Phần 3
Cùng lúc đội quân Ma Thú cấp tốc lên đường, ở tại Hoàng thành Royu.
Trăng đã lên cao quá đầu nhưng mọi hạ nhân trong Hoàng thành vẫn kẻ ra người vào làm việc liên tục, từng đạo tiếng ho phê tâm phế liệt phát ra từ phòng quốc vương Nac. Hoàng hậu Malice cùng công chúa Rena vẻ mặt tràn ngập lo lắng, túc trực bên giường quốc vương 1 bước không rời.
– “Bệ hạ, người thấy sao rồi?” – Nước mắt lưng tròng đong đầy trong con mắt to tròn ngập nước, chậm rãi lăn dài xuống khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của hoàng hậu Malice. Tuy đã gần 40 tuổi, nhưng thời gian dường như bỏ quên mất nàng. Nàng vẫn trẻ đẹp, cao sang và quyền quý. Không giống với vẻ đẹp trong trắng, tươi mát như của công chúa Rena, hoàng hậu Malice là một nữ thần dược sư đạo mạo. Bộ ngực to lớn tràn đầy trập trùng ẩn sau chiếc váy lụa màu tím. Tuy nàng mặc chiếc váy dài nền nã, nhưng nó cũng không giấu được những đường cong quyến rũ trên cơ thể nàng.
Ngực áo dường như không thể che lại hết được đồi núi đồ sộ đó, nó cứ trắng nõn vun cao đầy kiêu hãnh. Bộ mông tròn lẳn, núng nính, cong lên như gọi mời. Nó lắc qua lắc lại hai bên theo mỗi bước chân của nàng. Nàng có một dáng người đậm đà rất phúc hậu, hiền lành. Dù rất quyến rũ, nhưng không một ai dám có tư tưởng dâm loạn với nàng dù chỉ là trong suy nghĩ, vì nàng là một dược sư có tiếng tăm lừng lẫy, ở nàng luôn toát ra một loại khí chất của nữ thần, làm người khác không dám mạo phạm.
Nàng và quốc vương là cặp đôi mạnh mẽ nhất Tiên tộc, một người thiên về binh lược chiến thần, một người trị liệu thần thông. Đã từng đứng trên đỉnh cao như thế, nhưng tại lúc này, người chồng chiến thần của nàng mắc 1 căn bệnh quái ác mà thậm chí nàng còn không biết được tên. Tính mạng của chồng nàng bị đe dọa mà nàng không làm được gì. Đau đớn vì xót chồng, thất vọng vì y thuật của mình, nàng cố nén tiếng khóc, rơi lệ nhìn quốc vương Nac – người chồng mà nàng hết mực yêu thương phải chịu cơn đau của bệnh tật giày vò mà không thể làm gì.
– “KHỤ! KHỤ! KHỤ!!!” – Quốc vương gắng để trả lời nhưng không thể phát ra âm thanh, ngược lại càng ho dữ dội hơn.
Công chúa Rena vội chạy tới vuốt ngực cho quốc vương, lấy chút nước cho ngài uống bớt khô họng. Một tia đau lòng thoáng hiện lên trong mắt cô, sau đó là sự kiên định mạnh mẽ. Quốc vương Nac và hoàng hậu Malice chỉ có một cô con gái độc nhất là Rena. Rena từ nhỏ đã rất mạnh mẽ, không giống những cô gái thùy mị trong gia tộc giàu có khác, cô thích học kiếm thuật và binh lược.
Nhờ thế, cô có một cơ thể săn chắc, khỏe mạnh, làn da nâu nhạt khỏe mạnh cùng mái tóc dài đen nhánh, một vẻ đẹp đa phần Tộc tiên dịu dàng không có. Cô có thiên phú rất tốt trong lính vực này, di truyền từ phụ thân Nac thiên tài binh lược. Tuy nhiên cô chưa có đủ kinh nghiệm thực chiến để đối địch với địch nhân đầy ma mãnh và dày dạn kinh nghiệm chiến đấu như Zill và Din. Hiện tại, nhìn cha và mẹ như vậy, cô cắn môi đôi môi mọng, quyết tâm trong lòng, thề rằng có đánh đổi tính mạng cũng phải dùng hết sức mình thay cha bảo vệ Tiên tộc.
Đột nhiên, một người lính chạy vào xin được triệu kiến đức vua.
– “Cấp báo! Thưa quốc vương! Đội trưởng đội lính ngự lâm đóng quân ở ranh giới rìa thành Boma nơi địch nhân chiếm đóng mới nhận được một lời khiêu chiến tới Tộc ta. Trong thư ghi rằng sáng sớm ngày kia sẽ tụ tập Thú nhân và Ma tộc một trận quyết đánh đổ Tộc tiên. Hiện tại xin ngài cho chúng ta chỉ thị!” – Người lính ngập tràn lo lắng quỳ một chân dưới đất, tay chống thành nắm đấm ghì dưới sàn nhà, đầu cúi xuống đầy cung kính.
