Phần 47
Cảm giác người mình yêu thương, lại đang bị kẻ khác chịch, mà bản thân bất lực. Điều đó là vô cùng khó chịu, nên cho dù thân thể diễm kiều của Tiều Yến, kề sát ở bên cũng vô nghĩa. Trong đầu tôi vẫn là cái hình ảnh Tiểu Linh, khi em ấy bị chơi khi tôi nhìn thấy lúc trước ở trên đó. Nhìn tuy không rõ hẳn bởi trong đó khá tối, nhưng cũng đủ để thấy em không hề thích thú, nó không có cái vẻ thỏa mãn hạnh phúc, như khi em ấy cùng tôi làm chuyện đó…
Tôi bị ức chế không có cảm giác, nên Tiểu Yến dù nghịch thế nào thì thế, con cu tôi vẫn mềm oặt trong tay Tiểu Yến. Điều này khiến cho em ấy tủi thân, cái cảm giác mình không đủ quyến rũ, là sự sỉ nhục lớn nhất với một người con gái. Em rời tôi ra ngồi xuống bật khóc, trong tiếng nấc nghẹn ngào em nói:
– Có phải vì em chỉ học, biết đọc và làm trên máy tính, nên em không biết làm đẹp, không điệu đà như mọi người nên anh không thích? Em cũng không phải cố tình quyến rũ anh, mà em không có sự chọn lựa, gia đình của em tan nát ly tán. Cũng chỉ vì mấy chị em của em có chút nhan sắc, giờ em cần phải trả thù… cần cứu chị gái của em. Đấy anh cũng thấy đó, cháu gái em cũng bị hành hạ… mà em có làm được gì đâu… hu… hu…
– Thôi em… không sao, vì anh cũng quá lo cho Tiểu Linh mà thôi, giờ hãy giúp anh hiểu mọi chuyện đã, rồi chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc cách, để mà cứu thoát mọi người ra đã em… Thôi anh đi lấy đồ cho em mặc nhé…
Tôi đi nhanh ra tủ quuần áo để lấy đồ cho Tiểu Yến, cho dù không biết em ấy có đồng ý hay không. Nhưng tôi không thể đứng cạnh, nhìn bộ dạng ấy của em, vì tôi thấy đau lòng lắm… Là con gái thật khổ, như mẹ của tôi, Dì Lan với Ly và Thoa cũng vậy. Mọi người đang ở đâu? Đang trong tay của ai? Liệu có bị hiếp, bị hành hạ như Tiểu Linh đang bị không, cho nên tôi đồng cảm với Tiểu Yến trong nỗi đau của em…
Tôi mang lại cho Tiểu Yến một cái váy xanh, bằng voan mỏng, nó ngắn đến ngang gối, cùng một bộ đồ lót cũng màu xanh… Tôi đoán là của em ấy, chứ Tiểu Linh sống cùng nhau tôi biết, em ấy chỉ một màu hồng. Mà nhà em ấy cũng đến lạ lùng, với Uyển Di thì chỉ một màu đỏ như máu. Còn Tiểu Yến này lại chủ chốt chỉ màu xanh thiên thanh, không lẽ Diễm Uyên thì là màu đen? Một sự kỳ lại của mấy người con gái giống nhau như đúc này…
Tiểu Yến cũng ngồi đậy thôi không khóc nữa, em lấy tay gạt nước mắt đón bộ quần áo từ tay tôi, tôi giờ bình tâm hơn chút. Nên có chút dục vọng nổi lên, tôi lén nhìn Tiểu Yến, khi em cúi xuống mặc quần lót. Thì ra Yến vẫn có chỗ khác Uyển Di thật, do cơ địa nên đám lông trên mu của Yến nó lưa thưa. Chứ không hoàn toàn rậm rạp như của Di Di, ít nhất họ cũng khó có thể giống nhau đến mức y hệt được. Khi là hai con ngươi khác biệt nhau, nhưng cái làm tôi giật mình hơn cả. Chính là hình xăm con bọ cạp đã biến mất…
Nơi có hình con bọ cạp, chỉ là một mảng da trắng mịn, cứ như chưa từng có vết xăm. Như vậy nó chỉ là hình dán thôi, chứng cứ ngụy tạo nên sau khi tắm đã được cọ sạch. Còn Tiểu Yến đang cúi mặc đồ lên em không biết, khi em mặc quần lót xong thì chuyển sang mặc áo ngực, em quay lưng vén mái tóc lại, rồi khẽ khàng bảo tôi:
– Cài cho em cái quai áo đi anh…
Tôi đây không phải là lần đầu tiên được nhờ, mấy lần trước kia đều là có thủ đoạn đi kèm, dẫu với Tiểu Linh hay Thoa khi trước. Nhưng với Tiểu Yến thì tôi tin em không có mục đích khác, tôi nhẹ nhàng cài họ em ấy. Tay tôi chạm vào làn da lưng em ấy, nó thật mịn màng và mềm mại. Phải nói trong nhà em những người con gái tôi đã chơi, thì em là làn da đẹp nhất. Chắc do Tiểu Yến chỉ ở trong phòng học hành cũng nên, vì Mỹ Mỹ nói Tiểu Linh là con mọt sách mà…
Tôi cũng mất khá lâu để hoàn thành việc đó, còn Tiểu Yến em chỉ im lặng chờ đợi. Khi tôi cài xong thì Tiểu Yến mới quay lại hỏi tôi:
– Anh cũng buồn cười nhỉ, đằng trước bao nhiêu thứ hấp dẫn, thì anh không thích cứ nghịch lưng em lâu thế, sau lưng có gì mà hay đâu chứ…
– À… à… không có gì, chỉ là anh mải nghĩ chuyện khác thôi, mà em có làn da đẹp thật đấy… nhà em ai cũng xinh hết nhỉ?
