Phần 18
Chiếc xe máy đi qua hết con phố này đến con phố nọ, ông Tình đi theo sự chỉ dẫn của bà Oanh. Nhà bà Oanh nằm trong một con ngõ nhỏ bên ven bờ hồ Tây thơ mộng. Nếu giả sử lúc này hai người đang yêu nhau thì chắc ông Tình cũng chẳng tiếc vài phút mà rủ bà Oanh đứng bên bờ hồ này ngắm nhìn những cánh hoa sen hoa súng đang mùa nở rộ, ngắm những con chim sâm cầm đang nhàn nhã chơi đùa với mặt nước. Nhưng thời điểm này không phải như vậy, hai người đơn giản mới chỉ là đồng nghiệp của nhau mà thôi. Quặt vài khúc cua là vào đến nhà bà Oanh.
Xe đỗ trước một cánh cổng rêu phong cổ kính, trên cổng có giàn hoa thiên lý đang kỳ nở hoa phủ kín cả cánh cổng. Nhìn vào bên trong là một ngôi nhà 2 tầng xây dựng chắc cũng đã vài chục năm rồi. Bà Oanh xuống xe trước:
– Đến nơi rồi.
Ông Tình tắt máy, dựng chân chống bên rồi xuống hẳn xe đứng cùng bà Oanh:
– Bà ở một mình à?
Thực ra chuyện này ông Tình đã biết, bà Oanh sống đơn thân, có một cô con gái đã sang Pháp định cư với chồng. Nhưng hôm nay nhìn khung cảnh cổ xưa này ông thấy bà Oanh thật đáng thương. Bà cũng như ông không có người bạn tâm giao, nhưng ông ít ra còn sống cùng con cháu, cũng bớt đi sự cô đơn lúc tuổi già. Còn bà thì một thân một mình.
Bà Oanh nghe ông Tình hỏi thì chỉ gật đầu buồn bã:
– Tôi quen rồi. Thôi ông về đi, muộn rồi đấy.
Ông Tình chờ một lời mời vào trong nhà của bà Oanh:
– Bà không mời tôi vào nhà sao?
Bà Oanh biết phép lịch sự thì cũng nên mời ông Tình vào nhà uống chén nước rồi về cũng không sao. Nhưng thực sự bà chưa thể làm được điều đó vào lúc này, thực tâm bà cũng muốn lắm nhưng không hiểu sao như có một hòn đá tảng chắn tâm can của bà. Bà chưa bao giờ để một người đàn ông nào vào nhà (trừ những người họ hàng thân thích), bà cần thời gian.
Nghĩ đến đây, bà lấy trong túi xách của mình ra một chùm chìa khóa, lạch cạch một lúc rồi mới mở cổng, bước vào bên trong rồi đóng cổng lại ngay. Trước khi quay lưng lại đi vào bên trong nhà, bà nói thật nhanh:
– Để khi khác. Giờ chưa phải lúc.
Bà đi như chạy để lại ông Tình một mình ngẩn ngơ ngoài cổng bên giàn hoa thiên lý, cảnh trời chiều muộn với những vạt nắng hoàng hôn còn sót lại chiếu vào những cánh hoa làm chúng trở nên mênh mông huyền ảo giống như ông đang lạc vào một câu chuyện cổ tích, ở trong câu chuyện đó có một nàng công chúa xinh đẹp đang bị một lời nguyền phải sống cô độc trong một căn nhà nhỏ trong rừng chờ một hoàng tử đến phá giải.
Phải đến độ 10 phút sau, ông Tình mới nổ máy đi về.
Ở bên trong, bà Oanh lấp ló nhìn ra bên ngoài, nghe tiếng xe máy nổ mới khẳng định là ông Tình đã rời khỏi cổng nhà bà. Bà vuốt vuốt vào ngực để làm cho nhịp tim điều hòa trở lại:
– Sao không kiên nhẫn hơn chút nữa nhỉ?
…
Buổi tối ngày hôm đó, trước lúc đi ngủ, bà Oanh vẫn theo lệ là bôi tinh dầu lên toàn bộ cơ thể. Hôm nay bà dành hẳn mười phút để xoa vào cặp đít. Cũng bởi tại buổi chiều nay bị một quá dập bàn tọa, bà lo lắng không biết đít mình có bị sứt sẹo gì không?
Cũng may giời thường, đít bà vẫn ngon lành cành đào, bà chửi thậm ông Tình già:
– May cho ông là đít vẫn còn nguyên. Nó mà bị sứt sẹo gì ông chết với tôi.