Đáp trả người lính chỉ là từng hồi ho khan dữ dội hơn ban đầu của Quốc vương Nac, máu từ trong miệng bắn cả xuống sàn nhà, quần áo vương vãi lấm tấm đỏ. Hoàng hậu bật khóc nấc lên thành tiếng, vội vàng lấy khăn ấm lau vết máu rỉ ở nơi khóe miệng của quốc vương. Quốc vương thì thào, khó nhọc lên tiếng nói:
– “Mọi quyền hành… giờ… ta giao… giao… giao hết cho Rena.” – Rồi lại tiếp tục ho dữ dội. Dường như ông đã cố hết sức để nói được một câu ngắn ngủi đó.
Công chúa Rena ngạc nhiên, tuy nhiên ngay sau đó lập tức quỳ xuống, nhận mệnh và trọng trách người giao cho nàng.
– “Đa tạ lòng tín nhiệm của phụ thân! Con sẽ dốc hết sức mình vì Tộc tiên!” – Rồi nàng đứng dậy, quyết đoán ra lệnh: “Trong ngày hôm nay, gấp rút thông báo tới tất cả quân lính luôn sẵn sàng trong trạng thái chiến đấu! Sáng sớm ngày mai triệu tập 10 tướng lĩnh đầu quân tới gặp ta để nhận mệnh lệnh tiến công!”
– “Xin tuân mệnh!” – Người lính nhận lệnh rồi bước lùi dần về phía cửa.
– “Phụ thân, mẫu hậu, giờ con cần phải đi bàn bạc chiến lược với các vị trưởng lão. Thời gian rất gấp. Phụ thân xin người hãy giữ gìn sức khỏe. Mẫu thân, người hãy thay con chăm sóc cho phụ thân nhé.” – Rena yêu thương dặn dò phụ mẫu rồi vội vã tới sảnh nghị chính.
Hoàng hậu Malice rưng rưng nhìn theo bóng lưng Rena. Tự trách bản thân vô dụng không thể trị liệu được cho chồng. Nàng túc trực bên quốc vương Nac tới khi ông thở đều, chìm vào giấc ngủ, rồi gọi hạ nhân tới trông coi ông. Nàng ra khỏi phòng, đi qua khoảng sân rộng nơi đài phun nước diễm lệ. Tòa nhà nơi quốc vương Nac ở xa dần sau lưng Hoàng hậu Malice.
Nàng dừng chân ở viện dược liệu của riêng mình ở một góc vắng trong Hoàng thành. Khi nàng nghiên cứu và chế tạo dược liệu đều rất ghét bị làm phiền, vậy nên nơi đây chỉ có 10 người lính canh gác cùng vài ba nữ tiên dọn dẹp và giúp việc. Bước vào căn phòng thoang thoảng hương thơm của những lá dược, lòng nàng như bình ổn lại vài phần. Tới gần giá sách khổng lồ chi chít những quyển sách lớn nhỏ, nàng đưa đôi tay trắng nõn thon thả lên, lướt ngón tay qua từng quyển trên giá sách đồ sộ.
Sau một hồi lâu tìm kiếm, nàng lấy ra 1 quyển sách mỏng ở sâu trong giá trong cùng, đã hơi bám bụi, chứng tỏ tron đây là một loại hướng dẫn dược cổ xưa từ lâu đã không còn dùng tới. Malice nhẹ nhàng lật từng trang sách ố vàng mỏng manh, chăm chú đọc từng chút một. Đột nhiên, mắt nàng sáng lên 1 tia hy vọng khi thấy một loại bệnh cổ xưa hiếm gặp, có tên gọi là ‘Bạo Sắc’, có đa phần triệu chứng giống với quốc vương Nac. Nàng vùi đầu nghiên cứu về ‘Bạo Sắc’ quên thời gian.
Tại phòng nghị chính.
Công chúa Malice triệu tập 7 vị trưởng lão Tiên tộc. Không ai dám chậm trễ, vội vàng tới hành lễ với công chúa, trừ 1 người – lão Tam Tempo. Lão Tam Tempo lên làm trưởng lão khi hiện tại mới chỉ 30 tuổi, phụ thân của hắn đột ngột qua đời nên vị trí trưởng lão này do hắn nắm giữ.
