Phần 13
– Em có nhớ anh không?
– Khi xưa em đã rất yêu anh. Em rất nhớ anh. Nhưng anh đối xử với em tệ quá. Nên em… sau khi lập gia đình rồi thì em không nhớ về anh nữa.
– Vậy bây giờ?
– Em cảm giác giống như ngày xưa.
… Bạn đang đọc truyện Thương người năm ấy tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/09/truyen-sex-thuong-nguoi-nam-ay.html
– Khuya nay khoảng 2 giờ sáng anh sẽ đợi em và con ở cây bàng ở đầu làng. Nếu em không đến, anh sẽ đi một mình. Nhưng em à, mỗi người đều có một cuộc đời mà. Rồi Lâm sẽ nguôi ngoai thôi.
– Em sẽ đến.
…
Tôi không quay về trường dù rằng tôi có tiết. Tôi lạc lõng, không biết mình đang đi đâu hay về đâu. Tôi cứ chạy mãi chạy mãi trong vô định. Vừa chạy tôi vừa cố rũ mình ra khỏi những suy nghĩ. Chỉ mới hôm qua thôi mọi thứ trong mắt tôi khác xa với những gì tôi vừa chứng kiến. Cứ như ai đó đang chơi đùa thôi bằng cách sắp xếp lại mọi thứ vậy. Tôi không biết người khác ở trong hoàn cảnh của tôi sẽ như thế nào. Khi mà chỉ cách một bức tường thôi ta đã cảm thấy từng lời đối thoại phía bên kia như đang bóp chặt trái tim mình. Liệu họ sẽ bị cơn giận nhấn chìm, họ sẽ lao vào và đập phá tình yêu để rồi cũng như tự đào mồ chôn cho chính tình yêu của mình? Tôi không biết phải giữ em bằng cách nào. Tình yêu như một con chim muốn sổ lồng liệu tôi có muốn giữ nó lại không? Có rất nhiều cách để tôi có thể giữ em lại. Bao gồm cả sự khéo léo và một chút mánh lới nữa. Nhưng nếu đây đã là câu chuyện của trái tim thì tại sao ta lại phải cố giữ nó bằng cách sử dụng mánh lới?
Chỉ có tình yêu mới thuyết phục được tình yêu, tôi biết chứ. Tình yêu của tôi dành cho Phương không chỉ thoáng qua. Tình yêu của tôi sâu đậm, đắng cay dù là hồi đó hay là bây giờ, có lẽ em cũng biết. Nhưng dù cho tất cả mọi chuyện tôi làm cho em và vì em nhưng em vẫn không muốn cùng tôi đi đến cuối cuộc đời thì tôi phải làm gì đây? Tôi liền cười cay đắng. Tôi đã tin và từng tin sự chân thành và một tình yêu rộng lớn sẽ có thể làm trái tim ai đó rung động. Tôi đã thật sự có những chuỗi ngày thật hạnh phúc nhưng rồi những chuỗi ngày ấy cũng trôi qua nhanh. Chỉ một lát nữa tôi, khi tôi trở về nhà, gặp lại Phương, tôi phải nói gì đây. Có lẽ tôi chẳng nên nói gì cả. Ừ thì sẽ có người nói tôi không biết tranh giành tình yêu. Nhưng tình yêu không phải là của cải vật chất để ta tranh giành. Tôi có thể gợi lại cho Phương những việc tôi đã làm vì em mà mong em ở lại. Nhưng yêu đâu phải là một hành động trả ơn. Tôi muốn em ở lại vì em yêu tôi chứ không phải để làm tròn một bổn phận. Nếu như bao năm qua ở bên cạnh tôi mà em không thấy hạnh phúc thì dù tôi có níu giữ cũng chỉ làm mọi thứ tồi tệ hơn. Bây giờ Bình có lẽ cũng đã thay đổi. Anh ta cũng đã có một công việc ổn định, chững chạc hơn. Đến một lúc, tôi chợt đứng lại để nhìn mình đang ở đâu. Tôi đang ở đồi. Tôi cười đau khổ, bằng cách nào đó tôi lại trở về đây trong một cách vô thức. Tôi trở về nhà, tận dụng cái nắng trưa làm tạnh đi cõi lòng tôi, để khi về đến nhà em không nhận ra được điểm khác lạ trên gương mặt tôi.
