Phần 45
Lát sau, khi đã hẹn nhau thời gian xuống sảnh tiếp tân, Thùy Dương đi về phòng mình thay đồ.
Về đến căn phòng lạnh lẽo, tâm trạng Thùy Dương lại trầm xuống. Nàng cầm chiếc điện thoại lên xem. Mười hai cuộc gọi nhỡ, bốn cuộc của ông Cương, tám cuộc của anh Linh. Vậy là anh Linh đã đi công tác về, đã nhận được đơn xin nghỉ việc của nàng. Nàng thở dài, mở tin nhắn lên, vì không muốn đối diện với vô số câu hỏi của anh, Thùy Dương chỉ nhắn cho anh rằng mình đang bận việc gia đình, đi xa, khi về sẽ liên lạc.
Thùy Dương nhấn số gọi lại cho ông Cương. Điện thoại đổ chuông hai tiếng, ông liền nhấc máy lên, dường như đây là thói quen của ông, đúng hai tiếng chuông.
– Cô biến đi đâu mất vậy? – Giọng ông Cương giận dữ.
– Tôi đi ra ngoài quên điện thoại ở nhà thôi! – Thùy Dương nhỏ nhẹ.
– Cô có biết là khó khăn lắm tôi mới tìm được một cơ hội, vậy mà cô đã bỏ qua mất.
– Ông nói sao? Cơ hội gì? – Thùy Dương hoảng hốt, nghe giọng cáu gắt của ông Cương dường như nàng vừa đánh mất một cơ hội vô cùng quý báu.
– Haizz, giờ nói cũng muộn rồi. Cô đừng quan tâm nữa, kẻo lại tự trách mình. – Giọng ông chán nản.
– Tôi xin lỗi, nhưng xin nói cho tôi nghe đi. Tôi không chịu được kiểu nói chuyện úp mở ấy của ông đâu. – Tới lượt Thùy Dương nóng nảy.
– Thôi được. Nếu cô muốn. Nhân vật mà tôi muốn điều tra là ông Hạ Văn Cung, chắc cô đã biết ông ta qua báo đài, ông ta trong ngành được gọi là anh Sáu. Cái bóng của ông ta phủ rộng hơn xa cái ghế đang ngồi, ông ta là đầu mối, là cửa ngõ phải thông qua để tiếp cận một hệ thống lãnh đạo cấp cao hơn. Thuộc hạ thân tín của ông ta là Liêm – Phó Phòng Quy hoạch – Kiến trúc, kẻ đã chụp ngược cái bẫy của chúng tôi dành cho hắn, lên đầu Thế Toàn, theo lời nhờ vả của Định. – Ông nói liên tục.
Thùy Dương nghe đến đây, tai nàng lùng bùng. Nàng cố gắng liên kết các mảnh ghép sự kiện, màn sương mù luôn che phủ trong tâm trí Thùy Dương dần tan biến. Sự thật đã rõ, Thế Toàn – chồng nàng chẳng qua chỉ là một con tép rong, vô tình mắc vào chiếc lưới dành sẵn cho đàn tôm hùm. Thùy Dương nhớ đến nội dung cuộc trao đổi của hai cảnh sát trong văn phòng của Cục An ninh KT. Anh Sáu đó và nhân vật này có khả năng là một người không?
– Tối nay, là sinh nhật của con trai ông ấy. Tổ chức tại nhà. Ông Cung, theo tôi biết đang đi công tác Trung Quốc. Giờ cô thấy mình bỏ qua cơ hội thế nào chưa? – Giọng ông Trầm xuống.
Thùy Dương chợt im lặng suy nghĩ, sẽ không trùng hợp như vậy chứ.
– Đứa con trai của ông ta tên gì? – Giọng nàng run run.
– Hành, một thằng phá gia chi tử đúng nghĩa. – Giọng ông trào phúng.
Thùy Dương hít một hơi thật sâu, nàng biết mình vừa trúng số độc đắc, đây đúng là cái tên mà Ngọc nói cho nàng nghe. Nhưng…
– Cứ cho… là tôi lọt vào được cái nhà ấy! Tôi có thể làm được gì chứ? – Thùy Dương ấp úng hỏi.
