Phần 5
Ngày hôm đó, bầu trời đã không còn xanh, mây đã không còn trắng và tiếng chim đã không véo von nữa mà thay vào đó chỉ là những tiếng thở dài ảm đạm.
Em khoe rằng gần nhà có cậu trai tên Bình, biết đàn biết hát như tôi. Cậu trai ấy thường sang nhà chơi, tặng hoa rồi làm quen với em. Và rồi cậu ta đã làm được một chuyện mà tôi đã không làm được suốt bao năm qua. Đó là thổ lộ với em. Ngày hôm đó tôi như vỡ vụn, cầm tấm thư trên tay mà em khoe hôm nay em đã nhận lời chàng trai ấy như đã bóp nát trái tim tôi, đập vỡ luôn cả cái tình yêu non nớt ấy của tôi.
Tôi lấy đàn ra gảy, tôi hát nhưng bây giờ đâu phải là những bản tình ca:
Cô nhân tình bé nhỏ của tôi ơi…
Tôi chỉ muốn đôi môi em cười.
Nhưng em ơi em nào biết…
Tình yêu nào đã giết chết kẻ tình si…
Tôi gửi tình yêu cho mùa hè, nhưng mùa hè không giữ nổi. Mùa hè chỉ có nhiệm vụ ra hoa, phượng đỏ sân trường và vang lên những tiếng ve trong lá. Mùa hè ngây ngô, giống như tôi vậy. Nó chẳng làm được những điều tôi ký thác. Nắng hè hừng hực ngày nào. Nó để cùng em đốt tôi, đốt rụi. Đốt luôn trái tim tôi cháy thành tro, rơi vãi trên đồi.
Tôi một mình ngồi thẫn thờ trước hiên chờ đêm xuống. Ngồi nhớ lại hộp bánh xu xê mà Phương tự làm để tặng tôi cùng với những câu thơ Nguyễn Bính hôm nọ mà lòng tôi lại một lần nữa tan nát. Hóa ra em chả có ẩn ý gì khi tặng bánh cho tôi. Có thể là em chẳng biết bánh còn có tên gọi khác mà chỉ đơn giản là do tôi thích ăn loại bánh đó. Chỉ là vì tôi đã quá mơ mộng, mơ mộng rằng em sẽ yêu tôi. Thật ra, những câu thơ Nguyễn Bính hôm nọ còn lại một khổ cuối.
Em đi phố huyện tiêu điều lắm…
Trường huyện giờ xây kiểu khác rồi.
Mà đến hôm nay anh mới biết…
Tình mình như chuyện bướm xưa thôi.
Nhiều năm về sau này tôi thường tự trách mình tại sao hồi đó tôi không nói thẳng với Phương là tôi yêu em. Nếu tôi nói ra điều đó, ắt hẳn cuộc đời của chúng tôi đã rẽ sang hướng khác, sáng sủa hơn và ít xây xát hơn. Nhưng thời gian càng lùi xa, tôi hiểu rằng điều đó thật ra không cần thiết như tôi nghĩ. Tôi đã viết những bản tình ca và hát chúng lên. Đó là lời tỏ tình của tôi. Hà Phương của tôi là một cô gái thông minh. Trong những ngày tháng đó, chắc hẳn em đã nhìn thấu đáy lòng tôi. Vậy thì, tôi cần gì phải nói ra những điều đã không còn là bí ẩn với cả hai đứa tôi. Và liệu có ích gì nếu tôi nói Phương rằng tôi yêu em và để được nghe em nói rằng em cũng yêu tôi?
Trở lại với ngày hôm đó, những bức thư em gửi đi tôi cũng chẳng hồi âm nữa. Tôi không giận em. Nói đúng hơn tôi chẳng có quyền gì để giận em cả, tôi có bao giờ nói yêu em chưa? Chưa! Ừ thì tôi chẳng là gì của em cả. Phải chăng tình cảm tôi dành cho Phương từ trước đến nay chỉ là tình yêu một chiều? Tôi không muốn hồi âm vì không muốn em phải khó xử. Nếu lỡ chẳng may một ngày đẹp trời hoặc không đẹp trời nào đó, người yêu em bắt gặp em đang viết thư một thằng con trai như tôi thì sẽ không hay.
Thằng Tường trong nhà bước nhà thấy tôi ngồi thẫn thờ thì phủi đít ngồi xuống cạnh tôi, nó nhìn bức thư tôi cầm trên tay rồi nhìn sang tôi, dường như cảm thấy có chuyện chẳng lành nó giật lấy bức thư rồi đọc. Đọc xong nó chẳng nói gì mà chỉ thở dài rồi đưa ánh mắt nhìn xa xăm đâu đó ngoài vườn. Một lúc sau nó thở dài rồi lên tiếng:
– Chị Phương có người yêu rồi hở anh?
– Ừ.
Thằng Tường nhìn xoáy vào tôi:
– Anh có buồn không?
Tôi biết lúc đó tôi không thể nào nói dối thằng Tường được và tôi cũng không muốn mình phải nói dối nó. Tôi có buồn không? Tôi không biết. Lúc đó cảm xúc trong tôi rối bời, trông nó như một đống hỗn độn mà ở đó tôi chẳng thể nào tìm được cảm xúc thật sự của mình. Tôi thở dài một tiếng rồi nói:
– Tao không biết.
Thằng Tường nghe tôi nói xong thì đầu gà gật, chẳng biết nó có nghe tôi nói gì không nữa mà ánh mắt nó nhìn ra xa xăm. Một lát sau, nó lên tiếng, mắt lim dim trông như một thi nhân đang làm thơ vậy:
– Yêu là sẽ đau. Nhưng đau khổ chỉ là tính chất tình huống chứ nó không phải là bản chất thật sự của tình yêu đâu anh à. Nhưng cũng nghiệt ngã ở chỗ, đau khổ của người này đôi khi lại là hạnh phúc của người kia.
Nói xong nó mở đôi mắt ra nhìn tôi rồi lại chớp chớp mắt. Tôi ngạc nhiên nhìn nó, những lời này đang phát ra từ một đứa chỉ mới 16 tuổi thôi sao? Rồi tôi lại tự cười chính mình, chẳng phải tôi cũng đã biết thích Hà Phương từ năm lớp 8 rồi sao?
– Ở đâu ra vậy mày?
– Em đọc trong sách.
– Còn nhỏ mà…
Thằng Tường cắt lời tôi:
– Nhỏ gì mà nhỏ. Em cũng 15 – 16 tuổi rồi chứ bộ!
Rồi nó nói tiếp:
– Tốt nghiệp xong anh lên thành phố học hả?
Tôi đáp gọn lỏn:
– Ừ.
Thằng Tường không hỏi nữa mà đứng dậy phủi đít đi vào nhà. Thằng em tôi coi vậy mà nói ra những lời sâu sắc quá. Những giờ tôi đàn thì nó lại ngồi đọc sách xem ra lại có hiệu quả. Câu nói của thằng Tường đã phần nào làm nguôi ngoai đi nỗi buồn trong tôi nhưng vẫn còn đọng lại một thứ gì đó không rõ hình hài khiến tôi không thể nào quên đi được.