Tôi bối rối thanh minh, trong khi Tiểu Yến thì bĩu môi bảo rằng:
– Xinh xấu cái gì chứ, trừ mẹ em ra thì anh chưa động vào, còn ngoài em ra. Thử hỏi trong nhà em thì ai anh chưa chơi đâu? Chị Uyên, cái Di với cháu Linh đều qua tay anh hết còn gì… Nhưng chỉ có một điều, là anh chẳng có diễm phúc là người đàn ông đầu tiên thôi. Thật ra ban đầu em rất ác cảm với anh, nhưng đến giờ thấy anh có tình nghĩa với Tiểu Linh, là em cũng có chút tôn trọng rồi…
– Chỉ là một chút thôi sao? Thế em tính cho anh làm chuyện đó làm gì? Hay cũng chỉ là thử thách?
Tôi hỏi Tiểu Yến như vậy, không phải vì tôi đòi hỏi mà tôi tò mò, nhưng không ngờ Tiểu Yến, em lại đáp lại một cách thẳng thừng rằng:
– Không phải là thử, mà là em cho thật đó… còn hơn là để lão đó cướp đi đời con gái, như vậy thà em đi chết còn hơn. Em không thích có mặt ở đây, thật ra em cũng sợ… nhưng em không có sự lựa chọn… thế thôi… chứ em chẳng có ấn tượng mấy về anh cả!
Tiểu Yến nói như vậy, khiến cho tôi càng nhận ra độ “súc vật” của tôi trước kia. Nếu tôi không sớm tỉnh ngộ, chỉ sướng con cu để rồi mù con mắt. Thì không chỉ tôi chết, và con nhiều người chết oan theo tôi. Con đường để tôi tiến thân trong cái xã hội mặt trái này, nó thực sự là vô cùng nghiệt ngã. Vì tôi kiềm chế được bản thân, nên tôi hỏi được thêm Tiểu Yến một số điều. Nhưng em khá là thận trong khi cung cấp thông tin cho tôi, có lẽ nhà chú Bạch không phải là nơi thuận tiện để nói. Tôi hiểu điều đó nên cũng không có gạn hỏi nữa, hai giờ sau thì Tiểu Linh trở về. Em cố gắng tỏ ra tươi tỉnh vui vẻ, nhưng tôi vẫn nhận ra sự mệt mỏi, mà em đang cố che đậy. Để lại hai người con gái với nhau, tôi tranh thủ xuống xem xét tình nhà cửa. Tôi có hỏi sơ qua thì đám gia nhân nói chú chưa về, mà tôi cũng không thấy xe của chú đâu cả…
Ai làm gì Tiểu Linh chắc chỉ có em ấy là rõ hơn hết, chỉ có tôi là vẫn sống trong mà bí mật thôi. Khi không dò là được gì tôi lại trở về phòng của mình, việc chú Bạch đi vắng như vậy, ai có thể vào nhà chú mà chơi Tiểu Linh đây. Việc này không khó đoán, mà cũng dễ đoán lắm, khi tôi mù tịt thông tin như này. Nhưng tôi không tin là chú Bạch lại không biết, nếu chú không phải là gã đàn ông đó, thì cũng là đã nhắm mắt làm ngơ cho việc đó…
Tất nhiên cái việc con A Hoa đến đón em ấy đi, nó cũng đâu nói cho tôi biết là em đi đâu. Có thể chú không suy tính ra tôi biết chăng? Còn cái việc bỗng dưng tôi ” vác” Tiểu Yến về nhà, hẳn là tai mắt của chú phải biết chứ? Nhưng sự im lặng tỏ ra bình thường này, là cực kỳ nguy hiểm… Hẳn là sẽ có âm mưu gì ghê gớm hơn chăng? Tôi bắt đầu thấy tỉ lệ ” thông minh đột xuất ” từ tôi tăng lên, có lẽ bớt đi ham hố, bớt hơi lồn đầu tôi sáng ra hơn… suốt ngày chỉ địt và địt là tệ hại. Vua ngày xưa cũng mất nước cũng vì vậy hết, sướng con cu thì mù con mắt…
Bữa tối chú không về, chú chỉ gọi điện về thông báo, chú sẽ còn đi đến tận chiều mai. Nên bữa cơm tối chỉ có tôi, với Linh Linh và Tiểu Yến ngồi ăn, trong cái phòng ăn rộng mênh mông đó. Khiến tôi chợt thấy có tham vọng, nếu như tôi có thể có quyền lực, tôi sẽ có được những thứ như này, và một bữa cơm thật hạnh phúc bên những người con gái của tôi. Khi chúng tôi ăn xong trở về phòng, thì tôi thấy Tiểu Linh có vẻ mệt sau trận hành hạ kia, nên chỉ trò chuyện qua loa. Tôi bắt hai em ấy ngủ sớm, hai em cũng ngoan ngoãn mà nghe theo…
Linh Linh và Tiểu Yến ngủ trên giường, còn tôi thì nằm ở dưới sàn. Bởi tôi muốn để cho Tiểu Yến một sự tự nhiên nhất định. Hai dì cháu trò chuyện với nhau một lúc, thì cả hai cũng chìm trong giấc ngủ, Nhìn em hai em ấy ngủ mà lòng tôi đầy thương cảm, thật sự hai dì cháu em ấy không hơn nhau bao nhiểu tuổi cả. Có thể coi như bạn bè đồng lứa, lẽ ra các em ấy đã có thể sống bình yên… Nếu không phải là sinh ra trong cái gia đình, dính dáng đến xã hội đen như này… Người nhà tôi cũng vậy, chỉ vì thằng tôi như này mà vạ lây…
Tôi buồn nên tính ra ngoài, châm làm điếu thuốc hút, nên tiện chân tôi đi xuống sảnh tầng một, thì thấy có ánh đèn ô tô ngoài cổng. Rất nhiều người đang ập vào trong nhà, theo kiểu chúng đang vào, và lại chạy rất nhẹ nhàng gọn như vậy. Hẳn là chúng nó có đào tạo, may tôi ở góc cầu thang sảnh, chúng chưa kịp nhìn ra tôi. Hơn nữa chỗ tôi đứng khá là tối, cho nên khi tôi nhận ra bọn chúng, là bọn đội một của thằng Tôn Điện Anh, thì tôi vội vã về phòng ngay…
Thằng Điện Anh mang quân đến đêm hôm, thì lành ít dữ nhiều rồi… nhưng là cái chuyện gì nhỉ? Tôi hoang mang tệ, bởi nếu cần bắt Tiểu Yến, thì không cần đông đến thế, cho nên nhất định chúng còn có chiêu trò gì. Nhưng tôi về phòng cho chắc ăn, chứ sợ đứng rình mò, chúng nó tóm được thì ngu người. Tôi chợt nghĩ đến con đường bí mật trong phòng, tôi vội vã trở về và tính đi vào đó. Có khi là có thể nghe ngóng thêm được gì chăng?
