Phần 11
Theo lời của Thế Toàn, buổi tối hôm nay sẽ là buổi xả láng của nhóm nhiếp ảnh. Như một truyền thống, chắc của riêng hội này, buổi tối cuối cùng sẽ là đêm giao lưu nghề nghiệp, không giới hạn của anh em hội ảnh và các nàng mẫu. Giải thích theo kiểu đường đường chính chính của Phúc, kể cho Toàn nghe, đây là một hiệp định bất thành văn, giúp nhiếp ảnh gia và người mẫu của mình gần nhau hơn, mọi giới hạn giới tính và những kềm nén khi tác nghiệp sẽ được giải tỏa, giúp các nhiếp ảnh gia vượt qua rào cản tâm lý và nâng cao tay nghề.
Nghe Toàn kể mà Thùy Dương bật cười, lý do vớ vẩn vậy mà mấy ông này cũng nghĩ ra, không biết lời lẽ vô lý đó đã dụ được bao nhiêu cô mẫu ảnh. Sau khi làm mẫu ảnh, còn phải cho nhiếp ảnh gia gần gũi với tác phẩm của mình, Thùy Dương cười lắc đầu liên tục.
– Sao em cười? Em không tin? – Toàn ngạc nhiên khi Thùy Dương cười ngặt nghẽo.
– Em tin chứ, em không những tin, mà còn tận mắt chứng kiến nhiếp ảnh gia các anh giao lưu cùng hai em mẫu ảnh nữa cơ. – Thùy Dương nói nhỏ.
– Em… em… sao em biết được. – Toàn há hốc miệng.
– Em không hỏi, không phải em không biết. Anh giao lưu như thế nào em còn xem rõ từ đầu tới cuối. – Thùy Dương gằn giọng, mắt nhìn thẳng mắt chồng.
– Anh… anh xin lỗi, trời ơi, anh không muốn đâu, nhưng không hiểu sao lúc đó anh lại như vậy, chắc do anh say quá. – Toàn rối rít, giải thích với vợ.
Lúc này, do cả hai nói chuyện nên vợ chồng Dương đã tụt lại đi bộ cuối hàng, mọi người vẫn săm săm đi phía trước không nghe thấy gì.
Thùy Dương giơ tay lên, che miệng chồng lại, đầu lắc nhẹ.
– Em không yêu cầu anh giải thích, em không ghen đâu, nhưng em rất bực mình vì anh giấu diếm em. Em chờ anh kể cho em nghe từ hôm qua đến giờ. Vậy mà… anh làm em thất vọng đó. – Thùy Dương nói.
Tim Thế Toàn như thắt lại, anh đau đớn nuốt từng câu nói của vợ, anh không bao giờ muốn làm nàng buồn. Vì anh yêu nàng còn hơn cả bản thân mình. Nhưng anh đã sai, thật sự sai, giữa hai người bọn họ chưa bao giờ dấu nhau bất cứ điều gì, thậm chí những ham muốn hừng hực của nàng cũng thổ lộ cho anh nghe và anh tin nàng không làm điều gì sau lưng mà anh không biết.
Thùy Dương cảm thấy dày vò Toàn bao nhiêu đó đã đủ, bản thân nàng cũng có những chuyện nhỏ không dám nói với anh. Nhưng ai biểu nàng là người nắm đằng cán kia chứ? Anh làm chồng thì phải chịu thua thiệt chút chứ.
– Em quyết định rồi…
Thùy Dương nói, mặt nàng lạnh băng, trong ánh mắt van xin của chồng.
– Tối nay em sẽ tham gia buổi tiệc bãi biển chung với mọi người, tham gia từ đầu đến cuối, anh không cản được em đâu.
Thế Toàn thở phào, đầu anh toát mồ hôi lạnh, kết quả đơn giản vậy sao? Anh chỉ sợ kết quả còn xấu hơn nhiều, xấu tới mức anh không dám nghĩ đến.
