Phần 1
Câu chuyện đầu tiên của tôi VỀ EM thật khó lý giải, thời gian đã trôi xa lắm rồi nhưng có lẽ bây giờ, khi tôi đã trưởng thành, khi tâm hồn đã chai sạn bên dòng đời hối hả tôi mới có thể hiểu… tình cảm của tôi lúc đó là gì! Hic…
2001…
Ngày ấy tôi mới chỉ 15t, cái tuổi trăng rằm vô lo vô nghĩ, và ngây ngô như bao cậu bé khác, tôi cũng phân vân liệu đó là yêu hay thích người ta… nhưng lúc đó tôi lại khẳng định là tôi đã yêu… cái tính tôi có lẽ bảo thủ từ nhỏ không sửa được… như lẽ tất yếu khi xem box ảnh là thằng nhỏ lại… chào cờ vậy, trừ bác nào… liệt…
Tôi sinh ra ở một xã nghèo của vùng chiêm trũng, cũng may được ăn học đầy đủ, và bạn nào ở quê như tôi chắc cũng nhớ, cả xã chỉ có một trường cấp II, đã học với nhau thì gắn bó từ lúc còn mặc quần rách đũng… cũng có lẽ bởi thế nên trong lớp chơi với nhau rất thân, hồi ấy may mắn tui cũng học kha khá nên được làm lớp trưởng… oách ra phết(nói ra không phải để khoe khoang với mọi người mà đều có lý do của nó… hồi sau mọi người sẽ rõ). Em học khác lớp nhưng lại thu hút sự chú ý của tôi(tất nhiên là còn nhiều cu khác cũng vậy) vì những điều rất đặc biệt… giờ ra chơi trong khi mọi người ùa hết ra sân thì không bao giờ thấy bóng dáng của em… vì em chỉ ngồi tại chỗ đến lúc… tan học… chiếc áo sơ mi màu xanh lá… chiếc xe mini cũng màu xanh…(cả trường tôi lúc ấy chắc chỉ có một đến hai chiếc xe đẹp đến thế, còn lại toàn xe đạp cởi truồng…)
Mọi chuyện cũng chẳng có gì đáng nhớ nếu như vào cuối năm lớp 8 không xảy ra một chuyện. Trường tôi được xây mới, một số phòng học bị đập đi nên khối lớp 9 phải dồn lại, tụi tôi có bốn lớp 8, khi lên lớp 9 thì dồn lại chỉ còn hai lớp, em vào lớp tôi học, thế có thích không cơ chứ… he he…
Và thế là vai trò lớp trưởng của tôi phát huy tác dụng, được sự tin iu của cô giáo chủ nhiệm giao cho nhiều việc, trong đó có việc sắp xếp chỗ ngồi trong lớp sao cho hợp lý… bạn học tốt ngồi cạnh bạn học kém hơn để còn kèm bài và còn một điều tuyệt vời hơn(tất nhiên là theo sự chỉ đạo của cô chủ nhiệm) đó là tôi phải xếp xen kẽ một bạn nam và một bạn nữ ngồi với nhau để… không nói chuyện riêng trong giờ học…
Rồi năm học cũng bắt đầu, lợi dụng việc công làm chút việc tư, tất nhiên là tôi tranh thủ ngồi cạnh em, thời gian đầu chúng tôi hầu như chẳng nói chuyện với nhau vì cũng chẳng có chuyện gì để mà nói, và cũng một phần vì tôi ngại ngại, có tật thì hay giật mình mà, giờ học thì cắm đầu vào học, giờ ra chơi là tôi cùng các chiến hữu bay ngay ra sân với các trò chơi quen thuộc hàng ngày… ngày nào cũng thế ngày nào cũng vậy cho đến một ngày… đã đến giờ truy bài mà vẫn chưa thấy em đến, tôi nhìn quanh một lượt khắp cả lớp không thấy em đâu lòng cũng băn khoăn, tôi chạy lại hỏi Linh,(là cô bạn chơi với em khá thân và gần nhà em. Sau này khi lên cấp III tôi và Linh thành bạn thân)
– Linh ah, H có gửi giấy xin phép nghỉ không? (Ngày ấy tụi tôi mà nghỉ học thì phải viết giấy xin phép cô giáo rồi bố mẹ trực tiếp hoặc gửi bạn bè đến cho lớp trưởng để báo cáo lên cô chủ nhiệm)
– Chắc H nó đến muộn, chứ nó không nghỉ học đâu lớp trưởng ạ, lúc nãy Linh qua gọi nó bảo mình cứ đi trước nó đi sau mà…
– Ừ, mình hỏi vậy thôi, nếu có thì lát mình còn lên báo cáo cô…
Rồi tôi lại tiếp tục là một cán bộ mẫn cán, đi truy xem thằng nào chưa làm bài tập về nhà… Giờ truy bài đã xong, tiếng trống vào lớp vùa điểm thì em đến, ôm cặp sách, em chạy một mạch xuống chỗ ngồi, quay sang tôi em hổn hển:
– Xin lỗi… lớp trưởng, mình đến muộn giờ truy bài nhé…
– Ừ không sao đâu, Cô cũng chưa vào lớp mà. Sao hôm nay bạn đi muộn vậy? Mọi khi mình đến đã thấy có mặt rồi có mà?
– Nhà mình hôm nay có chút chuyện nên mình mới đi muộn…
Lần đầu tiên tôi và em nói chuyện, tôi mới có cơ hội nhìn em thật kỹ, thật gần, khuôn mặt bầu bĩnh, làn da thì trắng dã man con ngan luôn, mái tóc đen nhánh qua vai(sau này tôi mới biết đấy người ta gọi là tóc thề), hồi ấy chỉ nghĩ được rằng em rất xinh hihi.
