Phần 27
Mỹ Mỹ bỏ về chỉ còn tôi với Tiểu Linh trong phòng, tôi còn nghe rõ tiếng Mỹ Mỹ chốt cửa lạch cạch, lúc đó tôi không có bình tĩnh, nên đã không hiểu sự việc. Cái điều mãi sau này tôi mới ngộ ra, vì khi đi ngang qua tôi Mỹ Mỹ còn liếc tôi, rồi cười mỉm đầy bí ẩn. Nếu tôi không bị sốc về tình cảm thì chắc tôi đã hiểu ra, khi ấy thật sự Mỹ Mỹ em ấy, chỉ là “chim mồi” mà thôi, Mỹ Mỹ rút đi còn khóa chốt cửa hộ là để hai đứa tôi với nhau cho tự nhiên.
Hôm đó cũng chính là sinh nhật Linh Linh, em chủ động muốn ngủ với tôi, em muốn cho tôi phá trinh em… Khi đó Linh Linh yêu tôi, mà tôi cũng bắt đầu yêu em ấy rồi, có trách thì là trách tôi giận mất khôn mà thôi. Điều tôi đau nhất về hôm đó, chính là người con gái tôi yêu, em muốn cho tôi hạnh phúc mà tôi đâu biết, em tặng chính bản thân em cho tôi… Sinh nhật em tôi đã không làm em vui, không tặng quà gì hết, còn làm cho em đau lòng nữa, trong khi em lại mang cho tôi bao nhiêu hạnh phúc ngọt ngào… tôi thật là ngu hết cả phần chó… híc…
Tôi khi ấy tiến sát đên bên Linh Linh, thì em ngượng lấy tay che mặt, rồi nằm luôn xuống, tôi đâu biết là em ấy muốn trao thân cho tôi. Người con trai em thấy rung động lần đầu trong đời, hơn nữa papa em cũng đã nói thật với em, là muốn em lấy tôi làm chồng. Em vui vẻ chấp thuận điều đó, bởi em đã phải lòng tôi rồi… còn chuyện em âu yếm với Mỹ Mỹ đâu mất mát gì, bất quá là hai đứa con gái vần vò nhau thôi.
Hơn nữa Mỹ Mỹ không “chọc ngoáy” gì vào thánh địa trinh trắng của em cả. Bản thân Mỹ Mỹ cũng là gái trinh như em, sau này tôi cũng chơi cả Mỹ Mỹ nữa. Sau khi Mỹ Mỹ biết hơi đàn ông, em ấy không để tóc tom boy, mà trở về là cô gái bình thường xinh xắn. Nhưng hai em ấy vẫn cứ ôm nhau, rồi ” thẩm du” cho nhau tự sướng như trước, tuy nhiên khi đó tôi đã đả thông tư tưởng, nên còn vui vẻ ủng hộ nữa… Còn khi đó trong cơn ghen, tôi không biết là Linh Linh em muốn thế, việc em nằm xuống chỉ làm tôi ngứa đèn, tôi lao đến kéo tay em dậy và hét lên:
– Còn nằm ệch ra đấy nữa à! Đi về nhà mau đồ bệnh hoạn… đi về… đi về…
– Không về đấy! Anh là cái quái gì của em, mà em phải nghe theo… em cứ nằm thế này đấy, xem anh làm được cái trò gì nào… đồ ngố… đồ nhà quê… lêu… lêu…
Linh Linh trần truồng nằm đó, đôi mắt một mí chớp chớp liếc tôi đầy hy vọng, rồi mặt em hồng rực lên dần dần… Một tay em tự đưa lên xoa bầu vú nhỏ, tay còn lại em mâm mê khe lồn của mình mà rên rỉ. Thề là nếu không bị giận mất khôn, với cử chỉ khiêu khích gợi dục đó, tôi đã nhào đến mà ôm em ấy rồi… Nếu như vậy hẳn em sẽ hạnh phúc lắm, nhưng tôi ngu hơn cả chó… à mà không với hành động đó max độ gà mờ và ngu dại.