– Tôi muốn cô… Cô có cách sao? – Ông bất chợt hỏi ngược.
– Ông trả lời tôi trước. Ông muốn tôi làm gì? – Thùy Dương vặn lại.
Thùy Dương tự tin vào năng lực của mình, nhưng đây là chuyện hoàn toàn khác, nàng cảm giác mình đang bị bịt mắt ép đi lên một tấm ván, phía dưới là vực thẳm.
– Thôi được, tôi có cài vào hai nhân viên của mình, hai cô gái vàng trong ngành, vũ khí bí mật của tôi… – giọng ông không giấu vẻ tự hào khi nói về hai cô gái này. – Họ sẽ chuyển thiết bị theo sao chép thông tin cho cô và hỗ trợ bảo vệ an toàn cho cô khi cần thiết. Nhiệm vụ của cô là lôi kéo chú ý của Hồng em trai ông Cung, tìm cách lọt vào căn phòng đó, cắm thiết bị vào cổng usb sau máy.
– Đó là một thiết bị rất nhỏ, chống nước, cô có thể ngậm trong miệng mà không sợ bị phát hiện, cô chỉ cần cắm vào sau cổng usb, tự nó sẽ xâm nhập và truyền thông tin về cho chúng tôi. – Ông Cương nghe Thùy Dương im lặng, ông phải cố trấn an nàng.
Thùy Dương cảm nhận được sự việc không đơn giản như ông ta nói. Nếu việc đơn giản, ông Cương cũng không cần đến mình. Thùy Dương nhớ đến câu nói của ông lần đầu gặp mặt “nhiệm vụ này có thể nguy hiểm, có thể cần cô hy sinh bản thân mình”. Hơn ai hết, Thùy Dương biết ông Cương đang lợi dụng thân xác mình như một món vũ khí. Nhưng nàng tự nguyện, tất cả vì Thế Toàn.
– Giờ đến lượt cô. Cô có vẻ như có thể tự sắp xếp? – Ông Cương hỏi.
– Tôi có mấy người bạn, họ là khách mời, họ mời tôi đi cùng. – Thùy Dương giải thích đơn giản.
– Bạn… – ông Cương hít sâu một hơi, nuốt xuống những câu hỏi khác ồ ạt muốn tuôn ra.
– Ông không cần quan tâm. Bây giờ tôi cần những hướng dẫn cụ thể. – Thùy Dương nói nhanh.
– Đọc địa chỉ email, trong hai phút tôi sẽ gửi tất cả thông tin cần thiết cho cô. – Ông nói.
– Ah, theo tôi quan sát, nhân viên của ông cũng khá nhiều người làm việc cho ông Sáu đấy. – Thùy Dương chợt nhớ tới khả năng nhiệm vụ của nàng bị tiết lộ.
– Cô yên tâm. Tôi biết hết. Do chính tôi cho chúng ăn, nếu không những con sâu đó không sống được đến giờ đâu. Chuyện này chỉ có bốn người chúng ta biết. – Ông trấn an nàng.
…
– Chị Thùy Dương… – Ngọc vẫy tay rối rít khi vừa thấy Thùy Dương bước ra từ thang máy.
Cô bé mặc một chiếc váy rũ màu cam cực ngắn, khoe gần như trọn vẹn đôi chân thon dài của mình. Nhìn cô cứ như mặc áo quên quần, ánh mắt mấy gã đàn ông tại sảnh cứ tập trung vào giữa hai chân cô, hận mình sinh ra không lùn hơn một chút.
Thùy Dương sải bước tự tin ngang qua sảnh, nàng như tỏa sáng cả không gian xung quanh. Nàng mặc một chiếc váy đen kiểu xếp li nhuyễn, làn vải mỏng tanh mờ ảo những đường nét của vòng eo và mép quần lót, phía trên váy là hai mảnh vải trùm lên hai nhũ hoa thắt nút sau cổ, lưng nàng trần trụi xuống đến gần mông, phía dưới cắt so le để cặp đùi trắng như bông bưởi của nàng phơi ra nhịp nhàng theo từng bước chân.
