Phần 4
Tai nạn đó xảy ra cho chúng tôi đúng là không may mắn thật nhưng với riêng bản thân tôi thì lại là một điều… rất may mắn… bởi vì qua lần đó, tôi đã có câu trả lời cho trái tim sau bao ngày tìm kiếm…
Sau gần một tuần, các vết thương của tôi đã khô, tôi quyết định đạp xe xuống thăm em… tất nhiên là tôi chẳng dám đơn thương độc mã đi chiến đấu rồi… qua nhà thằng bạn chí cốt rủ nó đi, trên đường tiện thể rủ thêm đứa con gái nữa gần nhà em đi cùng… xuống đến nơi chỉ có em ở nhà… bố mẹ và anh trai em đi làm, còn bà em lên chùa… biết thế này ông đi một mình… đúng là người tính không bằng trời tính…
Các vết thương của em cũng đã khô, vừa cắt chỉ xong…
– Y thế nào rồi? Ba đứa tôi cùng hỏi em…
– Mình khỏi rồi mà… chỉ còn vết sẹo ở mặt là chưa hết thôi…
– Y bôi nghệ lên là nó sẽ hết ấy mà… đứa bạn mách nước… điều mà ai cũng… biết…
Mà dù Y có sẹo ở đấy cũng chẳng lo đâu?
– Sao mình không lo được, sẹo ở mặt xấu lắm…
– Xấu hay đẹp thì cái sẹo đấy cũng có người chịu trách nhiệm rồi mà… cô bạn quay sang tôi hất hàm…
Tôi và em cùng nhìn nhau… cười… chẳng ai nói gì…
Tụi tôi trò chuyện rôm rả thì cô bạn đi cùng đột nhiên la lên…
– Thôi chết rồi, mải nói chuyện mới nhớ, sáng bố tớ đi làm có dặn đang ngâm hạt giống dưa chuột, giờ mình phải về bỏ ra ủ không hỏng hết, xong mình lại sang nhé…
– Để tôi đèo bà về… thằng bạn tôi đưa ra một đề nghị… không còn gì tuyệt vời hơn… lần đầu tiên sau 17 năm làm bạn với tôi, tôi muốn ôm thằng này quá…
– Ừ thế cũng được, về xong tôi với ông lại qua đây…
Thế là hai đứa nó kéo nhau đi… chỉ còn tôi và em… ngồi… im lặng…
– Y ở đây với nội ah? Tôi hỏi sau khi nhìn quanh quẩn khắp nhà…
– Ừ mà sao T biết vậy? Em khẽ hỏi…
– Mình thấy toàn vật dụng của nội mà, thế Y học ở đâu?
– Mình học trong này, T vào xem phòng Y không?
Tôi theo em đi qua cánh cửa, một không gian nho nhỏ được bày biện rất gọn gàng… một cái giường, cạnh giường là chiếc tủ quần áo… cái bàn học kê chính giữa của sổ… và đặc biệt là trong phòng thoang thoảng mùi hương con gái… em không dùng nước hoa… đúng là mùi của em… thật dễ chịu…
– T sao thế…
– Không, tại chỉ còn hai đứa mình nên… hơi run… mình có nhiều điều muốn nói với Y lắm, chỉ sợ Y không muốn nghe thôi… mà nghe xong Y không được cười mình đâu đấy…
– T nói đi, mình nghe đây… em nhìn sâu vào mắt tôi chờ đợi…
Phải nói gì với em bây giờ? Tôi ngổn ngang trăm mối tơ vò, phân vân không biết có nên nói với em những gì đã chất chứa trong lòng hay không? Mà nếu nói thì phải nói… như thế nào… lần đầu tiên tôi tỏ tình trước mặt em… “cứ nói ra đi, có gì phải sợ”, tự động viên mình… hít một hơi dài lấy hết can đảm… tôi chầm chậm…
– … Biết nói như thế nào nhỉ… Mình ấn tượng với Y ngay từ hôm gặp nhau ở buổi tập trung đầu tiên năm lớp 10 ấy, lúc đó Y chạy lại hỏi mình… Y có nhớ không… lúc đó mình chỉ biết Y rất… xinh… mình rất ấn tượng với mái tóc dài… rồi hai năm học… càng ngày, mình càng nghĩ về Y nhiều hơn… chỉ mong đến lớp để được nhìn thấy Y… nghe Y nói… mình chỉ dám nhìn Y thôi vì xung quanh Y có bao người trồng cây si… mình chẳng dám so sánh với họ… rồi những lần nói chuyện với Y… mình cảm thấy Y sống thực sự nội tâm, tình cảm… càng làm mình nhớ Y nhiều hơn… tôi nói rất nhiều, nói hết những gì tôi hằng ấp ủ… em vẫn im lặng nghe tôi nói…
