Phần 18: Hy vọng mới
Sau khi từ quê về Hà Nội, ngay sáng hôm sau Thảo hẹn Linh lên lấy mẫu trứng thêm một lần nữa, lần này sẽ là lần quyết định sự thành công của phương pháp thụ tinh nhân tạo, Thảo hy vọng mẹ Linh sẽ đem lại cho Thảo một phép màu, ít nhất nếu không thành công Thảo chỉ cần biết lý do tại sao trứng của mình lại không thụ được trong phòng thí nghiệm.
Sau bốn tiếng lấy mẫu và nghỉ ngơi Thảo về nhà với một tâm trạng vui vẻ, hy vọng mới nhưng cùng đó là cảm giác lo lắng, nếu lần này không thành công nàng không biết phải đối mặt với mọi người như thế nào, nhất là với chồng, với gia đình chồng… quan trọng hơn hết đó chính là những lần gần gũi với bố chồng, sự hy sinh đó của nàng sẽ trở nên vô nghĩa… Thảo đỏ ửng mặt khi nghĩ đến những khoảnh khắc đó, nàng ôm má lao qua mấy bác bảo vệ ở dưới hầm để xe.
– Thảo mới về à cháu? – Một bác bảo vệ già chào Thảo, chính là bác bảo vệ trước đã cứu nàng khỏi đám thợ xây.
– Dạ! Cháu chào bác ạ. – Thảo ôm má, mỉm cười liếc mắt chào bác bảo vệ vì ngại, tất cả tại gương mặt dễ phản ứng này, hễ nghĩ đến chuyện gì đó tế nhị nàng rất dễ đỏ mặt, Thảo lúng túng chạy vào thang máy. Ở chung cư này, Thảo chính là thánh nữ của mọi người ở đây, nàng hiền hòa dễ gần, dễ mến ngoan ngoãn lại rất xinh đẹp, tuy luôn toát ra vẻ xinh đẹp quý phái nhưng chẳng ai thấy nàng kiêu kỳ khó gần cả, nàng luôn được mọi người quý mến và tôn trọng, từ bác bảo vệ cho đến người dân ở chung cư này.
Màn đêm buông xuống chung cư 60 tầng, ở tầng 45 căn nhà của Minh và Thảo đầy ắp tiếng cười, hôm nay hai vợ chồng ngồi ăn tối với nhau vui vẻ nói về tương lai, về những đứa trẻ, đây luôn là chủ đề khiến Minh quên đi những mệt mỏi của công việc, tối nay Thảo nấu món gà sâm cực kỳ bổ dưỡng cho nam giới, sâm này chính là món quà quý của bà Xoán dành riêng cho Minh, biết tuổi này chưa có con, bà Xoán không nói, không hỏi nhưng bà có lẽ đã hiểu và tặng riêng món đồ quý này cho Thảo và dặn dò nhiều thứ, chưa rõ có tác dụng gì nhưng đây là loại sâm đắt tiền và là đặc sản quý hiếm ở vùng quê đó…
Như thường lệ, ăn cơm xong Minh lại lao đầu vào công việc, Thảo dọn dẹp nhà cửa, nghịch điện thoại, xem tivi chán chê, tối muộn nàng đi tắm thay một bộ váy ngủ, lúc này là 22h đêm, Minh vẫn làm việc miệt mài, Thảo đã quá quen thuộc với hình ảnh này rồi, cảm thấy hôm nay không buồn ngủ, rảnh rỗi, nàng cúi người dọn tủ quần áo, linh cảm thế nào khiến Minh quay đầu nhìn vợ, thấy vợ đang chổng mông, chiếc váy ngủ khẽ tốc lên lộ đôi chân dài trắng trẻo, bình thường Minh chẳng có cảm giác khi nhìn thấy cơ thể vợ phô ra vì anh luôn là người tập trung trong công việc, tuy nhiên hôm nay trong anh bỗng có cảm giác lạ, cảm thấy bị cuốn hút bởi đôi chân đẹp tuyệt trần của vợ, Minh gập máy tính xuống đứng dậy đi tới nắm vào hông Thảo, anh dí chim mình vào mông vợ, dương vật Minh cửng lên nhanh chóng.
– Ơ! Anh làm gì thế? – Thảo giật mình đứng thẳng dậy quay người lại thì bị Minh hôn vào môi.
– Ưm… chụt… anh… – Thảo bất ngờ vì hành động của Minh, nhưng vài giây sau nàng cũng hôn lại Minh. Minh vừa hôn vừa bóp chặt đôi mông to tròn của Thảo.
– Em đẹp quá… – Minh dứt môi ra nhìn Thảo nói.
– Ơ! Thế bình thường em xấu à? – Thảo bĩu môi.
– Không… anh thấy hôm nay em đẹp hơn mọi hôm nhiều… – Minh gồng người bế Thảo lên giường. Thảo nhìn chằm chằm vào mặt Minh, thấy mặt Minh đỏ lên như say rượu. Nàng bắt đầu nghĩ đến món sâm tối nay nàng nấu cho chồng, tối nay nàng cũng cảm thấy cơ thể mình râm ran nhưng không nghĩ đây là tác dụng của sâm, một phần vì hầu như tối nào nàng cũng có cảm giác thế này nên không để ý cho lắm, nhìn chồng vật vã nàng vừa bất ngờ vừa buồn cười, như kiểu bị chuốc thuốc kích dục vậy.
Minh ném vợ xuống giường, chiếc giường đệm kim đan làm Thảo nảy tưng tưng, Minh tự cởi đồ của mình, cơ thể khá cường tráng nhưng dương vật của Minh làm Thảo có hơi tụt cảm xúc, Thảo mỉm cười không dám phản ứng quá, trước đây bình thường Thảo chẳng bao giờ để ý đến kích thước của chồng mình, đơn giản vì nàng không mấy quan tâm, nhưng từ khi gặp bố chồng, thấy cái thứ đó của bố chồng làm Thảo rất có ấn tượng, biết bao suy nghĩ bậy bạ từ đó mà ra.
