng hơi hơi anh ạ, chủ yêu đến đặt hàng mình là chính,
Tôi cứ ngắm Thảo mãi thì Thuỷ cũng trêu:
– Hay là mày làm chị dâu tao đi Thảo ạ, mày làm chị cũng ổn đấy, quản cửa hàng này cùng với tao, mà cửa hàng này 80% vốn là của anh Hùng đấy, tao chỉ có 20% thôi đấy, không phải của tao đâu.
– Làm chị dâu mày thì quá ổn rồi nhưng quan trọng là anh Hùng có chấp nhận không thôi, chỉ sợ lại bảo là con Thảo đen ngày xưa đời nào làm người yêu thì có mà..
– Có mà sao cơ chứ, bây giờ em trắng thế này còn gì nữa, có còn đen như ngày xưa nữa đâu mà còn là Thảo đen, tự ti vừa thôi chứ. Thôi đóng cửa hàng lại hôm nay không có bán cái gì nữa anh em mình đi uống nước.
Nghe tôi nói như vậy thì Thuỷ cũng nhanh nhảu mà đóng cửa hàng rồi cùng với tôi và Thảo đi uống nước. Đến tầm chiều chiều thì trời đột nhiên đổ mưa, tôi đưa Thảo với Thuỷ về nhà. Rồi rủ mấy thằng bạn đi uống rượu cho đỡ lạnh.
Đột nhiên có điện thoại của Phương Linh nháy cho tôi. Tôi gọi lại mà nói:
– Mưa lạnh hả em?
– Vânh ạ, em không có áo mưa, anh có thể mua cho em một cái được không anh?
– Ùh được rồi đợi anh đến anh đón em về luôn, thế em đi xe hay đi bộ đi học vậy?
– Em đi cùng cô bạn em nhưng mà nhà nó có việc nên nó về sớm mất rồi anh ạ, chỉ còn mỗi em ở đây thôi.
– Ùh đợi anh một chút anh qua đón em liền.
Tôi lái xe qua ngôi trường cũ mà tôi học thì thấy Phương Linh đang đứng ở mái hiên co ro vì lạnh, nhìn một cô bé cấp ba như vậy tôi cũng thấy hơi thương thương. Đánh xe sát lại cổng, tôi mở kính xe ra mà nói:
– Linh ơi lên xe đi không ướt, anh đưa về.
Thấy tôi gọi như vậy thì cô bé cũng chạy ra mà mở cửa rồi chui tọt vào bên trong mà ngồi.