Phần 58
Nhìn nó một cái tôi lừ mắt rồi bảo:
– Cả đêm được mẹ chăm cho rồi, quà đấy chứ còn đòi quà nào nữa!
Nó gườm gườm cái mặt rồi nói:
– Đấy là quà mẹ cho con chứ có phải quà của bố đâu?
– Hì! Được rồi, kiểu gì anh cũng có quà được chưa! Tí vào phòng làm việc nói chuyện rồi có quà nhé!
Thằng Hoàng hí hửng gật đầu vì biết vào phòng làm việc là chuyện nghiêm túc. Đợi thằng Hoàng lên phòng, tôi cầm đồ cho mấy chị giúp việc giặt rồi ủi qua sau đó lên phòng cái Ngọc xem thế nào.
Con bé mệt nên về nhà, ăn qua loa bát phở rồi vào phòng ngủ ngon lành rồi. Nhìn khuôn mặt đáng yêu của con bé tôi cười khì âu yếm rồi khép cửa lại đi về phòng làm việc.
Mười phút sau thì thằng Hoàng đã vào. Thấy tôi ngồi ở ghế thì nó không còn nhăn nhở nữa nhưng cái mặt vẫn hăm hở lắm vì tôi nói tôi có quà.
Nó ngồi ở ghế chờ đợi thái độ của tôi. Tôi tiến đến ngồi cạnh nó rồi vỗ nhẹ vào đùi bảo:
– Công việc buôn bán thế nào con trai?
– Dạ vẫn tốt ạ, còn học hành thì cuối cấp rồi mà con xác định du học ngành kinh tế nên đang đi xin học bổng.
– Được! Khá đấy, nếu mà được học bổng thì tiền dành cho du học bố với mẹ tiết kiệm cho luôn, muốn mua gì thì mua còn không xin được thì lấy tiền đó mà đóng tiền học, không có ngoại lệ đâu nhé!
– Hì vậy thì tốt quá, bố hứa đấy nhé!
Tôi tặc lưỡi bảo:
– Bố đã thất hứa gì với anh chưa nào, này bố cho hai nghìn, mua sắm gì thì mua.
Thằng Hoàng mừng rên lên vì thích, chưa bao giờ tôi lại hào phóng cho nó một cục tiền như vậy mà không nhắc nhở nó sẽ phải dùng cái số tiền đó vào việc gì.
Vơ lấy hai mươi tờ 100 đô đút túi áo, nó dạ vâng định ra ngoài thì tôi hắng giọng nói:
– Từ đã, ra khóa cửa vào tiện thể xem có ai ngoài không?
Thằng Hoàng gật gù ra mở cửa ngó nghiêng xem mấy chị giúp việc ở trên nhà hay ở bên dưới rồi sau đó đóng cửa khóa vào rồi nó quay lại chỗ tôi hỏi:
– Có việc gì mà hệ trọng thế bố?
– Chẳng có việc gì cả, chẳng qua bố muốn hỏi ở nhà hai mẹ con thế nào, có thoải mái không?
Bây giờ thằng Hoàng mới thoát khỏi cái vẻ mặt căng thẳng, nó mỉm cười xum xoe nói:
– Cũng bình thường bố, hai ngày được có ở với mẹ một đêm thôi vì công việc lắm, hôm qua còn làm việc nhiều lắm ấy. Thế bố với cái Ngọc thế nào? Kiểu gì em ấy chẳng có tí đúng không. Con gái bây giờ là thèm lắm ấy!
Tôi tặc lưỡi nói:
– Chỉ được cái vớ vẩn, chuyện bố với em tính sau. Thế ở nhà vậy có ai nhòm ngó gì không?
– Chẳng có ai cả, buổi tối thì mấy bác giúp việc ở dưới nhà hết mà bố, tuổi đó rồi chỉ thích mấy cái phim truyền hình dài tập trên tivi thôi, chẳng ham hố lên trên nhà nữa đâu.
Tôi gật gù rồi hỏi tiếp:
– Thế con bé người yêu mà hôm khánh thành cái xí nghiệp dắt đến thế nào rồi? Hôm đó chưa tìm hiểu được rõ.
Thằng Hoàng cười tươi, rồi khẩn khoản nói:
– À em ấy trông thế mà hơn con hai tuổi đấy, đang học năm hai đại học rồi, bình thường dỗi on là bằng tuổi nhưng rồi mới biết là hơn hai tuổi.
Tôi gật gù nói:
– Tuổi tác không quan trọng, quan trọng gia đình thế nào, có phải thuộc dạng đào mỏ không?
Vừa nghe tôi nói thì thằng Hoàng cười hì hì nói:
– Không đào đâu bố, con không đào em ấy thì thôi. Nhà không thuộc diện cơ cấu, hay truyền thống công nhân viên chức gì cả. Hai bố mẹ đều kinh doanh rượu với nước giải khát. Cả nhà có ba chị em gái, nó là thứ hai còn đứa em út bằng tuổi cái Ngọc nhà mình với chị gái hơn ba hay bốn tuổi lấy chồng định cư bên Úc rồi. Nhà nó có bốn hay năm cái đại lý to tổ vật bố ạ!
Tôi muốn trêu thằng con nên bảo:
– Ô thế hóa ra mày muốn uống rượu à?
Nó xua xua tay rồi nói:
– Con không ham hố rượu cho lắm… hì hì!
Tôi cười rồi trêu:
– Thế tính du học cho em ấy ở nhà với thằng khác hả?
Hoàng lắc đầu nguây nguẩy nói:
– Không bố! Em ấy xin được tiền nhà rồi, với lại đố như vậy sang năm kiểu gì cũng sang đi học cùng con được, có chăng là sang sau một năm thôi.