Tôi về thì cả hai em đã ngủ say, nên mình tôi hì hục đẩy cái tủ ra. Khi vã cả mồ hôi thì tôi mới đẩy được tủ, đến đứng trước cái cửa đó. Lúc trước tôi có nhìn qua mã số Tiểu Yến bấm, cho nên tôi cũng tự tin bấm thử. Không biết do hòi hộp hay quên, mà tôi bấm mãi cũng không mở ra được. Tôi đang thất vọng ê chề, thì thấy có bầu vú mềm nóng áp vào lưng tôi, giọng Tiểu Yến khẽ thì thào bên tai tôi rằng:
– Đồ ngốc! Em biết thế nào anh cũng lại muốn chui vào mà, anh không hiểu về khóa đâu, đây là khóa từ tính, phải dùng máy của em quét trước, thì bấm mã mới mở ra được…
Tiểu Yến nói rồi em lấy máy quét qua mắt từ, rồi bảo tôi bấm lại mã số… thì đúng là cửa mới chịu mở. Quả nhiên các lão Đại không phải là những con gà, nên đã làm ra cái cửa như vậy, thì cũng đâu đơn giản cho đứa nào thích mở thì mở. Khi tôi và Tiểu Yến trở lại con đường hầm, giờ nó đã trở lên tối đen hơn hẳn. Vì hiện đang là ban đêm rôi, may thay nó chỉ là đường độc đạo. Tôi và Tiểu Yến cứ lần đi, là một chốc sau đó đã đến cái đường kia, nơi lối rẽ lên trên tầng và lối rẽ xuống dưới, khi ấy Tiểu Yến thì thào bảo tôi:
– Giờ anh định đi đâu?
– Anh muốn xuống dưới tầng hầm, vì hôm đó anh đi đường vườn, anh đã xuống đó rồi… anh muốn xuống lại dưới đó…
Tôi trả lời như thế, thì Tiểu Yến có vẻ không vui, em thở dài bảo tôi rằng:
– Không được đâu anh! Chúng ta xuống đó rất nguy hiểm, nơi ấy luôn có người canh phòng, có camera giám sát… chúng ta bị phát hiện sẽ bị bắn chết ngay, muốn xuống được thì em phải vào được phòng ông Bạch, để mà đột nhập được vào cái máy chủ ở đó… giờ không phải lúc đâu… anh có lên chỗ blúc trước lên chơi thì lên thôi…
– Thế ở dưới đó có gì mà họ bảo mật thế, hay họ giam giữ chị Diễm Uyên của em…
Tôi tò mò hỏi Tiểu Yến như vậy, thì em lắc đầu thở dài bảo tôi:
– Chị Diễm Uyên ở đó chỉ là đồ chơi! Họ cất giữ cái khác quan trong hơn nhiều, em chưa hoàn toàn biết hết đâu. Chị Mỹ Mỹ không đơn giản là giúp anh em mình, chị ấy và tập đoàn Song cũng muốn một vài thứ ở đấy…
Tôi bắt đầu hình dung ra cái nơi đó, chắc chắc là cất giấu nhiều bí mật kinh người. Và giờ tôi hiểu thêm vì sao cái bọn đôi một kia nó đến, chắc chúng nó đến đổi gác chăng? Chúng biến mất vì chúng ở dưới tầng hầm đó? Nếu mà chỗ tôi gặp Tuyết Ngân là xưởng chế tác, thì cái hầm này là chỗ quái quỷ gì nhỉ? Liệu lão Trùm có biết về nơi này không? Tuy nhiên khoai quá, tôi đành tạm từ bỏ ý định, tôi bảo với Tiểu Yến rằng:
– Thế thì mình lên trên vậy, anh muốn nhìn lại căn phòng đó xem sao?
– Vâng! Thế chúng mình đi tí rồi về, không nhỡ Tiểu Linh dậy thì không hay đâu, cháu em không biết nhiều như em… Mà biết nhiều ở cái xã hội này thì càng khó sống…
Chúng tôi leo lên tầng trở lại chỗ cũ, cái phòng đã không còn ai cả, nên tắt điện tối om, tôi khá thất vọng vì điều này. Coi như bao công hì hục kéo tủ ra, và hy vọng tìm ra manh mối bỗng trở lên tan vỡ. Tôi thất vọng thở dài thườn thượt, nằm bên cạnh tôi Tiểu Yến thấy vậy em nói:
– Anh thất vọng à? Chắc là muốn tìm người nhà lắm ý gì, thấy Tiểu Linh kể rằng em gái, và mẹ anh rất xinh đẹp… Nhưng thôi không sao vẫn có thể làm chuyện khác được mà… hi. Hi…
– Chuyện khác là chuyện gì chứ?