– Nhưng… ok thôi… mà em muốn – Toàn chợt nghĩ đến tiêu chí của buổi tiệc.
– Phải… những gì anh đang suy nghĩ trong đầu đều đúng. Em sẽ không bỏ qua bất cứ tiết mục nào. Anh không muốn tham gia, anh có thể ngủ ở nhà – được thế là phải cứng, Thùy Dương nghĩ.
– Anh tham gia chứ, tham gia chứ – Toàn ấp úng, có thằng ngu mới bỏ vợ đi đến đó một mình.
Thế là hiệp định giữa vợ chồng Thế Toàn – Thùy Dương đã ký kết. Tim Thùy Dương đập thật nhanh, người nàng nóng lên, ngọn lửa hoang dại trong người nàng đã nguội lạnh bao lâu chợt bùng cháy lên mãnh liệt.
Mọi người trong nhóm sững sốt khi Thế Toàn tuyên bố, tối nay cả hai vợ chồng anh tham gia. Cả Trúc và Ngân cũng nhìn anh, rồi nhìn qua Phúc ái ngại. Họ không muốn bị soi mói đánh giá bởi một người đàn bà ngoại cuộc chơi.
– Mày nghĩ sao vậy? Tao nói mày đừng nói cho Thùy Dương biết mà, nó không thích hợp với vụ này đâu. – Phúc nói với Toàn.
– Em xin lỗi, em bị bức cung, không thể không khai. Anh yên tâm đi, nàng không sao đâu. – Toàn biện bạch.
Thế Toàn thầm nghĩ nếu Phúc biết được Thùy Dương đóng vai chính trong bữa tiệc tân gia thác loạn tại nhà mình, thì anh đã không nghĩ như vậy. Thật sự với bề ngoài và biểu hiện thánh thiện của Thùy Dương thường ngày, không ai có thể liên kết với hình ảnh một Thùy Dương mãnh liệt, hoang dại mà anh biết. Toàn tự hỏi mình yêu Thùy Dương nào? Có lẽ là cả hai, vì tình cảm của anh dành cho nàng càng ngày càng mãnh liệt, không hề suy giảm dù chỉ một chút.
– Mày xác định?! – Phúc xác nhận lại một lần nữa.
– Ừ. – Toàn chắc chắn.
– Haizz thôi được, nhưng nếu nữa chừng nàng không thích, mày nên dẫn nàng tránh đi. Tao không muốn vì biểu hiện của Thùy Dương mà ảnh hưởng đến buổi giao lưu của mọi người. Mày hiểu anh không?! – Phúc thòng thêm câu cuối.
– Anh yên tâm, vợ em rất biết điều, mà nàng cũng đã biết chi tiết buổi giao lưu là gì! Nàng không bị sốc đâu, anh đừng lo.
Đúng 18h00 hôm đó, chiếc ghe chở mọi người quay lại hòn đảo không người hôm qua đoàn đã đến chụp hình. Lần này có tới 3 chiếc thúng bị kéo theo sau ghe nên giai đoạn đổ bộ lên đảo khá dễ dàng và suôn sẻ. Hành trang xách theo có đầy đủ, từ lều ngủ, bạt trải cho đến củi lửa, bia rượu, đồ ăn và cả một chiếc casset to chạy pin… Khâu chuẩn bị hậu cần Phúc là tuyệt đối chu đáo. Sau khi hỗ trợ căng lều và đốt một đống lửa trại to, Nhân bị Phúc đuổi về, không quên dặn dò sáng sớm mai rước họ.
Trời còn ánh sáng mờ mờ của buổi hoàng hôn, cánh đàn ông bắt đầu nướng hải sản, chuẩn bị đồ ăn. Trúc và Ngân nhàm chán ngồi không yên được một chỗ, hai cô khẽ nhìn Thùy Dương đối diện bên đống lửa, thầm ghen tị với ánh mắt trong veo và vẻ đẹp thánh thiện của nàng. Hai cô chợt nói nhỏ với nhau, rồi che miệng cười thích thú, họ lập ra kế hoạch quyết làm cho Thùy Dương ngượng ngùng mà rút lui.