Cười ha hả tôi nói:
– Tao chống mắt xem tình yêu tình báo chúng mày dính với nhau được bao lâu. Thế thịt em ấy chưa!
Thằng Hoàng xịu mặt lại nói:
– Bố này! Lại troll con rồi, yêu nhau thì dĩ nhiên là phải có chuyện đấy rồi.
Tôi vừa tò mò vừa ra vẻ nghiêm nghị nói:
– Thế hả? Thế chắc là chắc cũng đưa nhau đi chơi nhiều đấy hả?
– Cũng bình thường hì hì, nói chung em này trông thì có vẻ ngây thơ hơn cả cái Ngọc nhà mình nhưng lên giường thì thôi rồi bố ạ. Chiều hết nấc luôn ấy.
– Gớm! Nhìn cái mặt phởn kìa!
Thằng Hoàng cười hì hì, tôi đã nhìn qua con bé một số lần quả thật trông thì ăn vận kiểu trải đời nhưng cái mặt thì non lắm, nhìn nó còn ngây thơ hơn cả cái Ngọc con gái tôi.
Tôi không hỏi gì nữa rồi bảo thằng Hoàng về phòng, trước khi ra ngoài nó còn nheo mắt một cái rồi nói:
– Hôm nào con quay phim cho bố xem nhé!
– Anh giỏi nhỉ! Được quay xem thế nào.
Nghe thằng Hoàng nói như vậy tôi cũng muốn thử chiêm ngưỡng hàng họ người mà có thể làm con dâu tương lai của tôi.
Thằng Hoàng về phòng của nó còn tôi vào phòng ngủ, làm một giấc vì trời bên ngoài mưa lạnh lắm rồi.
Năm rưỡi chiều, trời đã tối mịt. Lúc này cánh cổng bằng đồng được mở tạo thành những tiếng cành cành két két do bản lề bị khô. Thằng Dũng lái xe vào rồi bê thùng đồ cho Quỳnh. Vừa thấy tôi Quỳnh đã mỉm cười nói:
– Đi chơi vui không anh?
Tôi nheo mắt rồi nói:
– Quá vui ấy hì hì, thế em ở nhà thế nào? Công việc ổn không?
– Cũng ổn, em ký thêm được hai ba hợp đồng cung cấp cho siêu thị nữa, mấy loại hàng này không chỉ nước ngoài cần mà nội địa cũng cần không kém.
– Vậy hả? Thế đồ gì mà nhiều thế này?
Lúc này thì thằng Dũng để hai ba cái thùng các tông xuống rồi nói:
– Toàn giày dép với áo mũ thôi, chị ấy sợ cả nhà chết rét nên khuân về một đống đây này, em cũng được hưởng sái.
Tôi cười hề hề thì Quỳnh quay lại lườm thằng Dũng:
– Chỉ được cái bép xép là không ai bằng thôi, bê vào nhà giúp chị đi! Để ở ngoài này ẩm hết!
Thằng Dũng khệ nệ bê vào phòng thay đồ thì Quỳnh đi vào cầm đồ sang phòng cho thằng Hoàng một ít, rồi lại qua phòng của Ngọc.
Con bé đang chắc vừa thức dậy đang đi tắm. Hai mẹ con lại ngồi hàn huyên tâm sự, tôi thì ở dưới nhà, bật cái tivi lên xem tin tức. Thằng Dũng hí hửng ngồi cạnh tôi nói:
– Anh! Em lại gạ được cái Loan some rồi, nó bảo hôm nào gạ gẫm anh đấy!
Tôi quay lại hất hàm bảo nó:
– Nói bé bé thôi! Tí nữa ra cái phòng tiếp khách bé bé gần phòng ăn anh em mình nói chuyện. Ở đây nói oang oang thế mấy bà chị giúp việc lại dị nghị.
– Dạ vâng!
Nói xong thằng Dũng xuống dưới nhà nói chuyện với bác làm vườn cùng hai chị giúp việc sau đó bày đồ ăn ra đợi hai mẹ con Quỳnh xuống.
Thằng Hoàng thì tót đi chơi rồi, có lẽ được tiền lại gạ người yêu đi đâu đó để xả rồi. Tôi thì thoải mái việc đó nên không cấm đoán gì cả.
Xuống đến phòng ăn thì Ngọc ửng hồng gò má nhìn tôi cách lạ kỳ còn Quỳnh thì tủm tỉm cười có vẻ bí hiểm lắm.
Ăn xong bữa cơm thì Ngọc tíu tít mang ít đồ lưu niệm đem tặng hai chị giúp việc còn tôi với Quỳnh thì lên phòng luôn.
Vừa vào phòng Quỳnh đã hí hửng hỏi:
– Con bé kể hết với em rồi nhé, máu thật đấy!
– Máu gì mà máu!
– Làm ở nhà chán chê rồi lại còn đi du lịch nữa!
Tôi tặc lưỡi bảo:
– Ở đâu mà chán chê?
– Hứ! Khai thật đi… nhá!
Cười với cái giọng điệu cợt nhả nhưng đầy dâm dê tôi nói:
– Thì mới được có hai ba lần chứ mấy mà bảo nhiều!
– Thế là nhiều rồi, con bé thế mà cũng đầy kỹ năng đấy nhỉ, hai mẹ con tâm sự hết rồi.
Tôi thích thú khi hai mẹ con tâm sự chuyện đó với nhau nên hỏi:
– Này! Thế con bé nói chuyện với em những gì, kể anh nghe nào.
Quỳnh muốn tiếp tục trêu tôi nên nói:
– Lên giường để em xem “con chim” không lông thế nào đã rồi em kể cho.