Phần 6
Ngọc sang Chicago lần thứ ba. Sau hai ngày mê man dục lạc với những cái dập của Paul, và những cơn kích ngất, Ngọc nói với Paul về chuyện giới thiệu cho Paul một bà ở Việt Nam.
– Hơn tháng nay tôi đã nói chuyện với Nhung, người tôi sẽ giới thiệu cho you, và bà ta đã đồng ý xin đi du lịch và sẽ đến Chicago sống với you một thời gian. Nếu hai người hợp nhau thì you sẽ làm wedding certificate để bà ấy ở lại Mỹ.
Paul ngạc nhiên:
– Bây giờ tôi đã có Ngọc thì cần gì việc giới thiệu một người khác.
Ngọc lắc đầu:
– Tôi với you chỉ là girlfriend, boyfriend chớ không sống với nhau lâu dài. Tôi không trở lại với Nhân mà sẽ tìm một người chồng Việt Nam. Lúc đó chúng ta sẽ say goodbye. Vì thế nếu you vẫn cần một người vợ Việt Nam thì tôi sẽ giới thiệu, còn không thì thôi. Việc giới thiệu này là tôi nhớ lời hứa và cũng muốn cho Nhung sang Mỹ. Nhung còn trẻ đẹp mới hơn 30 tuổi. Nói rồi Ngọc đứng lên tới cái sắc lấy ra chiếc phong bì đem đến đưa cho Paul. Ảnh bà ấy đây.
Paul coi 4 tấm ảnh: 2 tấm mặc áo dài trắng và xanh, phô đường cong trước và sau. Còn 2 tấm chỉ mặc váy ngủ dài tới đầu gối để lộ phần trên hai vú và chân dài thon. Thân thể Nhung lồ lộ, tóc dài, ngực cao, mông lớn. Paul nghĩ Nhung không kém Ngọc mà lại trẻ hơn, nhưng nghĩ đến thân thể Ngọc và tài sản của Ngọc, nên nói:
– Tôi tưởng chúng ta sẽ làm wedding và sống với nhau trọn đời.
Ngọc lắc đầu:
– Sống với you một thời gian tôi mới nhận ra là tôi cần một người chồng Việt Nam. You cho tôi pleasures, rất nhiều, nhưng tôi thiếu một tình cảm, một chất sống, đồng cảm Việt Nam. Nếu Nhân có được 1/4 sức của you thì tôi không bỏ Nhân đến với you.
Paul hỏi:
– Nếu tôi lấy Nhung rồi thời gian sau Nhung cũng sẽ nói giã từ như Ngọc thì sao?
– Cái đó tùy thuộc ở you. Nhưng tôi biết Nhung sẽ nhớ cái ơn you đem Nhung qua Mỹ rồi chỉ vào quần đùi Paul: Cái này của you sẽ cột Nhung lại bên you. Nhung rất chán Việt Nam và đàn ông Việt Nam nên biết đâu Nhung sẽ tìm được những thứ Nhung cần ở you. You cho Nhung và Nhung cũng sẽ cho you. Tôi nghĩ Nhung sống với you 2, 3 năm thì Nhung cũng đã trả hết cái nợ you giúp Nhung. Đừng đắn đo nữa ông Paul. You có thể trả lời bây giờ hay cần suy nghĩ vài ngày cũng được – Ngọc ngừng lại một lúc, rồi tiếp: You chẳng mất gì khi chiếm tôi và cũng chẳng mất gì khi chiếm Nhung. Tôi sẽ lo tất cả chi phí you cần để đem Nhung qua Mỹ.
– Ngày mai tôi trả lời you – Paul nói rồi đứng dậy bồng Ngọc đặt xuống giường, kéo chiếc váy xanh mỏng qua đầu Ngọc quăng xuống chân giường. Nhìn thân thể Ngọc trắng ngần với hai vú nhô cao và đám lông đen tam giác trên gò vệ nữ, định vục mặt vào đó thì Ngọc đưa bàn tay để lên mu, nhìn Paul: Nghe tôi, you sẽ chiếm được một cái này nữa của phụ nữ Việt.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Ông Nhân đã đón Nhung từ Cali sang Chicago được 2 ngày. Trong thời gian Nhung ở Cali, Ngọc đã gọi cho ông kể lại sự việc Ngọc rơi vào tay Paul: Nhân đem Ngọc giới thiệu Paul, Nhân bất lực, Nhân đi xa ngày Ngọc đem thuốc qua Chicago. Đêm đó Ngọc coi lại hai cuốn băng Video, rồi đem túi rác xuống thùng rác và nghe tiếng rên ở phòng 608.
