Phần 11
Đám cưới được tổ chức sau khi tôi vừa tốt nghiệp đại học. Ngày tổ chức đám cưới thì Phương đã mang thai được 3 tháng hơn và đã gần sang tháng thứ 4, bụng em đã khá to nên việc tổ chức đám cưới cũng được đẩy nhanh và chỉ mời những người thân ở gia đình hai bên để tránh được miệng lưỡi của những người ở xóm tôi.
Ngày tôi thú nhận với ba mẹ tôi đang có đứa con riêng thì hai người chẳng hề la mắng tôi, chỉ tròn mắt ngạc nhiên, mẹ tôi thì nói:
– Sao con dại vậy con? Tội cho con gái người ta.
Còn ba tôi thì nhìn chằm chằm vào tôi hỏi:
– Sao đến bây giờ con mới nói với ba?
Tôi nhìn ra trước hiên nhà ấp úng, tránh nhìn vào ánh mắt của ông nếu không tôi không thể nói dối được nữa:
– Tại con sợ.
Ba tôi đứng dậy vỗ vai tôi rồi tặc lưỡi:
– Nhưng con biết chịu trách nhiệm vậy là tốt. Vậy bây giờ bây tính sao?
Tôi hạ giọng:
– Dạ con muốn xin gia đình được hỏi cưới Phương.
Ở bên nhà em câu chuyện tương tự cũng được xảy ra. Trước đám cưới một ngày, thằng Tường nói với tôi khi hai anh em đang ngồi trước hiên nhà:
– Vậy là ngày mai anh và chị Phương cưới nhau rồi nhỉ?
– Ừ.
Rồi nó nói bằng cái giọng đượm buồn:
– Mừng cho anh quá. Giờ thì còn mỗi em thôi.
Tôi quay qua nó ngạc nhiên:
– Mày nói gì vậy?
Nó cười rồi phẩy phẩy tay:
– Không có gì đâu anh. Nghỉ ngơi sớm mai làm chú rể kìa.
Thằng Tường giờ cũng đã là sinh viên, cũng đã trưởng thành hơn so với lúc trước nhiều. Tôi có cảm tưởng nó cũng như tôi, cũng đã giành một tình cảm đặc biệt cho một ai đó nhưng rồi kết cục lại không viên mãn như nó muốn.
Tôi không nói với ai chuyện đó không phải là con ruột của tôi. Từ trước đến nay, ngoài tôi và Phương ra, không một ai biết được bí mật đó cả. Tôi đã khép lại câu chuyện của quá khứ ấy lại. Tôi yêu Phương, và tôi yêu cả sinh linh trong bụng em. Đó không phải là lòng thương hại, đó là tình yêu của tôi dành cho cả hai mẹ con em. Đó chính là nhu cầu về tình cảm chứ không phải nhu cầu về đạo đức.
Ngày tôi đám cưới, thằng Nam đang được công tác ở thành phố cũng xin nghỉ một ngày để về dự:
– Chúc mừng mày nha.
Tôi nheo mắt nhìn nó:
– Rồi chừng nào mày định lập gia đình?
Nó cười khì rồi vỗ vai tôi:
– Tao chưa muốn nửa đêm phải giật mình thức dậy ru con đâu. Mày coi chừng đó!
Tuy rằng đám cưới được tổ chức nhỏ nhưng sau này vẫn không tránh được miệng lưỡi của người đời. Nhưng tôi đã phớt lờ tất cả, dù rằng trước đây nó có thể làm tôi nổi nóng nhưng từ khi có gia đình. Tôi học cách vứt bỏ mọi sự mệt mỏi và phiền muộn ngoài cửa. Tôi không muốn vợ tôi trông thấy cũng như không muốn em phải đối mặt với dư luận ngoài kia. Chỉ mình tôi, là đủ rồi.
Tuy những rắc rối ngoài kia cũng đã được giải quyết vì dần dà mọi chuyện cũng đã nhạt đi, chẳng còn gì để bàn tán nữa. Tuy nhiên hết rắc rối bên ngoài thì bên trong căn nhà nhỏ của tôi vẫn còn một chút rắc rối nho nhỏ. Tôi và em đã là vợ chồng nhưng những ngày đầu tiên dù rằng ngủ chung nhưng tôi vẫn không chạm vào em. Có khoảng cách gì đó giữa chúng tôi. Một câu hỏi tôi vẫn chưa trả lời được chính là tại sao em đồng ý lấy tôi? Là vì em yêu tôi hay còn vì lý do nào khác? Dù là lý do nào đi chăng nữa thì tôi cũng không hề trách em. Tôi biết đặt ra câu hỏi ấy là ngu ngốc bởi vì chẳng ai có thể cho tôi câu trả lời ngoài chính tôi cả. Nhưng tôi vẫn không tìm được câu trả lời mặc cho cái suy nghĩ ấy ngày đêm giày vò tôi. Nhưng rồi tất cả đã được giải quyết. Vào một đêm nọ đột nhiên em quay sang hôn và ôm chầm lấy tôi. Thú thật là tôi rất biết ơn em vì điều đó vì nếu không tôi cũng không biết phải giải quyết vấn đề hậu hôn nhân này như thế nào nữa.