– Chị đẹp quá! Chị dành hết phần của em rồi. – Ngọc bỉu môi nũng nịu, tay choàng lấy cánh tay Thùy Dương.
Tuấn, Nam và Luận ăn mặc rất đẹp, theo đúng gu thời thượng hiện nay. Ba cậu bé nhìn Thùy Dương nuốt nước bọt, sau khi nhìn nàng sửa soạn kỹ lưỡng, họ càng luyến tiếc nhớ lại buổi chiều thần tiên của mình.
Bên ngoài khách sạn đã đậu sẵn một chiếc Siena, biển số Hà Nội. Năm người lên xe, Thùy Dương vô tình thế nào lại ngồi giữa Luận và Tuấn.
Xe vừa lăn bánh được hai phút thì Luận đã quay sang hôn nhẹ vào tai nàng. Thùy Dương thoáng rùng mình, nhưng nàng không cản cậu bé. Vì đầu óc nàng đang suy nghĩ về các thông tin do ông Cương gửi cho mình.
Hạ Văn Hồng, giải ngũ 20 năm ở nhà, không nghề nghiệp gì, công việc chủ yếu là giải quyết các ân oán sau rèm cho anh ruột mình. Gã từng bị bắt vài lần liên quan đến tố cáo xâm phạm tình dục phụ nữ, nhưng đều được anh gã giải cứu một cách ngoạn mục. Hồng là trợ đắc lực tối trung thành của ông Cung, cửa phòng làm việc của ông khóa bằng mã vân tay, chỉ có bản thân ông và Hồng có thể vào. Khuôn mặt của gã trong hình đính kèm, đeo kính đen, ngồi gác hai chân lên bàn, môi nhếch lên cố tình cười thách thức với nhân viên an ninh, đang lén chụp hình gã từ xa. Thùy Dương cảm giác gã là một tên điên cuồng xem thường pháp luật.
Khi ông Cung đi vắng nhiệm vụ của Hồng là túc trực trong căn phòng đó 24/24, ngủ tại chỗ và thức ăn được mang tới tận nơi cho gã. Căn phòng của ông Cung có cửa đôi, thứ hai bên trái của dãy hành lang Tầng 1, phía trước có khóa vân tay và một lỗ nhỏ quan sát bên ngoài phòng. Nếu ai đó cưỡng ép mở cửa sẽ kích hoạt hệ thống báo động và hệ thống tự động gửi tin nhắn thông báo đến điện thoại của ông Cung. Ông ta có thể tùy tình hình, mở máy tính mình và xóa toàn bộ dữ liệu từ xa.
Ngoài ra, ông Cương gửi thêm hình của hai cô gái nhân viên ông ngụy trang trà trộn vào buổi tiệc tối nay. Hiền có mái tóc cắt ngang mày, kiểu Cleopatra, cặp mắt sắc bén, mũi thẳng, môi hơi cong lên khá khêu gợi. Kim tóc hoe vàng cắt so le, mắt sáng, môi cười thật đẹp. Hai nàng đúng là hoa hậu trong lớp cảnh sát đặc nhiệm nữ. Lớp vỏ của Hiền là nhân viên phục vụ, còn Kim là gái nhảy mồi. Thùy Dương tự ngẫm nếu để ông Cương sắp xếp cho mình, thì nàng sẽ đóng vai gì?
Thùy Dương hít sâu một hơi, nàng cảm thấy áp lực nặng nề đè lên vai mình. Cảm giác áp lực làm cho cơ thể nàng nhộn nhạo khó chịu. Bất chợt Thùy Dương bừng tỉnh nhìn xuống.
– Ah… – Thùy Dương thản thốt.
Tuấn và Luận đang không yên phận, xoa nắn hai bên vú nàng bên ngoài lớp áo váy, Thùy Dương cảm thấy đầu vú mình bị se cứng lên, cộm thấy rõ qua lớp vải mỏng.
– Hai em làm gì vậy? – Thùy Dương bực tức gắt lên, tay nàng gạt hai bàn tay hư hỏng của hai cậu bé xuống.