Paul đã xuất hiện kéo Ngọc vào phòng. Hai cuốn Video và những tiếng rên của dục lạc đã bắt Ngọc nghe tiếng kêu đòi nợ của thân thể, vì thế Paul đã chiếm đoạt Ngọc dễ dàng. Ngọc nói là thấy có lỗi là đã đi tìm Nhân, rồi bội phản ngay trước mặt Nhân. Nhưng chuyện đã tới như thế, Ngọc mong Nhân hiểu sự đòi hỏi của thân thế mới hơn 40 của Ngọc.
Ngọc nhắc lại lời Nhân bảo Ngọc đi tìm một người và bảo ông là Ngọc đã tìm được Paul. Sau chuyện đó, Ngọc nói chuyện thứ nhì là Nhung đã bằng lòng lấy Paul và Paul cũng đã bằng lòng làm giấy Wedding certificate để Nhung ở lại Mỹ. Ngọc cho biết Nhung là em gái, thông thạo tiếng Anh, sẽ qua ở với ông một tuần để chuyện trò tìm hiểu Paul. Ngọc nhờ ông đón Nhung và chỉ bảo Nhung những gì cần trước khi Nhung tới sống với Paul. Nhung sẽ ở với Paul chừng một tháng. Nếu hai người hợp nhau thì sẽ tiến hành việc làm giấy tờ. Nghe xong chuyện ông vui vẻ nói: Như thế Nhung là em tôi. Em từ Việt Nam qua với anh rồi đi lấy chồng.
Gặp Nhung ông tiếc, lại một bông hoa Việt rơi vào tay tên da đen. Thầm nghĩ là tìm người kết hôn khó, nhưng sao Ngọc lại vội vã đưa em mình vào một tình thế làm vợ người tình của chị. Và với cái dâm của Ngọc thì Ngọc không rời được Paul, như thế tên da đen đã chiếm được cả hai chị em. Ông thấy mình sắp sửa được chứng kiến một bi kịch thứ nhì do Ngọc gây ra. Ông thấy tội cho Nhung, một phụ nữ đẹp quyến rũ, nhưng lại nhu mì điềm đạm, hiểu biết, lanh lẹ nhưng lại khiêm tốn. Ông buồn và thương Nhung nhưng không thể làm gì. Nhung đã gặp Paul ngay chiều ngày ông đón Nhung từ Cali sang, và hôm nay Nhung đã qua phòng Paul để chuyện trò.
Buổi tối bên ly rượu, ông hỏi Nhung:
– Cô thấy thế nào, Paul được không?
Nhung đáp:
– Em chỉ nói chuyện với Paul buổi sáng, đến khoảng 11 giờ. Paul mời em đi ăn, rồi chở em về lúc hơn 12 giờ. Paul muốn chiều em qua, nhưng em bảo mỗi ngày chỉ gặp nhau vài giờ thôi và bảo Paul cứ làm, chiều về em sẽ sang chuyện trò 1, 2 tiếng – Nhung ngừng lại một lúc rồi tiếp: Em không thích da đen, nhưng chị Ngọc bảo tìm khó, vì biết ai mà rao bán. Chị đã để ý tìm trong đám đàn ông quen biết, hầu hết là Việt, rồi thất vọng. Khi gặp được Paul chị nói với em là hy vọng tìm được người, nhưng là da đen. Em khựng lại bảo là em không thích da đen. Chị cười nói em ngốc. Nó là cây cầu, chỉ cần khá một chút về dáng người, khuôn mặt, việc làm và nói năng là mình có thể sống với nó vài năm, rồi khi nào vững chân, bay được thì goodbye. Chị bảo em đã có chồng 5 năm, nay ở với một thằng nữa 2, 3 năm có thiệt gì đâu. Paul da đen, nhưng bảnh bao, có thể nói là handsome. Mới gặp Paul một lần chị đã có cảm tình với ông ta nên mới mới tính chuyện của em. Lâu nay tìm người, chị căn cứ vào 3 điểm: Thứ nhất tính tình tốt, thứ nhì có nghề nghiệp vững chắc và thứ ba là dáng dấp coi được. Như thế có thể nói Paul đã hội đủ 3 điểm đó. Tin vào những nhận xét và sự phân tích của chị nên em thuận.
Ông Nhân hỏi:
– Nhưng qua 2 lần gặp, nhất là hôm nay, cô có thấy thuận chiều không?