Thì so với cờ hó còn sỉ nhục giống loài chúng nó, chó đực nó còn khôn hơn, biết nhảy chó cái của nó, khi con chó cái đó ở gần… Lúc đó tôi đến sát sạt, thì Linh Linh xấu hổ lấy gối che lên mặt, chả gì với Tiểu Linh khi ấy, cũng là lần đầu em cho bạn trai địt em. Em không ngượng sao cho được, dù em mồm miệng có vô cùng bạo dạn, láo toét chăng nữa. Nhưng vào cuộc em vẫn chỉ là em, một cô bé trinh trắng ngây thơ, chưa từng địt bọp bao giờ mà thôi…
Tuy nhiên lần ấy, thứ em mong chờ đã không đến, tôi kéo em dậy và quát vào mặt em:
– Mặc quần áo vào ngay để đi về…
– Sao phải mặc… anh chẳng bảo cởi truồng quyến rũ hơn còn gì…
Tôi thì đang nuôi “con giận” với em, nó đang ngày một to ra, che mờ cả lý trí nên tôi lại quát em:
– Đi về nhanh…
Em chớp chớp cái mắt nhìn tôi rõ lâu, từ khóe mắt đột nhiên ứa ra dòng lệ nhỏ… em buồn. Nhưng tôi thấy mà vẫn chả hiểu ra sự việc, trong khi em tức tối hét vào mặt tôi:
– Đồ ngố… đồ nhà quê đéo biết gì hết… ghét mặt… Anh ý… anh là… đồ nhà quê… đồ đéo biết gì hết… đồ nhà quê…
Tôi cay cú vì câu cuối em hét từ “nhà quê” rõ to vào mặt tôi, nên tôi gằn lên chửi em rằng:
– Con Tiểu Tinh Tinh này! Cô vừa nói cái gì…
– Em nói đấy thì sao… anh là… là… đồ nhà quê đéo biết gì đấy thì sao nào… không đúng chắc… Anh là thằng ngu… cực ngu luôn đấy… cút đi thằng ngu kia… em ghét… anh… anh… ngu hết cả phần chó ý…
– Bốp…
Tôi nổi điên tát em một rõ mạnh, làm mặt em nghiêng lệch đi… khóe môi em ứa máu, năm vệt ngón tay đỏ lằn trên má. Em khóc to luôn, bờ vai em run rẩy trong đau khổ… Em thổn thức nói với tôi:
– Sao anh đánh em… hu… hu… hu… sao anh lại đánh em thế hả anh… hu… hu…
Linh Linh khóc thì tôi chùn hẳn, đây là giọt nước mắt đầu tiên của em ấy rơi vì tôi. Nhưng buồn hơn nó không phải là giọt cuối cùng, vì tôi đã dấn thân vào con đường hắc đạo, để lại cho em cũng như những người con gái khác tôi yêu, phải đau khổ vô bờ bến… Tôi không quát nữa mà dịu giọng hơn bảo:
– Anh… anh nóng quá… anh xin lỗi đi về thôi… tại em sỉ nhục anh thôi…
Tôi kéo em ngồi dậy để đi về, thì em giằng tay tôi ra nói trong ấm ức:
– Về thì về… nhưng không lẽ cởi truồng thế này về chắc, để im người ta mặc đồ…
Tôi đứng đợi nhìn em thút thít vừa khóc, vừa mặc đồ, bờ vai nhỏ luôn rung lên theo tiếng nấc của em, khi em mặc áo lót trở lại… nhìn hai quai áo chưa cài tung tẩy sau lưng, tôi có chút ân hận liền chạy đến bảo em:
– Tiểu Linh! Để anh cài nó cho em nhé…
Em không nói gì chỉ khẽ gật đầu, tôi chạm vào tấm lưng trần mềm mại của người tôi yêu. Mà tôi không hề có chút dục cảm nào, chỉ thấy thương yêu em hơn thôi… thứ tình cảm thánh thiện đầu tiên của tôi. Nên cài xong rồi thì tôi ôm choàng lấy em, khẽ thì thì thào vào tai em rằng:
– Anh xin lỗi Linh Linh… anh đã nổi nóng vô cớ mà đánh em…
– Đánh thì cũng đánh rồi… đâu có sao… khi bé ngày nào chả ăn đòn, không sao hết cả… nhưng anh cài mãi mới được cái khuy áo lót cho em, nếu cài cho em khó thế… Thì cởi ra chẳng lẽ anh lại không cởi luôn ra đi… điều đó chẳng dễ dàng hơn sao…
Em cố gắng gợi ý cho tôi lần nữa, nhưng tôi ngu thực sự, nên đã lại giục em mặc quần áo và ra về. Khiến em dỗi hẳn luôn… đùng đùng đi xuống trước chui vào xe, em ngồi ở ghế sau chứ không ngồi ở ghế đầu cạnh tôi như lúc đi nữa. Đi một đoạn xa rồi, thì tôi nhìn qua gương chiếu hậu, vẫn thấy mắt em đượm buồn, em cứ im lặng nhìn vào hư không. Tôi muốn phá vỡ không khí im lặng liền hỏi em:
– Tiểu Linh! Em không thấy hai đứa con gái yêu nhau, nó là bệnh hoạn sao mà cứ tiếp tục như vậy…
– Bệnh hoạn cái gì… chả làm sao hết, còn hơn cái mặt anh ý… anh tự hỏi bản thân anh đi… Anh á! Chắc đéo gì đã phải đàn ông, mà chê người ta bệnh hoạn… anh là thằng bê đê… đồ biến thái… kém gì… xì… xì…
Em nói trong ấm ức vì vụ đó bất thành, còn tôi đâu đã hiểu ra, thấy em vẫn giận nên đành im lặng. Vì khi ấy do tôi thấy em buồn, cố tình đi lòng vòng cho em vui lên, rồi khi xe đi ngang qua công viên Thống Nhất (**), gần chỗ rạp xiếc nên họ bán rất nhiều đồ ăn vặt… Mắt em sáng lên mới mở miệng bảo tôi:
– Dừng… dừng xe lại đã… em muốn mua đồ ăn…
Tôi đã làm em buồn, nên cũng muốn chiều em, định xuống mua thì em dằn dỗi bảo:
– Không khiến! Em tự đi mua lấy anh cứ ngồi đó đi, em mua rồi vào công viên chơi tí, anh đừng có mà đi theo em… khi nào thấy hết vui em tự ra…
Em tự mở cửa xuống xe, rồi em đi ra mua ít quà vặt, rồi lặng lẽ vào công viên. Tôi thấy mắt cay cay, khi nhìn bóng dáng nhỏ bé của em, lại bắt đầu thui thủi giữa dòng người nhộn nhịp. Y như là năm nào em thơ bé vậy, hay tôi thật sự đã làm gì sai? Bởi từ lúc em lên xe chỉ im lặng, cũng không có nhí nhố trêu chọc, hay đe phạt tiền tôi nữa, nụ cười tắt hẳn trên môi, ánh mắt thì u buồn trống vắng… Mà tôi đâu biết chính tôi là nguyên nhân, đã vô tình tổn thương trái tim thiếu nữ của em. Em trốn vào đó để khóc một mình, giống hệt thủa bé em từng một mình trốn vào xó vắng, và khóc khi người ta bắt nạt em…
Nhưng có một việc khác xảy đến ngoài ý muốn của em và tôi, đó chính là đám đàn em của Ba Duy. Kẻ bị tôi vặn cổ chết khi thượng đài, nếu đại ca của chúng chết vì tay A Nhất thì đã đành. A Nhất là một tay anh chị nổi tiếng trong giới giang hồ Nam Bắc, còn tôi hiện tại là một kẻ vô danh tiểu tốt, nên đó là sự sỉ nhục lớn cho giang hồ miền Trung.
Nói rộng hơn ra thì nó là cái tát mạnh vào mặt giới dân anh chị miền trong, bởi vì một thằng oắt con vô danh Bắc Kỳ, bỗng nhiên hạ gục một tay anh chị khét tiếng miền trong. Nếu nói rằng không A Nhất, thì Ba Duy hắn nếu đứng thứ hai, sẽ chẳng còn ai dám nói đứng nhất cả. Dù hắn là một tay giang hồ võ biền, hữu dũng vô mưu kiểu mãnh tướng như Lữ Bố (*), nhưng hắn đúng là hổ tướng mạnh mẽ thực sự. Nếu tôi không dùng mưu, chắc không có cửa đánh thắng hắn…
Nỗi nhục mang tính tự tôn vùng miền rất lớn, giả sử có một kẻ vô vanh trong Nam, vặn cổ chết một đại ca lừng lẫy đất bắc, thì dân bắc cũng sôi sục lên mà thôi. Vì thế đám đàn em của Ba Duy ôm hận vô cùng, nhưng chúng hận tôi một thì hận chú Bạch cả trăm lần. Vì chúng cho rằng chú mới là đạo diễn tất cả vở kịch đó, mà Huyền Vũ lão béo ấy đang án binh bất động tính kế, để đám đàn em tức giận cành hông… Chúng đang lang thang đi chơi giải sầu, thì tình cờ thấy Linh Linh ở lối vào công viên, chúng biết mặt em ấy do em từng đến Bạch Hổ Đường. Thậm chí còn bị đại ca Ba Duy của chúng, khi còn sống đã trêu chọc, chúng liền bàn nhau rằng:
– Ê mậy! Chẳng phải con nhỏ kia, hắn (thổ ngữ miền Trung) là Tiểu Linh con gái lão Bạch sao?