Minh đưa tay vào trong váy Thảo kéo nhanh chiếc quần lót ren xuống và ngồi vào giữa háng, anh cúi xuống hôn vợ. Thảo biết Minh sẽ chẳng có màn dạo đầu nào nên nàng đưa tay xuống cầm chim chồng và đưa vào miệng âm đạo, rất nhanh âm đạo của Thảo rỉ nước, tuy không nhiều nhưng cũng đủ trơn để đút vào.
– Ưm… – Y như rằng, Minh ngay lập tức đút vào trong, lâu rồi nàng không được làm tình, mặc dù không như ý muốn nhưng có còn hơn không, cơ thể Thảo bắt đầu phản ứng lại, nàng ôm chặt chồng, Minh thì hùng hục đút, lần này cảm giác Minh khỏe hơn, đều hơn và có vẻ lâu hơn một chút.
– Ưm… ưm… ưm… – Thảo rên rỉ trong miệng, nàng chưa bao giờ làm tình với Minh mà phải kêu “A” thành tiếng, nhiều lắm cũng chỉ rên rỉ trong cổ họng ư ư ư mà thôi, có lẽ kiểu rên rỉ của con gái cũng phụ thuộc vào độ sướng của cơ thể.
Tầm 5 phút sau, thấy Minh dồn sức, Thảo biết chồng sắp ra, nàng cũng cố gắng điều chỉnh tâm lý để lên đỉnh nhưng thật khó để làm điều đó, “pạch pạch pạch!!! Hô hô hô” Minh đóng nhanh và dí thật mạnh như muốn đút dương vật vào thật sâu bên trong nhưng chưa bao giờ chim Minh chọc đến tử cung Thảo, tuy âm đạo Thảo rất khít nhưng Minh luôn cảm giác không chọc tới chỗ sâu nhất của âm đạo Thảo, anh đôi lúc cũng suy nghĩ và tự cảm thấy xấu hổ nhưng chim mình chỉ đến được mức đó nên đành chịu, Minh cảm thấy Thảo không phải là cô gái dâm đãng nên cũng không lo lắng gì lắm, Minh luôn luôn tin tưởng vợ mình. Có thể kiến thức về tình dục của anh kém hoặc do tính cách chủ quan, nhưng có một điều chắc chắn Minh không phải tuýp người thấu hiểu tâm lý phụ nữ.
– Phụt phụt phụt… – Những dòng tinh trùng cuối cùng bắn ở bên ngoài tử cung Thảo, Minh nằm vật trên người Thảo. Thảo ôm chồng, một tay đập nhẹ vài cái vào vai Minh, nàng nhìn lên trần nhà thở dài, mặc dù có thêm sâm nhưng chồng nàng vẫn vậy, hưng phấn thì có rồi nhưng chỉ khỏe hơn một chút, Thảo đã cố lên đỉnh nhưng gần được thì minh lại out sớm quá… Biết bao nhiêu lần nàng bị hụt hẫng thế này, đôi lúc cái nàng cần không phải kích thước vì vốn dĩ âm đạo nàng đã khít rồi, nàng cũng có cảm giác sướng đấy, cái nàng cần những lúc đó chính là thời gian, chỉ cần lâu hơn một chút nữa nàng đã lên đỉnh rồi…
Minh lồm cồm bò dậy khỏi người vợ, Thảo nhẹ nhàng kéo váy xuống, nàng khép hai chân lại. Minh mặc quần áo nhìn Thảo cười, Thảo nhìn Minh cũng cười, hai vợ chồng như hiểu ý nhau không cần nói thành lời cũng biết đối phương muốn truyền đạt điều gì, Thảo luôn thông cảm cho chồng nên nàng chẳng bao giờ trách cứ hay trêu Minh về vấn đề này, sợ anh bị tổn thương… Vốn là một người vợ thấu hiểu cảm xúc của chồng, biết thông cảm cho chồng, nhưng Minh thì ngược lại, anh chẳng bao giờ quan tâm đủ đến tâm lý của Thảo…
– Anh này… – Thảo nằm ở giường đắp chiếc chăn ngang ngực nhìn Minh.
– Ơi! – Minh vừa mặc cái áo phông vừa ngồi xuống mở máy tính.
– Hôm trước ở quê, em có nghe được mấy bác kể chuyện về mấy anh chị đầu làng hiếm muộn đó…
– Vậy à!
– Vâng, mấy cô ấy nói anh chị đó cũng giống vợ chồng mình nhưng đi thầy lang thăm khám, sau đó về nhà có con đó anh…
– Mình đang chờ kết quả chỗ Linh mà em… – Minh vừa cặm cụi làm việc vừa trả lời vợ, dường như Minh không hứng thú lắm với chuyện này.
– Vâng, nhưng em thấy lâu quá, hay mình có nên song hành điều trị không anh, nghe nói họ có châm cứu và thuốc cho anh uống…
– Anh nghĩ không cần đâu, chúng ta cứ tập trung vào phương pháp khoa học đã…
– Vâng, em biết anh không mê tín, em cũng vậy, nhưng nhỡ đâu họ có phương thuốc bí truyền thì sao anh, khoa học rất phát triển đấy, nhưng trước khi có khoa học, chẳng phải ngày xưa thế giới vẫn có những thành tựu về y học đó sao…
– Ừm… anh hiểu, anh sẽ suy nghĩ… – Minh nói nhưng không quay đầu lại làm Thảo cụt hứng, thực ra nàng cũng chỉ muốn hỏi ý kiến chồng trước về vấn đề này, chứ nàng cũng không mấy hy vọng vào cách chữa trị của thầy lang, nhưng vì ngay lúc này Thảo đang lo lắng về kết quả sắp tới, nếu như thực sự không thành công thì ít ra nàng và chồng vẫn có một ánh sáng khác cuối con đường.