Trúc và Ngân đứng lên, cởi áo quần ra không chừa một mảnh vải che thân. Chạy ào xuống biển té nước nhau, ôm nhau cười đùa hồn nhiên bất chấp cánh đàn ông đang nhìn đờ đẫn. Phải biết là hôm nay không phải buổi chụp hình, không hề có không khí làm việc nghiêm túc, mà là buổi tối cuối cùng buông thả nên cảm giác của mọi người khác hẳn khi nhìn Trúc và Ngân khỏa thân nô đùa. Cánh đàn ông bắt đầu nhộn nhạo, Thanh cởi phăng quần áo nhào xuống, anh cũng không ngại Thùy Dương đang ngồi nhìn, dù gì cũng là vợ bạn, muốn cũng không ăn được.
Thùy Dương như không thấy gì, khuôn mặt nàng phản chiếu ánh sáng từ ngọn lửa trại, lúc sáng lúc mờ. Thùy Dương thấy Toàn vẫn đứng yên bên đống lửa nướng tôm, nhưng ánh mắt anh vẫn lén nhìn theo tiếng cười đùa dưới nước. Bây giờ tới Trọng, hắn cũng học Thanh cởi luôn cả quần trong, nhưng lúc cởi quần hắn như cố ý quay về phía Thùy Dương, mắt hắn liếc nhìn xem biểu hiện của nàng.
Thùy Dương biết Trọng đang thăm dò mình, nàng dĩ nhiên không khách sáo, nhìn chằm chằm vào dương vật đang nữa cương cứng của hắn. Trọng đứng thẳng lên như tự hào trước kích cỡ dương vật mình, nhìn Thùy Dương với ánh mắt khiêu khích trước khi lao xuống biển. Dù không muốn nhưng Thùy Dương cũng phải thừa nhận dương vật của Trọng khá lớn so với chiều cao không mấy ấn tượng của anh.
Bất chợt Thùy Dương nhìn con tôm hùm xiên que đang nướng trên tay chồng, đã bị cháy đen một mặt. Nàng thở dài, đến bên chồng, nàng dành lấy con tôm két quăng xuống đất, tay với một con khác hướng về ngọn lửa xoay xoay. Toàn giật mình quay qua, ý thức được sự lơ đễnh của anh đã bị vợ phát hiện. Anh xấu hổ đỏ mặt, đang định giải thích, thì nàng đã nói.
– Anh xuống bơi đi, em nướng cho – tiếng nàng thật nhẹ.
– Không, anh ở đây, em xuống đi – Thế Toàn trả lời theo phản xạ.
Thùy Dương tay vẫn xoay xoay con tôm tắm trong ngọn lửa, Thùy Dương chợt mỉm cười, ánh mắt nàng nhìn chồng có một tia cười đùa. Thế Toàn chợt cảm thấy người mình nóng lên, ánh mắt này, quen… rất quen, cách đây không lâu anh đã thấy trong mắt Thùy Dương có biểu hiện như vậy.
– Do anh nói đó nha – Thùy Dương chớp lấy cơ hội, không cho anh kịp nói gì.
Nàng dửng dưng đứng bên lửa trại, tay mở khóa kéo bên hông của chiếc váy, hôm nay nàng mặc một chiếc váy dài vải rũ. Chiếc váy bị buông rơi xuống chân, thân thể hoàn mỹ của Thùy Dương được che đậy bởi một bộ bikini siêu nhỏ màu xanh biển, bộ bikini của nàng chỉ có 3 mảnh nhỏ, mỗi mảnh bằng 3 ngón tay, cơ thể nàng gần như phơi ra lấp loáng dưới ánh lửa bập bùng.