Tôi hỏi lại Tiểu Yến khiến cho em xấu hổ im lặng, tôi không phải là quá ngu, để không hiểu câu đó, nhưng tôi thấy việc đó, em ấy phải miễn cưỡng cho đi, thật sự là nó không vui vẻ gì… Nên một phần tôi cũng muốn lảng tránh, vì thế thấy em ấy im lặng, tôi cũng im lặng theo… Trong cái không gian chật hẹp, tăm tối của cái ngách trần nhà này, thì hai thân thể sát sạt nhau… đâu phải tôi không có cảm xúc, nhất là mùi hương trinh nữ của em ấy thật khác biệt. Tiểu Yến hiện khong dùng nước hoa, cơ thể em ấy vẫn có một thứ mùi hương, khiến người ta rạo rực…
Tôi cũng có chút thèm thuồng, nhưng trong sự tối tăm, cùng tiếng muỗi vo ve này, thì nó chẳng phải không gian tốt lành gì… cho việc đó hết. Hai đứa đang im ắng như vậy, thì có tiếng mở cửa phòng bên dưới, đèn bật sáng trưng lên… Làm tôi giật thót mình, không lẽ là lão ấy bắt Tiểu Linh lên nữa, không ác đến như vậy chứ? Mà như thế hẳn có khi bọn tôi cũng bị lộ ròi chăng? Nhưng thật may người vào là chú Bạch, tiếp theo là cái thằng mặt sắt đi cùng Tuyết Ngân khi trước…
Đi sau nữa một lão già béo tốt, trông bệ vệ đeo kính đen… Tôi đoán chắc đây là lão Trùm chăng? Con người mà tôi chỉ thấy nói đến, nhưng chưa từng gặp… Tôi quên cả sự hiện diện của Tiểu Yến, áp sát mặt xuống để ngó nghiêng. Nhưng chỗ tôi góc nhìn hẹp, chẳng thể thấy rõ bằng chỗ của Tiểu Yến. Tôi khẽ bấm vào tay em ấy ra hiệu đổi chỗ, nhưng Tiểu Yến lì lợm lắc đầu không chịu ra. Đã thế em còn ghé tai tôi thì thầm bảo:
– Anh muốn xem thì nằm lên lưng em mà xem, chứ em cũng muốn xem, em không ra đâu hihi…
– Nhưng anh to lớn thế này, anh đè em chết bẹp đấy… em đi ra đi…
Nhưng Tiểu Yến cũng bướng bỉnh, em thì thầm lại bảo tôi:
– Em không ra hì hì… anh cứ nằm lên em đi, không sao đâu mà… đứa con gái nào chẳng có khả năng chịu được… chứ không lấy chồng to cao thì chết hết cả à…
Tôi cũng không còn kiên nhẫn thêm nữa, tôi muốn hóng hớt cục diện bên dưới, nên tôi nằm đè lên Tiểu Yến, và cùng nhau ngó xuống. Tuy nhiên vô cu tôi áp đúng vào khe mông em, cảm giác mềm mại thật phê. Cu tôi bị kiềm chế lâu rồi nên nó đã hết mực chịu đựng, nó dựng lên thẳng cứng cho vào khe mông Tiểu Yến. Tiểu Yến hình như cũng cảm nhận ra, em ấy khẽ thở dài ưỡn người lên nói thầm với tôi:
– Khiếp! Anh nặng thật đấy… sắp bẹp em rồi…
Nhưng với tôi gờ chưa phải là lúc, để tính chuyện chịch nhau, tôi cùng Yến ghé mắt xuống vừa nhìn, lại vừa hóng chuyện bên dưới. Cái người mà tôi đoán là lão Trùm, ông ta khề khà bảo chú Bạch rằng:
– Các thương vụ trước chúng ta đều ổn, nhưng từ khi thằng áp tải hàng kia bị bắt, và bị xử tử thì việc đó đã trì trệ lâu rồi. Tôi nghe nói anh có tuyển được thằng mới, nhưng liệu có ổn không đây?
– Yên tâm! Bạch tôi đã có trù tính cả, mọi việc sẽ đâu vào đấy, tôi đã có hết các diểm yếu của nó. Nên lần tôi cũng đã có kiểm tra hết, nên anh cũng yên tâm… nó không có biết nhiều. Lại chỉ một thằng nhà quê thôi…
Địt mẹ… thế méo nào tôi lại nghe lén được đúng lúc họ nói về tôi, nhưng thôi biết để phòng vẫn hơn cả. Mà chú nói rằng chú nắm điểm yếu của tôi… phải chăng là đã tóm người nhà của tôi? Họ muốn tôi vận chuyển hàng để ăn đạn sao… tôi biết ngay mà, đời đéo bao giờ có chuyện tự nhiên nó tốt với mình. Nhưng họ lại tiếp tục bàn sang chuyện khác, khi lão già đeo kính đen bảo chú Bạch rằng:
– Tôi thấy anh cũng lên thay đổi một số việc, bên Thanh Long đơn giản như bé Linh Linh, mãi như vậy không phải một sự nhàm chán sao?
– Hà hà… không sao đâu! Mới có một con thỏ non mới dẫn xác đến đây rồi, anh yên tâm Bạch tôi việc gì cũng có dự tính…
Lúc hai lão nói chuyện, thì cái thằng mặt sắt kia nó đứng im, tôi đoán nó là vệ sĩ của lão già thì phải. Nó không nói năng gì, nhưng tôi nhìn mặt thằng đó thực không có thiện cảm. Nên tôi cũng không có hiểu nó là thành phần ra sao, còn lão già kia nếu là trùm? Thì liệu có phải lão là kẻ chịch Tiểu Linh khi trước không đây, trong khi đó Tiểu Yến cũng sợ hãi. Em cuống lên thì thầm bảo tôi:
– Anh thấy không? Họ nói chúng ta đấy nhất định có kế hoạch, em sợ lắm… anh… anh… làm việc đó luôn bây gì đi, không có em không muốn chúng nó được tất cả… Chị Mỹ Mỹ cũng bảo đi chuyến này, việc dùng thân thể đẻ đạt mục đích là không thể trách khỏi… híc…
Tiểu Yến vừa nói vừa co quậy người, làm cho cái mông em miết vào cu tôi, khiến tôi cũng phê lòi, nhưng mà bên dưới kia, những kẻ mặt người dạ thú ấy, họ còn mưu tính cái gì nữa? Giờ thực sự chơi Tiểu Yến ở đây, thì nhỡ có động tĩnh gì thì sao? Chưa kể chú Bạch làm gì mà không biết cái dường hầm này, cho nên giờ tôi phải làm sao? Làm cái gì tiếp theo đây?