Thảo ngồi dậy vào phòng vệ sinh, nàng thở dài, thời gian nghỉ hè dài đằng đẵng, ở nhà quanh đi quẩn lại chẳng có gì thú vị, hết đi siêu thị, shopping, nấu cơm, dọn nhà… thỉnh thoảng café với lũ bạn, Thảo cảm thấy cuộc sống mình khá an nhàn, tuy nhiên nàng lại không thích điều đó, Thảo luôn thấy trong mình thiếu điều gì đó quan trọng, thiếu một thứ khiến cuộc sống của nàng có thêm màu sắc và hương vị, một đứa con là điều hiển nhiên vì đó là ước mơ của nàng rồi, tuy nhiên Thảo vẫn thấy thiếu thiếu, nàng luôn cảm thấy bứt dứt khó chịu trong người, có lẽ nào lại là chuyện tình dục sao? Nếu thực sự tình dục có thể khiến cuộc sống Thảo trở nên hoàn hảo hơn thì thật khó để khắc phục điều đó…
… Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/06/truyen-sex-thu-tinh.html
Thấm thoát đã một tuần trôi qua kể từ khi Thảo về quê, hôm nay Thảo mặc một bộ đồ màu đen quý phái đến bệnh viện, nàng rất vui vì nhận được điện thoại của Linh, lần này Linh hẹn Thảo đến bệnh viện nói chuyện, Linh vẫn úp mở không chịu nói ra, nằng nặc đòi gặp tận mặt mới tiết lộ, điều đó làm Thảo cảm thấy rất có hy vọng về một kết quả khả quan.
– Mày cứ như con hâm ý, nói qua điện thoại cũng được còn lôi tao lên đây… – Thảo ngồi trong phòng riêng của Linh, trên bàn là một xấp tài liệu.
– Tao gọi mày đến đây để thông báo kết quả, mày không muốn nghe à. – Linh ngồi đối diện Thảo khoác chiếc áo blue trắng trông khác hẳn ngày thường.
– Có chứ, nhưng mày làm tao tò mò quá, với lại… – Thấy mặt cái Linh nghiêm túc, Thảo dần mất đi sự vui vẻ.
– Với lại sao… mày biết tính tao mà, tao sẽ nói thẳng nhưng không phải qua điện thoại…
– Ừ, tao hiểu rồi, mày nói đi… – Thảo ngồi nhìn xấp tài liệu nói.
– Đây mày cầm tài liệu đi tao sẽ giải thích cặn kẽ cho mày, tao không muốn mày buồn nhưng lần này vẫn giống lần trước… – Linh nheo mắt nói, Linh sợ nhất là phải nói ra những điều phũ phàng với người bệnh, nhất là với bạn thân mình.
– Vậy à… – Thảo thở dài cầm xấp tài liệu, tâm trạng nàng tụt dốc nhanh chóng, hai tay nàng bắt đầu run run rút giấy tờ ra khỏi tập tài liệu, đôi môi mím lại, Thảo đang cố kìm lòng nhưng không thể, hai dòng nước mắt đã chảy xuống.
– Ui dời, cái con này! – Linh thở dài, đi sang ngồi cạnh Thảo, lấy lại tập tài liệu và đặt xuống bàn, đặt một tay lên vai Thảo an ủi.
– Hu hu… Linh ơi… – Thảo ôm chầm lấy Linh khóc.
– Thôi nào, con điên này, khóc lóc làm gì, hết cách này bày cách khác, tao vẫn còn cách cho mày cơ mà. – Linh ôm Thảo vỗ nhẹ vào lưng an ủi.
– Hu hu… nhưng… mà… sao tao thấy… tao đen quá… huhu… – Thảo khóc nấc lên, đôi mắt đỏ hoe.
– Không phải do mày, cái này do di truyền, không phải lỗi của mày… – Linh nắm vào hai vai Thảo đẩy ra, hai mắt Linh cũng rưng rưng, thấy bạn mình buồn khiến lòng Linh cũng nặng trĩu.
– Thế tao bị sao… hức… – Thảo nấc lên, nhìn gương mặt xinh xắn của Thảo khi khóc còn xinh hơn cả lúc bình thường, trông thật muốn vỗ về che chở.
– Đây, mày nhìn các chỉ số này, và kết luận của mẹ tao… – Linh vừa nói vừa lấy tập giấy a4 đưa cho Thảo. Thảo nhíu mày, đôi mắt liếc sang trái rồi sang phải đọc các chỉ số trong báo cáo.
– Hu hu, sao tao đọc không hiểu gì… – Thảo lại khóc vì chẳng hiểu các chỉ số trong tập tài liệu, lúc này nàng như một đứa trẻ bị tổn thương.
– Haizzz tất nhiên là mày không hiểu, vì tao đã giải thích đâu, ngốc thế! – Linh dí vào đầu Thảo một cái.