– Ừ ha! Chúng ta thịt nó đi, cho nó xuống luôn, trả thù cho ảnh… bởi mọi việc do lão ấy mà ra cả. Không có thằng ôn ấy tuổi tôm à mà được vô đấu… Ba Duy ảnh chết thật oan ức quá đi, mà lão Đại không cho chúng ta trả thù. Chi bằng lén đâm chết nó về tạ tội sau cũng được, lấy máu nó tế cho vong hồn đai ca chúng ta…
Một thằng khác can gián:
– Chúng bay đừng manh động, tao tin chú Vũ của chúng ta, chú sẽ có tính toán… nên về đi cho lành…
Không ngờ bọn còn lại nhao nhao phản đối rằng:
– Mày là thằng không có dái té mẹ đê! Khi anh Duy còn sống đối với anh em không bạc, ảnh chết rồi mày không báo thù cho ảnh, mày là loại ăn cháo đá bát. Nếu lão Đại xử chúng tao về tội này, chúng tao cam tâm chịu chết đi theo ảnh… mày hèn mà ở bạc vậy thì phắn đi…
Thằng đó đương nhiên không thể té, nên cả bọn theo sự chỉ huy của thằng đại ca trong nhóm ấy bắt đầu đi vào. Chúng chia ra hai nhóm một chặn cửa lối vào, một nhóm vào bên trong tìm Tiểu Linh, tôi dĩ nhiên lúc đó không biết mưu sự này của chúng, mà qua gương chiếu hậu của xe. Lúc tôi nhìn Linh Linh đi vào một tí, lại thấy qua gương có mấy thằng đó, cùng là dân xã hội bờ bụi, nên tôi dễ dàng nhận ra chúng không phải dân thường, việc chúng phân ra bốn thằng chốt ngoài. Bảy thằng vào trong công viên, mà tay cứ để trong áo ở phía trước, hoặc sau lưng kiểu găm đồ để chiến… rồi đi kéo vào như vậy. Thì tôi linh cảm ra sự chẳng lành, nhưng chúng muốn “thịt” ai ở đây nhỉ???
– Thôi chết rồi Linh Linh…
Tôi buột miệng thốt ra ngay, khi đầu tôi chơt nảy số về vụ Ba Duy, chắc chỉ có em ấy thôi… Bởi bọn Huyền Vũ đang căm tôi và chú Bạch, dẫu mấy thằng nhồn đó tôi không nhớ mặt, nhưng dự cảm này không thể sai. Tôi nổ máy quay đầu xe tạt sang mạn đường Lê Duẩn, chả gì tôi cũng từng vạ vật ở công viên này rồi. Nên sang đầu đường bên đó, tôi dừng xe lại bên đường phi thân qua bờ rào sắt.
Tôi băng vào công viên thật nhanh, tim tôi đau nhói nhủ thầm: “Linh Linh! Em đừng có vấn đề gì trước khi anh kịp đến nhé em…”. Tôi hồi mới lên Hà Nội chưa gặp bọn Hải Cóc, đã có lúc tôi nằm bờ ngủ bụi ở công viên này, nên tôi cực rõ địa hình của nó. Tôi đi xe ô tô lên nhanh hơn chúng, còn chúng đi sau Tiểu Linh mà dọc đường còn đông người, chắc chúng chưa tiện bề hành sự với em ấy, chưa kể Tiểu Linh đang đi ra lối cái đảo Thống Nhất, nơi có cây cầu từ bờ bắc sang. Em đã đến đầu cầu và rẽ lên đó, tôi mới đoán chắc rằng là em muốn ra đảo này. Tuy nhiên lúc đó tôi chưa hoàn toàn đủ căn cứ để khẳng định, là chúng muốn bắt hay có giết em ấy không, mọi thứ chỉ là nghi ngờ mà thôi. Nên sợ chúng và em nhận ra tôi, tôi chờ Linh Linh vào trong đảo mới tìm cách đi lên. Tôi vừa đi vừa bịt miệng giả như bị ho hắng, đánh lạc hướng sự chú ý của cả hai bên, rồi cũng tôi lên đảo thành công, thì thấy Linh Linh ngồi sát mép hồ, em ngồi hướng mặt ra cái đảo nhỏ Hòa Bình, có vẻ cực buồn bã và cúi xuống ôm mặt khóc nức nở…
Tôi không có thời gian bận tâm nhiều về em, dù nhìn em khóc như vậy tôi thực là thấy tim đau nhói, tôi soi bọn kia xem chúng động tĩnh gì, thì chúng cũng lên cầu thật. Rồi chúng cắt bốn tên ở cầu cảnh giới chặn người vào, và ba tên khác lặng lẽ tiến vào trong đảo, mà khi ấy mấy người khác chơi trên đảo lại ngẫu nhiên đi ra, nên chỉ còn lại tôi và Linh Linh… vậy chỉ em ấy là mục tiêu, bởi dĩ nhiên chúng trong chiều đi vào không thấy tôi, vì tôi núp sau cái thân cây gần chỗ Linh Linh.