Tập 47: Đụng mặt lão trùm…
Tôi thật sự đã thay đổi, tôi đã cân nhắc thiệt hại, chứ không chỉ chịch và chịch nữa. Trước kia vì tôi hám chịch mà bất biết hậu quả, đơn giản như cái vụ chơi Di Di, ở bãi hoang gần cái mộ giả của Diễm Uyên. Đó là một sự minh chứng cho việc: ” Sướng con cu, mù con mắt “, đang ” đóng” nhau như vậy. Có thằng nào đến nó cho ăn phát kẹo đồng thì ngu người, nên dù ngay bê dưới là bờ mông mềm mại, trinh trắng của Tiểu Yến, tôi cũng cố gắng kiềm lại. Tôi thì thầm bảo Tiểu Yến rằng:
– Im nào anh cũng thích lắm rồi vì em xinh như vậy, mà từ tối tới giò anh có được làm cái nào đâu. Linh Linh mệt mỏi như vậy anh sao nỡ, lát bọn nó đi đã nhé…
– Vâng… hi… anh thích em thật à… vui thế… em cứ tưởng anh chê em…
Tôi dỗ dành như vậy em ấy ngoan ngay, nên tôi có thời gian mà vểnh tai hóng tiếp. Bên dưới cái thằng mặt sắt kia, nó đứng im nãy giờ thì mới lên tiếng:
– Thưa chú Bạch! Giờ thì chúng ta xem mẫu được chưa? Vì ông chủ rất mong ngóng về kết quả việc này…
– Không cần nóng A Nhất! Nhưng thôi lấy va li mẫu ra đây đi… trước sau gì cũng phải mang nó ra…
A Nhất? Đệ nhất chấp pháp điện, cao thủ số một của Bạch Hổ chưa chết? Rồi nó lại núp lùm ở đây với gương mặt khác? Hay là có thêm một thằng chó A Nhất nào khác, tuy nhiên tôi đã đụng với đội một, của thằng Tôn Điện Anh nên đã thấm. Nên cao thủ số một Bạch Hổ Điện thì không phải hổ giấy, tại sao nó có thể là số một?
Trong cái Bạch Hổ xã đoàn, mà toàn cao thủ như “ngọa hổ tàng long” như này, thì nó vươn lên vị trí đó nó không đơn giản. Như thằng Tôn Điện Anh tôi còn chẳng chắc ăn được, và như vậy Bạch Hổ không phải là một thứ dễ xơi. Có thể như vậy mà Huyền Vũ chưa dám chơi căng? Tôi nhìn thằng ấy là thằng có nghề, vì tôi có chút võ tôi biết, nên tôi tin thằng A Nhất thật sự chưa có toạch. Còn vì sao thằng A Nhất chưa gãy thì tôi không biết, nhưng mà lúc này tôi khong còn nghĩ về nó nữa. Khi thấy nó mang cái vali ra mở, trong đó là mẫu tiền giả, nếu tiền giả là tiền đô thì tôi thấy thường thôi…
Nhưng đây toàn mẫu tiền Việt cả, mà mấy bữa trước đi chơi với Mỹ Mỹ, đã nhờ em ấy thông não cho thêm ít kiến thức xã hội. Bởi để mạnh lên chắc chắn là phải học hỏi, thì theo những gì tôi biết nếu bọn này nó tiền Việt giả. Thì chúng nó không còn đơn giản là chỉ để buôn bán, buôn bán cần nhồn gì tiền Việt mà in. Chỉ trừ khi bọn này, có thêm một thế lực nào thao túng, chúng nó muốn dùng tiền giả số lượng lớn để thao túng kinh tế. Nhất là khi lão đeo kính đen nói:
– Liệu với lô mẫu này trong vong một tháng, chúng ta có thể in cấp tập được bao nhiêu tiền? Và độ giống thật của nó là bao nhiêu? Tôi đang cần số lượng lớn, và cực nhanh anh hiểu không anh Bạch…
Mịa! Bọn này chúng chơi lớn rồi đây, dù gì họ cũng là dân Khựa cả, còn tôi đây là dân Việt, ít nhiều thứ máu nóng đồng bào vẫn chảy trong tôi. Giờ chơi tôi đã đành, bắt người nhà tôi rồi. Còn tính thôn tính nhũng loạn cả đất nước sao… không bao giờ nhé, mùa xuân ấy với chúng còn xa lắm. Nhưng nghĩ lại người con gái tôi yêu thương, có Linh Linh cũng là người Hoa, em ấy đâu có tội chứ. Chưa kể cô bé Tiểu Yến đang nằm dưới tôi đây, cũng là người Trung Quốc. Nên một dân tộc ở đâu cũng có người tốt và người xấu, thôi thì chưa biết rõ mục đích của chúng thì cứ kệ vậy…
Nhưng đang thế thì lại nghĩ Tiểu Yến, mà cu tôi đang kẹp ở giữa hai chân em ấy, nên không tránh khỏi nứng cặc được. Hình như Tiểu Yến em nhận ra tôi bắt đầu thích, em nhỏm dậy thì thầm bảo tôi:
– Anh đứng hẳn ra cho em thở tí, anh nặng quá ấy… đè em bao nhiêu lâu rồi còn gì!