Mọi người sững sờ, há hốc miệng, ngay cả hai cô gái đang đùa nghịch dưới nước cũng ngừng lại, nhìn Thùy Dương với ánh mắt hâm mộ và ghen tị. Thân thể của Thùy Dương lồ lộ soi rõ từng đường nét bên ngọn lửa, bộ ngực nàng kiêu hãnh dương cao tràn qua hai bên chiếc áo nhỏ, hai chiếc núm u lên rõ ràng dưới mảnh vải mỏng manh, bụng nàng phẳng lì với chiếc rốn nhỏ, giữa hai chân nàng kẹp chặt một mảnh tam giác bé tí, chỉ đủ che phần mà đòi hỏi mọi người phải tưởng tượng thêm. Thùy Dương như cố tình, chân hất cái váy vừa cởi ra xa, nàng xoay ngang người, choàng tay qua cổ Thế Toàn đang đứng như trời trồng, môi nàng áp lên môi anh thật nhẹ:
– Em đi tắm biển nhé.
Phần da thịt trắng hồng sau lưng Thùy Dương lúc này đưa về phía những khán giả dưới biển, mông của nàng hoàn toàn không che đậy, chỉ có một sợi dây chữ T mỏng manh chạy ngang eo và mất hút trong khe mông. Thùy Dương không khỏa thân như mọt người nhưng ba mảnh bikini nhỏ bé của nàng còn hơn cả liều thuốc kích thích cực mạnh.
Tiếng Trọng bắt đầu hô hào dưới nước, hắn huýt sáo mút chuột in ỏi. Mọi người bắt đầu hò reo theo, tiếng hò reo ủng hộ Thùy Dương vang lên cả hòn đảo. Trúc và Ngân khó chịu trong lòng, hai nàng tự động lùi lại, ý thức được mình không còn là diễn viên chính đêm nay. Thế Toàn thở dài, trò chơi lại bắt đầu rồi.
Thùy Dương mỉm cười nhẹ, nàng bước đi nhẹ nhàng xuống biển, dấu chân nàng lưu lại thật mờ nhạt trên cát. Trọng và Thanh vô thức tránh qua hai bên như nhường đường cho Thùy Dương vào giữa hai người. Thùy Dương từng bước từng bước hướng về Trọng và Thanh, nước biển dâng lên ngang ngực nàng, thấm nhẹ lên hai mảnh vải che ngực phía trước.
Khi lướt qua Trọng và Thanh, hai tay nàng dưới nước không ai nhìn thấy, bất chợt hướng ra ngoài nhéo hai cái mông trần của hai anh. Cả hai dựng lên, giật mình nhìn Thùy Dương trân trối, rồi hai người nhìn nhau như hiệp nghị ngầm bằng ánh mắt. Trọng và Thanh cùng lao đến té nước lên người Thùy Dương, tiếng nàng cười nắc nẻ, tấn công lại, né tránh có lệ.
Thanh và Trọng vẫn e ngại Toàn đang đứng bên đống lửa trại, nhìn chằm chằm về đây. Nhưng hai anh càng e ngại, Thùy Dương lại càng làm tới, trước mặt hai người nàng ngã ngửa ra sau như thả nổi, hai chân dang rộng, đưa vùng thịt mu nổi cộm dưới lớp quần bikini mỏng, có thể thấy rõ khe hằn xuống giữa hai mép về phía hai anh. Trọng Thanh sững người, cuốn họng khô rát, vô thức nuốt nước miếng, bất chợt cảm thấy dương vật mình bị đau nhói vì bị Thùy Dương lấy hai ngón của hai bàn chân dương ra dưới nước cùng lúc kẹp lấy. Hai anh cùng lúc gầm lên, bất chấp Toàn đang trừng mắt nhìn, cùng lao đến ôm chầm lấy cơ thể tròn trịa trước mắt. Thùy Dương hét lên:
– Đừng mà, đừng mà…
Tiếng Thùy Dương vang vọng lên trong đêm.