– Đây nhé, đây là chỉ số abc còn đây là chỉ số của xyz, mức độ def của mày cao hơn bình thường nên khi rút trứng ra khỏi buồng trứng sẽ có rủi ro rất cao, mặc dù tao và mẹ tao đã cố hết sức nuôi cấy, dùng mọi kỹ năng, kiến thức để duy trì nhưng đều không được, mẹ tao đã thử đủ cách, sau đó mẹ tao mới xét nghiệm đến cách cuối cùng để tìm nguyên nhân, và mẹ tao rất bất ngờ khi nhận được kết quả này, mày là một trong số ít người bị vấn đề này, trên thế giới chỉ có vài nghìn người giống mày thôi, và bà kết luận là do di truyền, tao dám chắc mẹ mày cũng bị… nhưng do bà thụ tinh theo kiểu truyền thống nên không biết, nói tóm lại trứng của mày mà thụ tinh nhân tạo thì không thành công, nói cho cùng thì y học của Việt Nam chưa làm được ca của mày…
– Cuối cùng là tao sẽ không sử dụng được phương pháp thụ tinh nhân tạo đúng không? Và nguyên nhân là do di truyền nên tao mới có các chỉ số kia và những chỉ số đó là nguyên nhân chính khiến trứng của tao không thụ tinh kiểu nhân tạo được…
– Đúng rồi! Tao nói dễ hiểu nhất rồi đấy, chứ nói chuyện theo kiểu chuyên khoa thì mày còn lâu mới hiểu, đại loại là y học ở đây chưa thể làm được… Nhưng mày đừng buồn, vẫn còn một cách… – Linh đứng dậy đi sang ngồi ghế đối diện.
– Cách gì? Hic… – Thảo lấy khăn tay trong túi lau nước mắt.
– Thụ tinh theo kiểu truyền thống, thế thôi, đơn giản… – Linh nói mặt tỉnh bơ.
– Mày trêu tao à, mày biết anh Minh không được mà…
– Tao bảo với anh Minh đâu… – Linh chống tay vào cằm nhìn Thảo như muốn thăm dò phản ứng.
– Hả? Thế với ai? – Thảo lau lau mắt ngồi khép chân.
– Để tao phân tích qua một chút… Nếu anh Minh không chấp nhận người ngoài, và muốn phải là đứa con mang dòng máu của anh ấy, và nếu đã là con của anh ấy thì phải giống anh ấy đúng không…
– Mày điên rồi Linh ạ… – Thảo mở to mắt nhìn Linh, nàng đã đoán được phần nào điều Linh định nói.
– Mày để tao nói xong đã, thì ngay từ đầu tao với mày đã lên kế hoạch nói dối anh Minh, một lời nói dối ngọt ngào đúng không nào, để lấy tinh trùng của bố chồng cấy cho mày, vì dù gì bố chồng mày với anh Minh cũng cùng huyết thống, con đẻ ra cũng cùng dòng máu với anh Minh và nhìn mặt mũi tao dám chắc cũng giống anh Minh luôn… – Linh cũng rất khó xử khi phải nói ra điều này.
– Rồi sao Linh… – Thảo cau mày nghiêm túc nhìn Linh, như kiểu đang nghe nó nói xàm vậy.
– Thì bây giờ thụ tinh nhân tạo không được, thì… thì… thụ tinh kiểu truyền thống thôi, chỉ khác nhau cái… là… – Linh nói đến đây không dám nói thêm vì nhìn mặt Thảo đáng sợ quá, Linh cười cười.
– Mày có biết mày đang nói gì không? – Thảo nhìn Linh không chớp mắt như có một chút tức giận trong đôi mắt đó.
– Tao biết, tao đang giúp mày đó! – Linh không cười nữa mà chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc, vì Linh biết nói ra điều này cực kỳ khó, là điều hết sức tế nhị, nhưng sự thật thì luôn mất lòng.
– Tao không đồng ý! – Thảo cương quyết.
– Mày nghĩ mà xem, nếu không đồng ý thì còn cách nào không?
– Hmm… – Thảo không nói gì, nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
– Chỉ còn cách đó thôi, mày chịu khó một chút, hãy nghĩ về tương lai…
– Mày bảo tao ngủ với bố chồng tao sao? Vậy khác gì loạn luân hả mày? – Thảo quay lại ngắt lời Linh, mặt nàng hửng đỏ vì xấu hổ, mặc dù trước đó nàng gần như đã không kiềm chế được mà chiều hư ông Vũ nhiều lần, tuy nhiên mọi thứ chưa đi quá xa, nhưng trước mặt Linh Thảo vẫn phải giấu nhẹm những bí mật đó.
– Mày điên à? Ai bắt ngủ với bố chồng mày, mày hãy nghĩ tích cực lên, nghĩ theo chiều hướng của khoa học đó mày!!! – Linh cũng cau mày nói.
– Trời! Khoa học gì mà bố chồng với con dâu thụ thai cho nhau??? – Thảo lại quay mặt ra cửa sổ, dấu đi ánh mắt không tự nhiên của mình.
– Thường ngày mày thông minh mà sao hôm nay ủ dột thế con dở này, bây giờ tao sẽ lại phân tích cho đứa cứng đầu như mày nhé!!! Mày sẽ nằm lên cái bàn tao lấy trứng cho mày đó, mày chỉ cần dạng chân ra thôi, sau đó bố chồng mày sẽ đứng ở cạnh đó có tao là bác sĩ sẽ giám sát cả quá trình, khi nào bố mày thủ dâm gần xuất tinh thì sẽ đưa vào bên trong tử cung mày, thế thôi, chứ tao có bảo mày chịch nhau với bố chồng đâu con điên!!! – Linh chỉ chỉ vào Thảo.
– Mày nói bé thôi! – Thảo quay lại mặt hơi đỏ lên, nàng phản ứng mạnh với lời nói của Linh nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
– Mày yên tâm, phòng tao xịn, cách âm đàng hoàng! – Linh cũng nhỏ giọng lại nói với Thảo.
– Mày nói vậy khác gì tao bị ấy rồi, kiểu gì thì tao cũng bị mất sự trong trắng, như vậy khác gì phản bội chồng tao… – Thảo cau mày.
– Ô hay thế còn cách nào không mày? Cách đó tao làm cho nhiều gia đình rồi, có vấn đề gì đâu. Lúc này mày còn nghĩ đến trong trắng? Đến phản bội? Tại sao mày không nghĩ đến con mày, đến tương lai gia đình mày đi, mày để anh Minh chịu thiệt một chút, hy sinh một chút đổi lại cả tương lai, nó đáng mà Thảo ơi… – Linh thuyết phục Thảo.
