Phần 2
Tôi và Phương càng ngày càng chơi thân với nhau. Và, như không thể khác, tôi thường xuyên xuống chơi nhà nhỏ, hay nói đúng hơn là nhà của cô Vân.
Trước nhà Phương, có một giàn hoa giấy hoa lấm tấm trắng hồng. Đã không biết bao nhiêu lần, tôi và Phương ngồi dưới bóng mát của giàn hoa giấy thơ mộng này nhặt nhạnh những bông hoa chẳng may rơi xuống đất. Con trai bọn tôi thường, tôi chơi bắn bi, đá bóng và những trò rượt bắt. Còn đối với Phương, tôi chỉ cần cùng nhỏ nhặt nhạnh những nhành hoa hay nhảy lò cò và đủ thứ trò con gái khác. Nhưng tôi chả hề kêu ca gì cả.
Kể từ đó bọn tôi hay đạp xe dẫn nhau đi ra “đồi hoa”. Lần nào cũng vậy, lúc nào nhỏ cũng hớn hở như trẻ con được quà. Lên đồi, nhỏ cài đủ loại hoa với đủ loại màu sắc lên tóc, nào tím, nào vàng, nào trắng… Chơi chán thì nhỏ bắt tôi nhặt những bông hoa rơi trên đồi, thấy lạ tôi liền hỏi:
– Sao Phương không hái trên cây ấy. Những bông hoa ấy còn tươi.
– Không, Phương không hái đâu. – Nhỏ lắc đầu nguầy nguậy. – Phương chỉ hái những bông hoa đã rơi xuống đất thôi.
– Tại sao?
– Tại hái những bông hoa trên cây chính là ép buộc chúng rời xa nhau. Phương không muốn như vậy.
Tôi gật gật đầu rồi chạy đi tìm những bông hoa cho nhỏ. Lúc đó tôi chẳng biết nhỏ tìm những bông hoa để làm gì, chỉ biết lúc đó tôi có một nhiệm vụ đó chính là tìm những bông hoa ấy cho nhỏ.
Rồi bọn tôi cũng tới ngày cắp sách đi học. Lúc đó, cả tôi và Phương đều không biết là tôi lớn hơn nhỏ một tuổi. Mọi chuyện xảy ra khi nhỏ bắt gặp tôi ở trong trường. Phương đang ngồi nói chuyện với bạn thì thấy tôi đi ngang, nhỏ đưa tay vẫy vẫy.
– Lâm, Lâm! Ở đây nè!
Tôi chạy lại hỏi:
– Sao, Lâm nè.
– A! – Phương a lên một tiếng rồi đứng yên tại chỗ. Tôi sợ nhỏ có chuyện gì nên cứ lay lay hai vai nhỏ.
– Phương, Phương sao thế? Có mệt không?
– Sao anh lớn hơn em mà không nói? – Nhỏ nói bằng giọng lí nhí.
– Hả, sao? – Tôi nhìn xuống bảng tên của nhỏ rồi sực hiểu ra, tôi cười. – Lâm cũng đâu có biết đâu. Thôi trước giờ gọi sau giờ gọi vậy đi.
– Không được! – Nhỏ nhăn mặt lườm tôi. – Phải gọi em là em. Nghe chưa… anh?
– … biết rồi.
Tôi ấp úng một lúc, không biết nên gọi Phương bằng tên cũ hay gọi bằng “em” như Phương đang bắt tôi gọi. Dĩ nhiên tôi muốn gọi Phương bằng em rồi, có thêm một đứa em ai lại không thích cơ chứ, và đặc biệt hơn nữa là tôi còn đang thích em nữa chứ nhưng tiếng “em” này quá mới mẻ khiến tôi có phần lúng túng. Tôi khá chắc rằng gọi anh xưng em với tôi Phương chắc cũng chẳng quen. Tất nhiên rồi, một người xem là bạn suốt cả mấy tháng hè tự dưng gọi là anh sao lại quen được. Nhưng đứng trước vẻ lúng túng của tôi thì Phương bạo dạn hơn hẳn. Nhỏ giương đôi mắt long lanh nhìn tôi rồi mỉm cười:
– Ai “biết rồi” hả anh?
Nhìn nụ cười trên môi Phương tôi bất giác cười theo:
– Anh biết rồi!
… Bạn đang đọc truyện Thương người năm ấy tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/09/truyen-sex-thuong-nguoi-nam-ay.html
Năm lớp 9, tôi sắm được một cây đàn guitar, đêm đêm ra trước hiên nhà ngồi gảy hát những lời hoài vọng tình yêu. Ngoài chơi đàn ra tôi còn viết nhạc. Có lần thằng Tường thấy tôi tô tô vẽ vẽ những nốt nhạc thì hớn hở nói:
– A, anh hai biết viết nhạc luôn hả?
