Phần 14
Bác sĩ: Em bảo cháu có hành động bất thường với em lúc ngủ, là hành động gì?
Hằng: Cháu nó… dí hạ bộ vào sau… mông em rồi… làm động tác như là…
Hằng không dám nói tiếp, bác sĩ Oanh đã hiểu nên không hỏi rõ.
Bác sĩ: Biểu hiện không bình thường của cháu là gì?
Hằng: Cháu nó thay đổi tính cách, dạo gần đây hay đập phá đồ đạc, hay ngồi một mình trong góc, hay nổi nóng. Em rất lo ạ.
Bác sĩ ngẫm nghĩ một hồi rồi đưa ra phán đoán của mình:
– Hằng này, nếu chị đoán không lầm, Minh Trí bắt đầu bước vào giai đoạn mà người ta gọi là dậy thì. Chuyện này hết sức bình thường. Chỉ là cháu không nhận biết và kiểm soát được hành vi của mình thôi. Như thế này đi, để chị khám cho cháu xem có biểu hiện gì bất thường ở dương vật không nhé.
Hằng gật đầu tắp lự, đến đây cũng là để được bác sĩ khám xem có vấn đề gì không mà.
Bác sĩ Oanh nói với Hằng:
Em bảo cháu ra giường nằm rồi kéo quần của cháu xuống.
Hằng nắm tay con dẫn ra phía giường, trông hai mẹ con đứng gần nhau thì Minh Trí nhỏ thó, chỉ cao đến tai mẹ, cậu ta nhìn trắng như một quả trứng gà, khuôn mặt ngây thơ nõn nà nhìn rất đáng yêu, chỉ là đôi mắt vô hồn là biểu hiện của trạng thái thần kinh không bình thường.
Khi Minh Trí nằm trên giường, Hằng lấy hai tay tụt quần con xuống tận đầu gối, dương vật Minh Trí lộ ra ngoài và nó đang trong trạng thái cương cứng. Nhìn người nhỏ và trắng như vậy nhưng Minh Trí lại được trời thiên phú cho cái dương vật rất to, chắc đường kính phải độ 5 cm chứ không ít. Rất dài, nếu đo cẩn thận chắc phải được 18 cm, và đặc biệt là những đường gân hằn rõ chạy dọc từ đầu dương vật xuống tận hai hòn dái. Hằng nhìn thấy dương vật của con, cô nhủ thầm trong đầu:
– Lại thế rồi hả con.
Bác sĩ Oanh chưa xuất hiện bên cạnh giường bệnh vào lúc này, bà đang đeo găng tay cao su ở khu vực để dụng cụ khám chữa bệnh.
Khi tiến lại gần giường bệnh, nhìn thấy dương vật bệnh nhân, may là cái khẩu trang đeo trên miệng nên không làm cho Hằng phát hiện ra, mồm bà Oanh đang há hốc. Bà không thể ngờ rằng cậu bệnh nhân thiểu năng trí tuệ, nhỏ thó, trắng bốp đang nằm kia lại có một cái dương vật “khủng bố” như thế. Rất, rất hiếm gặp ở người Việt Nam, kích cỡ tương đương với một dương vật thuộc dạng khá của người Tây.
Hằng ngồi ở phía bên kia giường bệnh, cô nắm chặt tay con như để động viên, và bản thân cô cũng sợ khi bác sĩ sờ vào người Minh Trí thì nó sẽ có biểu hiện kích động. Từ bé đến lớn, Minh Trí chưa để ai động vào người nó trừ mẹ ra, kể cả bố Minh Trí cũng không cho bố có động tác ôm ấp giống như bình thường.
Hằng động viên con:
– Minh Trí ngoan của mẹ, để bác sĩ khám bệnh cho con nhé.
Thằng bé nhìn mẹ với ánh mắt thật đáng thương, nó rõ ràng là có biểu hiện sợ sệt nhưng vì có mẹ đang cầm tay nên nó mới để yên cho bác sĩ Oanh đang từ từ chạm vào đầu dương vật.
Không hiểu sao, bác sĩ Oanh tay lại hơi có biểu hiện run run. Chạm vào đầu khấc láng bóng, đen xì và có một ít tinh tương rỉ ra từ lỗ sao, bà bôi bôi cái tinh tương ấy ra khắp đầu dương vật, giống như là hành động của người vợ bôi trơn đầu buồi cho chồng để chuẩn bị đút vào lồn mình.
Hằng chăm chú xem động tác của bà Oanh.
Không cần lột vỏ vì dương vật đang ở trạng thái cương cứng nhất rồi, bác sĩ Oanh mạnh dạn ôm trọn cái dương vật to lớn của bệnh nhân, bà thầm đoán to đúng bằng cái chày mà bà hay giã cua ở nhà. Một hơi thở nặng nhọc phả ra cái khẩu trang.
Rồi tiếp sau đó bà trườn bác sĩ trượt cái vòng tay mình xuống gốc dương vật, đi một đoạn khá xa mu bàn tay mới chạm được xuống đoạn cuối.