Cơ hội vàng đã đến, nên một thằng lao nhanh về phía em, nó rút dao găm trong bụng ra, vung lên lưỡi dao lóe sáng. Chúng thật liều và manh động, trong khi tôi còn đang do dự, không hiểu chúng dịnh làm gì tiếp theo, thì thằng đó lao tới đã đâm ngay rồi. Một việc mà dân xã hội đâm chém, không dại gì làm ở nơi ban ngày ban mặt như này, ít nhất lẽ ra cũng đến thật gần sát, mới rút dao xỉa. Đây chạy nhanh đến đâm như vậy, hẳn muốn hạ gục luôn em ấy rồi, rủi thay Linh Linh đang khóc, em đâu để ý ai làm gì phía sau. Kể cả lúc trước tôi vào em cũng đâu có nhận ra, điều chứng tỏ nỗi đau trong tim em quá lớn… Mà cũng mấy ai ngờ có kẻ dám manh động vậy đâu…
Nên giờ khoảnh khắc sinh tử cận kề, tôi không thể nghĩ nhiều hơn được, ngoài việc bất thần nhào ra đỡ cho em nhát dao đó. Chứ đánh hắn ta e không kịp, mà hét lên có khi em cuống ngã xuống hồ mất… thế là… tôi lao ra…
– Phập…
Lưỡi dao ghim vào vai tôi đau nhói, tôi khôngcòn có thể nghĩ nhiều đến đau đớn. Tôi ôm ngang ngực em xoay mạnh người, để bế xốc em lên để chân em tạo ra cú đá. Đập thẳng vào mặt thằng vừa đâm tôi, nó thì vừa đâm tôi phát xong, lại bị tôi xoay người, khiến nó bị tuột tay cầm dao ra. Nên theo đó bị mất đà, cộng cú va chân của Linh Linh vào nó, làm nó văng mạnh con mẹ xuống hồ.
Đỏ cái nó đéo biết bơi, mà nước hồ chỗ đó khá sâu, nên nó chấp chới giã gạo luôn và đuối dần đi… Chứ nó biết bơi, thì bơi vào lao lên chắc tôi sẽ còn mỏi với nó… Thế là xong một thằng, còn hai thằng kia nhào đến chỗ tôi và Linh Linh, sau cú ôm bất thần Linh Linh sợ tái mặt, nhưng rồi nhận ra tôi nên em không dãy giụa nữa… Vì thế tôi dễ xoay trở hơn nhiều, bặm môi tôi rút ngay con dao găm ở vai tôi ra, dù đau nhói tận xương tủy vì cú rút này đi nữa… Rút đước cái… tôi phi mạnh con dao về phía thằng gần tôi nhất, lại may mắn không trượt, con dao găm trúng đùi hắn ta. Khiến hắn ta khụy xuống lập tức, con phớ của nó thì văng gần sát chỗ tôi, thế là tôi vội nhặt lên. Một tay tôi cầm dao một tay ôm Linh Linh, tôi chém loạn xạ về phía trước đe thằng còn lại, nhọ cái là lúc này… bốn thằng ở cầu đã ập vào gần tới nơi…
Sự việc nguy kịch thật sự vì bọn nó, nào tông, nào phóng lợn và phớ, lại tính ra sẽ là tận năm thằng. Đời thật nó đéo như mơ đâu các bạn ạ, ở trong phim thì anh hùng cứu mỹ nhân, sẽ băm vằm chúng mà mang mỹ nhân đi khỏi… Nhưng sự thật của tôi khi đó, thì phũ lắm đéo được như phim, để năm “con vợ” này tay tông, tay phớ này ập vào. Cầm chắc nó băm tôi và Linh Linh nát xác, nếu mình tôi còn năm ăn năm thua… chứ có giờ đang em ở bên thế này, thì cầm chắc ẳng chó ngay. Đỡ được một hai thằng là cùng, chứ đỡ thế cặc nào được năm thằng nó chém một lúc, nên nhân khi bốn thằng kia chưa vào sát. Tôi hua hua cây phớ bảo thằng ôn đối diện rằng:
– Nhào vô bố chém nát xác nha con…
Thằng ấy nhận ra là tôi chính là thằng vặn cổ Ba Duy, nên có phần cóng tôi lùi con mẹ nó lại… Tôi liếc sang thấy thằng ôn bị phi vào đùi, nó cũng đang lồm cồm bò dậy, thời gian không còn nhiều nên vội hỏi Linh Linh:
– Em có biết bơi không?