Trong lúc ăn cơm, em cũng tránh nhìn vào mắt tôi nhưng tay em vẫn liên tục gắp đồ ăn cho tôi dù bằng cách vụng về. Việc đó khiến tôi xót xa. Tôi nhận ra rằng dù mọi thứ có như thế nào thì tôi vẫn luôn yêu em, tôi không thể nào cất đi tình yêu của mình được. Tôi đến với em như cái nắng tinh khôi và cưới em dưới bóng đen của quá khứ. Tôi đã cố sống cho trọn vẹn tình cảm của mình như con tằm nhả tơ chỉ để muốn nói với em rằng tôi đã yêu em, yêu em tôi đã cho hết lòng mình. Nếu như em đã muốn lựa chọn một tương lai khác cho mình thì tôi không muốn làm em phải khó xử, tôi sẽ không cản em. Chiều hôm đó, tôi sắp xếp đồ đạc rồi nói với em rằng tôi phải về Cần Thơ thăm người bà con. Khi tôi thông báo việc đó tôi không dám nhìn sâu vào đôi mắt em, tôi sợ tim mình sẽ nhói đau nếu chợt thấy vẻ vui mừng trong đôi mắt em. Tôi xoa đầu con gái tôi trước khi bước ra cửa:
– Ba đi nha con. Nhớ nghe lời mẹ đó!
Con bé còn quá nhỏ để hiểu chuyện, trước khi tôi đi vẫn đòi tôi bế nhưng em đã kịp bế nó lên rồi đặt lên giường. Em ôm chặt lấy tôi, một cái ôm có chút gì đó lâu hơn và chặt hơn thường lệ. Áo tôi nóng hổi và khi rời tôi ra tôi thấy mắt em ứa lệ, em vội quay đi tránh không cho tôi thấy và tôi cũng không muốn em biết là mình đã thấy. Tôi hôn lên tóc em một nụ hôn cuối, nhắm mắt lại để in dấu mùi hương này mãi mãi.
– Anh đi nha em. Em nhớ giữ gìn sức khỏe.
Tôi chẳng biết vì sao tôi lại nói như thế trong vô thức vì về mặt logic thì chẳng việc gì phải giữ sức khỏe khi đúng lịch trình thì ngày mai tôi sẽ trở về cả. Tôi leo lên xe rồi chạy đi thật nhanh. Tôi cứ ngỡ là đã có thể để em đi, nhưng chỉ trong một thoáng ngắn ngủi thôi tôi đã phải gồng mình thật chặt mới không khuỵu xuống mà hét lên một tiếng hét đau đớn đến điên dại của một trái tim không may lại lọt vào trò đùa của số phận.
… Bạn đang đọc truyện Thương người năm ấy tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/09/truyen-sex-thuong-nguoi-nam-ay.html
Nhưng rồi mọi người không như tôi nghĩ. Ngày mà tôi trở về tôi đã sẵn sàng để đặt chân vào địa ngục, nhưng rồi chẳng có địa ngục nào cho tôi cả. Chỉ có thiên đàng nơi mà vợ và con tôi đang đứng đợi. Vì lý do nào đó mà em vẫn chọn tôi. Là vì em yêu tôi chăng? Nhưng lúc đó tôi chẳng thể nào nghĩ nhiều như thế nữa. Tôi oà lên khóc nức nở rồi chạy lại ôm con và vợ tôi vào lòng, tôi ghì chặt như thể chỉ cần buông tay thôi là mọi thứ sẽ vụt mất. Đó là một chiều chủ nhật của nhiều năm về trước.
— Hết —