Cuối cùng tôi đưa tay nắm lấy bàn tay em… nhìn vào mắt em…
– Y làm bạn gái mình nhé… em không trả lời tôi… mà im lặng…
Rất lâu sau em vẫn im lặng… Tôi giật mình, chắc là thôi rồi, mình là thằng nào cơ chứ… nhưng trong lòng tôi cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều… vì dù sao thì tôi cũng đã nói hết được những gì muốn nói với em… không yêu được em thì ta… yêu người khác… lo éo gì… tôi tự an ủi mình cho đỡ… tủi thân…
– T ngố lắm, người ta im lặng… mà không hiểu…
Ừ nhỉ, em vẫn nắm lấy tay tôi, có rút lại đâu… như vậy có nghĩa là… em đã đồng ý… tôi vui mừng không sao tả xiết… không dám tin vào điều ấy giờ đã thành hiện thực… tôi siết chặt lấy tay em…
– T làm tay mình đau… em nhìn tôi nhăn nhó…
– Hì… mình xin lỗi… tại mình vui quá… tôi thả lỏng tay nhưng vẫn nắm lấy tay em… Y sẽ ở bên mình mãi mãi chứ?
– Mình mới là người phải hỏi câu ấy chứ nhỉ? Con trai là hay thay lòng đổi dạ lắm…
… Bạn đang đọc truyện Tìm lại bầu trời tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/01/truyen-sex-tim-lai-bau-troi.html
– Sao Y biết là con trai hay thay lòng đổi dạ? Y đã… iu ai rồi ah? Tôi hỏi em đầy nghi ngờ…
– Thì cần gì iu ai đâu? Y có anh trai mà… lúc nào anh ấy chẳng bảo mình… đừng có dại dột mà nghe bọn con trai nó tán tỉnh linh tinh, rồi mang khổ vào thân…
– Thế? Hôm nào phải chấn chỉnh lại ngay anh trai Y mới được… ai lại đi hạ thấp danh dự những người đàn ông chân chính như thế bao giờ…
– Chính vì thế mà trước tới giờ, có rất nhiều người ngỏ lời, tán tỉnh mình, mình đều để ngoài tai hết… có dám iu ai đâu… nhiều người ta mình không được họ trở thành bạn mình… có những người không tán được mình thì quay ra nói mình chảnh… mình như thế này… thế nọ… Y đã tự nhủ là không xiêu lòng trước bất cứ ai… vậy mà…
– Vậy mà lại xiêu lòng trước mình… Tôi nắm lấy hai vai em cười…
– Ừ… em vừa trả lời được đến đấy thì không thể trả lời được nữa… vì tôi đã ôm em vào lòng… và đặt lên đôi môi đỏ mọng của em một… nụ hôn… thật bất ngờ… ôi nụ hôn tình yêu đầu đời… của tôi và của cả em nữa… vụng về, lúng túng… cả hai chẳng biết làm gì… ngoài vòng tay ôm lấy nhau… và chạm hai bờ môi thật lâu…
Giờ nghĩ lại vẫn còn nhớ cảm giác khó tả của nụ hôn ấy, nó thật ngọt ngào… tinh khiết… mang theo cả cảm giác lạ lẫm, kích thích… và ham muốn được iu thương… một thứ bản năng bất diệt của con người…
Tôi siết chặt em trong vòng tay cùng nụ hôn đầu đời nóng bỏng đó…
Giờ tôi chính thức là chủ nhân của đôi môi đỏ mọng mà tôi hằng khát khao…
Ôi cảm giác lâng lâng trong men tình thật khó tả…
Khẽ nâng cằm em lên… nhìn thật sâu vào đôi mắt em… đôi mắt lung linh như vì sao giữa bầu trời đêm ***g lộng… “mình sẽ ở bên nhau suốt đời không bao giờ lìa xa, Y nhé? Còn rất nhiều khó khăn ở phía trước… mình cùng nhau vượt qua nhé… Ừ… tụi mình bây giờ vẫn còn là học sinh… cả hai đứa mình cùng cố gắng học thật tốt… thi đỗ một trường nào đó để sau này còn lo cho gia đình tụi mình nữa chứ nhỉ…” Tôi và em say sưa với các dự định… cả hai lần đầu tiên trải qua cảm giác của tình yêu nhưng có lẽ không còn bồng bột, tôi và em đề trưởng thành hơn già dặn hơn so với lứa tuổi 17 của mình… và cả hai đều ý thức được để đi tới tương lai… chúng tôi phải làm gì…