Đang định nói chuyện tiếp thì tiết học đầu tiên bắt đầu, cô giáo bước vào cả lớp chúng tôi đứng dậy chào… tôi báo cáo sĩ số của lớp… bạn nào chưa làm bài tập… rồi tiết học cũng bắt đầu. Cô say sưa giảng bài trên bục, ở dưới tôi và em đều chăm chú nghe giảng… đang cặm cụi vẽ hình thì tôi quá tay nên vẽ sai, rút cái cặp trong ngăn bàn tìm mãi không thấy cái bút xóa đâu, chắc tối qua để trên bàn học ở nhà sáng nay quên không bỏ vào cặp. Tôi quay sang em định mượn tạm bút xóa của em thì… tôi há hốc mồm chữ O mắt chữ A luôn…
Mặt tôi đỏ bừng lên… lúc mới đến lớp ngồi vào chỗ, em còn để cặp lên đùi nói chuyện với tôi, giờ cặp sách em đút vào ngăn bàn, đúng lúc tôi quay sang nhìn… hóa ra là…
Em KHÔNG KÉO KHÓA QUẦN…
Lúc đó tôi thực sự… ngượng đỏ hết cả mặt(mịa, có phải là mình quên không kéo khóa đâu mà lại ngượng mới bỏ mẹ)… và tôi lập tức quay lên bảng, chăm chú nghe giảng, nhưng đấy chỉ là giả vờ, đầu óc tôi quay cuồng, tui đấu tranh giữa mắt phải và mắt trái, bên trái thì bảo thui tranh thủ nhìn đi cơ hội ngàn năm có một đó, bên phải thì bảo không nên nhìn trộm như vậy xấu lắm…
Tôi kích thích kinh khủng vì lần đầu tiên được nhìn thấy bướm con gái,(chắc các bác thắc mắc có cái bym thui thì có gì phải kích thích? Em xin giải thích luôn: Một là trong hoàn cảnh rất bất ngờ… hai là hồi ấy ở quê như em thì tivi không, sách báo không… tuoinung.link lại càng không… đấy là lần đầu tiên nhìn thấy… hehe) lại là bym của người mình thầm thương trộm nhớ nữa mới chết chứ…
Chắc kiếp trước tôi tu hành giữ lắm nên bây giờ mới được trời xanh đoái hoài, cho gặp hoàn cảnh này và tôi quyết định không bỏ lỡ. Đưa tay lên vắt trán vờ suy nghĩ bài toán, tôi đánh mắt xuống chỗ thần tiên ấy… thật may mắn cho tôi, còn tất nhiên là đen đủi cho em rồi he he…
Em không mặc quần chíp, nguyên cái khóa quần tụt hẳn xuống, bym của một cô gái mới lớn, thật múp míp, trắng ngần, phía trên mu lơ thơ một vài sợi lông, và cái khe suối thần tiên mảnh mai kéo dài xuống phía dưới… được ngắm bym em bất ngờ tôi không còn lòng dạ nào nghe cô giảng bài nữa, người tôi nóng bừng, kẹp nhiệt kế lúc đó chắc nổ tung mất… thằng nhỏ trong quần thì đã tỉnh dậy từ bao giờ, cứ ngóc đầu dậy cọ cọ vào quần ra vẻ ấm ức lắm… cả tiết học rồi cũng nặng nề trôi qua. Tiếng trống vừa điểm, tôi quăng sách vào ngăn bàn rồi lao ngay ra sân… tôi sợ nếu ngồi ở đấy nữa thì tôi không chịu nổi, dù biết rằng mình chẳng biết làm gì…
Tiếng trống vào lớp lại gióng lên, chúng tôi ra sân giếng(hồi ấy có giếng unicef) của trường rủa chân tay mặt mũi, tôi lững thững đi sau tụi bạn để vào lớp sau cùng, vừa ngồi xuống lôi sách vở trong ngăn bàn ra, dù tôi không nhìn sang nhưng tôi có cảm giác em đang nhìn trộm tôi, chột dạ nhưng tôi vờ như không để ý điều đó mà chỉ chăm chú soạn sách vở… đến giữa tiết học, tôi lại lén nhìn sang, ph… ù, cái khóa quần của em đã được kéo lên ngay ngắn rồi. Chắc lúc nãy em nhìn tôi và thắc mắc liệu tiết trước tôi có nhìn thấy gì không đây…
Tối hôm đó ở nhà mọi khi làm bài xong là tôi lăn ra ngủ, toàn mẹ tôi phải vào thả màn, gấp sách vở dùm nhưng hôm nay tôi trằn trọc, không sao ngủ được vì hình ảnh của em lúc sáng cứ ám ảnh tâm trí tôi… hai múi bưởi múp míp, khe suối nhỏ… tôi miên man chìm vào giấc ngủ… chẳng hiểu đêm đó tôi mơ gì sáng dậy thấy cái quần đùi dính một mảng thứ nước tiểu khó hiểu(tôi vẫn nghĩ là tôi tè dầm híc…) còn mẹ tôi thì bảo “đêm qua mày mơ cái gì mà đập tay đập chân xuống giường ầm ầm vậy???”
Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường như nó vốn thế, tôi và em cũng hay nói chuyện, chủ yếu là em hỏi tôi về các bài tập khó, tôi giúp em say sưa, và thỉnh thoảng trong các tiết học tôi vẫn đánh mắt qua chỗ đó của em… và mong chờ… một ngày nào đó em… quên. Nhưng tôi không còn cơ hội nào nữa. Chắc em rút kinh nghiệm rôi. Hic…
Ngày 20 – 11 hàng năm, chúng tôi mỗi lớp phải làm một tờ báo tường để chúc mừng các thầy cô và để thi xem lớp nào làm đẹp… tranh thủ giờ ra chơi, tôi họp lớp hỏi ý kiến các bạn:
– Năm nay là năm cuối cùng tụi mình học ở đây rồi, mình có ý tưởng làm một tờ báo tường thật đẹp, thật ý nghĩa để tặng các thầy cô, các bạn thấy thế nào?