– Nhưng… mà tao sợ lắm… kiểu tao không quen ý… – Thảo nghe xong cũng lưỡng lự.
– Mày yên tâm, có tao giám sát, bố chồng mày không dám có ý đồ gì với mày đâu, tao hiểu cảm giác của mày, mày đẹp thế này, ai mà không có ý nghĩ xấu với mày chứ, mà kể ra cũng béo cho bố chồng mày, đời ông ấy chưa chắc gì đã được đút cu vào ai xinh như mày đâu… – Linh đỏ mặt khi nói những điều như vậy, Linh ngồi vắt chân, cảm xúc của Linh cũng hơi ghen tức cho số phận của Thảo, bình thường Linh thực hiện những cuộc thụ tinh cho nhiều gia đình thấy rất bình thường, mặc dù là bố chồng, chú, bác hay những người cận huyết của người nhận tinh, Linh chẳng có một cảm xúc gì vì đơn giản những cô gái đó đều không xinh đẹp, hoặc có vấn đề gì đó. Tuy nhiên ở ca này, là bạn thân cũng là đứa con gái xinh nhất, đẹp nhất Linh từng biết, mà bố chồng Thảo lại là một ông già béo ụ, tuổi tác cách xa cả cây số, Linh cảm thấy đối nghịch thực sự, cảm thấy Thảo thật đáng thương và ông bố chồng kia là kẻ may mắn nhất Linh từng biết…
– Khiếp! Tởm! Mày nói kinh thế, con bệnh hoạn này! – Thảo bặm môi dưới, nhìn Linh ánh mắt sợ hãi.
– Ha ha mày biết tính tao mà, nhưng tao nói thật, cách này an toàn, mà không tốn kém, không phải chờ đợi, à có, chờ đến lúc mày rụng trứng mới làm được thôi… Mày suy nghĩ đi rồi trả lời tao sau cũng được… – Linh cố gắng thuyết phục, bình thường Linh cũng không cố gắng đến mức này, nhưng vì Thảo là bạn rất thân, Linh đã nhìn trước được vấn đề của gia đình Thảo, nếu cứ mãi cứng nhắc như vậy sẽ chẳng bao giờ có con, đây là điều tồi tệ đối với bạn mình, nhìn thấu câu chuyện Linh luôn muốn đưa cho Thảo những sự lựa chọn tốt nhất đúng đắn nhất vào thời điểm này, mặc dù điều này có hơi sốc…
– Không phải suy nghĩ đâu, tao không đồng ý! Thôi tao về đây… – Thảo đứng dậy, cười nhạt chào Linh và đi ra khỏi phòng, Thảo dứt khoát vậy để không nghe thêm điều gì nữa, mặc dù biết Linh chỉ muốn tốt cho mình, nhưng Thảo không thể nào mà đồng ý với phương pháp đó của Linh, ít nhiều nàng cũng cảm thấy xấu hổ với bạn khi suýt tí nữa đồng ý dễ dàng với điều đó, nên Thảo chỉ còn cách đứng dậy đi về, thực ra Thảo vẫn suy nghĩ về vấn đề này đấy nhưng trước mắt vẫn còn một cách, cách này Thảo sẽ phải bàn thêm với chồng mình.
Trên đường từ bệnh viện về nhà, tâm trạng Thảo nặng trĩu, những áp lực lại bủa vây nàng, cách này không được, cách kia cũng không được, sao mà đường con cái nàng vất vả gian nan đến thế, chẳng lẽ điều thiêng liêng nhất của người phụ nữ là làm mẹ mà ông trời nỡ tước đi của nàng sao.
Thảo để xe xuống hầm, nhưng nàng không lên nhà, Thảo muốn hít thở không khí trong lành để quên đi nỗi thất vọng này nên nàng dạo bước ra sân chơi của chung cư, hôm nay là một buổi chiều mát mẻ nhiều gió, những cành liễu đung đưa khiến cảnh vật nơi đây trông cũng buồn hơn. Thảo ngồi thẫn thờ ở ghế đá, nàng chống hai tay xuống ghế ánh mắt buồn nhìn về phía xa. Những lúc như thế này Thảo rất cần Minh bên cạnh an ủi, tuy đã khóc ở bệnh viện nhưng nỗi buồn này nó đang gặm nhấm tâm trạng của Thảo từ từ, nàng là con gái mà nên rất yếu lòng, phải chăng lúc này chồng nàng xin nghỉ sớm về nhà với nàng, đưa nàng đi đâu đó chơi thì tốt biết mấy…
‘Lom khom ta nhặt sự đời…
Những gì sót lại chơi vơi não nùng…
Chỉ là ảo giác mông lung…
Bởi tơ sương mỏng mịt mùng phía xa’
Bỗng ở đằng sau Thảo vang lên một câu thơ, nghe giọng cũng quen quen, Thảo liền quay đầu lại, nàng mỉm cười “Cháu chào bác ạ!”. – Hóa ra là bác bảo vệ già hay cười với Thảo.
– Khà khà! Thảo à cháu, sao thất thần ngồi đây thế này? – Bác bảo vệ đi tới.
– Dạ, cháu ngồi đây hóng gió, bác đang đi tuần ạ? – Thảo cười ngồi dịch sang một bên ghế đá để nhường một chỗ cho bác bảo vệ.
– Ừ, bác đang đi một vòng, sao hôm nay có tâm sự gì mà nhìn buồn vậy cháu? – Bác bảo vệ đứng khoanh tay không dám ngồi xuống.
– Dạ… không có gì đâu ạ, mà câu thơ lúc nãy bác đọc của nhà thơ Thanh Hùng đúng không ạ?