– Dạ, em thấy Paul đúng như 3 điều chị Ngọc nói, nhưng con mắt trắng dã và da đen vẫn có một cái gì đó ngăn cách với em.
– Còn cả tuần, cô cứ tìm hiểu anh ta mọi khía cạnh. Anh biết Paul cũng khá, vì anh ta là boss của anh, là leader của Department anh làm. Paul rất tốt và thường giúp đỡ công nhân chớ không ép công nhân như ở mấy Department khác. Làm việc với Paul rất thoải mái. Anh mới sống ở Mỹ được hơn 3 năm, mới nhập quốc tịch, nhưng hiểu là những thành kiến về Mỹ da đen từ trước không sai. Ở đâu có nhiều người da đen là ở đó đủ thứ tệ nạn xã hội: Điếm, ma tuý, trộm cướp, cưỡng hiếp. Nhưng anh nghĩ Paul không ở trong loại người với những tệ nạn đó.
– Cảm ơn anh. Để em tìm hiểu, rồi cuối tuần em sẽ quyết định.
Apartment ông Nhân thuê ở đây là loại studio, chỉ có một gian phòng. Trong đó có một cái giường cỡ queen, một chỗ để bộ salon nhỏ với cái bàn ăn nhỏ, một cái bếp với lò nấu và tủ lạnh. Phía đầu giường là closet để quần áo, vật dụng và phòng tắm. Vì thế, ông đã nhường cái giường cho Nhung, còn ông ngủ trên cái sofa. Mỗi chiều về, Nhung đã nấu cơm sẵn, ăn cùng ông rồi qua phòng Paul chừng 1, 2 tiếng.
Đến đêm thứ sáu Nhung cho ông biết là đã nói Ngọc và Paul là bằng lòng lấy Paul. Ông Nhân đặt tay lên vai Nhung:
– Mong cô được đời sống bình thường ở xứ Mỹ này. Từ tuần tới là nhà cô ở phòng 609, nhưng anh em vẫn gần nhau.
Nhung đi nấu nước pha cho ông bình trà. Rót trà ra hai tách, Nhung nói:
– Ăn cơm xong em luẩn quẩn với nhiều ý nghĩ nên quên cả pha trà cho anh.
– Tối thứ hai tới, ai pha trà cho tôi?
– Buổi chiều em qua nấu cơm, pha trà cho anh, rồi về nấu cho Paul.
Ông Nhân lắc đầu:
– Đừng làm vậy. Mấy năm nay anh sống sao thì cứ để nguyên như thế. Đừng bao giờ làm cái gì để Paul nghi ngờ chúng ta. Với Paul, chúng ta chỉ là người đồng hương. Qua Ngọc mà cô tá túc ở phòng anh một tuần thay vì ở hotel.
Nhung nâng tách trà uống mấy hớp, nhìn ông mấy lần như muốn nói điều gì mà lại thôi. Thấy thế ông Nhân nói:
– Hình như Nhung có điều gì muốn nói với anh?
– Dạ, em muốn nói một chuyện, nhưng cảm thấy thật khó nói.
Ông cười:
– Sao lại đắn đo như thế. Chẳng có chuyện gì khó tới độ không nói được. Cô cần anh điều gì cứ nói. Làm được thì anh làm ngay.
Nhung bước đến ngồi cạnh ông trên sofa:
– Em đã ly dị chồng trên 3 năm. Trong 3 năm ấy có vài ông theo đuổi, nhưng em chán đàn ông Việt Nam ở trong nước, phần lớn ăn nhậu, trai gái, bê tha, sa đọa và hèn như người chồng mà em đã ly dị, nên không nhìn đến ông nào. Em đã ở vậy trên 3 năm. Vì cần thoát khỏi Việt Nam nên bây giờ phải lọt vào tay một ông da đen. Em cũng liều theo lời chị Ngọc để qua một cây cầu. Nhưng em thấy việc em giữ gìn trên 3 năm, bao nhiêu ẩn ức dồn nén của phụ nữ ở tuổi 30, nay buông cho một tên da đen, em thấy uổng phí quá. Điều em bảo khó nói là chỉ ở với anh một tuần, nhưng em thương anh cô độc, cảm tính tình của anh, nên đêm nay em muốn cho anh hết để anh hưởng cái trinh thứ nhì của em, cái trinh của hơn 3 năm gìn giữ trong cái xã hội xô bồ sa đọa của thành phố Sài Gòn bây giờ.