– Em xin lỗi. Tại… Tại tụi em thấy chị im lặng, em tưởng chị đồng ý. – Luận đỏ mặt, tay gãi đầu.
– Haizz… Thôi, không sao. – Thùy Dương nói khẽ.
…
Quan cảnh nhà cửa xung quanh thưa thớt dần, chiếc xe đi vào một khu biệt thự biệt lập có trạm gác.
– Wah, đẹp quá. – Giọng Ngọc lảnh lót như chim hót.
Thùy Dương hít một hơi thật sâu, nàng không có tâm trí thưởng thức vẻ bề thế của những căn biệt thự này, tim nàng đập thật nhanh, mồ hôi rịn ra lấm tấm.
Một bàn tay ấm áp chợt đặt lên tay Thùy Dương, nắm chặt lại. Thùy Dương quay sang thấy Tuấn đang nhìn mình, mắt ánh lên vẻ tự tin.
– Chị yên tâm, đi với em sẽ không ai dám chạm vào chị! – Cậu trấn an Thùy Dương với dáng vẻ của một người đàn ông thật thụ.
Thùy Dương mỉm cười bước xuống xe khoát tay Tuấn như một đôi. Họ sánh đôi đi vào chiếc cổng lớn của căn biệt thự, hai bên là hàng nhân viên phục vụ cúi chào. Thùy Dương nhận ra Hiền đứng gần cuối dãy, cô ta mỉm cười cúi đầu chào nàng đúng tiêu chuẩn của nhân viên phục vụ, không biểu hiện bất cứ điều gì.
Thùy Dương đi lướt qua Hiền, bất chợt nàng làm rơi chiếc ví tay xuống đất. Hiền nhanh nhẹn cuối xuống nhặt và trả lại cho Thùy Dương. Thùy Dương nhỏ nhẹ cảm ơn, rồi đi thẳng với Tuấn. Tay trái nàng cầm chiếc ví, Thùy Dương có thể cảm nhận được một vật nhỏ như móng ngón tay cái cộm cộm trong lòng bàn tay nàng, do Hiền nhét vào khi nhặt ví cho Thùy Dương. Đây là một trong mười tình huống tiếp cận, do ông Cương đặt giả thiết cho nàng.
Trên lối đi là một dãy bàn dài thức ăn các loại từ hải sản, sushi đến đồ nướng và cơ man nào các loại rượu, nhân viên phục vụ lịch sự mỉm cười mời. Dù rất đói nhưng nhóm họ vẫn tiếp tục đi vào trong, họ cần ra mắt chủ nhà trước.
Bên trong là một khu vườn đèn dây trang trí dầy đặc, ánh sáng chíu lóe mắt, nhạc ầm ĩ, âm thanh gào thét hết cỡ của một cô ca sĩ tuổi teen khá nổi tiếng ở Sài Gòn. Hai bên sân khấu là bốn cô gái ăn mặc hở hang, nhảy múa điên cuồng trên bốn chiếc loa công suất lớn. Phía dưới sân khấu là một sàn gỗ khá rộng nơi tụ tập khá đông nam nữ nhảy cuốn lấy nhau. Thùy Dương lại nhận ra một nhân vật trong danh sách. Kim chính là cô gái ăn mặc hở hang đang nhảy trên bục phía trong bên phải sân khấu.
Đột nhiên Tuấn kéo tay Thùy Dương, nàng quay lại. Trước mặt nàng là một gã thanh niên cao to chừng hai mươi tuổi, mặt đỏ bừng, người đầy men rượu, đang mỉm cười nhìn mình.
– Đây là Thùy Dương. Bạn mới, cũng từ Sài Gòn ra. – Tuấn cố tình bỏ xưng hô chị với Thùy Dương.
– Còn đây là Hành, nhân vật chính của đêm nay. – Tuấn giới thiệu với Thùy Dương.
– Happy Birthday anh! – Nàng khẽ gật đầu, mỉm cười với hắn.
