Phần 2
Suốt mấy tuần sau đó tôi cứ như cảm giác bị mất cái gì đó, người cứ ngẩn ngơ, trong những giấc ngủ hình ảnh chị lại hiện lên, khi tôi đưa tay ra bắt lấy chị lại biến mất. Sau đó là cảm giác nhớ nhung, tôi thực sự nhớ chị, nó cứ cồn lên làm tôi không chịu được. Cuối cùng tôi phải gọi thằng Hiếu.
Thằng Hiếu đến chỗ hẹn với tôi. Mặt nó tươi tỉnh, yêu đời còn huýt sáo theo điệu nhạc tiến quân ca. Rót cho nó li beer, tôi cũng chẳng buồn nhìn nó, ngửa cổ làm hết nửa vại.
– Chị ấy đâu?
Câu đầu tiên tôi nói với nó sau khi tu hết nửa cốc beer. Nó cũng cầm ly beer, không uống một nửa mà tu ừng ực hết sạch cốc. Sau đó, nó nhìn tôi rất nghiêm trang.
– Mày quên chị ấy đi.
– Chị ấy đâu?
– Mày quên chị ấy đi. Đó là tất cả những gì tao có thể nói.
– Địt mẹ. Mày bảo tao đi gặp rồi, muốn gì mày cũng chiều. Chị ấy đâu?
– Tao xin lỗi, nhưng đúng là tao không nói được.
– Đệt…
Tôi cũng ngửa cổ tu nốt ly beer. Lại mở thêm một chai nữa và rót đầy cốc. Nó cũng lấy thêm một chai rồi rót vào cốc của nó.
– Chị ấy chủ động gọi điện thoại cho tao chiều hôm đó, cũng đồng ý giúp tao chỉ với một điều kiện, không được nói gì bất cứ thông tin nào của chị ấy cho mày.
Nó đưa ly lên, uống một ngụm rồi lại đặt xuống.
– Tao xin lỗi. Nhưng chỗ đó quá cao so với tao và mày. Bọn mình chỉ có cố cũng không nhìn lên được.
Tôi chán nản, tôi biết thằng này, nó đã hứa thì sẽ không bao giờ vi phạm lời hứa. Nhưng tôi không cam lòng, tôi lại nhớ chị.
Sau hôm đó cái tên chị luôn được tôi chú ý, tôi tìm kiếm trên mạng, tôi dò hỏi chị Minh, dò hỏi những người mà tôi quen biết có chút vai vế và địa vị trong xã hội, nhưng đều nhận được cái lắc đầu.
Dần dần tôi cũng nguôi ngoài, nhưng thỉnh thoảng lại giật mình và đuổi theo để rồi nhận ra tôi nhận nhầm người. Tôi cũng bắt đầu dùng phương pháp cổ điển nhất dùng người thay người, nhưng càng như vậy tôi lại càng thấy nhạt nhẽo, càng không thể tìm được cảm giác tôi có với chị. Cuối cùng tôi cũng chẳng buồn làm quen với ai nữa, lâu lâu cần giải tỏa tôi lại tìm đến Hiền. Đơn giản Hiền lúc nào cũng sẵn sàng để tôi hết mình để tôi phát tiết.
Nhiều khi tôi cũng thấy mình vô lý, lúc đầu tôi thẳng thừng từ chối Hiền, nhưng cô lại người đầu tiên tôi nghĩ đến khi đã vô vọng tìm kiếm được cảm giác mà tôi có khi làm tình cùng chị. Có lẽ bởi câu nói của cô.
– Dù anh có từ chối em bao nhiêu lần đi nữa, nhưng bất cứ khi nào anh muốn, anh cũng có thể đến với em.
Đúng là để bạn tình, Hiền là vưu vật, không phải vì cô hấp dẫn nhất mà vì cô biết cách chiều lòng đàn ông và dù trong bất kỳ trạng thái tâm lý như thế nào, cô cũng vẫn sẽ biết cách dùng kỹ năng của mình để đến khi tinh lực của tôi được phát tiết hoàn toàn.
Cuộc sống tôi bỗng nhiên bình lặng đi rất nhiều, ngoài thể thao, những trò khác vốn là đam mê của tôi cũng dần dần làm tôi chán. Nhưng tôi lại thích quay về nhà với bố mẹ tôi. Từ sau khi tôi bỏ nhà đi ra ngoài ở riêng vì sự phản đối của bố mẹ khi tôi quyết định không tìm việc làm nữa, mà quyết định theo đuổi chứng khoán.
Tôi hiểu tâm tư của bố mẹ. Bố mẹ tôi vốn cả đời làm viên chức nhà nước, bố tôi làm bí thư đảng ủy tại Sở công thương thành phố, mẹ tôi làm ở Ban tuyên giáo thuộc Thành ủy. Nên việc tôi bỏ nhà nước là điều cực kỳ khó chấp nhận, đặc biệt tôi lại là con một.