Trong vòng tay nhau được một lúc lâu thì có tiếng đứa bạn ở ngoài cổng… chúng tôi mới rời nhau ra… đi ra ngoài…
– Anh chị có tranh thủ gì không đấy mà sao mặt mũi hai đứa cứ lấm la lấm lét thế hả… đứa bạn chúng tôi nhìn nhìn hai đứa dò xét…
– Tranh thủ cái gì cơ… tôi giả bộ ngây thơ hỏi lại…
– Bà đừng có bắt nạt T, tôi không hỏi bà đưa V đi đâu thì thôi ấy… em nháy mắt với đứa bạn…
– Ê ê khiếp chưa này… chưa gì nàng đã bênh chàng ra mặt rồi… tụi tao mà, có gì phải dấu! Nhìn mặt mũi mày hớn hở như nắng hạn gặp trời mưa là tao biết ngay có chuyện…
– Thui mày lằng nhằng quá, trưa nay nhà tao cũng không có ai ở nhà, tụi mày với T ở đây ăn cơm nhé… em nói với đứa bạn và quay sang tôi…
– Ơ thế vẫn gọi tên ah? Tao tưởng phải anh anh em em rồi cơ chứ… ha haaaaa… đứa bạn vẫn trêu ghẹo dai như đỉa làm chúng tôi bối rối… tự nhiên hai đứa đỏ hết cả mặt mũ lên…
Trưa hôm đó chúng tôi nấu cơm ở nhà em… bốn đứa ăn rất vui vẻ… đặc biệt là hai chúng tôi… trong tôi cảm giác như một bữa ăn gia đình vậy… sau này mình cũng sẽ đẻ một trai một gái… chắc chắn rồi… tôi thầm nhủ trong lòng…
Rồi những ngày đầu hè cũng trôi qua. Bố mẹ tôi cho tôi nghỉ hai tuần… xả hơi… trong một bữa cơm trưa…
– Mày nghỉ như thế là được rồi, mai chú K ở Hà Nội về bố mẹ cho mày lên nhà chú ở hai tháng hè để học trước chương trình lớp 12 đi, sang năm thi rồi, cố gắng mà học hành, đỗ đạt cho đời mày đỡ khổ… chứ cứ bám lấy cái đồng ruộng này cực lắm con ơi… bố mẹ tôi động viên…
– Vâng bố mẹ yên tâm, con sẽ cố gắng ạ… và để thể hiện sự quyết tâm cao độ, tôi đánh một mạch ba bát cơm rồi chui vào giường… ngủ…
Chiều tôi lững thững đạp xe đến gần trường, chúng tôi hẹn nhau chiều hôm nay cùng ra bãi cát sông H chơi mà… đến nơi chờ một lát thì thấy dáng em đạp xe xa xa đang tiến lại…
– T chờ Y lâu chưa? Phải xin phép mãi nội mới cho đi đấy… hì…
– Mình cũng vừa đến được một lúc thôi… mình gửi xe của Y ở trong trường nhé… đi một xe thôi…
Chiều mùa hè, nắng đã bớt gay gắt hơn lúc trưa nhưng vẫn còn chói chang… tiếng ve râm ran… đi đâu cũng thấy tiếng ve… mọi khi nghe nhức hết cả đầu óc… nhưng hôm nay nghe sao thấy… bình thường quá đi…
Tôi và em dựng xe ở triền đê, cả hai chạy xuống ngồi dưới những cụm tre xanh mướt… nắng vậy nhưng ngồi cạnh bờ sông không hề thấy nóng… là do những làn gió mang theo hơi nước đã làm không khí thật dễ chịu… em ngồi tựa vào lòng tôi… mắt nhìn dòng sông mơ màng…
Mùi tóc em thoang thoảng qua mũi khiến tôi như ngây ngất… cúi xuống tôi đặt lên đôi môi em một nụ hôn… những lạ lẫm… bỡ ngỡ… rụt rè… và cả ngại ngùng của nụ hôn đầu đã qua đi… chúng tôi trao nhau những nụ hôn nồng cháy bằng tất cả sự đam mê của tình yêu mới nở…
Ôm em thật chặt trong vòng tay… giá như thời gian có thể tạm dừng lại… để chúng tôi ở mãi với những giây phút này có phải tuyệt không…
– T gắn bó với dòng sông này nhỉ?