Linh lúc đó là tổ trưởng của lớp nhanh nhảu:
– Ừ ý tưởng hay đó, vậy tụi mình bắt đầu ngay đi, chỉ còn mấy ngày nữa thôi…
– Bây giờ việc đầu tiên là phải tập hợp thêm các bạn trong lớp mình. Bạn nào viết đẹp, vẽ đẹp, sẽ tham gia cùng ban cán sự lớp. Hai là địa điểm để tụi mình tập trung làm, mình không muốn làm ở trường vì không có phòng học trống cho tụi mình, với lại làm ở đây lộ hết ý tưởng cho các lớp khác, vậy tập trung ở nhà bạn nào đấy đi?? Tôi hỏi…
– Đây là danh sách các bạn viết và vẽ đẹp – Linh vừa nói vừa đưa cho tôi mẩu giấy – còn về địa điểm theo tôi lớp mình tập trung ở nhà H đi(tôi giật mình nhìn xuống chỗ em ngồi) nhà bạn ấy rộng rãi, lại chỉ có bà nội ở nhà, nhà bạn ấy lại có của hàng bách hóa nữa, cần gì mình và H sẽ đi mua đủ luôn…
– Okie vậy mọi người quyết định vậy nhé, chiều nay2h có mặt ở nhà H để làm nhé, các bạn sau đây đến tập trung làm nè…
Thế là nhóm tụ tập ở nhà H, chỉ có tôi và một chiến hữu nữa là đực rựa, còn lại toàn vịt, mỗi người một ý tưởng, tác phẩm của chúng tôi dần được hình thành, tôi thì chỉ đóng vai trò chỉ đạo và chở Linh đi mua sắm các đồ thiếu (có lẽ vì thế sau này khi em đi xa, tôi và Linh lại thành đôi bạn thân, rất thân). Cũng từ các buổi chiều đó, tôi và em có cơ hội gần gũi nhau hơn… em viết rất đẹp, vẽ cũng rất có năng khiếu. Tôi rất thích ngồi nhìn em chăm chú từng nét vẽ trên tờ báo tường đến toát cả mồ hôi trên chiếc mũi xinh xinh… thường đến cuối giờ chiều là chúng tôi giải tán còn về nhà cơm nước đỡ đần bố mẹ, và tôi luôn là người về sau cùng… với lý do dọn dẹp đồ đạc cho gọn gàng… để được ở lại nói chuyện cùng em. Các câu chuyện của chúng tôi nhiều hơn trước, về đứa này, về đứa kia, về chuyện thi cấp III… khi nói chuyện tôi hay nhìn sâu vào mắt em và mỗi lần như vậy em cũng nhìn đáp trả tôi… hình như không chỉ mình tôi thích em…
Buổi cuối cùng tác phẩm của chúng tôi cũng đã hoàn thành, các bạn về hết, chỉ còn tôi và Linh ở lại nhìn ngắm tờ báo tường, chợt em trải tờ báo xuống nền, cầm cây bút màu em bảo:
– T ơi mình thấy chỗ này vẫn trống trống làm sao ấy…
– Thế H định làm gì? Hai chúng tôi cùng hỏi…
– Mình cũng không biết nhưng phải thêm cái gì đó vào chỗ này…
Sau một hồi suy nghĩ, em nói:
– Này hai bạn xem ý này có được không, mình sẽ vẽ một cành phượng, bên dưới là một cô giáo… chỗ này thêm mấy bạn học sinh… có được không?
– Nhưng vẽ như vậy khó lắm đấy. Linh có vẻ đắn đo…
– Mình thấy ý đấy cũng hay, H thử vẽ trước ra giấy này, khi nào quen tay thì hãy vẽ vào tờ báo tường cho chắc ăn… hihi. Tôi đưa H tờ giấy trắng…
Em cầm tờ giấy cúi xuống cặm cụi sáng tác. Tôi đang ngồi đối diện với em trên sàn nhà, vô tình tôi ngước lên nhìn em. Mắt tôi lúc đó chắc trong veo như nước dòng sông Hồng mùa lũ về vậy… Thề có chúa chứng giám là tôi không hề cố ý, tất cả là vô tình… hic… hic…
Em cúi người xuống để lộ ra hai bầu vú trắng ngần… không to lắm nhưng rất tròn…
Tôi tham lam ngắm nhìn cho thỏa con mắt, cho đến khi em hoàn thành tác phẩm của mình, đứng dậy em treo tờ báo lên tường, tôi gọi Linh đang ở ngoài vườn với bà nội H vào cùng xem… phải công nhận em có hoa tay thật, thêm hình ảnh cô giáo, cành phượng, và đám học trò vào làm cho tờ báo tường của chúng tôi như khoác thêm một tà áo mới thật lộng lẫy, thật đẹp, nhìn mắt em ánh lên niềm vui, tôi cũng thấy mình như hòa cùng niềm vui đó…
Ngày hôm sau là 20/11, tôi bận tối mắt với các hoạt động chào mừng(ngoài lớp trưởng, ở trưởng tôi còn là liên đội phó nữa mà) đến chiều khi cả lớp chúng tôi ngồi tập trung cùng cô giáo chủ nhiệm, cô cười rất tươi trước khi thông báo với cả lớp:
– Cô rất vui vì tập thể lớp mình rất ngoan, chăm học, và có một tin mừng cho cả lớp, đó là lớp chúng ta đạt giải đặc biệt cho tờ báo tường của các em, các thầy cô trong ban giám hiệu ai cũng khen rất nhiều và rất xúc động, đặc biệt là hình ảnh cô giáo với các em học sinh… này cô hỏi nhỏ nhé? Các em có nhờ ai vẽ hộ không đấy?
