Sáng 5h tụi đàn em có mặt trước nhà, hôm nay đi xin bà già đi Vũng tàu chơi chiều về. chỉ có 12 đến 16 tiếng đồng hồ thôi. Cũng chỉ biết hi vọng tìm được nhà, nếu bị bà già phát hiện đi chung với lũ lâu la này thì chuyện làm ăn giấu bả lâu nay cũng bại lộ rồi thêm chuyện nhỏ Dung nửa chắc hết đường sống chắc phải bỏ xứ đi chổ khác quá.
Hai chiếc xe máy phóng nhanh trên quốc lộ, mà lòng tôi nặng trĩu, tôi kêu tụi nó lấy 2 chiếc Satria này vì không biết đi lần này có xảy ra chuyện gì không, xe giấy tờ của tụi thua độ lở có chuyện gì mình cũng tránh được 1 số tội.
Tôi trông ngoan hiền con nhà gia giáo chứ thật ra cũng ra đời khá lâu tiếp xúc không ít, nên cũng có chút kinh nghiệm. Với ông già lúc nào cũng dặn làm gì làm phải tính toán cho thiệt kỹ lưỡng, nên tôi quen lo xa vậy rồi. Hnay đi cũng vì tôi lo xa quá nè haizz.
Hnay đi gồm tôi và 3 thằng Bi, Sáu, Hảo thằng nào cũng là đàn em mẹ tôi do thằng Toàn quản lí nhưng được tôi thu phục về phe tôi để phục vụ chuyện làm ăn ngoài luồng của tôi.
Sau 4 tiếng đồng hồ chạy xe cũng tới được do có dừng ăn sáng, dừng xe ngay ngã tư thằng Bi hỏi:
– giờ đi đâu anh 2
– tụi bây dừng xe ngay đây chờ tao đi hỏi [ tụi này trạc tuổi tôi nhưng đầu nó có sạn, ăn nói ít lịch sự với mặt mày cũng ra dáng du côn du cáo lắm nên tôi đi hỏi ]
Qua bên đường có quán nước, có mấy ông xe ôm đứng trước sẳn mua 4 chai nước hỏi mấy ông xe ôm luôn:
– Chú ơi, cho con hỏi chổ này đi đường nào vậy chú?
– Ờ xa à nha. Mày đi ngã từ này tới đèn xanh đèn đỏ quẹt trái chạy tầm chục cây nửa mới tới khu này mà đường khó đi lắm.
– Dạ cám ơn chú, Chú biết đường tới ủy ban xã này không chỉ cho con.
– Mày tìm ủy ban chi
– Dạ con làm bên Đoàn viên chú nên con tìm ủy ban.
Nói xong ông chú chỉ tôi đường, tôi có mặc áo Đoàn viên bên trong cái áo khoát dù đen bên ngoài vì tôi nghĩ ra ủy ban xã hỏi địa chỉ nhà chắc ok nhất khỏi phải đi tìm. Nếu không cần cái mác Đoàn Viên thì mặc áo đen bên ngoài đội nón kết jean nhìn cũng ngầu với du con không thua gì tụi đàn em.
Đi lúc lâu cũng tới được ủy ban xã tôi kêu tụi đàn em đứng cách ủy ban gần 50m, tôi đi bộ lại cởi áo khoát vs nón, đi vào gặp thằng dân quân
– Anh ơi, cho em hỏi em muốn tìm đường tới nhà bạn này thì làm sao hã anh.
– Tìm chi vậy ? [ thằng lồn dân quân cọc cằn ]
– Em làm Cán bộ Đoàn trường em đi vận động gia đình nghèo đưa con đến trường.
– Ờ dô hỏi bên Phòng quản lí hộ gia đình đi. Phòng số 8 đi thẳng là thấy.
– Cám ơn anh.
Tôi đi vào phòng thì thấy có 2 người 1 bà vs 1 ông trong đó. Nghĩ lại thì phụ nữ đa nghi lắm mình làm chuyện mờ ám người ta biết ngay nên bước tới chổ ông này hỏi.
– Anh ơi cho e hỏi là bây giờ em muốn tìm nhà bạn này thì mình đi đường này vậy anh.
– [Ông này thấy mặc đồ Đoàn Viên nên cũng khá nhiệt tình] Em hỏi làm gì vậy em? Có giấy giới thiệu không?
– Dạ em đi vận động gia đình nghèo đưa con đến trường, em mới đi khảo sát chưa có công văn chính thức với giấy giới thiệu tại vì gần học hè rồi đó anh, nên hơi gấp.