Hắn đột nhiên đưa tay ra về hướng nàng, mắt nhìn sang Tuấn chằm chằm, nữa như xin phép, nữa như cưỡng ép. Thùy Dương hơi chần chừ nhìn qua Tuấn, thấy Tuấn mỉm cười như mếu, nàng hiểu ngay cả cậu cũng khó từ chối ý muốn của hắn.
Thùy Dương đưa tay ra, bàn tay nhỏ nhắn của nàng lọt thỏm trong tay hắn. Hắn nắm tay nàng nhẹ nhàng, bất chợt kéo mạnh.
– Ah… – Thùy Dương hoảng hốt.
Cả người nàng ngã về phía hắn, hắn ôm chầm lấy nàng, đầu cúi xuống, môi lướt nhẹ trên làn da cổ, tay vuốt dọc tấm lưng trắng mịn của Thùy Dương. Thùy Dương không biết gã điên này đang làm gì, nhưng nhũ hoa của nàng đang bị ép chặt lên ngực hắn, chặt đến nổi khó thở, nàng thậm chí còn cảm nhận cả khối u cứng của hắn cấn vào bụng mình.
Hành buông nàng ra, nhìn Thùy Dương mặt đỏ bừng lên, hắn khoái trá cười hà hà.
– Ah… – Ngọc đang núp sau lưng Luận, thấy hắn nhìn sang mình, nàng hoảng sợ la nhỏ.
Hắn bước tới hai tay mở rộng hướng về phía Ngọc. Luận chậc lưỡi, anh đã được Tuấn căn dặn kỹ về những thú vui biến thái của gã này, gã thích ôm ấp sàm sỡ phụ nữ, đặc biệt trước bạn trai cô ta. Luận bước ngang tránh ra, anh quay lại nhìn Ngọc, ánh mắt như khuyến khích xen lẫn áy náy. Ngọc hơi nhăn mặt để Hành ôm vào lòng, người hắn toàn men rượu, làm cô bé nhăn mũi khó chịu.
Bất chợt mặt Ngọc đỏ bừng lên, môi nàng mím lại, cơ thể run rẩy. Luận nhìn thấy bàn tay Hành, vén chiếc váy ngắn của Ngọc lên, nàng mặc lót chữ T, phơi trọn cặp mông trắng ngần, bàn tay hắn đi sâu xuống giữa khẽ mông nàng. Ngọc khẽ đẩy hắn ra, nhưng cánh tay hắn vòng qua eo nàng cứng như thép, cô bé cảm nhận đáy quần lót mình đang kéo lệch sang một bên, một ngón tay thô nhám miết vào giữa hai mép âm hộ nàng. Cơ thể Ngọc run lẩy bẩy, hai chân nàng nhũn xuống, hai bàn tay đang đặt trên ngực hắn như vô lực. Luận đỏ bừng cả mặt, anh quay mặt đi tránh vẻ mặt vênh váo của hắn đang nhìn mình.
Hành bất chợt buông tay ra. Ngọc chới với suýt ngã, được Luận xốc lấy cánh tay đỡ nàng đứng thẳng lên. Cô bé mặt đỏ bừng, cánh mũi phập phồng, tức giận tột độ, nhìn gã thanh niên đốn mạt vừa sàm sỡ mình. Hành nhìn lại chằm chằm vào nàng, một ngón tay hắn đưa lên ngang mặt, bóng lưỡng đẫm nước, rồi hắn cho ngón tay vào miệng mút chậm rãi như thưởng thức món ngon.
– Ah…
Ngọc đỏ bừng mặt, cúi gằm đầu xuống. Hành động hắn mút ngón tay vừa rút ra từ âm hộ nàng, làm cho nàng kinh tởm, đồng thời… cũng xen lẫn chút kích thích.
– Chào mừng các bạn đến tham dự tiệc sinh nhật của tôi. Mời vào bên trong. – Hành nói sang sảng như những việc hắn vừa làm hoàn toàn quang minh chính đại.
Tuấn kéo tay Thùy Dương đi theo Hành, ba người phía sau cũng đi theo. Luận lầm lì khó chịu, nhìn chằm chằm vào tấm lưng to bản phía trước của Hành.