– Dạ có…
Thế là tôi đẩy luôn em xuống hồ trước và nói nhỏ rằng:
– Bơi trước sang đảo bên kia nhanh, anh sang sau nhé… đừng chần chừ… Nó giết hết bọn mình!
Khi e m rơi xuống hồ, nghe lời thật… em bơi thẳng đi ngay, nên tôi yên tâm mới một tay cầm phớ hua lên, tay kia liền giả đò móc tay vào bụng hô to:
– Địt mẹ mấy con chó đứng im đó… lao vào bố vắn sọ nha các con…
Chúng nhận ra tôi là kẻ thượng đài hôm ấy, có phần hơi chột dạ lùi cả lại… tôi chỉ chờ có thế, lao con mẹ xuống hồ bơi theo Linh Linh, chúng lúc đó mới biết bị lừa phi dao theo tôi, may sao đều trượt cả… không chắc tôi cũng thành con mẹ con ma ở hồ ấy rồi… Cùng lúc đó người dân từ xa phát hiện ra thằng kia, nó đang giã gạo ngoài hồ sắp chết đuối, lại thấy trên đảo có vẻ như còn đánh nhau, nên đã báo công an và bảo vệ, nên khi công an vào tới nên sự việc đã thay đổi.
Mấy thằng đó bị khống chế và bắt giữ ngay lập tức, còn tôi và Linh Linh đã may mắn bơi được sang bên kia đảo Hòa Bình, nên đến bờ một tí thì tôi ngất lịm vì mất máu nhiều… Khi tỉnh dậy tôi đã thấy mình nằm trong viện, sự việc chỉ được biết qua lời kể của Linh Linh… Trong việc đó… dù gì tôi cũng và em cũng chỉ là bị hại, và tôi tuy là tôi có tội vượt quá phòng vệ chính đáng, nhưng vết thương ở đùi thằng kia cũng nhẹ.
Nên cùng sự can thiệp của các lão Đại, việc to thì hóa nhỏ mà việc nhỏ hóa không có gì, nên việc chỉ dừng lại đúng nghĩa như một vụ đánh nhau mâu thuẫn vì gái là chấm hết… Nhưng sóng ngầm trong nội bộ chúng tôi, thì đã bắt đầu nổi rồi, cuộc chiến tranh băng đảng đã được châm ngòi. Lão Vũ và chú Bạch tôi, đều bằng mặt với nhau mà không bằng lòng, chú Bạch tôi thì căm lão Vũ, cho rằng lão chủ mưu sai đàn em giết Linh Linh. Còn lão Vũ đương nhiên là căm Bạch hổ chúng tôi sẵn rồi… kể từ đó hai băng Bạch Hổ và Huyền Vũ lưỡng lập phân tranh… đàn em hai bêm gằm ghè nhau chỉ chực chiến…
Còn Chu Tước hiện vẫn trung lập, mà nói đúng ra là bên phe Bạch Hổ hẳn rồi. Riêng bên Thanh Long thì tọa sơn quan hổ đấu, với lão Long thì Bạch Hổ chết hay Huyền Vũ toạch, lão đều ngư ông đắc lợi cả. Cục diện nóng bỏng ấy còn được hâm lên bởi sự làm ngơ lão Trùm, cũng có thể đây là sự cải tổ từ lão ta, bằng cách ngầm chống lưng cho Huyền Vũ chăng?