– Không cô ạ, tất cả là chúng em tự làm đấy! Cả lớp tôi trả lời… – Còn người vẽ chính là bạn H đấy cô ạ – Linh bổ xung…
– Vậy à!!! Cô cũng thông báo luôn là tờ báo tường của lớp mình năm nay được chọn để treo vào phòng truyền thống của trường đấy. Cô thay mặt các thầy cô cảm ơn các em…
“Hoannn hô ô…”
Lớp chúng tôi như vỡ òa… đặc biệt là các thành viên tham gia làm tác phẩm đó… tôi là người gào lên to nhất và quay sang em, chúng tôi ôm chầm lấy nhau… đoành, như có luồng điện chạy qua tôi và em… tôi buông em ra trong ánh mắt bối rối của cả hai… và những ánh mắt ngờ vực của lũ bạn xung quanh…
Sau sự kiện đó, tôi và em càng thân nhau hơn, tôi hay để ý đến em, cả lúc đi học về tôi cũng cố tình đi thật chậm chỉ để nhìn em từ đằng sau… tôi cũng có cảm giác em để ý đến tôi… và chúng tôi để ý đến nhau, quan tâm nhau nhiều hơn tình bạn…
Nhưng không có những lời tỏ tình, càng không có những bức thư tình vì tôi… ngại, xấu hổ nữa… Hình như em cũng vậy… ngày ấy mặc dù là thế hệ giữa của 8x nhưng chúng tôi vẫn rất trong, rất sáng… thích nhau thật rồi đấy, nhưng chỉ ở trong lòng, và những sự quan tâm chăm sóc rất nhẹ nhàng… không như các bạn trẻ 9x 10x bây giờ iu là ôm là hôn là… vv, thôi thì mỗi thời mỗi thế dù thực cái lòng tôi cũng có chút nuối tiếc…
Mỗi giờ tan lớp, chúng tôi thường ngồi nán lại dù chỉ vài phút để nói với nhau vài câu chuyện vu vơ… không có những nụ hôn, càng không có chuyện xxx… tình cảm tôi dành cho em ngày một nhiều hơn. Em với tôi cũng vậy… tôi biết, vì chỉ nhìn vào ánh mắt em, tôi thấy thật trìu mến…
Gần một tháng nay, tôi và em vẫn quan tâm nhau, nhẹ nhàng… nhưng tôi thấy ánh mắt em như ẩn dấu một điều gì đó… buồn lắm hay sao ấy… thắc mắc tôi hỏi Linh nhưng Linh cũng không biết em có chuyện gì…
Cho đến một hôm vào giữa năm học, vào một ngày cuối tuần, khi tiết học kết thúc, chúng tôi gấp sách vở cất vào cặp ra về. Tôi định đứng dậy thì thấy em vẫn bần thần ngồi đấy, thấy lạ tôi ngồi xuống hỏi:
– Sao không về ah H?
– Ừ (em giật mình quay sang nhìn tôi), mình muốn nói chuyện với T một lúc…
– Ừ, có chuyện gì à?
– Mình đi đâu đó ngồi được không? Ở đây lát nữa bác bảo vệ khóa phòng học rồi? – Em đề nghị…
Hẹn hò??? Trong đầu tôi hiện lên bao nhiêu dấu hỏi chấm cùng với những thắc mắc, nhưng thôi kệ, dù sao thì mình cũng… iu người ta từ lâu rồi mà! Nhưng đi đâu bây giờ? Ở quê hồi ấy thì chưa có khái niệm quán café như bây giờ… A… đâu tôi chợt lóe lên…
– H cứ đi theo mình nhé, mình có chỗ này hay lắm!
Hai chúng tôi cùng nhau ra khỏi lớp, em đạp xe trên triền đê cùng tôi, tới nơi, chúng tôi dựa xe đạp xuống vệ đê, đưa tay chỉ tôi bảo em:
– Mình đi xuống chỗ kia ngồi nhé, ở đấy ngắm dòng sông hoàng hôn đẹp lắm… Tôi tiếp lời – chỗ này mình thường đến một mình mỗi khi buồn vì một lý do nào đấy, khi bị mẹ mắng… hay một bài kiểm tra không được điểm cao như mong muốn…
– Hii… em cười trong veo… Thực sự không hiểu sao em rất ít cười, còn khi em đã cười thì đúng là nụ cười thiên thần… T mà cũng bị mẹ mắng à?
– Ừ, mắng chứ sao không, thì có hôm học chiều về là đi đá bóng với tụi nó, không về nấu cơm cho mẹ, về không ăn mắng mới lạ…
Khỏa chân xuống dòng nước mát lạnh, em nhìn dòng sông xa xăm… – T có chỗ hay thế này mà bây giờ mới tiết lộ cho người ta…
– Ai biết đâu H cũng thích ngồi ngắm sông vào buổi hoàng hôn như thế này đâu? Mà từ giờ khi nào có thời gian thì tụi mình lại ra đây là được mà…
Im lặng… em không trả lời tôi mà cúi mặt xuống nhìn dòng nước lững lờ trôi… mặt trời dần xuống thấp… một màu vàng pha đỏ như dát lên trên mặt nước… khoác lên dòng sông một bộ váy thật lộng lẫy… trải dài lên cả mái tóc đen nhánh của em… tôi nhìn vào mắt em… chợt giật mình? Mắt em đỏ lên??? “Chắc ánh hoàng hôn làm mắt em chuyển màu” tôi tự nhủ một cách ngốc nghếch…
– Mình cũng muốn ra đây với T lắm nhưng chắc không có cơ hội nữa rồi! – Ngước lên nhìn tôi, em nói chầm chậm – … Nếu mình đi đến một nơi rất xa, T có nhớ mình không… mình sắp phải đi rất xa, xa tất cả mọi người…
Em đang khóc, hai mắt đỏ hoe, thằng ngu, không phải ánh hoàng hôn làm mắt em đỏ… tôi thầm chửi mình… tôi luống cuống… chẳng biết làm thế nào… cũng chẳng nói được gì…
– Chuyện này mình cũng chẳng nói với ai, T là người đầu tiên biết đấy…
– H nói gì cơ? Đi xa là đi đâu? Mình không hiểu… Mà sao lại mít ướt thế?