Nói xong bà Oanh cười tủm mặc một chiếc váy ngủ dài từ trên vai xuống tận đầu gối rồi lên giường đi ngủ. Đúng lúc đó điện thoại của bà có báo tin nhắn I – messenger, bà đoán là của ông Tình, nhưng không phải, là của Hằng, mẹ Minh Trí, một bệnh nhân mà bà đã cho số hôm khám tại bệnh viện:
Hằng: “Chị Oanh ạ, em là Hằng mẹ cháu Minh Trí. Em nói chuyện với chị được không ạ?”
Bà Oanh: “Em nói đi, chị nghe đây”.
Hằng: “Em cảm ơn chị, đúng là từ hôm con nhà em khám bệnh về, tinh thần cháu có chuyển biến tốt chị ạ. Cháu không còn biểu hiện cáu bẳn và tự kỷ nữa. Em mừng lắm”.
Bà Oanh: “Vậy tốt rồi”
Hằng: “Nhưng bắt đầu từ hôm qua, cháu lại có biểu hiện… cương cứng và phản ứng giống với trước hôm đi khám chị ạ”
Bà Oanh: “Vậy em có làm theo lời chị dặn không?”
Hằng: “Em hướng dẫn cháu… thủ dâm nhưng cháu không làm được chị ạ”.
Bà Oanh: “Em hướng dẫn như thế nào”.
Hằng: “Em đặt tay cháu vào dương vật, sau đó hướng dẫn cháu sục. Nhưng mỗi lần em bỏ tay ra là cháu bỏ ra theo, không làm tiếp”.
Nhắn tin đến đây, bà Oanh chợt thấy có gì đó ngứa ngáy ở vùng âm đạo, bà đang nghĩ đến cái dương vật rất đặc biệt của Minh Trí, bà nhắn tin lại: “Chị cũng nghĩ là rất khó để Minh Trí có thể tự làm”
Hằng: “Vâng ạ, em hướng dẫn đến mấy lần mà cháu đều không làm được”.
Bà Oanh: “Hằng này, nếu đã như vậy, sao em không làm cho cháu?”
Hằng: “Em đang phân vân lắm chị ạ, giờ cháu đang ngủ cạnh em. Cháu ngủ mê man và vừa rồi còn nói nói mê sản. Mà dương vật cháu thì đang cương cứng”
Bà Oanh: “Như chị nói rồi, tất cả việc mình làm cũng là vì tình mẹ con thôi em ạ. Đừng nghĩ ngợi nhiều. Sao em không nhờ chồng em làm giúp”.
Tin nhắn này bà Oanh phải đợi khá lâu mới nhận được tin nhắn trả lời của Hằng: “Chồng em họa hoằn lắm mới về nhà một lần chị ạ. Với lại anh ấy cũng không quan tâm đến Minh Trí đâu”.
Bà Oanh: “Thật là một người bố vô trách nhiệm”.
Hằng: “Em thương cháu nên nín nhịn suốt bao nhiêu năm qua, cháu đã thiệt thòi rồi, em không muốn để cháu thiếu bố. Dù anh ấy có thỉnh thoảng mới về nhưng cũng còn gọi là con có bố”.
Bà Oanh: “Nếu là chị, chị không chấp nhận”
Hằng: “Thôi chị ạ, đời em chẳng mong gì hơn, chỉ mong thương con được ngày nào còn hay ngày ấy. Giờ em đang lo lắm chị ạ”
Bà Oanh: “Nhân lúc cháu đang ngủ, em thủ dâm cho cháu đi. Đừng nghĩ ngợi sâu xa gì nữa”.
Hằng: “Vâng, em cũng nghĩ về việc này suốt chị ạ. Có lẽ em sẽ nghe lời chị mà thủ dâm cho cháu thôi”
Bà Oanh: “Em làm đi. Mà Hằng này, cho chị hỏi thật một câu nhé, chỗ chị em cứ nói thật cho chị, chị hiểu và thông cảm hết”
Hằng: “Vâng, chị hỏi đi ạ?”
Bà Oanh: “Ngay lúc này đây, khi chuẩn bị thủ dâm cho con trai. Em có”cảm giác lạ”ở trong người không?”
Nhưng rồi bà Oanh không nhận được câu trả lời từ Hằng, bà chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại. Bà đoán không lầm thì Hằng đang thủ dâm cho đứa con trai thiểu năng trí tuệ của mình. Bà đoán già đoán non hành động của Hằng vào lúc này. Cảm giác ngứa ngáy âm hộ càng ngày càng tăng, bà chợt đặt tay xuống bướm mình, và nó ướt đẫm mất rồi.
Phải đến mười lăm phút sau, điện thoại của bà mới sáng đèn vì có tin nhắn. Tiếp tục là của Hằng: “Chị ơi, em vừa thủ dâm cho Minh Trí xong?”