Dưới ánh lửa bập bùng, Toàn chỉ thấy vóc dáng vợ mình tránh né lùi ra xa, trước mặt nàng là hai chiếc lưng trần hì hục lao đến. Toàn quăng que nướng, định lao đến bên nàng, thì chợt một bóng người lả lướt chặng trước người anh. Trúc tự lúc nào đã lên bờ, trần truồng tiến đến ôm chầm lấy Toàn, lưỡi nàng liếm nhẹ trên ngực chàng, môi mở ra mút lấy núm vú chàng.
Toàn rùng mình, tay giở lên định đẩy nàng ra, thì hai cánh tay khác ôm choàng lấy anh từ phía sau. Tấm lưng trần của Toàn có thể cảm nhận bộ ngực của Ngân đang đè ép, chà sát lên lưng mình. Trúc phía trước quỳ xuống tay chộp vào cục u to đang nổi lên trong quần Toàn, hai bàn tay nhỏ bé của nàng vuốt dọc nó, miệng xuýt xoa thích thú.
Ba người còn lại trên bờ nhìn cảnh Toàn, thoáng ngần ngừ, phút chốc quyết định, không ai bảo ai đều tuột quần lao xuống nước. Khi Phương, chú Đào và Phúc nửa bơi, nửa chạy tới gần ba người Thùy Dương thì bị thu hút với trò chơi của ba người. Thùy Dương ngồi trên vai Thanh, hai chiếc đùi non cặp chặt cổ anh, hai cánh tay nàng xua xua phía sau chống đỡ hai bàn tay tấn công mông nàng của Trọng, miệng nàng không ngừng kêu lên oái oái hối thúc Thanh cố gắng chạy nhanh.
Phúc, Phương và chú Đào đứng nhìn ba người chơi mà hâm mộ, nhưng chần chừ chưa biết mở miệng thế nào.
Thùy Dương xoay người nhìn lên bờ, Toàn đang nhìn nàng, dù xa và tối như vậy hai ánh mắt vẫn tìm thấy nhau. Lúc này Trúc đã kéo quần Toàn xuống, tay ngắm lấy dương vật anh, sục liên tục.
Bất chợt Thùy Dương, ngoắt tay ba người mới tới, ba người họ mắt sáng rỡ nhào đến bên nàng.
– Em muốn chơi một trò khác, các anh tham gia chứ – Thùy Dương cố tình không gọi chú Đào là chú.
– Anh ủng hộ hai tay.
– Ok liền.
– Người đẹp muốn trò nào đây?
– Đây là trò chơi em hay chơi lúc còn bé mỗi khi ra biển, bọn em gọi là “nạp đạn vào nòng pháo”. – Khi nói đến đây Thùy Dương nhìn quanh mọi người, mắt ai cũng sáng lên khi nghe tên trò chơi, dù không hiểu nó chơi làm sao.
– Năm người bọn anh đứng xếp hàng, đưa tay ra như khuân một viên đạn pháo to, khi đạn pháo trường qua tay người nào xong, phải lập tức chạy vòng ra phía trước thay phiên nhau đón nó, không cho nó rơi xuống, viên đạn phải vận chuyển đến kia – tay nàng chỉ về hòn đá phía xa nhô lên tối đen trên biển – dĩ nhiên… em sẽ là viên đạn pháo đó.
– Hay hay…
Mọi người không thể đồng ý hơn, trong đầu tự hỏi tại sao trò hay thế này mà lúc nhỏ mình không biết nhỉ? Họ đâu biết, trò chơi này do chính Thùy Dương nghĩ ra, mới 1 phút đồng hồ vừa rồi, sau khi quan sát Trúc Ngân vuốt ve chồng nàng, nàng quyết tâm trả đũa.