– Bố mẹ mình cho mình sang Nhật với bác mình ở bên đó, cũng không biết bao giờ mới về quê…
Trống trải… lòng tôi như hụt hẫng… như đột nhiên chỗ tôi đang ngồi sụt xuống… làm tôi chìm xuống dưới đáy dòng sông sâu thẳm của nỗi buồn kia vậy…
– Bao giờ H đi?
– … Bố mẹ mình chuẩn bị xong hết rồi, chiều mai mình lên sân bay… đêm mai máy bay cất cánh rồi… giọng em chầm chậm… mình quyết định bây giờ mới nói… vì mình không đủ can đảm…
Hai chúng tôi chìm trong im lặng, chưa thực sự đủ lớn, chưa phải là tình yêu thề non hẹn biển, chỉ là những ánh mắt trìu mến, chỉ là sự quan tâm đến nhau nhiều nhiều… nhưng trước giây phút này, có lẽ cả hai đều có một tâm trạng giống nhau… hiểu mà chẳng cần nói thành lời…
– Oa đi Nhật cơ à? Thích thật đấy, sang đấy chắc là thích hơn ở quê mình rồi(nói vậy thui chứ biết nước Nhật bổn nó tròn méo thế éo nào đâu) – tôi cầm tay em – chắc chắn là mình sẽ nhớ H lắm mà… tôi bối rối…
– Mình cũng nhớ mọi người, sẽ nhớ T rất nhiều… – em chợt ôm tôi vào lòng, hôn lên má tôi một cái rồi vùng dậy, ôm cặp sách chạy lên triền đê chỗ chiếc xe đạp…
Tôi vẫn ngồi nhìn dòng sông… giờ tôi vẫn không hiểu lúc đó một thằng nhóc 15 tuổi như tôi lại giống ông cụ như vậy…
Thật không ngờ những rung động đầu đời lại xáo trộn tâm trí tôi mạnh mẽ thế… tôi ngồi cho đến khi mặt trời tắt hẳn nắng mới đứng lên lững thững đạp xe về…
– T… sao đi học giờ này mới về hả??? Tắm nhanh lên còn ăn cơm, con với chả cái, chẳng đỡ đần được bố mẹ việc gì cả… con người ta đi học về…
– Sao thế?? Hay nhỉ? Mẹ mới mắng thế mà đã không ăn được cơm? Hay ốm à? – Mẹ đưa tay lên sờ trán tôi. Nhìn tôi chống đũa, mẹ hỏi.
– Con không sao, chắc tại con đá bóng mệt quá… tôi ăn hết bát cơm đứng dậy vào bàn học bật đèn…
Ngồi giở sách vở nhưng trong đầu tôi chỉ có hiện lên hình ảnh của em… ngày mai chúng tôi sẽ xa nhau rồi và tôi quyết định viết một bức thư…
‘… H…
Bạn đi rồi… mình để ý đến…
Mình đã thích…
Mong H sang bên đó…
HT…’
Tôi không nhớ mình đã viết những gì, chỉ nhớ là khá dài… viết xong tôi dán kín lại rồi đạp xe qua nhà Linh nhờ Linh chuyển dùm… không biết hành lý em sang bên đó có mang theo bức thư của tôi không… đó là bức thư tình đầu tiên trong đời tôi và cũng là bức thư tình cuối cùng…
Buồn thì cũng buồn thật đấy nhưng rồi những ngày học hành đầy vui vẻ bên lũ bạn cũng cuốn tôi theo…
Câu chuyện tình iu hồi niên thiếu của tôi khép lại, giờ ngồi nghĩ ngày xưa đúng là trẻ con, nhưng những cảm xúc, những rung động đầu đời đó là rất thật, tôi luôn trân trọng và nâng niu nó… một kỷ niệm của Ngày xưa ơi…
2002…
Trở lại với ký ức của những năm tháng học phổ thông, lòng tôi không khỏi trào lên bao cảm xúc, vui… buồn… tội lỗi… ôi những năm tháng của tuổi trẻ, của sự đam mê, bất tận…
Xin lỗi Y! Em chính là người con gái đầu tiên của tôi và cũng chính em đã biến tôi từ một cậu bé trở thành một người đàn ông theo tất cả mọi nghĩa của nó…
Bước chân vào cánh cổng trường cấp III với đầy những bỡ ngỡ, và cả háo hức mong chờ, tôi cùng thằng bạn nối khố ngồi dưới gốc cây xà cừ cạnh nhà để xe quan sát mọi người đi lại trong sân…
“Này có mấy cô giáo trẻ mới về trường mình đấy… mày nhìn thấy chưa… ngon ra phết…”híc, tôi giật mình, học sinh mà lại dám khen cô giáo “ngon”, tôi và thằng bạn tò mò quay lại nhìn thì ra là hai ông lớp 12 vừa đi vừa bàn tán… với ánh mắt rất chi là dâm…
Hai thằng quay lại nhìn nhau cười, thằng bạn này học cùng tôi 9 năm rồi, giờ vào cấp III lại cũng cùng lớp với tôi… bây giờ trưởng thành chúng tôi coi nhau như anh em vậy, về quê dịp tết hay 30 – 4 là lại tụ tập rượu chè túy lúy…
“Các em học sinh trúng tuyển vào khối 10 đến tập trung trước cửa nhà hiệu bộ để nhận giáo viên chủ nhiệm, còn học nội quy quy chế của nhà trường…”… giọng của một thầy giáo trẻ oang oang trên loa… Sau này tôi và ông thầy này chơi với nhau khá thân thiết, vì thầy là bí thư đoàn trường, còn tôi là bí thư chi đoàn của lớp. Không tự nhiên tôi đưa ông thầy vô đây mà vì có câu chuyện của ổng sau này mà cứ ngồi nghĩ đến là cười chảy nước mắt, và thương ông ấy nữa… tôi sẽ kể vào hồi sau…
Từng tốp học sinh lững thững ra chỗ tập trung, nhìn mặt đứa nào đứa ấy non choẹt, lại hớn hở đến buồn cười… mà hớn hở cũng phải thôi, hồi ấy chúng tôi thi cấp III cũng căng ra phết, trượt cũng phải đến 1/3, nếu mà trượt thì phải đi học lớp Bổ Túc, học ở đấy Bổ chẳng thấy đâu chỉ thấy toàn đánh đấm nhau suốt ngày… toàn các anh chị có số có má mới được học ở đấy thui. Hic…
– Lớp mình kia rồi, tôi vừa chỉ tay vô cái biền 10A3 vừa dục thằng bạn chạy lại…