Tại truyền thống Tiên tộc, vị trí trưởng lão đều do 7 Gia tộc truyền lại cho con cháu trong tộc mình tiếp quản. Các trưởng lão có vai trò và vị trí to lớn, Hoàng gia tuy là lớn nhất, nhưng không có quyền chi phối toàn bộ, mà vẫn phải lấy ý kiến đa số trưởng lão mới được quyết định. Lão Tam Tempo hiện tuổi trẻ nhất, nhưng lại có một bộ đầu óc thiên tài đáng phục.
Tuy nhiên, mọi kế sách của Tempo tuy vô cùng năng suất, có khả năng đạt hiệu quả cao, nhưng không có tính nhân đạo, bất chấp thủ đoạn để hoàn thành mục đích. Tempo là một người vô tình, âm hiểm. Hắn rất thích vẻ đẹp đặc biệt của công chúa Rena, nhiều lần hắn ra tín hiệu nhưng nàng đều cố ý ngó lơ. Tempo đặc biệt ghét tên cận thần Stom đẹp trai luôn ở sát bên bảo vệ Rena.
Rena lúc nào cũng nhìn hắn bằng ánh mắt lãnh đạm, nhưng lại rất dịu dàng với Stom, khiến hắn sớm mang tâm tư ghen ghét. Còn về, nàng Rena vốn không ưa Tempo. Nàng luôn cảm thấy hắn quá nham hiểm, không phù hợp với khí chất của Tộc tiên, hơn nữa nàng rất không thích ánh mắt như rắn độc đó nhìn mình thèm thuồng, lại còn mang địch ý với Stom – chàng cận vệ ấm áp của nàng. Hôm nay, tại thời khắc dầu sôi lửa bỏng này mà hắn còn ung dung tới muộn, khiến Rena bất mãn lên tiếng:
– “Lão Tam! Trong lúc Tộc ta đang ngàn cân treo sợi tóc, chúng ta cần trân trọng từng giây phút nghĩ kế sách đối đầu địch! Vậy mà ngươi lại có thái độ như vậy à?”
Lão Tam Tempo chậm rãi lên tiếng:
– “Thưa công chúa, nếu là quốc vương triệu tập, ta tuyệt không dám chậm dù chỉ 1 giây.”
– “NGƯƠI!!! Ý của ngươi ta chỉ là công chúa nên mệnh lệnh của ta người không để vào mắt?!” – Rena tức giận quát.
– “Ta không dám” – Tempo lạnh nhạt đáp lại. Trong đầu thầm nghĩ công chúa chưa đủ quyền hành để ra lệnh cho hắn. Hắn cũng có quyền lực lớn, Quốc vương còn phải để đa phần trưởng lão thông qua mới có thể ban bố quyết định nữa là công chúa.
Công chúa vỗ mạnh bàn thị uy, từ trong phần ngực áo lấy ra con ấn đặc trưng cho quyền lực của quốc vương để lên bàn:
– “Ngươi nhìn cho rõ đây là cái gì! Rồi tự nhìn xem ta có quyền để triệu tập ngươi hay không!”
Các vị trưởng lão ai cũng bất ngờ với việc trên tay Rena là con dấu quyền hành. Quốc vương đã trao cho nàng con dấu này chứng tỏ quốc vương hiện tại đang rất yếu, không thể tự mình đưa chỉ thị được nữa. Ai cũng trầm ngâm, không ai mở miệng nói gì. Tempo cũng kinh ngạc không kém. Hắn không dám nói gì nữa, chỉ đành tức giận cúi đầu xuống, giấu đi vẻ mặt không cam tâm. Công chúa tiếp tục lên tiếng:
– “Sở dĩ ta cho gọi các vị trưởng lão tới gấp giờ này, vì ta mới nhận được thư khẩn. Thú nhân và Ma Tộc đã gửi lời khiêu chiến sống còn với chúng ta. Ngày kia sẽ dồn toàn lực tổng tấn công.”
Tiếng hít lạnh từ các trưởng lão truyền vào tai Rena. Liên tiếp những tin xấu đưa ra thật khó để họ khó tiếp nhận. Lão Nhất lên tiếng trước tiên:
– “Nếu chúng muốn đánh một trận thì có lẽ chúng cũng hiểu cuộc chiến kéo dài sẽ gây bất lợi cho chúng. Chúng không đủ nhân lực.”
– “Vậy chúng ta phải nhân thời cơ này xuất toàn lực đánh một trận sống còn với chúng, giải quyết 1 lần mối hậu họa này.” – Lão Ngũ tiếp lời.
– “Không ổn lắm, nếu như vậy thì ta cũng sẽ tổn thất vô cùng nặng nề, còn bao nhiêu lính Tiên tộc phải ngã xuống nữa.”
– “Tổn thất thì hai bên cùng tổn thất. Chúng ta có nhân lực! Một lần rồi kết thúc. Diệt sạch bọn chúng.”