Em ấy nói vậy thì đương nhiên tôi phải rời ra, khi Tiểu Yến ngồi dậy thì em vòng tay xuống váy, cởi quần lót của em bỏ ra ngoài. Rồi không đợi tôi có biểu hiện gì không, em nhào đến tụt quần tôi ra, em lập tức bú cu cho tôi. Em mút chùn chụt thành tiếng, khiến tôi hãi vãi luôn. Tôi hoảng quá cúi xuống ghé tai bảo em:
– Giờ không phải lúc đâu em, dưới có người đấy… lộ ra họ thịt mình ngay…
– Ghớm! Mấy người đó nhận đồ xong, họ chả tắt điện đi ra luôn rồi, không tin anh ngó xuống mà xem…
Tôi không hoàn tin em Tiểu Yến, nên tôi ngó xuống quả nhiên là họ đã đi thật. Tôi mới thở phào quay lại, thì Tiểu Yến đã cởi sạch đồ ra hết rồi. Em lấy nó trải ra mặt sàn, trong cái tranh tối tranh sáng này. Thì thân thể của Tiểu Yến trắng trẻo, nên nó càng nổi bật, nhìn mà đã thấy thèm rồi. Tôi thấy Tiểu Yến sẵn sàng thế chạy lại gần em, một tay tôi tranh thủ bóp vú em, còn một tay ôm lấy em thì thào hỏi:
– Yến em trải ra làm gì đấy?
– Hứ… biết còn hỏi, cứ trêu em thôi… trải ra nằm cho đỡ bẩn, với cả đau lưng chứ còn gì…
Tôi thấy Tiểu Yến này cũng ngồ ngộ, tôi không mấy khi gặp kiểu con gái như em, tự chuẩn bị mọi thứ để người ta địt mình. Mà vú của Yến đúng là chưa có ai bóp mấy thật, nên tay tôi chạm vào cảm thấy khá rắn chắc, vú của Yến không to lắm nằm gọn trong lòng bàn tay tôi được. Tôi liền bỏ hắn cả hai tay để nghịch vú của Tiểu Yến, khi tôi dùng ngón tay vân vê cái đầu ti nho nhỏ của em. Thì lúc này Yến mới rên lên thành tiếng, chứ không thở dài nhè nhẹ như lúc đầu. Tôi cũng phê rồi nên ghé tai nói trêu em ấy, kích cho em ấy khẩu dâm tí cho phê hơn. Nên tôi hỏi Tiểu Yến rằng:
– Thế em đình trải ra nằm ngủ ở đây à, chỗ này nhiều muỗi lắm thôi về phòng đi…
– Ứ… a lại cứ thích trêu em… em điên mà ngủ ở đây à… trải ra để… để… hì… hì… thôi… không nói ngượng thế nào ấy…
Yến thẹn thùng im lặng trốn tránh không trả lời tôi, nhưng tôi cũng nứng cặc rồi, nhưng theo như Tiểu Yến nói, em ấy còn trinh thì càng cần phải kích thích, và để em ấy bớt căng thẳng đi. Nên tôi khích bằng được cho Tiểu Yến khẩu dâm, như vậy thì mới khoái, nên một tay tôi nghịch vú Yến, tay kia tôi xoa lồn em rồi nói:
– Thế trải ra để nằm đây chơi à, ở đây đâu có trăng mà ngắm, toàn muỗi thôi hì hì…
– Anh ý… biết em ngượng cố trêu em, trải ra để em nằm xuống, cho anh địt em chứ còn gì nữa, mà thôi bỏ tay ra khỏi lồn em đi… nó ướt lắm rồi… địt nhau anh… hì hì…
Em nói thế và giãy ra khỏi tôi, em nằm xuống nhắm mắt lại nói:
– Làm luôn đi anh… không tí hêt dũng cảm bây giờ… em cũng sợ đau lắm thề luôn…
Tôi cũng không còn thanh cao được thêm, tôi cởi quần áo ra nằm đè nên Tiểu Yến, rồi tay tôi cầm cu rà vào chỗ khe lồn em, đầu cu tôi miết vào lông lồn em buồn buồn và nhột nhạt. Yến này cũng nhạy cảm thật, nước nôi của em đã tràn trề, hay vì dòng máu nhà em toàn người dâm chăng. Tôi vừa ấn cu vào lồn Yến, vừa hỏi em ấy rằng:
– Sao em biết những việc này rành thế…
– Hì hì… chị Mỹ Mỹ dạy em đấy, chị bảo… ui… ứ… ứ… anhhhh… cho vào sao chẳng nói em chuẩn bị tình thần… em đấm cho anh phát này…
Tiểu Yến nũng nịu đấm tôi mấy cái nhè nhẹ, điều này chỉ làm cho tôi thêm khích thích, nên tôi khẽ ấn sâu hơn chút… vì nghĩ Yến vẫn đang có nước…
– Ứ… ứ… đau… đau em rồi anh…
Yến khẽ rên lên, em ghì lấy tôi mà bẩu chặt lại, em bám chặt tôi như con Sam vậy, tôi thấy em ôm như vậy lâu quá liền bảo:
– Thôi thả ra đi chứ em, ôm chặt mãi thế này…
– Không! Thả ra… anh ấn vào sâu nữa đau lắm… em không thả đâu… đau lắm…
Tôi thấy Tiểu Yến đúng là sợ đau thật, thảo nào em ấy cố sống, cố chết gạ tôi chơi em ấy. Thì ra là không chịu đau nổi, nên nghĩ để tôi địt thì tôi nhẹ nhàng hơn, chứ rơi vào tay các lão kia, thì cứ là xác định luôn. Nên tôi biết vậy thì trêu em ấy:
– Thế thôi nhé… mình đi về thôi…
– Không… không về! Về để nhỡ mai lão ấy đến phòng bắt em đi luôn thì sao? Em sợ lắm thật đấy… thôi em lại nằm vậy… từ từ thôi nhé… cu anh to lắm… đau lồn cực luôn… thề…
Yến lại nằm xuống dạng chân ra, em cố gắng chịu đựng, khi tôi nhét cu vào trong lồn. Tiểu Yến đúng là kém chịu đau thật, tôi chỉ hơi ấn sâu một tí em lại dãy ra. Em thở hỏn hển bảo tôi rằng:
– Chị Mỹ Mỹ nói mất cũng đau lắm, nhưng chỉ nhói một cái… đây anh cho vào chút, mà cứ đau suốt ấy… thế này mà em bị hiếp, chắc em ngất luôn thật… chị nói đúng để cho phá trinh, anh còn chiều. Với lại anh cũng đẹp trai đi, nhìn thấy anh cái em cũng thấy địt với anh thì cũng được… hì… hì… để em nghỉ một tí đã nhé… rồi em lại cho… nhé… được hông?