Ván cờ đời đó chưa thực sự khởi phát, bởi còn chờ xem ai là kẻ xuất quân đi trước mà thôi… Do tình hình bắt đầu căng, nên tôi nằm viện có một ngày thì về, phần còn do vết thương trên bả vai chỉ ở phần mềm, nên tôi được trở lại phòng Linh Linh dưỡng bệnh. Mà sau vụ chết hụt đó Linh Linh em khác hẳn. Em không còn e ngại nhiều nữa, mà có ý công khai tỏ ra thích tôi ra mặt. Một ngày ở viện em ấy, cả nhà cũng không thèm về luôn, em còn ghen với chị Hương khi chị đến thăm tôi, khi chi quan tâm tôi trước mắt em ấy… Do vết thương cũng nhỏ, nên tôi dặn chị bí mật với nhà tôi dưới quê, chứ không các ấy lên Linh Linh sẽ tức nổ mắt vì ghen…
Hôm sau thì tôi trở về căn phòng quen thuộc của tôi và em… Khi đưa tôi về phòng Tiểu Linh, thì chú Bạch cười bảo chị Hương rằng:
– Đấy Hương! Em nhìn xem… giờ con gái bất hiếu đến vậy, cả cha đẻ nó cũng không thiết nữa, con với cái… thế là anh vẫn mất nốt đứa con gái này, dù nó không có bị thích sát ở hồ đi nữa… thật khổ…
– Tụi trẻ mà anh… thôi kệ chúng đi… chúng ta đi lo việc lớn hơn… tình nóng dần rồi đó anh, xung đột khó tránh khỏi rồi…
Rồi chị quay lại tôi cười nháy mắt đầy tình ý, khi chi ra cửa cùng chú Bạch còn chắp hai tay lại sau lưng ra thành dấu trái tim… Linh Linh thấy vậy đợi hai người đi hẳn, em mới khẽ khàng hỏi tôi:
– Chị Hương làm thế là ý gì hả anh…
– Chị ấy muốn chúc phúc thôi mà…
Tôi đáp với em như vậy và cười, nào ngờ em cứ cố gặng hỏi rằng:
– Nhưng chúc phúc cho ai chứ…
– Cho ai thì cho… thôi anh mệt rồi ngủ đây… hì hì…
Tôi giả tảng nhắm mắt ngủ, chứ một ngày ở viện tôi dư biết, tôi đã có được trái tim của em. Nhưng Linh Linh lì lợm em nhảy tót lên ngồi trên bụng tôi, dứ nắm đấm vào mặt tôi và bảo rằng:
– Nói nhanh… Không em phạt thật à nha…
– Phạt… Chả lẽ anh bỏ cả tính mạng để cứu em, mà em vẫn phạt ư… tệ thế sao… lẽ ra cũng nên ân xá chứ, hoặc miễn một thời gian chứ… híc…
Tôi vội vàng nói vì có phần hơi cóng, sợ em ấy giang sơn dễ đổi, mà bản tính thì khó rời… Nào ngờ em vùng ra, chạy ra bàn lúi húi viết giấy phạt thật, tàn nhẫn vãi cả lìn luôn… đúng là đời đéo như mơ… híc… Đến khi em chạy lại dúi vào ngực tôi một cái phong bì, rồi lại chạy vụt đi ra phòng tắm… Tôi đành cố ngồi dậy giở nó ra xem, nhưng mở tận hai lần phong bì mới thấy một mảnh giấy gấp tư đề chữ “… biên lai phạt…”. Thế là tôi thở dài thườn thượt vì chán, hóa ra em vẫn là Tiểu Tinh Tinh đáng ghét, thẫn thờ tận lúc em ấy đã tắm ra ngoài, tôi còn chán chưa muốn xem thêm… đau… thật. Em vào đó tắm xong thì thay đồ mới rồi, em mặc cái váy ngủ hồng nhạt trong suốt, nhưng bên trong không hề có nội y, cái tam giác đen huyền đáng yêu nổi bật ở háng em. Nó thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện theo nhịp em bước, em còn giấu gì đó sau lưng, rồi cười nhe nhởn bảo tôi rằng:
– Mở ra đọc tiếp hì hì… sợ à… phạt không đáng kể đâu… nhưng chắc anh phải giả cả đời cho em mới đủ đấy… hì hì…
Địt mẹ ít mà cả đời không đủ, thì chắc hẹo con mẹ nó thật. Tôi mở ra trong mạch đập tay run, hơn cả lúc đánh nhau cứu em ở hồ, có lẽ nào em phạt vài trăm triệu thật, nên mới trả cả đời vậy… Tôi hơi choáng nhưng không mở, hóa ra tôi hèn lắm sao? Tôi nhắm mắt mở tờ giấy phẳng ra, rồi mới dám mở mắt lại để đọc… thì em cười như nắc nẻ bảo tôi:
– Há há… giờ em điểm yếu của anh rồi nhé! Anh sợ bị phạt tiền a hi… hi… rất sợ là khác…
Tôi đọc cái dòng chữ đỏ hồng, tròn trịa của em trong đó, thì tim tôi như muốn vỡ òa vì em viết:
– Vì lần anh đắc tội lấy đi trái tim của Linh Linh, nên số tiền phạt quá lớn khó có thể trả nổi… cần nên phạt phải nặng hơn… bằng án chung thân… Buộc anh cả đời phải sống bên Linh Linh đấy hiểu chưa… Đây là biên bản phạt cuối cùng em viết… Anh… làm người yêu em nhé! Baby…
Linh Linh yêu anh…
Thấy tôi dở hẳn ra đọc rồi, thì em chạy lại ghé sát mặt tôi hỏi:
– Thế… anh… thì sao…
– Anh cũng yêu em mà… nên anh mới dùng cả bản thân mình để cứu em, xin lỗi lúc trước không hiểu chuyện, lên đã tát em… Anh… xin lỗi…
– Hi hi… em quên rồi… không cần nhắc lại đâu… Nhưng có việc khác thì em vẫn nhớ… hì hì… hì…
Tôi ngẩn ra hỏi em vì chả hiểu ra sao cả, thì em chìa cái tay dấu sau lưng ra, giơ lên một cái lọ nhỏ bảo tôi:
– Trả em sữa rửa mặt mau… một gấp đôi nhá… vì anh ốm do bị đâm, thành ra nợ em hay ngày rồi… trả đi… nhanh lên không biết đâu…
Tôi biết thừa em đòi cái gì, nhưng cứ giả vờ ngơ ngáo hỏi:
– Sữa rửa mặt nào cơ…
– Hứ… còn cái gì nữa… anh bảo nó ngoan đi… phun ra nhiều vào đấy, em đắp mặt cho xinh, người yêu anh phải xinh chứ… đi mà… đi… mà… anh… thế… nhá…
– Hừ… hừ… anh bị thương em cũng không tha, nhưng lần này khác em phải cho nó hôn bướm em mới nhanh ra hì hì…
Thật ra tôi lừa, tôi muốn địt em ấy ấy, vì càng yêu em tôi càng muốn… Mà lần này thì em vui vẻ đồng ý luôn, em bảo tôi ngay không cần nghĩ:
– Được ạ… Để em cởi quần anh ra em ngồi lên nhé… hì hì…
Em cởi ra và nhanh chóng ngồi lên trên, em vén váy em lên, rồi em dạng chân qua người tôi, cầm cu tôi miết nhẹ lên khe bướm em, rồi em thở hổn hển bảo tôi:
– Khiếp! Đầu cu anh to với nóng thế… nhưng nó cũng mềm nữa, nhưng chỉ thế này thôi anh nhé… em… em thật ra chưa làm gì với ai hết, em vẫn còn trinh đấy… Hôm trước ý lúc anh ở khách sạn, là sinh nhật em, em định tặng em cho anh, rồi anh chả thèm làm gì em cả… anh ngố bỏ cha ra được… để em buồn chết đi được, nên mới chạy ra hồ khóc… rồi tí bị chúng nó đâm cho chết ý… Khi ở viện đông người quá không dám nói… xấu hổ hì hì… hôm nay mới nói cho anh… Nên hôm nào anh khỏi hẳn đi cơ, Linh Linh sẽ cho anh làm điều đó… hôm nay em nợ… được không anh…
Chú giải:
(*) Lữ Bố: Đã nói về danh tướng này, nhưng ghi thêm cho anh chị nào chưa tham khảo thì biết ạ. Lữ Bố (chữ Hán: 呂布, 158 – 199) còn gọi là “Lã Bố” tự là Phụng Tiên, là tướng nhà Đông Hán trong lịch sử Trung Quốc. Ông đã tham gia cuộc chiến tam quốc cuối thời Đông Hán và cuối cùng bị thất bại. Lã Bố người đất Cửu Nguyên, huyện Ngũ Nguyên thuộc Tinh châu (nay là thành phố Bao Đầu, Nội Mông Cổ ngày nay). Ông được biết tới chủ yếu qua tiểu thuyết Tam quốc diễn nghĩa của La Quán Trung. Trong tiểu thuyết này, Lã Bố xuất hiện từ hồi 3 đến hồi 19. Lã Bố được mệnh danh là Chiến Thần, phần lớn độc giả xem Lã Bố là vị tướng dũng mãnh nhất thời Tam quốc, hơn cả Triệu Vân, Quan Vũ, Trương Phi, Hứa Chử, Mã Siêu. Lã Bố đã từng một mình đánh đồng cân với cả 3 anh em nhà Lưu Bị (gồm Quan Vũ, Trương Phi và Lưu Bị).
(**) Công viên Thống nhất Hà Nội:
Công viên Thống Nhất…
Vị trí: Hà Nội, Việt Nam…
Tọa độ 21,015762°B 105,844818°Đtọa độ: 21,015762°B 105,844818°Đ…
Công viên Thống Nhất là một trong những công viên lớn ở Hà Nội, Việt Nam. Trong công viên có Hồ Bảy Mẫu: Hồ có hai đảo: Đảo Thống Nhất là một vườn hoa có cầu nối với cổng phía đường Lê Duẩn. Còn đảo Hòa Bình, gần bờ phía đông, là nơi mát mẻ, tĩnh mịch dành cho khách muốn nghỉ ngơi. Ra đảo phải dùng thuyền. Hồ nằm khu vực hơi lệch về phía nam của trung tâm Hà Nội, thuộc phạm vi quận Hai Bà. Công Viên tiếp giáp với 4 mặt phố: Phố Trần Nhân Tông, Nguyễn Đình Chiểu, Lê Duẩn và Đại Cồ Việt.