– “Các em tập trung theo lớp đã dán trên bảng tin, mỗi lớp hai hàng, một hàng nam một hàng nữ, từ thấp đến cao…”thầy giáo thông báo típ trên loa…
Và dĩ nhiên là tôi được ưu tiên lên đầu hàng con trai(nghĩ lại hồi đó mình bé con thật, chỉ mỗi thằng nhỏ và tâm hồn là còn phát triển sơm sớm tý)…
Tôi dần dần được tụi bạn đẩy lên trên đầu hàng, đi một vòng nhìn qua hàng con gái(phản xạ có điều kiện ý mà) thấy chẳng có bạn nào xinh xinh theo quan niệm của tôi(xin lỗi các bạn gái 10A3 năm ấy nhé, nói ra sự thật phũ phàng này cũng hơi đau lòng… nhưng sự thật thì thường mất lòng mà), cũng hơi thất vọng. Tôi chuyển ánh mắt nhìn lên phía các thầy cô để… đoán xem ai sẽ chủ nhiệm mình… có mấy cô giáo trẻ vừa mới về trường nhìn cũng thích thật, chắc là mấy cô mà hai anh lớp trên bàn tán lúc nãy đây… mong là cô giáo chủ nhiệm mình xinh xinh một tí còn có hứng mà học… mặc dù đến tận bây giờ tôi vẫn chưa nghe thấy một nghiên cứu nào chứng minh mối liên hệ biện chứng giữa giáo viên xinh và chất lượng học tập của học sinh… hehe…
– Bạn ơi đây là hàng lớp 10A3 ah? Một giọng con gái vang lên bên cạnh tai tôi kéo tôi trở về thực tại…
Tôi quay sang, đang định nói ” bộ cái biển hiệu 10A3 to lù lù kia mà cũng không nhìn thấy sao còn hỏi chi?” Nhưng kitssttttt… tôi đã kịp phanh những lời đó lại, và chỉ nói được một câu ” Ừ…
Trước mặt tôi là một cô bạn… thật xinh…(sau này khi yêu nhau tôi vẫn thường nói tôi yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên ngày hôm ấy)…
Chắc là bị sét đánh…
Cô bạn nhoẻn miệng cười một cái… rồi im lặng ngồi xuống đầu hàng con gái… ôi lạy chúa!!! Hóa ra chúa trời cũng không bất công với con, giữa bầy cá sấu vô đối, mà ổng còn nhớ gửi tới một cô thiên nga…
Ngồi nghe thầy hiệu phó đọc nhưng tôi nghe câu được câu không, tâm trí để ý sang em bên cạnh mất rồi, thỉnh thoảng mới dám nhìn trộm… dáng em mi nhon… đặc biệt mái tóc dài qua lưng đen nhánh được tết rất duyên dáng… mấy lần định quay sang bắt chuyện với em nhưng cái tính tôi vốn nhát gái, chẳng biết bắt đầu từ đâu, nên đành thôi… thời gian còn dài, tự nhủ vậy tôi chú ý vào thầy cô…
… Bạn đang đọc truyện Tìm lại bầu trời tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/01/truyen-sex-tim-lai-bau-troi.html
– Ngồi xuống đây đi, vào lớp học sớm nhất tôi chỉ cái bàn ở góc lớp rồi kéo thằng bạn xuống đấy. Tập trung ngoài sân nhận lớp xong chúng tôi vào phòng học để còn làm quen với nhau và để nhận mặt giáo viên chủ nhiệm… các bạn vào theo từng tốp, chắc cũng là bạn từ hồi cấp II như hai thằng tôi… phút đầu bỡ ngỡ rồi cũng qua đi… mọi người trong lớp bắt đầu trò chuyện… đưa mắt nhìn quét một vòng, tôi dừng lại ở góc lớp phía bên kia… em ngồi mắt nhìn ra trầm mặc…
Chợt tiếng ồn ào nhỏ dần… một cô giáo rất trẻ xách chiếc cặp da đen đang bước vào thu hút ánh mắt của cả lớp, cô chủ nhiệm của mình đây rồi… đúng là… ngon thật… cả lớp tôi đứng dậy chào cô…
– Chào cả lớp… các em ngồi xuống đi, mình làm wen nhỉ, cô xin tự giới thiệu tên cô là… năm nay cô mới về nhận công tác ở trường mình, và được ban giám hiệu phân công chủ nhiệm lớp mình, và cô sẽ dậy các em môn văn… Sau cô giáo chủ nhiệm đến lần lượt chúng tôi đứng trước lớp giới thiệu về bản thân… nghe em tự giới thiệu tôi cũng chỉ biết tên… còn em ở đâu thì cũng chịu, vì có bao giờ ra khỏi lũy tre làng đâu… hic…
– Bây giờ mọi người đã giới thiệu hết với nhau rồi, một thời gian nữa các em sẽ wen với nhau thôi, còn gắn bó với nhau 3 năm nữa, cô hy vọng các em sẽ là một tập thể đoàn kết, thương yêu lẫn nhau, bây giờ các em lên phổ thông rôi, trưởng thành hơn, cô đánh giá cao tinh thần tự lập của các em… rồi tôi cũng được cô giáo chủ nhiệm tin tưởng giao cho giữ chức vụ bí thư chi đoàn…
Những ngày bỡ ngỡ rồi cũng nhanh chóng qua đi. Chúng tôi nhanh chóng hòa nhập thành một tập thể rất vui… có lẽ những ngày vô tư trong sáng nhất trong cuộc đời tôi là đây… không đau đầu phải nghĩ xem hôm nay mình sẽ sống như thế nào và ngày mai sẽ ra sao? Hồi lớp 10 dù là cán bộ lớp nhưng tôi chủ yếu chơi với tụi con trai, còn con gái thì cũng chỉ nói chuyện qua loa, đặc biệt là em thì lại càng ít… do em và tôi mỗi người ngồi ở một góc lớp và còn một điều quan trọng là tôi chẳng dám mơ tưởng tới em nữa vì em là hotgirl ở trường! Từ các bác học khóa trước đến tụi con trai trong lớp tôi đều công nhận vậy… tui hồi đó tự ti dã man, nhà nghèo, lại không đẹp zai… lúc đó tui tự nhủ mình mà tán em thì tụi nó chửi cho vào mặt”cóc đòi ăn thịt thiên nga” thì nhục lắm.