Tôi một phần thì nứng con mẹ nó rồi, phần cũng lo ở đây lâu sẽ không ổn, nên tôi lừa Tiểu Yến nói rằng:
– Em nằm sấp như lúc mình nhìn bọn kia ấy, kiểu đó thì cho vào em không đau đâu…
– Thật à? Thế em nằm luôn nhé…
Tiểu Yến ngoan ngoãn nằm ngay, thật ra thế này tôi dễ khống chế em ấy thôi. Chứ còn kiểu gì chẳng đau, nhưng Yến ngây thơ mắc mưu thật. Em nằm xoạc chân ra ưỡn mông lên, để tôi cầm chu vào trong lồn em. Ở cái tư thế này thì lại nhìn xuóng dưới phòng được, mà đúng lúc ấy thế đéo nào lại có người vào. Là thằng A Nhất nó bật đèn trở lại phòng, không biết nó trở lại làm gì nữa nhỉ. Tôi thấy nó đứng im một mình giữa phòng và quan sát, tôi không hiểu mục đích của nó ra sao. Tuy nhiên tôi đang nứng cặc, mà Tiểu Yến em cũng thấy, nên em sợ rúm cả người lại. Khiến cu tôi đang mấp mé khe lồn em đâm sau hơn…
– Ứ… ư… ư… ự…
Yến vội vã cắn chặt một lại cho khỏi phát ra tiếng rên, nó tắc nghẹn nơi cổ em ấy… không đến nỗi bị phát hiện. Cu tôi bị bó chặt trong khe lồn của Tiểu Yến, lồn em chật hẹp kích thích thật, tôi tranh thủ thúc mạnh một cái. Khiến Tiểu Yến khẽ giật nảy người vì đau, vẫn chưa phá được trinh em ấy. Cu tôi mắc kẹt trong lỗ lồn khít rịt, còn Yến thì đau em giằng lấy cánh tay tôi mà căn. Tôi thúc một phát vào lồn thì Yến lại cắn tôi một phát luôn…
Thằng A Nhất ở dưới nên Yến sợ, không có dám kêu lên… em cố gắng chịu đựng Tuy nhiên thằng A Nhất không phải là người, vào một mình mà nó quay lại lôi sềnh sệch một đứa con gái vào. Một cái mái tóc vàng óng ánh, thân thể trắng bạch của người phương Tây… Là Thoa sao… tại sao Thoa lại ở chỗ này được? Thế mẹ tôi và Dì Lan với Ly đâu? Thấy Thoa tôi hơi bất ngờ nhớn lên để ngó… thành ra ấn mạnh và sâu cực độ…
– Á… ái… aá…
Tiểu Yên rên lên ở bên dưới, dù đã cắn vào tay tôi đến chảy cả máu, cu tôi nằm trọn trong lồn của Tiểu Yến rồi. Bên dười thì thằng A Nhất vứt Thoa đánh bộp cái lên giường, cùng lúc tôi phá trinh Tiểu Yến nên chắc nó không nghe ra. Thoa thì không thấy em phản ứng gì cả, em nằm im như đã chết rồi… khiến tôi thấy xót xa. Nhưng mà không em giả vờ như vậy, nhân lúc thằng A Nhất quay mặt lại, em vùng dậy đệ chạy ngược trở ra…
Nhưng thằng A Nhất đã túm lại được tóc Thoa và giật ngược trở lại, khiến cho Thoa dừng lại em đau vừa kêu vừa chửi nó:
– Á… ái… ui… địt mẹ mày nhé…
– Bốp bốp…
Thằng A nhất nó tát cho Thoa mấy phát liền, rồi nó gằn lên chửi em ấy:
– Địt mẹ cái này… tao ghét nhất đứa nào chửi mẹ tao, nếu không phải là ông chủ dặn, tạo thịt mày luôn con đĩ con…
– Địt mẹ mày đấy… thích thì giết mẹ tao đi, còn hơn mỗi ngày bị hành hạ…
Thoa vênh mặt lên thách đố, khiến thằng A Nhất nó nổi điên lên đinh giơ tay đánh tiếp. Thì một giọng quen thuộc vang lên:
– A Nhất thôi đi! Ra ngoài… hết việc của mày rồi, đánh nó bầm dập còn gì là sướng…
– Dạ…
Thằng A Nhất đáp và lui ra, người tiến vào trong không ai khác là chú Bạch. Quả là tôi có nghi ngờ không sai, chú Bạch tiến vào trong gần sát chỗ Thoa. Chú nắm lấy tóc Thoa giật ngược ra, rồi nói nhỏ gì vào tai em ấy. Tôi bên trên không nghe được gì cả, nhưng qua sự thể hiện của Thoa, tôi biết điều đó là sự uy hiếp lớn. Vì tôi thấy em tỏ ra run rẩy và sợ hãi cực độ, chú cười nhạt đi thẳng ra ngoài. Thì cái lão già đeo kính đen lúc trước tiến vào, lão ta lúc này mặc độc cái quần cộc, bụng ngấn mỡ rung rinh theo nhịp bước…