Minh Trí nhắm tịt mắt lại, khuôn mặt giãn ra giống như là đang hưởng thụ vậy, việc này không nằm ngoài quan sát của bác sĩ Oanh và cả của Hằng nữa.
Rồi bà Oanh cho bàn tay xuống khu vực bìu dái của Minh Trí, thật là tương đồng, dương vật to bao nhiêu thì bìu dái và hai hòn tinh hoàn cũng cũng tỉ lệ thuận. Cả một lòng bàn tay bà Oanh mà không che hết phân nửa bìu dái của Minh Trí.
Không cần khám thêm nữa vì bà Oanh đã khẳng định bệnh nhân không có gì bất thường ở bộ phận sinh dục nam. Nhưng bà chưa muốn dừng lại, đặt tay trở lại ôm chặt dương vật của Minh Trí, bà Oanh nói với Hằng:
– Dương vật của cháu không có vấn đề gì? Vấn đề của cháu là bị tích tụ tinh trùng bên trong cơ thể gây ra trạng thái cương cứng và biểu hiện tinh thần bất thường. Chỉ cần để cháu xuất tinh ra bên ngoài là được.
Hằng lo lắng không hiểu sẽ phải làm gì:
– Vậy sao chị, giờ phải làm sao?
– “Thủ dâm”, bác sĩ Oanh đáp trọc lóc.
– “Thủ dâm?”, Hằng há miệng hỏi lại.
Bác sĩ Oanh gật đầu:
– Cháu có thể tự làm không?
Hằng cũng biết thủ dâm là gì, chính cô cũng thủ dâm nữa mà. Nhưng còn đối với Minh Trí thì cô không biết là nó có thể làm được không. Nó như người bình thường thì không vấn đề gì, đằng này…
Hằng nói:
– Cái này em cũng không biết nữa, nhưng em đoán là cháu không thể làm được, vì cháu không biết làm bất cứ một cái gì. Đến mặc quần áo, tắm rửa, vệ sinh đều là em làm cho cháu.
Như có một ma lực hấp dẫn, tay bác sĩ Oanh vẫn nắm chặt dương vật Minh Trí từ nãy đến giờ, và trong khi nói chuyện với Hằng, bà từ từ từng chút một di chuyển bàn tay làm động tác thủ dâm cho bệnh nhân:
– Trước tiên em cần hướng dẫn cháu tự làm, còn nếu trường hợp không được thì cần phải giúp đỡ cháu. Đây, nếu em chưa biết thì hãy làm như thế này này.
Như để thị phạm, bà Oanh bắt đầu tuốt dương vật Minh Trí nhanh dần, tuốt từ trên đỉnh dương vật xuống đến tận gốc. Rồi lại lên, rồi lại xuống.
Bà Oanh cố làm một cách hết sức bình thường, bà che dấu hơi thở gấp gáp của chính bản thân mình. Bà cố gắng để Hằng không phát hiện ra là bà thực sự muốn được chạm, được mân mê, được tuốt cái dương vật đang đẫy đẫy ở trong tay mình.
Còn Hằng thì mặt mày đỏ gay, bác sĩ có nói là phải giúp con, như vậy chuyện này chính cô phải làm cho con hằng ngày hay sao?
Hằng nhìn chằm vào háng con, nhìn vào cái dương vật đang thụt ra thụt vào trong lòng bàn tay của bác sĩ.
Cô đang tưởng tượng, cái lòng bàn tay ấy chính là âm đạo, cái buồi ấy đang địt vào âm đạo.
Hằng cũng có phản ứng của cơ thể mình một cách rất bản năng, cô thấy phần âm hộ mình đang râm ran ươn ướt, là phản ứng sinh lý của một người đàn bà đứng trước bộ phận truyền giống của người đàn ông.
Cũng phải thôi, người chồng vô tâm, không có lương tri đã cả chục năm nay sống lang chạ bên ngoài, năm thì mười họa mới đảo về nhà trong chốc lát rồi lại đi ngay, bỏ mặc cô một mình vượt qua tuổi 30 một cách đầy khổ sở vì thiếu thốn tình dục.
Còn Minh Trí thì sao, khuôn mặt dễ thương với đôi mắt nhắm nghiền, miệng hơi mở ra như muốn nói một cái gì đó mà không thể phát ra âm thanh. Khuôn mặt non tơ ấy đang giãn ra thể hiện sự đồng tình với hành động của bác sĩ đang làm cho mình.
– Ơ ơ ơ ơ, uuuuuuuuuuuuuuuuuuu.
Những tiếng sung sướng không thành lời, chỉ là những âm thanh không có nghĩa từ cổ họng Minh Trí mà thôi. Rồi thằng bé đồng tình bằng hành động, nó hẩy mông mình lên xuống khỏi mặt chiếc giường như để làm lực tuốt của bác sĩ được tăng thêm, nói như muốn nói với sĩ làm nhanh hơn, làm mạnh hơn để nó được sung sướng.