Cuộc đời tôi cái gì không rành chứ dụ nói xạo không chớp mắt và giấy tờ nhà nước thì tôi nghe cũng được hơn 16 năm từ lúc trong bụng mẹ. Ông này vừa nghe thấy vậy giật đầu lật sổ ra tra hết 10 phút thì nói :
– Nhà này ở xa đó em đường khó đi lắm, khu này cũng gần thị xã nhưng mà tại đường đang làm.
– Dạ không sao đâu anh, tới đây rồi em cố gắng tiếp cận.
– Ông này cười : Đoàn viên nổ lực quá ta, rồi để anh in cái bản đồ chỉ đường ra giấy A4 cho dể nhìn.
– Cám ơn anh.
Rồi biết đường rồi thì tới thẳng đó thôi, đường xấu như chó mà 2 thằng này nó chạy xe bạo lắm. Trong tai tôi gió rít ào ào hay trong lòng ào ào theo tiếng gió.
Cuối cùng cũng tới chổ trên bản đồ, Nhìn xung thì chỉ có 4 5 căn nhà bên đường tiện có quán nước kêu 2 thằng đưa xe dô ngồi uống sẳn hỏi đường. Trong quán có 1 bà tầm 30 chục với nhỏ con tầm 8 9 tuổi.
– Chú uống gì.
– Cho 4 ly ca phê đi con. Mà con biết nhà chị Dung ở đâu không con.
– Để con hỏi mẹ
Bà chủ quán cũng không biết, tôi thấy hết hi vọng mẹ rồi sao thì trên ủy ban chỉ ra tới chổ này mà h hỏi ai cũng không biết hết vậy. Mới trực nhớ tôi biết tên Mẹ của nhỏ Dung có lần thấy trong sổ liên lạc.
– Chị ơi biết nhà bà út ở đâu không
Bà chủ mạnh cứng lại lạnh tanh trả lời: – Đòi nợ phải không?
Tôi sửng sờ tim đập mạnh như nhảy ra khỏi lồng ngực, tụi đàn em lia mắt qua nhìn tôi chắc tụi nó tưởng đi đòi nợ thật. Lấy lại bình tỉnh trả lời theo kiểu nửa vời không nhận cũng không chối.
– Ủa bộ nhiều người đòi nợ lắm hã chị.
– 10 người tới hỏi chắc hết 8 là đòi nợ rồi. nhìn máy chú em đi xipo tới biết ngay dân đòi nợ. Bả út bả trốn đâu rồi nở nần không biết bao nhiêu lâu lâu có người lại đòi.
Tôi bây giờ thì mới vở lẽ, do nhà nhỏ Dung có chuyện thật. Cố gắng suy nghĩ hỏi thêm được càng nhiều càng tốt, người Miền tây hiếu khách lắm thân thiện là người ta kể hết à.
– Ủa bà út làm gì thiếu nợ nhiều vậy chị.
– Chắc mấy em không biết, bả đánh bài số đề đủ kiểu hết á.
– Vậy con cái bả đâu chị
– Cũng toàn thứ lêu lỏng à, thằng anh thì trốn đâu mất rồi nhỏ em mới về vài bửa thấy cặp với mấy thằng giang hồ trên thị trấn á.
Lòng tôi đắng ngắt gần như mất tự chủ đang uống ly cà phê mà mém sặc nước, mạch máu nảo của tôi gần như tắc ngẽn răng nghiến chặt. Nhưng chợt thằng Bi nói:
– Vậy nhà không có ai ở hã bà chủ.
– Có bà ngoại nó ở nhà, mà mổi lần có người lại đòi nợ bả sợ bả không dám ra với ai đòi nợ quá bả khóc nhiều lắm
Tôi chen ngang, bây giờ tôi chỉ muốn biết nhỏ Dung ở đâu thôi, giọng nói cũng gắt gỏng hơn: Tìm nhỏ con bả như thế nào?
– Nó hay đi với tụi giang hồ trên thị xả, đi với thằng này tới thằng kia vài bửa mới về đâu biết kiếm nó sao đâu.
Bà này chắc sợ tôi đập quán bả hay sao đó, mà lời bả nói còn hơn là đang lấy dao giết tôi nửa. Tôi kêu thằng Sáu kêu gì ăn đi.
– Thôi được rồi quán bà mì gói không? Có làm cho 4 tôi 4 cái trứng gà.
– rồi rồi.
Tôi nghĩ thầm, làm chị 2 giang hồ em không muốn giờ về đây cặp với mấy giang hồ bá dơ này nhà em thiếu tiền thì ở với anh bao nhiêu không có mà phải về cái chốn khỉ ho cò gáy này. Lòng vừa giận vừa tức móc điện thoại gọi nhỏ Dung lại không liên lạc được bất giác chửi thề thành tiếng: “Má nó”