– Ừm… mình sinh ra ở bên cạnh dòng sông này mà… tắm với lũ bạn từ hồi còn chưa mặc quần cơ…
– Nhìn dòng sông hiền hòa, sao bình yên thế nhỉ…
– Hì, sau này Y mà về làm dâu làng mình thì…
… Bạn đang đọc truyện Tìm lại bầu trời tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/01/truyen-sex-tim-lai-bau-troi.html
– Hì, sau này Y mà về làm dâu làng mình thì mới biết dòng sông như thế nào?
– Thế nào là sao cơ? Mình không hiểu?
– Bây giờ Y đang nhìn dòng sông vào mùa nước cạn, đến mùa lũ về, nước sông dâng cao sát mặt đê, chảy cuồn cuộn, đục ngầu phù sa… lúc ấy dòng nước hung dữ lắm, không còn vẻ hiền hòa như thế này nữa đâu…
– Eo… thế T đang hiền như thế này! Có khi nào T hung giữ không đấy?
– Cái đấy rồi sau Y sẽ rõ… hehe… tôi nhìn em cười đen tối…
– T mà làm mình buồn… mình sẽ không tha thứ… ui da… sao lại cù mình… buồn quá…
– Thì tại Y bảo mình mà làm Y buồn… Y không tha thứ nên mình thử cù cho Y buồn xem sao ấy mà… vừa ôm em vào lòng tôi vừa cù vào nách em…
– Thôi thôi… T làm mình buồn wa… mình thua rồi… ư… ư… lại một nụ hôn thật sâu lên đôi môi quyến rũ của em…
– Mai mình lên HN học ôn rồi, chắc phải gần học mình mới về… hè này chắc mình không gặp nhau… xa Y nhớ chắc chết mất…
– Hihi… mình chưa thấy ai iu nhau nhớ nhau đến chết cả… chắc lần này được thấy rồi đây… em nhìn tôi ánh mắt tinh nghịch…
– A a… vậy là Y mong mình… em đặt ngón tay lên môi tôi…
– Không cho T nói linh tinh đâu… Y cũng nhớ T nhiều lắm mà… với lại hè này Y cũng không ở nhà đâu…
– Y không ở nhà??? – Tôi ngạc nhiên – thế Y đi đâu hè này cơ?
Nhìn vẻ sốt ruột của tôi, em phì cười…
– Thì T đi đâu, mình đi đó… em lấp lửng…
– Thật không đó… tôi hét lên… Y cũng lên Hn học ôn ah? – Tôi hỏi dồn dập…
– Thế T có thích mình lên đó học cùng với T không???
