Phần 39: Trở về thủ đô
– THẢO!!! – Minh gằn giọng gọi vợ.
– Dạ! Giật cả mình! Sao anh gọi em to tiếng thế? – Thảo giật mình quay người lại mở to mắt nhìn Minh.
Thấy gương mặt xinh đẹp của vợ Minh lại mủi lòng không nghĩ vợ mình sẽ làm điều linh tinh, tất cả mọi việc lúc này không có cơ sở hay bằng chứng nào để kết tội cả. Với lại, chiếc bao ném ra cửa sổ là từ đêm hôm trước nữa, vì sáng hôm qua ông Ma mới nhặt được, vậy… nếu điều đó xảy ra phải là cái đêm mình say rượu… hôm đó vợ mình cũng say… chả lẽ…
– Anh Minh! – Thảo cau mày gọi, thấy chồng to tiếng vậy mà quay lại chẳng nói cái gì khiến Thảo hết sức tò mò. Minh nhìn vợ chằm chằm, anh từ từ nắm chặt cái vỏ bao cao su vào trong lòng bàn tay.
– À! Không có gì, tại nhìn em xinh quá nên anh gọi chơi chơi thôi… – Minh cười ngại giấu đi cảm xúc lúc này của mình, anh không thể kết tội vợ sớm như thế được, nhìn cơ thể này đi, vòng eo với bộ mông này đi, không thể nào một cô gái xinh đẹp như Thảo lại dễ lợi dụng như vậy được, với lại tính của vợ Minh rất hiểu, Thảo là một người vợ thủy chung, không phải là người sẽ làm điều linh tinh sau lưng anh.
Minh bật dậy, chạy xuống cầu thang, anh ra thùng rác nhìn trái nhìn phải lén lút lục lọi trong đó, cũng may cũng không nhiều rác cho lắm, Minh cầm cái que bới vài cái là thấy, chiếc bao đã hơi khô lại, Minh cầm lên, mặt anh nhăn lại, đây là chiếc bao cao su loại xịn nên rất dày, vậy mà nó bị giãn ra nhiều thế này… Minh cầm vào miệng bao cao su và mở ra, nó giãn nở to quá, chắc hẳn nó đã ôm chặt lấy một thứ cực kỳ to lớn, chí ít cũng phải bằng cổ tay của một cô gái, cái kích thước này…
Minh chợt há miệng bất ngờ khi nghĩ đến bố mình, vì cái kích thước khổng lồ này chỉ có ông già mình thôi… Nếu vậy… chẳng phải… Không! Không phải đâu… Nhỡ đâu có người cũng to như vậy… nhưng… chiếc bao được tìm thấy ở cửa sổ của vợ chồng anh nằm, chẳng có ai hành sự xong mà ra tận đó ném cả… Minh ném bao cao su vào thùng rác và đi ra ghế đá ngồi đấu tranh tư tưởng.
Cảm giác vừa tức vừa ghen ập tới, càng lúc Minh càng nghi ngờ vợ và bố có quan hệ bất chính, người Minh lạnh toát, từng cơn sóng da gà nổi lên trên tay và người anh, thật khó chịu khi mọi suy luận đều hướng về bố và vợ mình, nhưng lại không có bằng chứng cụ thể… Mà có khi ông già lại lợi dụng vợ mình say để làm trò đồi bại, không phải, vì lúc đó Thảo cũng tỉnh rồi… Cơ mà… cái thứ đó mà đút vào của vợ mình thì có mà nó xé toạc ra mất… Nếu vậy vợ mình sẽ rất sướng đây… Haizzz… biết bản thân không đem lại cực khoái cho vợ, nghĩ đến cảnh vợ lên đỉnh khi bị chính người bố mình làm tình khiến Minh lại càng đau lòng… nhưng cùng với cảm giác đó là một sự hưng phấn tột độ… Thật là điên rồ…
Những suy nghĩ bệnh hoạn lại xuất hiện trong đầu Minh, chim Minh bỗng cửng tướng lên trong quần, anh cảm thấy rất hưng phấn khi nghĩ vậy, nhưng sau đó lại là cảm giác ghen tức khó chịu… Minh ôm đầu lắc lia lịa, chẹp miệng, nghiến răng… Bất chợt anh lại nghĩ đến cảm giác đút vào bên trong vợ mình không giống như xưa… nó có phần… rộng… hơn trước… Chả nhẽ… Minh vò đầu bứt tai khó chịu… Không phải đâu… chỉ là có sự thay đổi trong cơ thể vợ thôi, không có chuyện vợ mình để bố đút vào vậy đâu, không đời nào… Nhưng chỗ để bao cao su ở trong ví mình, và muốn lấy được thì chỉ có mình và vợ… mình có nên thẳng thắn trao đổi không? Là vợ chồng cũng không nên có nhiều hoài nghi đến vậy.