Nhìn biểu hiện của bệnh nhân, bác sĩ Oanh phán đoán được việc tiếp theo mình cần phải làm, và thế là bà Oanh sục nhanh hơn, tay bóp chặt hơn. Giá như không có Hằng ngồi đối diện, có lẽ bà cũng đãi cơ thể mình bằng cách thò vào tay vào trong quần mà xoa xoa cái lồn chắc chắn đang ướt đẫm của mình rồi.
Rồi cái gì đến cũng phải đến. Dương vật Minh Trí nở to ra thêm một nấc nữa, cái hẩy mông mạnh hơn, cao hơn, nhanh hơn biểu hiện của việc xuất tinh. Rồi thì tiếng xuất tinh tạo thành âm thanh hẳn hoi:
– Phụt phụt phụt!
Từng dòng tinh trùng đặc sệt, nóng hổi, phọt mạnh ra khỏi lỗ sao bắn thẳng lên trời cao trước con mắt nhìn chòng chọc của bác sĩ Oanh và Hằng. Cả hai người đàn bà cùng thở dốc, họ chắc chỉ có một ước muốn duy nhất vào lúc này, đó là đừng lãng phí những dòng tinh trùng đặc sệt kia, tinh trùng không phải bay ra ngoài không khí mà hãy bay thẳng vào một cái hang thăm thẳm, tối om ướt sũng đang quằn quại vì thèm khát kia.
Minh Trí rơi bịch cái mông mình xuống giường, đôi mắt hé mở nhìn mẹ. Nó thỏa mãn!
Hai mẹ con Minh Trí trở lại ngồi đối diện ở bàn khám bệnh, bà Oanh nói:
– Hằng này, như chị vừa nói. Dương vật của cháu hoàn toàn bình thường, thậm chí là khỏe mạnh so với người đàn ông khác. Cháu giờ ở tuổi dậy thì, trạng thái cương cứng và đòi hỏi sinh lý là hết sức bình thường, không có gì đáng lo cả. Chỉ là bây giờ chúng ta phải làm sao để cháu tự giải tỏa được mà thôi.
– “Vâng ạ!”, Hằng đáp lí nhí.
– Nếu em hướng dẫn mà cháu không làm được thì em phải làm cho cháu, làm như chị vừa mới làm ấy.
Hằng tim đập rất mạnh, cô đang tưởng tượng ra cảnh mình phải thủ dâm cho Minh Trí:
– Nhưng em sợ… như vậy… hình như là… loạn luân.
Bác sĩ Oanh lý giải:
– Em đừng nghĩ xa như vậy, chị là bác sĩ, là một nhà khoa học. Tất cả những điều chị nói đều là y học thôi. Mọi thứ đều xuất phát từ tâm lý con người mà ra. Nếu em nghĩ rằng chuyện em thủ dâm cho con, thậm chí làm nhiều chuyện khác là loạn luân thì nó là loạn luân. Còn nếu em nghĩ mình là một người mẹ chữa bệnh cho con thì đơn giản chỉ là chữa bệnh thôi.
Hằng vẫn chưa thoát khỏi suy nghĩ tội lỗi:
– Em vẫn thấy thế nào ấy… chị ạ.
– Nếu ở góc độ sinh học, y học và khoa học mà nói thì Loạn Luân không phải là vấn đề nghiêm trọng. Chỉ là là những đứa trẻ có bố và mẹ có quan hệ huyết thống được sinh ra có tỷ lệ dị tật bẩm sinh cao hơn người không cùng huyết thống mà thôi. Em thấy đấy, loài vật rất gần với chúng ta như là Chó, Mèo, Gà, Ngựa… Đều là quan hệ loạn luân. Ngay đến như loài người, từ xa xưa vẫn tồn tại quan hệ loạn luân, rồi gần đây như thời phong kiến vẫn là quan hệ loạn luân. Nói như vậy không phải là để cổ súy hoặc cổ vũ cho em quan hệ loạn luân với con trai. Chị nói như vậy để em giải tỏa tâm lý mà giúp đỡ con.
Bác sĩ Oanh nói một tràng, Hằng như cũng vỡ ra một số điều nào đó. Cô không nói gì mà chỉ gật đầu lưỡng lự, bác sĩ nói tiếp:
– Còn trong trường hợp em không giúp được cháu thì cứ 1 tuần em mang cháu đến đây, chị sẽ làm giúp em chuyện này.
Câu này chưa hẳn là bác sĩ Oanh nói thật, câu này xuất phát từ sâu thẳm bác sĩ Oanh muốn gặp lại cái dương vật rất đặc biệt của Minh Trí.
Hằng hít một hơi thật sâu lấy dũng khí, cô hình như đã có quyết định của mình. Nhưng cô che dấu không dám nói thẳng toẹt ra:
– Vâng, em cảm ơn chị. Chuyện này để em suy nghĩ đã, có gì em gọi nhờ chị tư vấn được không ạ.
– Uh, em lưu số của chị vào, có gì thì gọi hoặc nhắn tin cho chị.
Vậy là hai người lưu số của nhau, mẹ con Minh Trí ra về.