Mặc dù kinh tế gia đình tôi không phải khá giả chỉ đủ ăn nhờ đồng lương của bố mẹ tôi, căn nhà mà bố mẹ tôi ở cũng là do cơ quan cấp miễn phí theo tiêu chuẩn của cán bộ đảng chuyên trách do cả hai bố mẹ tôi cộng lại. Nhưng do là con một nên tôi được bố mẹ tôi chiều từ bé, gần như chưa bao giờ tôi bị mắng và có lẽ vậy mà tôi nghịch từ khi mới lớn. Tôi yêu khá sớm, khi học lớp mười tôi đã có bạn gái nhờ vẻ ngoài cao to và cũng thuộc loại đẹp trai, chơi thể thao giỏi. Lần quan hệ đầu tiên cũng với cô bé người yêu đầu tiên của tôi, một cô gái con nhà giàu rất xinh, tôi đã phải mất rất nhiều công sức trong hai tháng trời để có thể tán được cô. Cuộc tình của chúng tôi kéo dài hết thời học sinh phổ thông chỉ chấm dứt khi cô được gia đình cho du học.
Thời học sinh, ngoài vẻ ngoài đẹp trai, chơi thể thao giỏi và có chút mồm mép, đúng là tôi không có gì khác. Học bình thường, gia đình cơ bản và câu nói mà người yêu đầu của tôi nói lúc chia tay làm tôi đau mất mấy năm sau.
– Em yêu anh mấy năm chỉ vì anh đẹp trai, chơi thể thao giỏi, sức khỏe tốt và mang anh đi khoe với bọn bạn bè không làm em mất mặt. Thế thôi, chúng ta chia nhau cũng chẳng có gánh nặng gì.
Câu nói đó không làm thay đổi quá nhiều hiện tại của tôi, nhưng lại làm tôi thay đổi về tư duy, trong mắt tôi con gái chỉ là một bông hoa để tôi có thể thưởng thức, khi đã chán tôi lại tìm một bông hoa khác và một quyết tâm tôi sẽ phải kiếm thật nhiều tiền.
Do lực học khá bết bát, cũng may tôi thi đỗ vào khoa hóa thực phẩm, ngành học tôi chẳng có chút hứng thú nào. Tôi bắt đầu nghĩ cách đi buôn, “câu phi thương bất phú” tôi luôn tâm niệm trong lòng. Chẳng hiểu sao tôi buôn bán rất mát tay, ban đầu tôi dùng tiền tiết kiệm từ tiền bố mẹ cho tôi mỗi ngày, tôi lọ mọ xuống tận các xưởng gia công để mua những cái áo phông giá rẻ, tồn kho và mang vào ký túc xá bán, mỗi áo chỉ lãi năm đến mười nghìn, nhưng lại rất đắt hàng. Dần số tiền tôi tích được ngày một nhiều, tôi bắt đầu chuyển sang đặt áo với những hình ảnh ban nhạc, diễn viên thần tượng Hàn Quốc đang rất thịnh hành được in trên áo và tất nhiên giá bán cũng tăng lên, ký túc xá không thỏa mãn được nhu cầu tiêu thụ nữa, tôi bắt đầu lân la sang các ký túc xá các trường bạn và đăng cả trên mạng xã hội và forum sinh viên. Công việc kinh doanh mở rộng, tiền bạc cũng rủng rỉnh hơn, tôi cũng bắt đầu nghĩ đến những mặt hàng khác. Tôi nhận đặt hàng bất cứ thứ gì mà sinh viên cần, chỉ cần thị trường có là tôi sẽ tìm mọi cách để cung cấp.
Trong thời gian bán hàng tôi cũng để ý đến một cô bé bằng tuổi sinh viên Kinh tế, cũng là một trong những hoa khôi của trường. Việc tán đổ cô rất đơn giản với tôi, những bó hoa, những món quà xinh xắn, những lời tán tỉnh ngọt ngào và vẻ bề ngoài đẹp trai, phong cách tự tin mà tôi luyện được khi đi bán hàng chẳng mấy chốc cô đã ngã vào vòng tay tôi.
Việc coi các cô gái là bông hoa, nên việc cô còn trinh trong lần đầu tiên chúng tôi quan hệ cũng chỉ để lại cho tôi một chút áy náy, sau đó tôi cũng vất qua đầu. Quan hệ của chúng tôi kéo dài được gần một năm thì tôi bắt đầu chán vì sự nghiêm túc của cô, vì những những kế hoạch cô xây dựng sẵn cho tương lai của chúng tôi. Tôi chủ động chấm dứt, khi tôi nói với cô điều đó với lý do tôi thấy mình không xứng đáng với cô, sẽ không đạt được kỳ vọng mà cô mong muốn. Cô khóc rất nhiều, nhưng tôi vẫn giữ thái độ kiên quyết. Nhưng câu nói của cô, lại một lần nữa phải suy nghĩ.