– ÒA! – Đang ngồi thẩn thơ suy nghĩ thì bị Thảo đập vào vai, Minh giật bắn mình.
– Hihi hihi… Anh làm gì mà chạy ra đây ngồi thế này, có phải tơ tưởng em nào không? – Thảo mỉm cười ngồi xuống ghế cùng chồng.
– May quá… anh… anh đang định hỏi em một chuyện này… – Minh lưỡng lự, vì sợ nói ra vợ mình lại nghĩ mình nghi ngờ sự trong trắng của cô ấy, đây là điều không nên… nhưng… nếu để trong lòng chuyện sẽ còn tồi tệ hơn nữa.
– Hmm… – Thảo vuốt mái tóc dài của mình ra sau lưng chăm chú lắng nghe.
– E hèm! Khụ khụ! – Minh ho vài cái lấy tinh thần để hỏi một cách tự nhiên nhất có thể.
– Sao anh không tìm thấy cái bao cao su của anh nhỉ? – Câu hỏi nhẹ nhàng, vô tư mà như sét đánh ngang tai Thảo, gương mặt Thảo bỗng chốc lặng đi, nàng không thể cười tươi được nữa, thay vào đó là bộ mặt dần đỏ lên, đôi mắt nàng chớp hai cái lúng túng nhìn chồng, mặc dù nàng là cô gái thông minh, và sẽ chuẩn bị được một câu trả lời hợp lý nhưng sắc mặt của nàng đã nói lên tất cả.
– … e… em… – họng Thảo cứng lại, nàng không nói được gì, trong đầu nàng bắt đầu suy nghĩ, tại sao chồng lại tìm bao cao su lúc này, mà tại sao mình lại quên khuấy đi mất việc lấy bao cao su từ ví chồng ra cơ chứ, đầu óc mê muội đến thế sao, mặc dù có chuẩn bị nhưng ở nơi đây thì kiếm đâu ra loại Facom đó để bù lại, tại sao lúc đó mình lại đồng ý dùng bao cao su để chiều hư bố cơ chứ… Trong một khoảng tích tắc Thảo đã suy nghĩ rất nhiều điều nhưng vẫn chưa nghĩ ra câu trả lời thích hợp.
– Chuyện này… ưm… – Chết rồi, không còn thời gian nữa, cứ ấp úng thế này anh Minh sẽ nghi ngờ mất, vì chỉ có nàng và chồng biết chỗ để bao cao su, chắc chắn không phải anh Minh thì là mình rồi, tại sao mình lại bất cẩn như vậy chứ… huhu phải làm sao đây… Lại còn cả cái bao ném ở vườn bị phát hiện sáng hôm qua… trời ơi…
– Anh nhặt được cái này ở chỗ nằm của bố! – Minh đưa chiếc vỏ bao ra trước mặt Thảo, Thảo tròn mắt nhìn, mặt nàng lại càng đỏ hơn, thấy vậy Minh lại càng thêm nghi ngờ về phản ứng của vợ, chắc chắn vợ là người lấy nó ra, nhưng… chuyện gì đã xảy ra tiếp theo, có lẽ nào… Không phải thế chứ… Minh nhìn Thảo hai mắt anh trùng xuống, mặt anh tỏ ra cực kỳ thất vọng, lại nghĩ đến việc vợ mình cũng thiếu thốn trong một thời gian khá dài, với lại cái thứ đó của ông già mình… chả nhẽ vợ lại nhìn thấy thứ đó rồi sao, và cô ấy có tò mò về nó không? Chả nhẽ cô ấy lại không kiểm soát được… rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra… Trời ơi!!! Thật là đau đầu…
– Ở chỗ nằm của bố… – Thảo không dám nhìn vào mắt Minh, nàng nhìn chằm chằm vào chiếc vỏ bao cao su nằm trên tay chồng, nước mắt lưng tròng vì nàng cứng họng rồi, chẳng thể cứu vãn được gì nữa, ánh sáng trong nàng tắt dần.