– Sao cháu biết, hợp không, hợp với tâm trạng không khà khà!!! – Bác bảo vệ già cười nói.
– Cháu là giáo viên mà hì hì… – Thảo cười tít mắt.
– Cháu là giáo viên dạy văn học à?
– Không ạ, cháu dậy tiếng anh, nhưng cháu đôi lúc cũng mê văn học bác ạ…
– Khà khà! Giới trẻ bây giờ giỏi quá, nếu cháu biết thơ của Thanh Hùng thì chắc hẳn cháu cũng giỏi văn lắm, vì ít người biết đến ông ta… Bác thì bác ngày xưa hay sưu tầm thơ lắm.
– Thế ạ, cháu thấy giọng bác đọc rất truyền cảm ạ, chắc hẳn bác cũng thích thơ văn lắm nhỉ…
– Ừ còn phải hỏi, ngày xưa bác tán bác gái toàn bằng thơ đấy, lấy nhau về rồi ngày nào bác cũng đọc thơ cho nghe đến mức bà ấy còn phải chạy sang hàng xóm để đỡ điếc tai đó khà khà!!! – Bác bảo vệ cười to.
– Chắc bác gái nhà bác hạnh phúc lắm hihi… À bác ngồi xuống đi ạ… – Thảo đặt tay xuống ghế nhìn bác bảo vệ cười, tự dưng đang buồn có người đến tán gẫu, nên Thảo rất mở lòng.
– Thôi bác đứng cũng được! – Bác bảo vệ cười từ chối, chẳng qua vì ngại Thảo, bởi vì Thảo còn trẻ dù gì phận mình cũng làm bảo vệ nên không dám ngồi cùng một cô gái xinh đẹp thế này, sợ người ta đánh giá Thảo.
– Bác ngồi xuống đi, bác cứ đứng thế cháu ngại lắm… – Thảo đứng lên mời bác bảo vệ ngồi xuống, nhìn Thảo còn cao hơn bác bảo vệ cả cái đầu, đây là bác bảo vệ già nhất và nhỏ bé nhất của chung cư, tuy nhiên bác luôn là người vui vẻ yêu đời, luôn đem lại năng lượng tích cực cho đồng nghiệp và những người xung quanh, người dân ở chung cư này cũng rất yêu quý bác bảo vệ già này.
– Ui dời ơi! Con bé này cao quá, cháu cao mét bao nhiêu vậy? – Bác bảo vệ già giật mình khi nhìn thấy chiều cao của Thảo, nhìn vào đôi chân dài, chiếc quần dài màu đen bó sát vào đùi và mu bướm nhìn Thảo càng cao.
– Dạ, cháu gần 1m7 ạ, chắc tại cháu đi guốc nên cũng hơi cao ạ hì hì… – Thảo cười và ngồi xuống ghế đá, bác bảo vệ cũng ngồi theo nhưng chỉ dám ghé sát mông ngồi một chút.
– Bác thấy cháu dễ gần, rất đáng mến! – Bác bảo vệ nói nhưng nhìn ra chỗ khác, vì bác không đủ tự tin để nhìn vào gương mặt xinh đẹp trẻ trung của Thảo.
– Dạ, hi hi, cháu cũng thấy bác vui tính, hầu như ngày nào cháu cũng gặp bác, nhà bác ở đâu ạ?
– Nhà bác ở đây, bọn bác làm theo ca nhưng bác ở cái kho đằng sau kìa, nên coi như bác cũng gọi là được ở chung cư khà khà… – Bác bảo vệ già cười ngại, nét mặt già nua, nhăn nheo khắc khổ, làn da đen nhẹm vì sương nắng.
– Vậy… cháu xin lỗi trước nếu như cháu hỏi hơi nhiều, nhưng gia đình bác đâu ạ?
– Nhà bác ở dưới quê, vợ bác mất sớm, các con bác làm ăn thua lỗ nên họ đến thu nhà… chúng nó đi cải tạo hết rồi… – Bác bảo vệ mặt buồn tâm sự.
– Trời ơi, cháu xin lỗi, cháu rất tiếc ạ… – Thảo nhíu mày đồng cảm, nàng nghĩ trên đời này đúng rất nhiều hoàn cảnh éo le, họ còn tuyệt vọng hơn mình nhiều.
– Không sao đâu, chuyện của quá khứ rồi cháu ạ, bác ở đây cũng một thời gian rồi, đâm ra cũng quen, bác coi mọi người ở chung cư này là gia đình của bác, một gia đình lớn, bác vẫn thấy vui và hạnh phúc lắm! – Bác bảo vệ già là một người rất tâm huyết với công việc, chăm chỉ, chịu khó, hết ca làm nhưng thỉnh thoảng vẫn đi tuần xung quanh chung cư.
– Hì hì, bác đúng là có một năng lượng rất tích cực đấy ạ, bọn cháu còn phải học bác nhiều. Hihi…
– Khà khà! Con bé này khéo ăn khéo nói quá, xinh xắn ngoan ngoãn, ai làm chồng cháu chắc phúc 70 đời khà khà!! – Bác bảo vệ khen Thảo hết lời. Càng tiếp xúc với Thảo bác bảo vệ càng thấy Thảo còn hơn những gì người ta ca tụng, quả thật là một con người hoàn hảo một cách xuất sắc.
– Bác cứ nói quá, cháu còn vụng về lắm… – Thảo nhìn bác bảo vệ cười, thấy hoàn cảnh bác khổ như vậy nhưng bác vẫn vui vẻ, Thảo tự cảm thấy bản thân mình phải học tập theo, không nên suy nghĩ quá nhiều.
– Thế nào? Hôm nay ăn mặc lịch sự thế này mà lại buồn thế, mặc đẹp phải vui lên chứ! – Ông bảo vệ cười nói.