– Ơ hỏi thế mà cũng hỏi… tất nhiên là thích rồi… thích… chết đi được luôn… mà Y nói thật không đấy… – . Thấy em cười… tôi nhìn em nghi ngờ – nói dối mình là mình bế Y xuống tắm sông bây giờ đấy… – Tôi nghiêm mặt lại vờ bế em lên…
– Thôi thôi mình đùa T thôi mà, mình không lên Hn đâu, có muốn thì nội và bố mẹ cũng không đồng ý, mình chỉ lên thị xã học thui, ở đó có cô mình mà… ở nhà cô bà với bố mẹ mới yên tâm cho Y đi học ôn ấy…
– Ừ thế cũng được, cả hai đứa mình cố gắng học thật tốt vào nhé… vì tương lai của chúng mình… đây là số điện thoại nhà chú mình, có gì Y điện vào xin gặp mình nhé…
Buổi chiều hôm đó không nhớ hết chúng tôi nói chuyện gì với nhau nhưng chúng tôi ngồi bên bờ sông rất lâu… cho đến tận khi ánh mặt trời ngả sang màu vàng chúng tôi mới đứng lên ra về… và tôi không quên một nụ hôn thật sâu trước khi chở em về trường lấy xe…
– Con lên đấy nghe lời chú thím, chịu khó học nghe chưa? Đừng mải chơi… mẹ tôi vừa sốc lại cái balo quần áo, sách vở, cho tôi vừa dặn dò… bên ngoài xe bố tôi cùng chú phụ xe đang cho con cào cào của tôi lên nóc xe khách…
– Bố mẹ đừng lo, con sẽ tập trung học mà… con lên ở với chú thím mà, có muốn đi chơi cũng không được ấy… hjj…
Chiếc xe lăn bánh, bỏ lại sau lưng những cánh đồng vừa gặt, trơ gốc dạ… lần đầu tiên xa bố mẹ, cảm giác cứ lâng lâng thế nào ấy, không biết HN nó ra sao nhỉ? Tôi hồi hộp mong chờ… mịa… tôi vẫn nhớ lần đầu tiên lên HN, khi xe đến pháp vân, xe chạy qua một loạt các gờ giảm tốc làm tôi nghĩ hóa ra đường phố cũng xấu như ở quê, ô tô mà cũng xóc nảy người lên… đúng là bó chym… hồi ấy vừa ngu vừa ngố… hixhix…
Xuống đến nơi… đang ngơ ngơ ngác ngác thì chú tôi đã gọi giật lại…
– T ơi, chú đây cơ mà… và thế là tôi đạp xe theo chú tôi về nhà… sau khi sắp xếp chỗ ở cho tôi, chú bảo chiều sẽ đưa tôi đi đăng ký lớp học ôn… chở tôi lòng vòng khu trường BK… chú tôi gọi điện hỏi mấy người bạn địa chỉ, chú tôi cũng mua cho tôi vé học 3 môn… mua vé ở đây nhưng học tận đường Minh Khai… cũng gần nhà chú… một tuần đầu tiên dù công việc bận nhưng chú tôi vẫn đi xe máy đằng trước dẫn tôi đi học cho quen đường… mới lên một tuần mà cảm giác như hàng tháng vậy, tôi nhớ nhà… gọi điện về nhà liên tục… còn nhớ em nữa chứ, nhưng chẳng biết liên lạc với nhau như thế nào ngoài chờ em gọi điện lên… ngày ấy chúng tôi chưa biết đến yahoo… facebook… càng không biết đến cái điện thoại di động nó ra sao nữa… chứ không như bây giờ… cần là có, nhớ người iu gửi một tin nhắn là ok… mịa mới có 27 cái mùa xuân mà sao thấy cuộc đời nó xoay vần kinh thế… chóng cả mặt… nghĩ tới là tê tái cả con chym…
Gần hai tuần kể từ hôm tôi lên Hn học… vậy mà không thấy em gọi điện… tôi thấy sốt ruột thực sự… vừa nhớ em… vừa giận nữa chứ… hay là em có người khác… trong đầu tôi đưa ra rất nhiều giả thuyết…
Vì là học trước chương trình nên thầy giáo dạy rất nhanh, tôi lao vào học trong nỗi nhớ em cồn cào, nhớ cảm giác khi hôn lên bờ môi mềm mại của em…
– T ơi cháu có điện thoại này… chú tôi gọi tôi từ tầng một…
– Dạ cháu xuống đây… tôi lững thững bước xuống từ tầng ba, chắc lại mẹ tôi gọi hỏi xem học hành như thế nào đây mà…
– Bạn học cùng cấp ba của cháu đấy… chú hỏi tên thì không nói… chú tôi nhìn tôi với ánh mắt rất tò mò…
– Bạn cấp ba ạ… tôi phấn khích… Dạ chắc bạn cháu hỏi học trên này có tốt không? Tụi nó cũng đi ôn ở NĐ mà… tôi giải thích dù chú tôi… đâu hỏi lý do…
– A lô…
– Aaaa lô… người iu có nhận ra ai không???