– Ừ! Anh nhặt ở chỗ nằm của bố! Có phải em lấy cho bố không? – Minh nén lại cảm xúc, anh cố vẽ thêm đường cho Thảo để nàng đỡ bối rối mà có một câu trả lời hợp lý, hy vọng mọi chuyện không như anh nghĩ, vì anh rất yêu vợ, đây là lần đầu tiên Minh thấy Thảo mất bình tĩnh cỡ này.
– NÀY! MINH THẢO, RA ĂN SÁNG ĐI CÁC CON!!! – Bỗng một tiếng hét lớn từ bên trên nhà sàn. Cả Minh và Thảo quay lại thì hóa ra là ông Vũ đứng bên trên cùng với bà Liên hiệu trưởng.
– Này! Sao anh quát to thế, còn lâu xe mới đi, để chúng nó chơi đã chứ! – Bà Liên mỉm cười liếc mắt đánh vào vai ông Vũ.
– Vâng! Bọn con đi bây giờ! – Minh cười nhìn ra chỗ bố và bà Liên, nhìn thấy cử chỉ của hai người họ có vẻ thân thiết, Minh bắt đầu cau mày lại.
– Vâng! Tối hôm nọ… bố hỏi xin bao cao su, vì bố gấp chuyện gì đó… lúc đó anh ngủ say… nên bố mới hỏi em… em xin lỗi… vì không nói chuyện này cho anh… vì bố bảo em giữ bí mật… huhu… – Bỗng Thảo khóc òa lên, hai dòng nước mắt chảy như mưa, nàng khóc vì vừa rồi bà Liên và ông Vũ đã cứu thua nàng một bàn, ngay khi nhìn thấy hai người họ Thảo đã nảy ra một ý tưởng, một lý do hết sức thuyết phục.
– Chết tiệt… hóa ra là vậy… hmm… ông già này! – Minh quay người lại nhìn bóng lưng của ông Vũ và bà Liên. Chuyện này anh đã liệu từ trước vì nhìn cử chỉ thân mật của họ từ sáng hôm qua là Minh đã nghi rồi, không ngờ ông ta ngủ với bà Liên thật, chứ làm gì có chuyện ông già mình lại được chạm vào người Thảo.
– Xin anh đừng nói chuyện này ra được không? Sẽ ảnh hưởng đến gia đình mất, mẹ sẽ rất buồn, anh đừng làm to lên… em xin anh… – Thảo cầm vào tay Minh cầu xin.
– Chả nhẽ em lại cổ súy cho hành động của bố sao, bố đã làm mẹ buồn rất nhiều… – Minh cau mày nói. Mọi chuyện đều khá logic với nhau, Minh ngồi nhìn chằm chằm xuống vườn hoa nghĩ, ông già mình sẽ không dám hỏi mình bao cao su vì ông ta làm trò đồi bại này với bà Liên hiệu trưởng, ông ấy cũng biết mình rất ghét cái tính đó của ông, có lẽ ông ta chờ mình ngủ say mới hỏi thử vợ mình xem có bao cao su không… Mà khoan… Chả nhẽ ông ta lại tụt quần cạnh Thảo rồi đeo chiếc bao vào và chạy sang chỗ bà Liên… Thật là vô lý.
– Em! Nín đi, nói anh biết, tối hôm bố xin em chiếc bao cao su, sau đó như thế nào? – Minh hỏi và cảm thấy hơi râm ran trong người.