– Dạ… cũng… không có gì đâu ạ… chẳng qua… chị gái cháu… hiếm muộn, chị dùng mọi phương pháp khoa học mà không được bác ạ… – Thảo lưỡng lự định không nói nhưng thế nào nàng lại tâm sự dưới góc độ của một người chị gái.
– Chà! Thật buồn khi biết tin, là một người phụ nữ không ai không mong muốn được thực hiện thiên chức làm mẹ của mình cháu ạ. Nếu như chẳng may chị gái cháu bị hiếm muộn thì hãy an ủi chị nhiều vào, vui vẻ phấn chấn lên, con là trời cho ta, ta ở hiền gặp lành ắt gặp may mắn! – Bác bảo vệ già an ủi.
– Vâng, cháu sẽ nghe lời bác ạ… – Thảo cũng cảm thấy đỡ hơn phần nào khi nghe những lời nói của bác bảo vệ già. Bởi vì thường thì những người lạ an ủi sẽ có tác dụng hơn những người thân.
– Thế chị cháu đã thử đi thầy lang châm cứu chưa? Bác cũng nghe nói phương pháp này giúp được những người vô sinh đó! – Bác bảo vệ chia sẻ.
– Dạ, cháu cũng có nghe nói, cháu sẽ nói lại với chị cháu ạ… – Thảo đang lưỡng lự về cách này thì lại được một người nữa mách nước, có lẽ phương pháp này thực sự có tác dụng nên mới nhiều người nhắc đến vậy.
– À bác tên là gì ạ? Cháu chưa biết tên bác ạ… – Thảo chợt nhớ ra chưa hỏi tên người bạn mới này của mình.
– À bác tên Phú năm nay cũng ngót nghét 68 rồi… khà khà!!! – Bác bảo vệ cười nói.
– Trời! Bác 68 mà cháu thấy bác vẫn khỏe thế ạ? – Thảo ngạc nhiên, vì với lứa tuổi này thường sẽ không có dáng đi thoăn thoắt như vậy, dầm mưa dãi nắng nhiều, ánh mắt cũng khó được tinh tường như ông Phú.
– Khà khà!!! Cảm ơn cháu!! – Ông Phú cười sung sướng khi được Thảo khen, đối với những người có tuổi lời khen về sức khỏe luôn là lời khen có cánh nhất.
– Cháu phải cảm ơn bác mới đúng, ngày trước không phải bác cứu cháu thì không biết sẽ thế nào ạ… – Thảo nhắc lại chuyện với đám thợ xây.
– Ôi dào, đấy là trách nhiệm của bác, cháu khỏi cảm ơn khà khà!!! – Ông Phú ngửa mặt lên trời cười.
– Nhưng tại sao những người đó lại hành xử như thế bác nhờ, xã hội văn minh thế này, thế kỷ mới rồi…
– Haizz dà, trước đây, bác cũng bị bọn đó bắt nạt lắm, chúng nó còn đánh bác, đòi hỏi nhiều thứ ở ban bảo vệ, nhưng chẳng ai dám làm gì chúng nó, đợt đó ngày nào chúng nó cũng vào đòi hút thuốc lào, hôm nào không có thuốc lào thì chửi bới, sai bọn bác đi mua gói mới, chúng nó là những kẻ ăn sẵn vô liêm sỉ cháu ạ…
– Eo ơi, thật không thể tin được, cháu sợ mấy người đó lắm… – Thảo đồng cảm nhìn bác bảo vệ, trong thâm tâm nàng ghét nhất những con người như vậy, không làm mà vẫn muốn có ăn, đã ăn nhờ ở đậu còn làm tình làm tội người ta.
– Um… cháu ạ, theo bác nghĩ, con người ta chẳng ai xấu xa cả, tất cả cũng do bố mẹ không biết dạy dỗ con cái, có lẽ bố mẹ người ta cũng không ra gì nên mới có những người con không biết hành xử như vậy. Cũng may bố chồng cháu đã đuổi được chúng nó đi, ban bảo vệ bác ai cũng muốn cảm ơn ông ấy… khà khà…
– Dạ, cũng may mắn thật bác ạ, bố chồng cháu cũng tốt tính với hiền lắm ạ, hôm đó cháu bất ngờ lắm hihi… dù sao cháu cũng cảm ơn bác Phú ạ, thôi bây giờ cũng muộn rồi, cháu xin phép lên nhà còn nấu cơm cho chồng ạ, cháu chào bác nha!!! – Thảo mỉm cười đứng dậy chào bác bảo vệ và đi vào trong chung cư.
‘Ai ơi hãy nhớ lấy câu…
Nụ cười có thể giảm đau trăm lần…
Cười lên… mệt mỏi sẽ tan…
Một liều như thế hơn ngàn thuốc tiên.’
Bác bảo vệ cười đọc một câu thơ.
– Cháu cảm ơn bác nha!!! – Thảo đứng lại cười và cúi đầu chào bác bảo vệ một lần nữa như một lời cảm ơn với câu thơ hay.
Ông Phú ngồi ghế đá nhìn theo dáng của Thảo, trong lòng ông sung sướng tự hào vô cùng khi mình được ngồi nói chuyện với Thảo, cả đời ông chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói chuyện với một cô gái thành phố xinh đẹp thế này, không ngờ người thành phố dễ gần hơn ông nghĩ nhiều.
… Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/06/truyen-sex-thu-tinh.html
Sau cuộc nói chuyện với bác bảo vệ già dưới sân chung cư tâm trạng của Thảo đã cải thiện được nhiều, tuy nhiên, sự thật vẫn luôn phũ phàng… Tối đến trong bữa cơm, Thảo lưỡng lự suy nghĩ không biết nên bắt đầu từ đâu để nói với Minh, chuyện này không thể giữ mãi được, thà rằng hôm nay nhìn tâm trạng chồng cũng tốt nói ra lúc này có lẽ sẽ tránh được tổn thương…
– Anh à… hôm nay Linh gọi cho em… – Thảo vừa nói vừa cúi mặt ăn cơm.