Ông Nhân sửng sốt:
– Cô có một quyết định quá lạ lùng! Sao lại thế?
– Không lạ anh ạ. Vì em thương em, thương anh. Em muốn anh bù đắp cho em trước khi em bán mình cho Paul.
– Cảm ơn tình cảm cô dành cho anh. Thật sự khi biết chuyện này, anh cũng rất tiếc là một người nhan sắc như cô mà phải rơi vào một ông da đen. Nhưng một đêm nay có thể bù đắp được gì cho đời của cô?
– Bù đắp cả đời. Vì em tự nguyện dâng hiến cả xác và hồn, còn tên da đen chỉ chiếm được thân xác em thôi. Đêm nay sẽ sống với em trong cuộc đời luân lạc, sẽ nâng em dậy và an ủi em trước những nghịch cảnh ở đời.
Ông Nhân hôn nhẹ vào trán Nhung, rồi đứng dậy đến bên kệ nhìn 4 hộp thuốc Herbal sex pill. Ông thầm nghĩ nếu không có thuốc này thì ông chẳng có dấu ấn gì để Nhung đem theo trong cuộc đời. Nghĩ đến sự bất lực của mình, cái bi kịch vì nó mà Ngọc đạp ông xuống hố, bây giờ em Ngọc lại cầu xin dâng hiến để làm hành trang vào đời với tên da đen đã nhìn ông mai mỉa, viên thuốc sẽ giúp ông vượt qua cái bi kịch và hưởng được cái trinh 3 năm gìn giữ, viên thuốc và Nhung sẽ kéo ông lên khỏi cái hố tuyệt vọng mà Ngọc đã dìm ông trong đó. Ông lấy viên thuốc bỏ vào miệng và rót ly rượu ngâm thuốc Bắc uống để dẫn thuốc, rồi mở ngăn tủ lấy cuốn băng Vietnamese Wife đem đến để lên bàn:
– Bình thường thì anh không cho em coi loại phim này. Không biết ở Việt Nam em có biết phim sex?
– Dạ, em biết, nhưng không coi, vì em ở với cha mẹ và anh em.
– Chúng ta đã là người lớn cả thì coi phim này cũng không có vấn đề gì. Nó chỉ là một thứ tiêu khiển mạnh. Nhưng em đã có quyết định như thế nên chúng ta cùng coi. Nó giúp em hiểu về mấy ông da đen và cũng kích thích người coi. Ông Nhân ôm Nhung kéo dậy, dẫn đến giường:
– Nằm đi Nhung – nói rồi tới lấy cuốn băng cho vào máy và mở TV.
Ông uống thêm ly rượu, rồi đến nằm cạnh Nhung. Coi được hơn nửa cuốn, Nhung chồm dậy hôn ông, rồi cởi áo, cởi nịt vú bỏ bên giường. Nhung ghì đầu ông vào ngực. Ông bú hai vú một lúc rồi nói: Coi tiếp đi, còn một cuốn nữa. Nhung hôn ông rồi nằm xuống nhìn lên TV. Ông Nhân xoa bóp hai vú trắng ngần, săn chắc rồi luồn tay vào quần Nhung tìm đến chỗ mà ông đã tuyệt vọng với Ngọc.
Tìm đến khe đào nguyên thì khe đã đầy nước. Ông chỉ chập chờn như thế chớ không dám xoa nắn đi vào sâu, chờ thuốc tác dụng. Khi gần hết phim, Nhung ôm ghì lấy ông. Ông Nhân tuột quần Nhung để xuống chân giường, hôn mu lồn, rồi thì thầm bên tai Nhung: Coi thêm cuốn nữa. Ông chồm dậy xuống giường tới tủ lấy cuốn Lusty Wife, uống thêm ly rượu, cho phim vào máy, rồi lên giường. Nhung mở mắt lớn nhìn ông, hai đùi mở rộng. Lồn Nhung cũng to như lồn Ngọc, mu dầy vun lên như một ngọn đồi với lớp lông rậm che gần hết mu. Ông Nhân cúi xuống hôn lồn, hôn môi Nhung rồi nói:
– Cứ coi hết cuốn này.
Ông nằm xuống, thấy khúc thịt đã cươn cứng đội lên quần. Chắc rượu thuốc có tác dụng mạnh đưa thuốc đi nhanh. Người ông đã nóng lên và rất thèm. Ông muốn chờ thuốc ngấm, nên đã dùng 2 cuốn phim để kích thích Nhung và kéo dài thời gian. Nhưng chỉ coi được chừng 1/3 cuốn Lusty Wife thì Nhung quay ôm ông nói:
– Em chịu không nổi nữa, lồn em đây, đéo đi.