Quyết tâm kiên định theo lập trường tư tưởng của đảng, tôi dửng dung, vô tình khi tiếp xúc với em, chỉ là những câu chào hỏi xã giao khi gặp nhau ở nhà xe… hình như em cũng có thói quen đi muộn như tôi, khi gần tới giờ đóng cổng tôi mới tới trường, ngày nào cũng gặp em ở nhà xe, chỉ gật đầu chào là tôi đi ngay vào lớp…
Năm học lớp 10 rồi cũng nhanh chóng qua đi, bình lặng và êm ả…
Không có gì to tát xảy ra, có mỗi điều là lớp tôi thường được chứng kiến nhiều bác lớp trên xếp hàng ở của lớp tay thì ôm hoa tay thì cầm quà gọi em ra tặng trong những ngày lễ, và đặc biệt là em chỉ nhận hoa, còn những gói quà thì không bao giờ tôi thấy em cầm… một điểm làm tôi chú ý… nói thật em mà nhận quà của nhiều thằng thế thì chắc éo bao giờ tôi yêu em, và cũng chẳng có chuyện xảy ra để bây giờ ngồi đây mà hồi ký…
Phải công nhận hồi đó em có rất nhiều cây si, trong đó có ông ngày nào cũng chờ em ở cổng nhà hắn(em đi học đạp xe qua nhà ổng ấy mà) khi em đi qua thì đi cùng, đến giờ về cũng chờ em ở cổng để đi về cùng, kể cả những hôm hắn 4 tiết, tụi tôi 5 tiết cũng ngồi ở cổng chờ… công nhận thằng này si tình thiệt… nhưng vẫn không cưa đổ được em… thế mới hay chứ hehe…
– Đố bí thư tán em Y xem có đổ được không? Không ít lần các chiến hữu trong lớp tôi khích bác khi tụi tôi ngồi uống bia sau mỗi trận bóng…
– Mịa, chúng mày đi mà tán, đừng xui dại tao, lão… lớp 12a1 trồng cây si cả năm trời lẽo đẽo theo mà còn chẳng ăn thua nữa là cái thân tao…
… Bạn đang đọc truyện Tìm lại bầu trời tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/01/truyen-sex-tim-lai-bau-troi.html
Tôi vẫn lạnh lùng, chỉ lặng lẽ quan sát em từ xa, trong lớp em cũng chỉ chơi thân với một vài người, rất khép kín. Một phần vì có lẽ tính em không ưa ồn ào, một phần vì tụi con gái lớp tui nhiều đứa không thích em ra mặt do em quá nổi… thói đời là vậy mà, ghen ăn tức ở cũng là chuyện bình thường…
Kỷ niệm ngày thành lập đoàn 26/3 năm lớp 11 trường tôi tổ chức cắm trại qua đêm, thằng nào cũng háo hức, đặc biệt là những thằng có người iu trong trường… nghe đốt lửa trại mà mắt thằng nào thằng ấy sáng lên… Tất bật chuẩn bị, tôi vẫn là một cán bộ mẫn cán, về nhà vác con wave alpha của ông già đến trường chạy tới chạy lui mua đồ…
Cuối giờ chiều thì cái trại cũng được dựng lên và trang trí xong xuôi. Cô giáo chủ nhiệm giao cho tôi chở em vào thị trấn huyện đi mua đồ ăn tối cho các bạn ở lớp ở lại qua đêm… lần đầu tiên ngồi gần em vậy, cảm giác thật hồi hộp… làm tôi như mất đi tỉnh táo, đến ngã tư tôi không để ý đèn cứ thế phi qua… hoét. TTTTT. Một chú khuyển vàng ở bên đường lao ra, chỉ cây gậy vào tôi rồi chỉ vô lề đường…
Mịa đúng là chỉ mải nghĩ tới gái sẽ mang hại vào thân…
– Anh chị cho kiểm tra giấy đăng ký và giấy phép lái xe… Gãi đầu rồi lại gãi tai, tôi chẳng biết làm thế nào… đăng ký thì để ở nhà, bằng lái thì phải hai năm sau tôi mới đủ tuổi đi thi… phen này mà bị bắt xe thì về nhà mẹ tôi cho tôi bít tay…
– Anh ơi tụi em là học sinh trường… chúng em tổ chức cắm trại nên tụi em mượn xe của thầy giáo vô đây mua ít đồ…
Sau một hồi nói chuyện của em với chú cảnh sát giao thông, chúng tôi cũng được tha… đúng là dại gái là cái nhược điểm của tất cả tụi đàn ông…
– Y giỏi nhỉ? Xin được cả các anh cảnh sát!