– Anh là đồ khốn nạn. Rồi anh sẽ phải trả giá vì phá hủy một cô gái trong trắng, anh cứ chống mắt mà xem quả báo.
Tôi không chủ động tán tỉnh bất kỳ cô gái nào nữa, nhưng tôi cũng hấp dẫn những cô gái bạo dạn, ham chơi. Và cứ như vậy cho đến khi tôi tốt nghiệp, ngoài những mối quan hệ vui vẻ bình đẳng với những cô gái ăn chơi, tôi cũng tiết kiệm được một khoản kha khá đối với một sinh viên mới ra trường.
Sau khi tôi tốt nghiệp, với chuyên ngành của tôi và quan hệ của bố mẹ, tôi được nhận vào một xí nghiệp thực phẩm thuộc thành phố. Tôi an phận thủ thường được một năm thì xí nghiệp phá sản và phải chuyển thành xí nghiệp cổ phần. Tôi nằm trong danh sách phải cắt giảm, tự nhiên lại thấy mình được giải thoát, cũng chẳng nói với bố mẹ câu nào, tôi ký đơn và nhận mấy tháng lương đền bù.
Tôi bắt đầu tìm kiếm cách làm ăn, nhưng xã hội khác hoàn toàn với ký túc xá, số tiền tôi tích cóp được rất nhanh bay mất hơn nửa do số hàng tồn đọng không bán được. Đang lúc tôi chán nản thì chị Minh đến chơi, khi đó tôi cũng chỉ biết chị kiếm được rất nhiều tiền qua lời chê bai của bố mẹ tôi, nhưng lại để tôi ấn tượng. Tôi hẹn chị đi café và nói chuyện trực tiếp với chị về cách kiếm tiền.
Sau buổi đó, tôi bắt đầu tìm tài liệu về chứng khoán và cũng lần mò lên trên sàn để xem, một tháng sau tôi mở tài khoản tại công ty chị tôi đang làm và bắt đầu thận trọng tập chơi. Mấy tháng đầu do chưa có kinh nghiệm, tôi chơi có thua có thắng, nhưng mấy tháng sau bắt đầu khả quan hơn, số tiền đã mất tôi dần kiếm lại được càng làm tôi mê mẩn.
Cuối năm đó có một đợt IPO rầm rộ, thông qua chị tôi và tìm hiểu thông tin, tôi quyết định chơi lớn. Tôi đầu tư toàn bộ số tiền tôi có vào một công ty công nghệ và đúng như tôi dự đoán, giá cổ phiếu của công ty đó lên vù vù, chỉ mấy tháng sau đã tăng gần gấp ba lần, tôi quyết định bán ra.
Cũng do tôi may mắn hoặc có thể nói tôi mát tay, tôi vừa bán ra hết thì cổ phiếu cũng bắt đầu giảm nhiệt. Từ số tiền kiếm được tôi mua sắm dàn máy tính mới và bắt đầu dán mắt vào màn hình. Lúc này bố mẹ tôi mới biết tôi đã nghỉ làm, bố tôi bắt đầu mắng, lúc ăn cơm mắng, buổi tối mắng dù tôi có giở đủ mọi dẫn chứng, rồi dùng ngay cả tài liệu tuyên giáo mà mẹ tôi mang về cũng không thay đổi được quan điểm của bố tôi, làm nhà nước mới đóng góp cho sự phát triển của đất nước. Cuối cùng tôi không chịu được nữa, tuyên bố tôi sẽ ra ở riêng nếu bố tôi cứ bắt tôi phải đi làm nhà nước. Bố tôi giận tung nhà và không khoan nhượng gầm lên đuổi tôi ra khỏi nhà dù là giữ đêm.
Thế là tôi bắt đầu cuộc sống tự do. Tôi thuê nhà, mang bộ máy tính ở nhà đi và lao vào sự đam mê này. Say men chiến thắng, tôi chơi rất bạo tay nhưng nó lại mang cho tôi kết quả to lớn. Cuối năm đó tôi đã mua được nhà riêng, thêm nửa năm sau tôi mua được chiếc ô tô mà tôi vẫn dùng đến bây giờ. Đến năm thứ hai thì bố mẹ tôi cũng nguôi ngoai và chấp nhận sự thật rằng tôi không thể đi làm nhà nước được nữa, tôi và bố làm lành với nhau, nhưng tôi cũng không quay về nhà, nhưng đồ đạc trong nhà tôi cũng dẫn sắm mới cho bố mẹ, thỉnh thoảng cuối tuần mới về nhà ăn cơm với bố mẹ tôi một hai ngày.