Ông Nhân cởi quần, tự tin khi thấy dương vật cứng dương lên trước bụng. Ông quỳ giữa hai đùi Nhung hôn lồn, rồi nói:
– Thân thể em tuyệt mỹ, hơn 30 tuổi mà vú còn nhọn. Cảm ơn Nhung đã cho anh.
– Em cho hết. Đéo em đi. Đéo cho nát ra. Em cho anh cái thèm tích tụ của hơn 3 năm. Giày vò em đi.
Ông Nhân hôn môi, hôn vú rồi trườn qua bụng xuống lồn. Ông bú và liếm khe lồn mọng nước cho tới khi Nhung ưỡn mông nói: Đéo em đi, lồn đây, thì ông trườn khúc thịt cương đỏ từ khe lồn rồi đâm vào. Nhung run lên bần bật. Ông đẩy buồi đỏ vào đến cùng rồi rút ra với nước dâm bám vào trắng xóa. Ông ôm vai nhung rồi bắt đầu dập. Nhung co chân quặp vào lưng ông, sàng sẩy, hất mông lên để nhận những cái dập với tiếng rên thoát ra từ cổ họng.
Ông Nhân cúi xuống vừa bú vú vừa dập, tận hưởng khi Nhung dạng chân ra ai bên cho ông vào sâu hơn. Mắt Nhung lạc thất thần, đầu lắc với mặt nhăn như khóc. Ông Nhâm thầm cảm ơn Ngọc đã đem cho ông thần dược nên ông đã được hưởng những cơn nứng của Nhung cũng như trước kia ông đã hưởng những cơn nứng của Ngọc. Buồi ông ông đang lấp một giếng nước và nước trào ra chảy lênh láng xuống bẹn, xuống giường.
– Em chết mất. Dập cho nát ra đi. Lồn em đây, hưởng đi. Nhung thét lên với những cái hất mông như điên cuồng.
Ông biết ông đã đưa Nhung tới bến kích ngất dục lạc. Cái bến mà ông đã không tới được trên lồn Ngọc sau 10 năm tù và đã mất Ngọc. Sao đêm nay trong cái lồn mới này buồi ông lại cứng và giữ được lâu như thế. À, thuốc và rượu đã cho ông hưởng trọn vẹn lồn Nhung. Ông ôm đầu Nhung dập mạnh và nhanh cùng với tiếng rên và hất mông của Nhung. Ông Nhân thấy mình sắp tới, nên dướn lên dập, day trên mòng đóc. Khi ông xuất cũng là lúc Nhung thét lên: Chết mất anh ơi! Ông nằm gục mặt vào cổ Nhung.
– Cảm ơn anh – Nhung nói rồi vòng tay kéo đầu ông xuống, cắn môi ông. Khi hai miệng rời nhau, Nhung nói:
– Em lấy Paul, nhưng mỗi tuần em sẽ cho anh.
Ông Nhân không nói, mặt úp vào hai vú một lúc, rồi ngồi dậy vào nhà tắm lấy khăn lau cho Nhung.
Ông Nhân tỉnh lại lúc 2 giờ, nhìn Nhung ngủ hai chân dạng rộng, chợt nghĩ lồn và vú ấy sao lại để rơi vào tên da đen, sao không làm giấy tờ cho Nhung để Nhung thoát khỏi tên đen. Nhưng chỉ một lúc ông lắc đầu với ý nghĩ: Mình đã già, Nhung còn quá trẻ, đang cần sức của những người như Paul. Đêm nay, ông biết dục tính của Nhung cũng chẳng thua Ngọc, tiếng rên và những câu nói đã bộc lộ cái dâm.
Ông không còn đủ sức làm thỏa mãn cái dâm ấy mỗi đêm. Vì dục tính Ngọc đã đạp ông xuống hố và ông đã cay đắng nhìn nụ cười tự mãn đắc thắng của tên da đen. Thuốc chỉ dùng được một thời gian nào đó thôi chớ không thay được tuổi già. Ông sợ cái dâm của Nhung sẽ đưa ông tới một bi kịch nữa. Ông ngồi dậy nhìn lồn, vú của Nhung một lúc rồi nằm xuống, thầm nhủ: Không nên can thiệp vào việc của hai chị em Nhung. Để cho Nhung tự quyết định đời mình.