– Hi, Lúc đó mình cũng sợ bị bắt xe lắm chứ, đành liều lên xin các anh ấy vậy may mà…
– May mà các bác ấy dại gái? Nhỉ?
– T đừng trêu Y vậy mà… ngại chết đi được…
– Ngại gì chứ, nếu là mình chắc mình cũng chẳng phạt được Y…
– Hihi Vậy là T cũng dại gái hả… Em cười…
– Dại chứ sao không? Nếu người làm mình dại xinh giống Y…
Nhờ có vụ đó mà trên đường về chúng tôi nói chuyện nhiều hơn với nhau… như gần gũi nhau hơn, tôi cảm nhận em cũng thân thiện chứ không lạnh lùng không chảnh như tôi tưởng… giá mà ngày nào cũng được chở em như thế này… tôi thầm ước…
Về đến trường trời cũng tối, chúng tôi trải chiếu bày đồ ăn ra đánh chén… bộp… đang mải ăn thì một bàn tay đập vào vai tôi…
Quay lại nhìn thì thấy một khuôn mặt dễ thương và thân thuộc đang nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn…
– Aaaa Chiều nay bảo T qua đón Linh đi mà sao để tôi leo cây hả? Giờ ngồi đây có đồ ăn ngon là quên bạn luôn!!! Định ăn mảnh hả???
– Híc, bà thông cảm, chiều tôi phải đi sớm làm cái cổng trại nên… quên không đón bà, còn vừa nãy tôi vừa đi mua đồ ăn về, đi qua lớp bà định gọi bà sang nhưng sợ bà ngại nên thui hihi…
(Các bạn đoán ra ai rồi chứ? Cô bạn đã chuyển dùm tôi bức thư tình đầu tiên, và gắn bó với tôi 11 năm qua… từ khi H đi Nhật… Chúng tôi ngày càng thân thiết, học nhóm với nhau, đi học thêm cũng rủ nhau đi cùng, chiều hai đứa hay đạp xe dọc đê mối khi tan học… mẹ tôi bệnh, Linh còn lên nhà nấu cháo, thấy tôi bê chậu quần áo đi giặt Linh còn ra giặt dùm tôi… vì bố tôi công việc đi xa suốt, chỉ có ba mẹ con ở nhà… mẹ tôi thường xuyên để tôi đi chợ, việc chủ yếu của tụi bạn gái tui… tôi vẫn nhớ… có lần mẹ tôi đưa tiền sai tôi đi mua BVS, tôi hồn nhiên xuống của hàng tổng hợp gọi cô bán hàng rõ to cô ơi để cho cháu 2 gói… mấy bà mua hàng bên cạnh nghe tôi nói mua… liền cười ầm ĩ hết cả lên… tôi nghĩ tụi này chắc bị thần kinh… ông mua hàng chú có ăn cắp ăn trộm gì mà chúng mày cười ông… mịa lúc đó mình có biết cái đó để làm gì đâu cơ chứ… hic… giờ thì thấy gấu dùng nghĩ đến cũng buồn cười…)
Giới thiệu với các bạn đây là Linh, ở 11A5, là bạn thân của mình – tôi quay sang các bạn lớp tôi…
– Hi… chào mọi người… chắc lúc nãy giận tôi wa định lao vào xử tôi, hình như giờ mới nhận ra không chỉ có tôi mà còn rất nhiều các bạn lớp tôi đang ngồi xung quanh, Linh cũng ngại…
– Bạn thân của bí thư thì cũng như thành viên của lớp thui, bạn ngồi cùng tụi mình cho vui… bạn ơi ngồi cạnh mình nè… đừng, thằng ấy có người iu rồi, ngồi đây bạn nè… tụi con trai nhìn cô bạn của tôi với ánh mắt của bầy sói đói ăn nhìn cô bé quàng khăn đỏ…
– Linh đừng ngại, toàn bọn to mồm, nhát như cáy ấy mà, ngồi xuống đây đi – tôi đưa Linh một cái bánh – ăn tạm đi, từ tối giờ chắc chưa ăn gì?
– Ừ, làm trại từ chiều, đói wa – Cô bạn cầm cái bánh ăn ngon lành – này ăn xong đi xem trại các lớp khác với Linh nha…
Mọi người quây quần vừa ăn vừa trò chuyện phá trời luôn, toàn những đứa xin bố mẹ ở lại qua đêm được, nên tụi nó hứng chí lắm… Tôi vừa nói chuyện với Linh vừa đưa mắt nhìn xung quanh, em ngồi ở một góc trại với một cô bạn thân… lúc chiều chở em trên xe, tôi đã hỏi em có ở lại qua đêm với lớp được không? Nếu không được thì tôi đèo em về, em bảo nhờ cô giáo chủ nhiệm xin phép hộ rồi, mãi bố mẹ mới đồng ý với cô… tôi nghe mà thấy vui vui lạ dù biết tôi nay chắc gì tôi đã có cơ hội nói chuyện với em…
– Này, ông thả hồn đi đâu đấy??? Linh huơ huơ tay trước mặt tôi – có nghe Linh nói gì không đấy…
– Linh bảo gì cơ? – Tôi bối rối như vừa làm điều gì tội lỗi lắm ấy…
– Ăn xong chưa? Đi xem trại với Linh??
– Ừ, xong rồi, đi nào…
Tôi quay lại dặn lũ bạn mấy việc trang trí tiếp trại rồi đứng dậy, L khoác tay tôi kéo đi trước mặt lũ bạn… hình như người iu bí thư lớp mình hay sao ấy… xinh đấy nhỉ… thằng cha này kín thật… tui bước theo linh mà vẫn nghe loáng thoáng tiếng xì xầm sau lưng…