Bà Oanh phấn chấn muốn biết đích xác câu trả lời của Hằng: “Vậy sao? Em làm như thế nào?”
Hằng: “Em làm giống như chị hôm ở phòng khám. Em kéo quần cháu xuống. Dương vật cháu đã cứng sẵn rồi nên nó bật tung ra đập vào bụng. Sau đó em dùng tay mình cầm vào dương vật cháu rồi từ từ vuốt xuống. Em làm rất nhẹ vì sợ cháu tỉnh dậy”
Bà Oanh không nhắn tin trả lời vì có tín hiệu vẫn đang soạn tin nhắn. Bà một tay cầm điện thoại, tay kia cho xuống bướm mình mà xoa xoa một cách nhẹ nhàng vào cái hột le, cảm giác tê tê truyền lên não, nơi đó có hình ảnh dương vật của Minh Trí đang nhảy múa, bay lượn trong đầu bà.
Hằng tiếp tục gửi tin nhắn đến: “Em cứ vuốt lên vuốt xuống nhẹ nhàng như vậy chị ạ, cháu ngủ nhưng em thấy cháu có biểu hiện rất thỏa mãn. Rồi khi em sục được khoảng 15 phút thì em thấy dương vật cháu nở to hơn nữa, hai bìu dái cháu co co lại săn săn. Em biết là cháu sắp sửa xuất tinh nên có vuốt nhanh hơn một tẹo. Rồi em thấy dương vật co lại, nở ra, em biết là cháu sắp xuất tinh nên dùng một cái khăn đặt lên đầu dương vật của cháu. Cuối cùng thì tinh trùng cháu phụt ra rất nhiều, phải đến cả chục đợt chị ạ, cái khăn ướt đẫm vì có quá nhiều tinh trùng”
Bà Oanh cũng gần như là lên đỉnh khi đọc đến đoạn cuối của tin nhắn, bà thấy miệng lồn mình co co nhíu nhíu lại.
Thêm một tin nhắn nữa của Hằng: “Sau đó em kéo quần của cháu lên, dương vật cháu đã xìu đi mềm oặt chị ạ, giờ cháu đang ngủ ngon lành, nét mắt nhìn rất thỏa mãn. Em làm như vậy có đúng không chị?”
Bà Oanh: “Em vừa trở thành một người mẹ vĩ đại”
Hằng: “Em thấy không hẳn là như vậy đâu chị ạ. Về câu hỏi vừa rồi của chị, em cũng không dám giấu chị. Lúc nhìn thấy dương vật cháu cương cứng ở trong quần, rồi vừa nãy lúc thủ dâm cho cháu, lúc nhìn thấy tinh trùng của cháu phụt ra ngoài. Thú thực là em cũng… nứng. Em biết mình như vậy là hoàn toàn sai trái. Nhưng chị ơi, em không thể kiểm soát được”.
Bà Oanh: “Đó là chuyện hết sức bình thường, đó là đòi hỏi sinh lý của cơ thể. Đôi khi, lý trí không thể điều khiển được con tim đâu em ạ. Chị cũng nói thật cho em biết, hôm ở phòng khám, lúc thủ dâm cho cháu, chính chị cũng bị kích thích. Em đừng giận chị nhé, cái đó chính chị cũng không điều khiển được bản thân mình”.
Hằng: “Vâng ạ, em hiểu mà, nhất là vừa rồi em trải qua cảm giác đó”
Bà Oanh: “Uh, có gì em cứ nhắn tin cho chị nhé. Mọi chuyện đừng giữ kín trong lòng, chia sẻ sẽ nhẹ bớt. Cứ yên tâm về chị, chuyện này chỉ có hai chị em mình biết thôi”
Hằng: “Vâng ạ, thôi chị ngủ đi nhé. Có gì em sẽ nhắn tin cho chị ạ”
Bà Oanh: “Uh, em cũng ngủ đi. Bye em!”
Bà Oanh tắt điện thoại, tắt đèn rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm nay đối với bà xảy ra nhiều chuyện bất ngờ. Chuyện đầu tiên là với ông Tình, bà bắt đầu có cảm giác gần gũi thân thương với ông, không hẳn gọi đó là tình yêu nhưng cũng manh nha bắt đầu sang một trang mới. Rồi chuyện mẹ con Hằng cũng làm bà “bối rối” như tơ vò, chẳng phải vừa rồi chính bà còn thủ dâm với hình ảnh cái dương vật như chày của Minh Trí đó sao. Bà Oanh ngủ hẳn với nụ cười còn đọng lại trên môi.