– Ừ…
– “Khi nào em mới biết, tôi yêu em từ lâu?” Anh hai viết cho ai vậy?
Tôi lúng túng trả lời, chắc chắn tôi không thể nào nói cho nó biết rằng tôi viết những lời này cho em được.
– Tao… tao viết đại.
– Anh hai đừng có xạo. Em hỏi thế thôi chứ em biết thừa anh viết cho chị Phương rồi.
– Biết rồi còn hỏi chi nữa! – Tôi đưa tay lấy lại xấp giấy.
– Để nghe câu xác nhận từ anh chứ chi.
Rồi nó chạy biến vào trong nhà mặc tôi đang ngồi thừ ra trước hiên. Ừ thì tôi viết cho em đó, tôi không muốn Phương biết tôi viết nhạc cho em, nhưng tôi vẫn luôn ao ước sẽ có một ngày đẹp trời nào đó tôi sẽ có thể ngồi cùng em hát cho em nghe những bản nhạc mà tôi viết cho em, chỉ riêng em. Nhưng có lẽ ngày đẹp trời đó vẫn còn xa lắm…
Ngày đẹp trời đó không xa như tôi nghĩ, vào một chiều cuối tuần Phương tìm đến trước nhà tôi. Tôi ngơ ngác hỏi:
– Em tới đây chơi hả?
Em nhoẻn miệng cười, tay đưa ra một hộp bánh:
– Em có làm bánh nè, bánh do chính tay em làm đó anh ăn thử đi!
Nếu không kìm được thì lúc đó tôi đã nhảy cẫng lên vì vui rồi, tôi hắng giọng:
– E hèm, bánh gì đây?
– Bánh xu xê á! Em nghe dì Ngọc (mẹ tôi) nói anh thích bánh này lắm.
Tôi nhận lấy bánh từ em trong lòng tràn đầy vui sướng.
– Cảm ơn em nha!
Nếu ai chưa biết thì bánh xu xê hay còn gọi là phu thê, bánh vợ chồng. Trong đám cưới, đám hỏi ở làng tôi thì hay có loại bánh này. Em làm loại bánh này tặng tôi khiến tôi như mở cờ trong bụng. Phải rồi, em là con gái mà nhỉ, làm sao lại nói huỵch toẹt ra được. Tôi thầm vui trong lòng nhận hộp bánh từ em. Tôi nhớ tới những dòng thơ của Nguyễn Bính mà tôi thường đọc qua.
Học trò trường huyện ngày năm ấy…
Anh tuổi bằng em lứa tuổi thơ…
Những buổi học về không có nón…
Đội đầu chung một lá sen tơ.
Lá sen vương vấn hương sen ngát…
Ấp ủ hai ta, chút nhụy hờ…
Lũ bướm tưởng hoa cài mái tóc…
Theo về tận cửa mới tan mơ.
Tôi chẳng biết Nguyễn Bính lúc sinh thời có giống tôi không mà thơ ông viết giống tôi quá. Rồi Phương nhìn thấy cây đàn tôi để dựa vào tường vừa chơi khi nãy chưa kịp cất, em chỉ tay hỏi:
– Đàn của anh hả?
– Ừ, của anh.
Em tiến lại gần chỗ cây đàn:
– Em xem nữa.
Tôi nhìn theo thì thấy trên bàn gần đó vẫn còn bày bừa la liệt những bài hát dang dở của tôi. Tôi hấp ha hấp tấp chạy lại giấu nhẹm những tờ giấy ấy vào cặp trước ánh mắt nghi hoặc của Phương. Không biết em có thấy gì không nữa, nhưng rồi em cười:
– Anh đàn cho em nghe đi.
Tôi lấy cây đàn từ trong góc tường ra:
– Ừ ừ anh đàn.
Tôi đàn cho em nghe, chẳng hiểu sao lúc đó em lại bắt tôi hát, bí quá tôi đành hát đại những câu mà tôi vừa viết khi nãy, lòng đầy lo sợ. Nhưng trái ngược với lo âu của tôi, em chẳng hề nói gì, chỉ nhắm mắt lại lắng nghe. Những lời tôi không thể nói, tiếng đàn và lời hát sẽ nói hộ lòng tôi. Đàn xong xuôi, em tấm tắc khen:
– Anh đàn hay quá, bài này cũng hay nữa, tên gì vậy anh?
– Anh… anh không nhớ. Anh nghe lâu rồi.
– Có vậy mà anh cũng không nhớ nữa. Vậy khi nào anh nhớ rồi thì nhớ rồi thì nhớ nói em nha. Thôi em về đây trưa rồi.