Phần 16
Tôi chỉ cười rồi cùng với Phương Linh đi ăn bún ngan. Nhìn đôi môi đỏ hồng mút từng cọng bún làm cho tôi chỉ muốn cắn vào môi đó mà thôi.
Ăn xong thì tôi hỏi Phương Linh:
– Thế bây giờ còn muốn đi đâu nữa không em để anh đưa em đi nốt nào!
– Hì hì, đi lượn đường ngắm mưa thôi anh, em có sở thích là như thế anh ạ, hì hì đi như thế hay lắm.
Tôi đành lái xe mà đưa Phương Linh đi ngắm mưa. Đột nhiên thì Phương Linh có điện thoại, nghe thấy vâng vâng dạ dạ một lúc rồi quay sang mà nói với tôi:
– Thế là được thoải mái tầm ba ngày anh ạ, ba mẹ em phải vào miền Nam công tác khoảng 5 ngày hì hì, sướng quá.
– Đi công tác thôi mà có gì mà sướng thế hả em?
– Sao lại không sướng chứ, được quà mang về, rồi được thoải mái chi tiêu, rồi được ăn uống gì tuỳ thích nữa mà, đi chơi không ai quản nữa chứ sao.
Tôi chỉ cười không nói gì rồi lái xe đi vòng vòng được một lúc thì Phương Linh bảo tôi:
– Hay là qua nhà em chơi đi, dù gì thì nhà em hôm nay cũng chẳng có ai cả, qua nhà em cho biết nhé.
Tôi thấy cũng được lên bảo Phương Linh đọc địa chỉ rồi lái xe đến. Nhà của Phương Linh cũng khá giả. Lên phòng thì thấy tranh ảnh dán đầy phòng luôn, công nhận là thế hệ 9x có khác. Tôi cười rồi bảo:
– Em dán như thế này không thấy rối mắt à?
– Không em cảm thấy đẹp đấy chứ, bao nhiêu đứa bạn em muốn mà chưa trang trí được như thế này đấy anh ạ.
Tôi cười mà ngồi xuống cái giường với tấm ga giường màu xanh lá mạ. Nhìn cái khung ảnh của Phương Linh chụp với mẹ tôi thấy mẹ của Phương Linh cũng trẻ và đẹp lắm.
Ngồi nói chuyện một lúc thì Phương Linh mở cái laptop của mình ra mà nói:
– Anh có biết về tin học không giải em mấy bài tập này với.
Tôi xem bài tập cũng khá là dễ nên hướng dẫn Phương Linh làm. Làm xong thì tôi ra cái cửa sổ con con mà nhìn ra phía sau nhà. Không ngờ phía sau có cái hồ nứơc khá là đẹp, buổi chiều, lại còn mưa nữa nên trông càng buồn.
Phương Linh ra đứng bên cạnh tôi rồi nói:
– Thường ngày ba mẹ đi vắng thì em thường chỉ lên phòng rồi mở cửa sổ ra ngắm cái hồ cho đỡ buồn thôi anh ạ.
– Anh cũng thích như vậy nhưng anh còn đi làm, cũng chẳng còn nhiều thời gian mà suy tư nữa em ạ, em còn trẻ còn thời gian học thì cũng thoải mái hơn anh.
Phương Linh cười nhưng trên đôi môi vẫn có một chút thoáng gì đó buồn buồn. Tôi nghĩ cơ hội này thích hợp với mình rồi nên cũng khẽ ôm nhẹ Phương Linh vào trong vòng tay của mình rồi xoa nhẹ lấy cái lưng mềm mại.
Xoa mạnh tay một chút thì tôi tiến dần đến cái cạp quần rồi tiến xuống bên dưới mà xoa nhẹ nhàng lấy cái mông tròn lẳn. Chỉ cần như vậy thôi nhưng Phương Linh đã ưỡn người của mình lên một chút có vẻ thích lắm rồi.
Với kinh nghiệm của tôi không khó để cho Phương Linh cảm thấy thoải mái. Xoa cái mông đó một chút thì tôi luồn nhẹ nhàng lên phía trên cái áo rồi xoa nhẹ nhàng lấy cái lưng mềm mại.
Chỉ cần có thế thôi Phương Linh không chịu được nữa rồi. Vừa xoa tôi kéo sát thân hình của Phương Linh vào người tôi nữa rồi chầm chậm mà hôn nhẹ lên môi.