– Em… lúc đó… anh ngủ rồi… là anh để em nằm giữa… tầm 20 phút sau đó bố gọi em rồi hỏi anh có đem theo bao cao su không… em suy nghĩ một lúc rồi bảo có… Sau đó em lấy ví anh và đưa cho bố, bố xin em phải giữ lời hứa này cho bố, rồi bố nằm ngủ như bình thường… – Thảo vừa nấc vừa nói, nàng đã vận dụng sự nhanh trí của mình vào những câu trả lời này một cách xuất sắc, vì nàng còn nghĩ đến việc vỏ bao cao su ở dưới ga đệm của bố thì chắc chắn anh Minh sẽ nghi ngờ rằng tại sao nó lại nằm ở đó mà không nằm ở bên phía giường bà Liên, bố không đời nào nằm cạnh con dâu và tuốt bao cao su vào chim cả.
– Ra là vậy, ông ta chờ em ngủ mới sang chỗ bà Liên… đúng là… – Minh chống hai tay vào đùi lắc đầu. Anh lại nghĩ đến cảnh bố mình chạm vào người vợ mình để gọi, không biết ông ta chạm vào đâu, càng nghĩ Minh càng thấy có nhiều sự hưng phấn, rồi việc ông ta đeo sẵn bao cao su để sang bên bà Liên nữa, thì chắc chắn ông đã lột cái thứ khủng khiếp kia cạnh vợ mình… Vừa nghĩ tim Minh vừa đập nhanh hơn, đây không phải là nhịp tim tức giận mà là nhịp tim của sự hưng phấn.
– Anh! Xin anh đừng nói chuyện này ra được không? – Thảo lo lắng.
– Được rồi, nín đi rồi đi rửa mặt, đánh răng còn đi ăn sáng… – Minh nhìn thấy vợ mình nước mắt lưng tròng anh lại thương, hóa ra chuyện là như vậy, nhưng có một cái gì đó vẫn khiến Minh lăn tăn, đó là việc bố mình tại sao lại đeo bao cao su từ giường rồi mới đi sang chỗ bà Liên… vẫn có những thứ thật khó để lý giải một cái trọn vẹn. Minh vừa đi xuống vừa nhìn vào bộ mông của vợ đang đánh qua đánh lại trước mắt mình, anh nghĩ… Có khi ông già mình đang có ý đồ gì với vợ mình chăng? Đeo bao cao su cạnh vợ Mình ư? Thật là bệnh… ông ta là bố mình mà, chắc không có ý đồ gì đâu chứ? Nhưng vợ mình tuyệt phẩm thế này… không có lý gì mà ông ta không có sạn trong đầu… haizz… đau đầu thật… Trong đầu Minh đang phải đấu tranh tư tưởng vì anh không muốn những suy nghĩ của mình trở thành sự thực.
Đây là sự chấp nhận câu chuyện hơi miễn cưỡng của Minh, vì không còn cách nào khác để gia đình luôn được hòa thuận, coi như bỏ chuyện này qua một bên vậy.
Sau khi ăn xong, mọi người chia tay homestay và bước lên xe, lúc này Thảo mới thực sự bớt lo lắng, ngày hôm nay nàng thực sự rất may mắn, nếu như lúc đó ông Vũ và bà Liên không xuất hiện có khi chuyện đã bại lộ rồi. Thảo tuy là một cô gái hiền lành ngoan ngoãn nhưng lần này thực sự nàng rất tức giận, nàng tức sự xuề xòa không cẩn thận của bố chồng, nàng ức lắm, sẽ không bao giờ có lần nào như thế này nữa… nàng sẽ không để ông Vũ tiếp tục lợi dụng nàng thêm nữa… hai đêm… cả hai đêm nàng đều không kiểm soát được bản thân mình… sự khao khát nhục dục nó mạnh đến vậy ư…
Minh khệ nệ ôm một thùng quà to mua từ ông Ma để vào trong cốp xe.
– Cháu cảm ơn bác! – Minh đứng phủi tay và chào tạm biệt mọi người, anh là người cuối cùng lên xe.
– Các cháu lên đường bình an, đừng quên ông Ma già này nhé! – Ông Ma và bà Nho đứng tươi cười tiễn khách.