Thấy lão ta vào thì Thoa tự giác đứng dậy, em cởi quần áo ra và bò đến bên lão. Em tụt quần lão ấy ra và bú cu cho lão, tôi cảm thấy tổn thương và có chút ghen tức. Mặc dù ngay lúc này tôi đang chơi người con gái khác, cu tôi vẫn chật cứng trong lồn Yến, chỉ khác là phân tâm nên nó mềm đi chút, và cũng làm yến đỡ đau hơn… Sau mấy phút bị phá trinh đau đớn, thì Yến em nằm im chịu đựng cái cu tôi trong lồn. Thì em bắt đầu ngọ nguậy cái mông. Không biết vì em đã bớt đau hơn, hay là vì em tò mò muốn thử nó nữa, trong khi bên dưới lão kia cũng bắt đầu địt Thoa. Lão ta bắt em ấy bám tay vào thành giường, chổng mông lên cho lão chơi từ đằng sau, những cú thúc với cái bụng mỡ rung lên bành bạch…
Tuy là hờn tủi thật, lẫn cả căm tức nữa… nhưng nhìn người khác địt đứa con gái của mình. Tự dưng tôi lại hứng mới khốn nạn, cái kiểu máu chó này, có từ hôm chỗ mộ giả của Diễm Uyên, khi mà nhìn bọn kia chơi Uyển Di của tôi. Nên tôi cũng hứng theo, nên tôi nhấp liên tục vào lồn của Tiểu Yến, nhưng tôi không đên nỗi quá mụ mị, tôi hiểu tình thế và không địt Yến đau. Nên những cú thúc vừa phải để Yến chịu được, tuy nhiên lồn Yến đã khô dần vì em ấy chắc đau, lại bót nữa lên chỉ độ chục phút, ở bên dưới lão già kia xuất vào lồn Thoa. Thì bên trên tôi cũng run rẩy mà bắn tinh ngập vào lồn của Yến…
Lão già đó chơi xong thì còn bắt Thoa bú cu cho lão, xong xuôi lão mới khệnh khạng đi ra. Còn thằng A Nhất trở lại và lôi Thoa ra ngoài, cái phòng lại trở về sự đen tối mịt mùng như ban đầu. Tôi mải nhìn nên không để ý Tiểu Yến, em đã mặc lại áo váy từ lâu, em nhăn nhó nhìn tôi bảo nhỏ:
– Đau lắm Tú ạ… lần đầu khổ thật đấy, em sợ bọn nó phát hiện nên em khống dám kêu, nhưng mà đau phát khóc vì cái cu anh luôn… Đây cho anh này… làm kỷ niệm, quần lót toàn máu trinh của em, với tinh trùng của anh thôi…
Tiểu Yến đưa cho tôi cái quần lót đẫm máu, nó còn tanh cả mùi tinh trùng của tôi. Tôi cầm nó nhét vào túi quần, và rủ Yến đi xuống để về phòng. Dọc đường tôi cảm thấy muốn nổ tung cả óc vì nghĩ ngợi, như vậy thì chú Hạo Thiên nói dối chăng? Họ bắt được Thoa, thì liệu mẹ tôi với dì Lan và Ly có trong tay họ không? Hoặc là hai nhóm hành động, nên họ tóm được Thoa? Còn mẹ tôi và dì cùng Ly thì bên chú Hạo Thiên? Vụ này tôi bắt đầu rối trí hẳn… và thấy mông lung vô cùng…
Sáng hôm sau tôi chỉ tỉnh giấy khi mà Tiểu Linh lay tôi dậy, em cầm cái quần lót loang máu của Tiểu Yến, rồi giơ ra trước mặt tôi nói:
– Đêm qua anh phá trinh dì à? Anh có làm mạnh không mà dì ra lắm máu thế, sáng nay vẫn bị ra đó… Với cả dì vẫn kêu đau… anh đúng là chả biết thương xót… chán anh…
– Thế Tiểu Yến đâu?
Tôi bật phắt dậy vì sợ có biến, nhưng Tiểu Linh chỉ cười, em ấy chỉ ra hướng phòng tắm và nói:
– Di đang tắm trong đấy, anh có thích thì vào đi hi… hi…
Tôi thấy thế thì yên tâm hơn, tôi nằm gối đầu lên đui Tiểu Linh, rồi lấy điếu thuốc ra hút. Tiểu Linh hiểu ý ngay, em với bật lửa châm thuốc cho tôi. Tôi vừa hút thuốc vừa nghĩ ngợi tiếp, mà tôi cũng thấy lạ là hôm nay chú Bạch, chú không khiến đến tôi. Để tôi ngủ ngon như thế này, hay chú vẫn đang đóng kịch là chưa về nhỉ, một con người khốn nạn và xảo quyệt.
Thế lão già béo ấy có phải lão Trùm không? Nếu như vậy thì tôi đã đụng mặt lão rồi chăng, nhưng tôi có chỗ không hiểu là, lão Trùm này dù gì cũng người Việt. Theo những gì tôi biết, và đang suy đoán thì lão ấy còn đang tính “khật” chú Bạch, vì lão không thích bọn người Hoa Kiều nắm quyền đè đầu cưỡi cổ. Thế thì sao lão lại tham gia in tiền giã để thao túng thị trường nhỉ, thật khó hiểu… hay lão vì tiền mà bán cả dân tộc? Thứ mà tôi thà chết cũng không làm? Nhưng có đích xác lão ấy là lão Trùm không đây? Hay một tên gián điệp bên Khựa nhỉ?
Lão ta là ai???