– Vậy à? Kết quả thế nào em? Ổn chứ? – Minh tươi cười nhìn Thảo.
– Thực ra… – Thảo lưỡng lự.
– Em cứ nói đi, anh cũng chuẩn bị tinh thần rồi, không được đúng không em? – Minh tắt nụ cười, đặt bát cơm xuống bàn.
– Hmm… – Thảo cũng đặt bát cơm xuống bàn nhìn Minh gật đầu, đôi mắt rưng rưng.
– Haizzz… Anh xin lỗi, tất cả là tại anh… – Minh buồn bã nhìn Thảo.
– Anh đừng xin lỗi, không sao mà… Chúng ta tìm cách khác, được chứ… – Thảo thấy sự thất vọng trong đôi mắt Minh nên cố nén nước mắt an ủi chồng. Thấy Minh ôm đầu, chắc hẳn anh đang rất áp lực về kết quả của mình, Thảo cảm thấy có lỗi khi mình nói ra điều này có sớm quá không.
– Anh! Cái Linh bảo em vẫn còn cách, cách này nhiều người thử rồi, rất hợp, mình có nên thử không anh?
– Linh nói thế nào em?
– Nó nói tinh trùng của anh chỉ yếu thôi, chứ không hẳn chết, nên vẫn có cơ hội, giống như thể trạng của con người, nếu yếu mình có thể đi tập thể dục để khỏe hơn đó anh, thay vào đó… như em nói với anh lần trước, cái Linh cũng mách nước cho mình về việc đi thầy lang châm cứu anh ạ… – Thảo liếc nhìn thái độ của Minh.
– Có nghĩa sẽ châm cứu để tinh trùng khỏe hơn hả em? – Minh nhìn Thảo.
– Vâng! Đúng rồi, châm cứu và uống thuốc, sau đó chúng ta tiếp tục thụ tinh nhân tạo lần nữa, nó nói nếu hợp còn có thể thụ tinh kiểu truyền thống được anh ạ, không cần nhờ khoa học can thiệp luôn ấy chứ…
– Hmmm… Nhưng anh vẫn băn khoăn, thường thì anh không tin vào thầy lang, biết bao nhiêu vụ lang băm vì địa chỉ không uy tín, sinh ra lợi dụng tín nhiệm để chiếm đoạt tiền bạc, rồi còn nhiều vấn đề nữa… tuy nhiên nếu cái Linh giới thiệu, anh sẽ thử xem sao…
– Thật nha! Em tin mình sẽ thành công! Cố lên nha anh! – Thảo cười tươi vui vẻ, cuối cùng cũng thuyết phục được chồng, dù gì đây cũng là sự lựa chọn cuối cùng rồi, trước sau thì Minh cũng phải thử thôi, nhưng Thảo không ngờ anh lại đồng ý nhanh đến vậy.
– Um, hôm nọ ông sếp anh đưa cho anh một địa chỉ, đây… – Vừa nói Minh vừa đưa điện thoại ra.
– Á à!! Lén lút tìm địa chỉ thế mà nói “anh không tin” cơ. – Thảo cười bĩu môi nhìn Minh, không ngờ Minh cũng đã tìm hiểu rồi, có lẽ anh còn sốt ruột hơn cả Thảo.
– He he… – Minh gãi đầu cười không nói được gì.
Em cũng có một địa chỉ, là các cô dưới quê đưa cho, mấy cô mà em kể em gặp ở đầu làng đó anh… – Thảo với lấy cái điện thoại.
– Đâu anh xem? Chúng ta cứ tham khảo vài chỗ, cẩn thận đụng đúng lang băm thì xong, tiền mất tật mang, mất mạng như chơi… – Minh vừa cười vừa nói cầm điện thoại Thảo xem thông tin.
– Ô! Thảo! Nhìn này! Ha ha! Hai địa chỉ cùng một người, ha ha trùng hợp quá! – Minh cảm thấy đây như một cái duyên, một sự tình cờ dẫn hai vợ chồng đến một vị thầy lang này, ông ta cách Hà Nội 30km về hướng Sơn Tây.
– Ơ! Trùng hợp quá! Chắc ông thầy này phải cao tay lắm anh nhỉ? – Thảo cũng vui mừng và cảm thấy hai vợ chồng khá có duyên với ông thầy này.
– Có lẽ vậy, ông sếp anh bảo cực kỳ yên tâm vì ông thầy này là thầy lang mù nổi tiếng lắm, ông sếp anh chuyên chữa đau lưng ở đó, chắc không phải tay mơ đâu. – Minh thấy dần yên tâm về vấn đề này, trước đó anh cũng lăn tăn về vụ thầy lang phần lớn vì lý do sợ mấy ông thầy lợi dụng làm trò linh tinh với vợ mình, nhưng không muốn Thảo biết cảm xúc này nên anh luôn từ chối đề nghị của Thảo, nhưng lúc này, như một cơ duyên hiếm có, lại còn là thầy lang mù nên mọi lăn tăn của Minh đều được giải quyết…
– Mù mà cũng chữa được bệnh sao anh? Thật không tin nổi ý… – Thảo rất ngạc nhiên khi biết ông ta là một ông lang mù mà nổi tiếng đến vậy.
– Em không xem phim Trung Quốc à, mọi cao thủ đều mù đấy thôi ha ha ha!!! Được rồi, nhất trí vậy đi, để anh sắp xếp công việc, ngày gần nhất anh với em đến đó xem thế nào… – Như có thêm một hy vọng mới, Thảo và Minh rất vui chờ đến ngày gặp ông thầy lang này, càng sớm càng tốt… cả hai người họ muốn có con lắm rồi…