– Hic, làm gì mà không nhận ra, thế Y học ôn thế nào? Các thầy ở đấy dạy có hay không?
– Eo ôi vừa gặp mà đã hỏi học hành rồi… thế không nhớ người ta ah??? Ghét rồi… cúp máy đây…
– Đâu mà… tại… thấy bọn nó bảo ở đấy thầy dạy hay lắm mà… tôi chẳng biết nói sao, cũng chẳng dám nói nhớ em… quay sang liếc trộm ông chú… đang ngồi xem tv nhưng chắc tại ổng đang ngóng tôi nói chuyện…
Câu chuyện không được lâu, và có phần thiếu tự nhiên kinh khủng… vì tôi nói chuyện trong nhà chú… sau một hồi tôi cũng nhớ được số điện thoại của chỗ em trọ… là số của quán cơm gần đó…
Sau buổi hôm đó, cứ mỗi buổi chiều là tôi lại xin chú đi dạo cho… thoáng nhưng thực ra tôi ra bốt điện thoại công cộng gọi để nói chuyện với Y… chuyện nhà… chuyện học… chuyện Hn… đông xe… lắm người… và chúng tôi không quên những lời yêu thương dành cho nhau… cái cảm giác nhơ nhớ… thương thương của tình yêu đầu đời chắc các bạn ai cũng đã từng trải qua… cảm giác thật ngọt ngào… để lại trong ký ức và tâm hồn ta những dư vị mãi không thể nào quên…
Gần hai tháng hè đối với tui bình thường ngắn ngủi nhưng từ khi xa em lên trên Hn học ôn sao mà hai tháng mà như hai năm vậy… không có điều kiện gặp nhau, chỉ là những cuộc nói chuyện qua điện thoại càng làm chúng tôi nhớ nhau da diết…
Hai tháng hè nóng nực với những buổi học trong lò ôn rồi cũng qua…
Ngày chia tay Hn cũng đã đến, tôi háo hức ngồi sau xe chú chở ra bến xe giáp bát để bắt xe về quê…
– Được về nhà vui lắm sao mà huýt sáo to thế… ông chú vừa lái xe vừa quay sang hỏi…
– Dạ vâng, cháu nhớ nhà wa… tại lần đầu đi xa nhà chú ạ… và cháu còn nhớ người iu cháu nữa chứ… nhưng lý do thứ hai chỉ xuất hiện trong đầu tôi thôi, ngu gì phun ra có bằng chết với ông chú và ông bà già ở nhà…
– Ừ, về nhà chịu khó học vào cháu nhé, năm nay cuối cấp rồi… abc… sang năm lên đây thi cố gắng đậu thì vào ở với chú thím…
– Vâng, cháu sẽ cố gắng chú ạ… cháu cảm ơn chú thím và các em…
Bến xe buổi chiều… nắng vẫn còn gay gắt… trên khuôn mặt các hành khách chờ xe chạy đều toát lên vẻ mệt mỏi… Bánh mì đây… anh ơi mua túi mía ăn cho đỡ khát… anh xem ví… đồng hồ đi anh… lên xe ngồi yên vị rồi nhưng vẫn bị vây xung quanh bởi cơ man nào là những người bán hàng rong… tôi lắc đầu từ chối hết người này đến người khác… mỏi cả cổ… chờ mãi rồi xe cũng xuất bến… bỏ lại sau lưng những căn nhà cao tầng, những đường phố khét lẹt mùi xăng… chiếc xe ca băng băng trên đường cao tốc… tôi miên man trong những suy nghĩ về em… không biết gần hai tháng qua em như thế nào? Có béo lên hay gầy đi…
Hơn hai tiếng ngồi trên xe cuối cùng tôi cũng về tới xã tôi, bố tôi đã chờ ở chỗ xe đậu từ sớm…
– Sao, học hành có mệt không con?