– Vâng, cháu không quên thịnh tình của mọi người đâu ạ! – Minh cười tít mắt, thực ra anh đâu thể quên ông già may mắn như ông Ma, được sờ mó vợ mình, còn xuất tinh lên quần lót của vợ mình nữa. Nghĩ đến chuyện đó Minh lại thấy hưng phấn, chắc chắn sau chuyến đi này anh sẽ đi khám bác sĩ, chả có người chồng nào lại thích nhìn người đàn ông khác sờ mó vợ mình thế cả, lại còn là một ông già nữa.
– Minh! Cháu là một chàng trai khôi ngô tuấn tú, có một người vợ hết sức xinh đẹp, hãy cẩn thận… @#%$@^#$^&#$@ – Ông Ma cầm tay Minh và nói vào tai anh, nhưng câu cuối ông lại bắn tiếng thái khiến Minh chẳng hiểu gì, cái gì mà cẩn thận… Nói xong ông Ma chắp tay sau đít cười khà khà…
– Thôi cũng muộn rồi, cháu xin phép ạ, cháu chào các bác, có dịp bọn cháu lại lên chơi. – Minh tươi cười bước lên xe. Đoàn xe bắt đầu di chuyển dần ra khỏi Bản làng cổ, cùng theo đó là biết bao nhiêu cảm xúc của những người trong đoàn, kết thúc một chuyến đi trải nghiệm tuyệt vời nơi địa danh mang đậm bản sắc dân tộc vùng tây bắc, một bản làng đẹp như trong tranh vẽ, đúng là tiên cảnh chốn nhân gian…
15h chiều, sau gần năm tiếng di chuyển, cả đoàn đã về đến thủ đô Hà Nội, một thành phố hiện đại đông đúc chật chội xe cộ qua lại… khác hẳn với nét bình dị của Bản làng cổ, một chút hoài niệm nhớ nhung xen lẫn mệt mỏi hiện lên khuôn mặt của mọi người trong đoàn. Tất cả mọi người chia tay tại trường, sau đó ai về nhà nấy, ông Vũ đã bắt riêng một chuyến taxi về nhà, Thảo Minh cũng vậy, hai vợ chồng ngồi trên taxi cả hai người đều ít nói, không biết là mệt mỏi hay họ đang suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra?
19h tối, sau khi tắm rửa nghỉ ngơi xong, hai vợ chồng ngồi chia quà cho mọi người, đồng nghiệp, bạn bè, người thân… mỗi người một chút đặc sản của núi rừng tây bắc. Minh thấy Thảo ngồi soạn ra một túi khá cẩn thận, mà còn nhiều hơn các túi khác, không biết nàng sẽ đem cho ai, chắc hẳn người này là một người nàng rất quý.
– Em đi đâu đấy? – Thấy Thảo đứng dậy Minh bèn hỏi.
– À! Em xuống đưa quà cho bác Phú hihi – Thảo cười và đi vào phòng lấy một cái áo khoác mỏng, vì lúc này nàng đang mặc một chiếc áo phông họa tiết ren bó sát vào người nhưng lại không mặc áo lót, bên dưới nàng mặc một chiếc quần đùi nỉ mỏng khá ngắn, bên trong là một chiếc quần lót cũng rất mỏng. Nghĩ chỉ đi xuống rồi đi lên nên Thảo cũng không cần để ý trang phục lắm.
– Ừ! Em đi đi – Minh nhìn theo bộ mông căng tròn của vợ mình nghĩ… ăn mặc thế kia mà dám đi xuống dưới, đúng là tồ mà, tuy bác Phú bảo vệ già rồi nhưng dù gì cũng là đàn ông, nhìn vợ mình sexy thế chắc chả chịu nổi đâu ha ha… Minh ngồi cười một mình, trước đến nay anh chưa bao giờ tham gia vào chuyện vợ mình mặc gì, hay cấm đoán này nọ nên nhiều lúc Thảo có hơi vô tư quá.