Họ đi vào cửa chính của căn biệt thự. Bên trong là một thế giới khác hẳn bên ngoài. Họ chỉ nghe văng vẳng tiếng nhạc vọng vào.
Hành dẫn họ đi thẳng lên tầng hai, cũng là tầng thượng của căn nhà. Thùy Dương thầm quan sát các lối đi của căn nhà, nàng đã xác định được dãy hàng lang Tầng một.
Hành đưa tay mở cửa cánh cửa phòng, âm thanh la hét bên trong tràn ra ngoài, lập tức im bặt. Căn phòng bên trong khá rộng rãi, trang trí như một phòng karaoke, tường gai cách âm, ghế sofa chạy dài ôm hết căn phòng, bốn cái màn hình LCD rải ra lắp trên tường để người ngồi có thể quan sát từ bất cứ góc độ nào, giữa phòng là một chiếc bàn kính thật lớn.
Bên trong có bảy thanh niên, ba nam, bốn nữ ngồi xen kẽ nhau, quần áo xộc xệch đang nhìn dò xét đám người Thùy Dương. Nhiều ánh mắt không khách sáo rà soát khắp người Thùy Dương và Ngọc như có thể lột truồng hai người ra.
– Tôi xin giới thiệu với các bạn, đây là Tuấn và nhóm bạn từ Sài Gòn ra, họ sẽ tham gia với chúng ta đêm nay.
Thùy Dương chợt hiểu đây mới thật sự là trung tâm của buổi tiệc, những thứ ngoài kia là vỏ bọc rỗng tuếch mà Hành cố tình tạo ra.
Tính cả nhóm Thùy Dương và Hành thì trong phòng có 13 người, bảy nam và sáu nữ. Theo quy định của nhóm, bọn Thùy Dương bị tách ra ngồi xen vào những người bạn mới. Ngọc bị chèn vào giữa Hành và một gã râu mép lởm chởm, thưa thớt. Thùy Dương. Bị chỉ vào chỗ trống giữa hai cậu bé mặt non choẹt, phì phèo thuốc lá bắt chước người lớn. Thùy Dương nhăn mũi ngồi xuống.
– Ai ui. Mông em to quá đè gãy bàn tay của anh rồi. – Gã bên trái nàng hét lên, bàn tay gã cố tình đón mông nàng ngồi xuống ghế, giờ đang tranh thủ bóp ngấu bên dưới.
Cả phòng cười ầm lên, Thùy Dương thoáng đỏ mặt. Nàng miễn cưỡng cười lấy lệ, nàng cảm thấy buồn bực khi bị ép gia nhập vào trong đám con nít ranh này.
Nhạc mở lên quay cuồng, rượu rót tràn trên những chiếc ly, những chiếc nút áo bị mở dần xuống dưới, những bàn tay mò vào trong áo trong váy của những cô gái. Thùy Dương đến muộn nên nàng còn khá tỉnh táo, dù cũng bị ép uống vài ly rượu. Hai cậu bé bên cạnh cố tình đụng chạm vào người nàng như thăm dò phản ứng của nàng. Thùy Dương khôn khéo tránh né, dứt khoát từ chối cho chúng chạm vào trước người nàng.
Ngọc thì khổ sở hơn nàng nhiều, chiếc váy quá ngắn của cô bé không ngăn cản được gì, mặt cô đỏ bừng, vặn vẹo người liên tục tránh né bàn tay của Hành vuốt ve giữa hai chân mình. Ba gã trai Sài Gòn sau một lúc làm quen đã hòa nhập vào không khí xung quanh, cuốn lấy các cô gái Hà Nội da trắng, má hồng, quên bẵng đi hai bạn nữ đi chung của mình.
Cánh cửa bật mở, bốn cô gái ăn mặc hở hang đi vào. Thùy Dương nhận ra đây là bốn cô gái nhảy trên bục sân khấu ngoài vườn. Kim nét mặt lạnh lùng đi cuối hàng. Họ bưng trên tay khay rượu trắng, Tequila Mexican, kèm theo chanh và muối trắng.