– Dạ cũng bình thường bố ah…
– Chú thím khỏe chứ? Bố có gọi mời chú thím về quê, chú có bảo sao không?
– Vâng chú thím khỏe ạ, chú bảo hôm nào rảnh chú thím về quê ạ…
Sau bữa cơm tối, tôi lăn ra giường ngủ lun không vẫy tai vì mệt sau một chuyến đi dài… Ngày hôm sau thức dậy sớm, tôi vệ sinh cá nhân xong là leo lên con cào cào phóng vù đi…
– Chưa ăn uống gì đã đi đâu đấy T, quay lại ăn đã… mẹ tôi gọi với theo…
– Mẹ ăn đi, con không ăn đâu… tôi ngoái lại trả lời…
Hôm trước khi ở Hn về chúng tôi hẹn gặp nhau ở cổng trường… còn tâm trạng đâu mà ăn mới uống cơ chứ hả giời… đạp xe với tốc độ cao nhất có thể tôi phi tới cổng thì đã thấy em đứng ở đó… hóa ra không chỉ mình tôi sốt ruột… hehe…
– Y đợi mình lâu chưa…
– Người ta cũng vừa tới thôi, khiếp đạp xe gì mà ướt hết cả mồ hôi thế kia??
Em nhìn tôi… tôi cũng nhìn em, hai ánh mắt cùng gặp nhau… sau hai tháng xa cách sao mà nhớ đến thế… ánh mắt em thật trìu mến, và thân thương… thú thật nếu không phải hai đứa đang đứng ở cổng trường thì tôi đã ôm em thật chặt vào lòng mà hôn lên đôi mắt ấy một phát… rồi hai phát… cho đến chán thì thôi…
– Thì tại hẹn Y rồi, sợ Y đến đợi lâu anh nào bắt mất thì sao…
– Xì… chỉ được cái… thế bây giờ mình đi đâu hả T, mà đứng xuống để Y xem, đi lên thủ đô có thiếu cái gì không…
– Hehe không thiếu một sợi tóc đâu, Y cứ kiểm tra đi… mà mình mới phải là người kiểm tra chứ nhỉ??? Người iu xinh như thế này mới sợ mất chứ…
Chúng tôi gửi xe trong trường để cùng đi một xe, em hỏi tôi đi đâu tôi chỉ cười… lát nữa Y sẽ biết… em ngồi sau xe tựa đầu vào lưng tôi… mùi con gái thoang thoảng làm lòng tôi rạo rực…
Cảm giác đèo người iu bằng xe đạp có lẽ thời tui mới có… kon bây giờ các chú 9x, 10x toàn SH… với Liberty… và có lẽ phải đạp xe chầm chậm thì mới cảm nhận được mùi hương đó… chứ đi xe máy vù vù thì chỉ ngửi bụi chứ thấy mịa gì nữa mà hương mới khói…
Lững thững đạp xe trên con đê dọc theo dòng sông uốn lượn… những bãi ngô xanh mướt trải dài theo triền đê… còn trên triền đê tím ngắt màu hoa cỏ may… cuối hè, đầu thu mà… thứ hoa cỏ đồng nội rất đỗi thân thương và gần gũi… tự nhiên lòng cảm thấy hạnh phúc lạ… cái cảm giác hạnh phúc của hai người đang yêu mà không phải lo ngày mai ăn gì… thật tuyệt vời… nhẹ nhàng… êm ái…
– Mình đi đâu đây hả T? Em chợt hỏi kéo tôi trở về hiện tại từ chín tầng mây…
– Tụi mình đi hội, nhân tiện đi lễ luôn… tôi trả lời…
– Đi lễ? Em giật mình ngồi thẳng dậy… Đi lễ gì cơ? Mà lễ ở đâu? Sao không bảo với Y trước để Y còn sắp đồ?