Thảo đi xuống sảnh tầng một, nàng đi thẳng ra ngoài, những ánh đèn ở sân chiếu xuống mái tóc mượt mà của nàng, loẹt xoẹt đôi dép nàng bước xuống thềm, nhìn từ phía xa chỉ thấy đôi chân dài trắng muốt thon thả của nàng. Bỗng từ xa Thảo thấy có tiếng cười nói, nàng đứng lại nheo mắt nhìn về phía đó… Ở trong bóng đêm trên chiếc ghế đá có một nhúm đàn ông ngồi tụm năm tụm ba với nhau, có một kẻ dáng dấp nhỏ nhỏ khom lưng đứng nhìn Thảo chằm chằm, tự nhiên Thảo rùng mình, nàng không dám nhìn nữa, nàng ôm túi quà đi thẳng ra nhà bác Phú, vừa đi Thảo vừa ngoái lại nhìn, tư nhiên nàng thấy sợ quá, nhìn đám người này rất quen, hình như là đám thợ xây đợt trước, tại sao chúng lại xuất hiện ở đây…
– Bác Phú ơi!!! – Thảo đứng ngoài cửa gọi, bên trong tối đen như mực, nàng lại không dám tự tiện đẩy cửa vào, nhỡ đâu lại gặp cảnh tượng như lần trước thì ngại lắm.
– Bác Phú!!! Cháu Thảo đây… – Gọi một hai câu không thấy ai nghe, nàng từ từ mở cửa vào, Thảo lần mò đến chỗ công tắc điện bật lên thì chẳng thấy ai trong nhà, chắc bác đang trực, nàng liền quay ra, muốn tận tay mình đưa quà cho bác ấy.
Thảo đóng lại cửa nhà bác Phú cẩn thận và bước về sảnh chung cư, nàng lại đi qua đám người kia, lần này Thảo đi nhanh, nàng không dám chúng nữa.
– Em gì chân dài ơi!! Cho anh bóp mông một cái nào!!! – Thấy Thảo quay lại chúng bắt đầu trêu chọc, Thảo không nói gì, cau mày liếc qua bọn chúng thấy có một kẻ cũng già già bé bé vẫn cứ đứng nhìn nàng chằm chằm, sợ quá nàng phi thẳng vào sảnh chung cư thì đâm trúng Minh. “Ai da”…
– Thảo! Sao cắm mặt cắm mũi đi thế? – Minh đỡ Thảo, thấy chồng Thảo thở phào nhẹ nhõm, cảm giác yên tâm hơn rất nhiều.
– À… bác Phú không có nhà, nên em… định xuống dưới hầm xem bác ấy có ở đó không… – Thảo không dám nói về đám kia sợ Minh lại tức giận rồi gây sự với chúng nó thì mệt.
– Xuống hầm mà em lao vào sảnh thế này à, hầm ở đằng kia mà ha ha… nào để anh đưa em xuống! – Minh vui vẻ khoác vai Thảo kéo nàng đi.
– Tại em không để ý… hihi… mà sao anh lại xuống đây? – Thảo có Minh đi cùng nên tự tin lắm, nàng lại đi qua bọn kia, lần này thấy Minh cao to chúng chẳng dám ho he lấy một câu.
– Anh thấy không yên tâm nên muốn đi cùng em thôi, ăn mặc thế này bị người ta trêu thì sao… – Minh cười nói, nhưng thực ra anh muốn đi rình xem phản ứng của ông Phú khi thấy vợ mình ăn mặc sexy vậy, và muốn nghe xem hai người nói chuyện gì, trước đến nay bận việc nên Minh không để ý Thảo quen và thân với ai, biết tính vợ hay tin người và thương người, dễ bị lợi dụng nên anh cũng khá lo, ngày hôm nay thấy nàng chuẩn bị quà cho bác Phú bảo vệ, thì có vẻ như nàng cũng phải quý lắm mới như vậy nên Minh rất tò mò về điều này, anh phải kiểm chứng bác Phú bảo vệ là người thế nào, mặc dù có nói chuyện với bác Phú vài lần nhưng anh không ngờ vợ anh và bác Phú bảo vệ lại thân nhau đến vậy, điều mà không bao giờ xảy ra ở thời đại này, một cô gái xinh đẹp nóng bỏng cỡ vợ mình sẽ không bao giờ nói chuyện với mấy ông bảo vệ chứ đừng nói là thân, vừa mừng vừa lo, mừng vì vợ mình tuy xinh đẹp gia cảnh tốt nhưng lại rất hòa đồng với bất kể tầng lớp nào trong xã hội, nàng là một cô gái rất tốt bụng, biết thông cảm chia sẻ với người khác, đôi lúc như vậy thì lại dễ bị người ta lợi dụng.
… Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/09/truyen-sex-thu-tinh.html
– À! Ông Phú ấy hả? Chiều nay vừa bị người ta tẩn cho một trận xấu hổ quá giờ đang căng lại dây phơi trên sân thượng đó. – Một ông trong phòng bảo vệ nói với Minh, Thảo đang đứng nép ở ngoài cửa không dám vào vì trang phục hơi ngắn của mình.
– Đã xảy ra chuyện gì vậy bác? – Minh tò mò hỏi.
– À! Có chuyện gì đâu em, ông này nhìn thế thôi máu gái lắm, già rồi suốt ngày đòi đi chơi cave mà có lần nào người ta cho chơi đâu, cứ cố đấm ăn xôi, người ta đuổi không về thế là bị tẩn cho, hôm nay họ còn lôi hẳn ra đường đấy…
– Thật tội nghiệp, mà sao đám cave đấy kén chọn thật, em tưởng chúng nó chỉ thích tiền thôi chứ, lại còn chê già quá sao? – Minh đồng cảm.
– Đấy là chú không hiểu thôi, cave thì rõ ràng thích tiền, nhưng điều quan trọng nhìn ông này già rồi, họ sợ bị làm sao ra đấy thì họ đóng quán à, chú không biết cách đây tầm 7, 8 năm gì đó trên Kim Mã có vụ ông già chơi cave lăn ra chết đó sao, từ đấy trở đi các quán cave đều giới hạn độ tuổi đó… – Ông bảo vệ bô bô cái mồm nói bã cả bọn mép.
– Ra là vậy, ha ha thôi thì người ta hay bảo cái tuổi này là tuổi hồi xuân bác ạ, máu cũng là điều đương nhiên. Thôi để em lên sân thượng xem bác ấy có trên đó không, em chào bác! – Minh cười cho qua chuyện không để ông thần này nói nữa chắc mất cả tối.
Thảo đứng ngoài, nàng nghe hết được câu chuyện của bác Phú, trong nàng cảm thấy không được vui vẻ cho lắm, vì thứ nhất là bác Phú không nghe lời nàng vẫn cố chấp đi tìm cave để giải tỏa, thứ hai là nàng cảm thấy thương hại cho một mảnh đời như bác Phú, lủi thủi sống một mình suốt thời gian dài, không có ai bầu bạn, là một người lớn tuổi yếu thế trong xã hội cần có nhiều sự tôn trọng hơn, tuy nhiên bác ấy lại là người rất tốt bụng, và vui tính, luôn nở nụ cười trên môi, khuôn mặt tuy già khọm xấu xí nhưng lại dễ gần, nói chuyện dễ mến lại rất giỏi văn thơ. Có nhiều lần Thảo thấy những hành động nhân văn thể hiện đức tính của bác ấy mà không ai nhìn ra. Tuy là một bác bảo vệ, lương tháng chẳng đáng là bao nhưng bác Phú lại luôn biết chia sẻ cho những hoàn cảnh éo le hơn mình, có vài lần Thảo thấy bác Phú rút tiền đưa cho những người ăn xin ăn mày ở quanh chung cư rồi nhẹ nhàng đưa họ ra ngoài, cũng chỉ vì tính chất công việc nên mới phải đuổi họ ra, nàng cũng nhận ra một điều là bác Phú cực kỳ thích trẻ con, và hay quan tâm đến người khác, một người tốt bụng như vậy đáng nhẽ nên được đối xử tốt hơn, ấy vậy mà ai cũng khinh thường bác Phú chỉ vì bác già cả, nghèo khổ lại làm bảo vệ chứ nhân cách có mấy ai bằng.