– “Giả lỡ như đây chỉ là mưu kế của chúng thì sao? Chắc gì chúng thật sự không có đủ nhân lực? Khi chúng ta suy yếu và chúng cho một kích chí mạng thì chúng ta sẽ chết hết!”
– “Từ bao đời nay, giống cái của chúng rất hiếm, đó là lý do chúng không thể đánh đổ Tộc tiên ta, vì chúng thiếu nhân lực. Đột nhiên lão lại bàn lùi rằng sợ chúng còn nhân lực là sao? Chả lẽ giờ cứ không đánh? Khoanh tay chịu thua à?”
– “Ta không hề nói thế, lão đừng có xuyên tạc!”
Từng lời bàn luận, tranh cãi của các vị trưởng lão liên tiếp được đưa ra, nhưng chưa có ý kiến nào đủ để khai triển. Rena đứng bên lắng nghe, chưa đưa ra bất kỳ ý kiến gì. Đột nhiên, lão Tam Tempo nãy giờ cũng bất động chợt lên tiếng:
– “Nếu muốn thương vong ít nhất, mà vẫn đạt được chiến thắng, ta có một cách.”
Các vị trưởng lão đều ngừng tranh cãi, chờ đợi câu nói tiếp theo của Tempo.
– “Ta không thể biết được liệu đây có phải âm mưu của địch hay không, nếu đem toàn lực ra đánh trong một trận, thứ nhất tổn thất là rất lớn, thứ hai là Hoàng thành không có lính thủ, vô cùng nguy hiểm. Để giảm bớt phần trăm nguy hiểm, Chúng ta chỉ dùng 10 ngàn quân tiên phong hy sinh đánh trận ngày đầu tiên, tiếp đó để lại 5 ngàn tiên tộc xinh đẹp rải rác gần đó, khiến bọn chúng nghĩ đó là chiến lợi phẩm chúng chiếm được. Bọn chúng sẽ không cưỡng lại được vẻ đẹp của các nàng. Trong khi chúng hoan lạc mất cảnh giác, ta sẽ bất ngờ đánh úp.”
– “Ta phản đối!!!” – Rena tức giận đập bàn lên tiếng đầu tiên, chỉ cần nghe tới việc hy sinh của 10 ngàn lính Tiên tộc là nàng đã thấy khó tin nổi, lại thêm 5 ngàn nữ Tiên làm mồi nhử? Tiên tộc thanh lãnh cao cao tại thượng trong dòng máu, mà lại dùng để cho Tộc địch chà đạp làm nhục ư?
– “Dùng 10 000 người hy sinh? Để 5000 nữ tiên ở lại??? Để các nàng trước khi chết bị vấy bẩn, bị chà đạp? Kế sách dã man tới vậy mà ngươi cũng nghĩ ra à? Chúng ta phải bảo vệ họ! Không phải là đẩy họ vào nơi vạn kiếp bất phục! Ta nghĩ ngươi nên ở Ma Tộc! Hoặc là ở Thú nhân! Chứ không có Tiên tộc nào lại có suy nghĩ hèn hạ bẩn thỉu như người hết! Chúng ta sẽ dồn lực đánh địch nhân một trận vẻ vang! Để chúng phải tâm phục khẩu phục! Chúng thiếu nhân lực! Vậy ta dùng nhiều nhân lực để đánh chúng! Dồn chúng 1 mống cũng không còn!”
Lão Tam Tempo vô cùng bất ngờ khi nghe Rena lớn tiếng mắng chửi hắn trước các trưởng lão như vậy. Cảm nhận được sự khinh bỉ trong lời nói của nàng, hắn phẫn nộ đỏ mắt trừng Rena. Các trưởng lão cũng giật mình với những lời nói đầy công kích của nàng. Những lời nói đó không hề để lại mặt mũi cho Lão Tam. Tuy nhiên, sau đó họ nhanh chóng để tâm tới vấn đề về chiến lược của hai người. Sau một hồi trầm ngâm, tất cả các trưởng lão đưa ra biểu quyết. Tính cả Tempo thì có 3 người đồng ý với việc dùng người hy sinh, còn lại 4 vị nhất trí với ý kiến của Rena công chúa.
– “Tốt lắm! Các vị trưởng lão! Chúng ta là Tộc tiên! Ngẩng cao đầu mà đánh một trận khiến chúng phải thua tâm phục khẩu phục! Để xứng đáng với hai chữ ‘Tiên tộc’!!!” – Rena đưa ra lời quyết định cuối cùng, kết thúc buổi họp khẩn.
Các vị trưởng lão vội vàng giải tán, đi tới các hướng khác nhau, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng cần phải chuẩn bị. Công chúa cũng rảo bước nhanh khỏi phòng nghị chính, không để ý tới có một ánh mắt oán hận đang nhìn theo mình.