– Không sao mà… đến đấy rồi chuẩn bị cũng được ấy… mình đưa Y đi lễ ở đền… cứ vào đầu thu là ở đấy tổ chức lễ hội to lắm… đền thờ một trong tứ bất tử… tôi say sưa kể cho em câu chuyện về ngôi đền…
– Tình yêu người xưa đẹp nhỉ… em cảm thán sau khi nghe xong câu chuyện của tôi…
– Tình iu của tụi mình cũng sẽ đẹp mà, phải không Y? Tôi đưa một tay lại cầm lấy tay em và siết chặt… em im lặng… không trả lời… nhưng vòng tay ôm chặt lấy người tôi…
Ngực em tỳ chặt vào lưng tôi… mềm mại thật đấy… cả con tim và con chym tôi đều rộn ràng… làm tôi muốn cho tay lại mà vuốt ve… em… nhưng cũng gần đến Đền rồi, dọc đường người ta đã cắm những cây cờ đủ màu sắc phục vụ mùa lễ…
Phải tĩnh tâm… tôi tự nhủ… mình sắp bước vào chỗ linh thiêng… không được nghĩ bậy…
Sau khi gửi xe xong, chạy ra chỗ em chờ ở cạnh đền tôi đã thấy em hai tay xách lỉnh kỉnh đầy đủ những đồ lễ… đúng là gái đảm ở với bà nội nhiều có khác… khoản lễ chùa lễ đền em được nội đào tạo có lẽ trình đã max level… và thế là từ người đưa em đi hội, tôi thành vệ sĩ xách đồ lễ cho em…
Khu đền khá rộng, từ sát đê ra đến tận bờ sông… bình thường đi hội với mẹ và các bà trong làng tôi chỉ chăm chú vào các hàng bán đồ linh tinh… và các cháu xinh xinh đi cùng các bà các mẹ thui…
Hôm nay em bắt tôi đặt lễ, cùng chắp tay lễ với em rất chi thành kính… người người chen nhau nhưng không ai cáu gắt cả, hình như ai cũng thành tâm cầu xin một điều gì đó nên người ta trở nên chan hòa và tốt bụng với nhau hơn thì phải…
Mất gần buổi sáng hai đứa mới lễ xong, chúng tôi ra ngồi dưới tán cây Sung xum xuê lá cạnh đền ngồi nghỉ… thụ lộc…
Cái nắng của mùa thu cũng dịu dàng hơn chứ không gay gắt như trước nữa, tôi iu mùa thu lạ, có lẽ ngoài lý do tôi được ba mẹ sinh ra vào mùa này thì còn rất nhiều nhiều lý do khác nữa… ngồi dưới bóng mát thật dễ chịu… chăm chú nhìn em… quả thực khuôn mặt em đẹp thật, một vẻ đẹp nhẹ nhàng, quyến rũ… làn da hai má em đỏ hồng… chắc do vừa chen nhau lễ trong đền… không khí ngột ngạt quá đây mà…
Em vuốt mấy sợi tóc mái cho gọn lại rồi quay sang nhìn tôi… gặp ánh mắt tôi đang say sưa nhìn em… em cười… ôi đúng là nụ cười cùng mùa thu tỏa nắng…
– T nhìn gì mà chăm chú thế? Đang ngắm em nào hả… rồi em nhìn quanh chỗ chúng tôi ngồi nhưng chẳng có em nào ngoài mấy “em”… ăn xin…
– Mình đang nhìn một em đấy… xinh lém… hihi…
– Xì, ghét… không chơi nữa… em vờ giận dỗi quay mặt đi…
Tôi ngồi xuống cạnh em… cười mà không nói gì…
– Từ giờ trở đi không cho T nhìn ai khác đâu đấy… em quay lại nheo mắt…
– Rõ rồi, chỉ được nhìn người iu thui phải không? Hihi…
Xa nhau gần hai tháng thôi mà cảm giác của chúng tôi như xa nhau lâu lắm rồi… ôi tình yêu… sau khi cùng nhau đi lễ xong, chúng tôi cùng nhau đi dạo khắp các gian hàng bán đồ quanh đền… nhìn em chỉ hết cái này đến cái khác nghĩ mà ngồ ngộ… bình thường thì ít nói thế mà đi hội thì như trẻ con…