Phần 37
Ông Tình về phòng khám của mình, ông bần thần tựa hẳn người ra ghế. Trong lòng ông đang hoang mang hỗn độn. Cảm giác thoải mái khi vừa mới xuất tinh, nhưng hơn cả chính là cảm giác được địt một cách thực sự, được cắm buồi vào một cái lồn thực sự. Cái cảm giác mà đã 30 năm rồi ông mới có lại được. Kể từ ngày vợ mất ông chưa từng quan hệ tình dục với một người con gái nào, kể cả là kiểu bóc bánh trả tiền. Ông giữ cân bằng sinh lý và giải quyết nhu cầu tình dục chỉ bằng cách thủ dâm. Trước là thủ dâm bằng hình ảnh lồn của các bệnh nhân mà ông khám, dạo gần đây có thủ dâm bằng cách nhìn lén cô con dâu cả địt nhau với chồng. Vậy thôi.
Nhưng oái oăm thay, oan gia ngõ hẹp, người mang lại cho ông cảm giác đó lại chính là cô con dâu út xinh đẹp, vợ của thằng Lưu mới chết chứ. Chỉ là vô tình thôi, nhìn biểu hiện của Thủy khi nhận ra ông thì ông cũng biết được rằng Thủy cũng như ông, không biết người địt mình lại là bố chồng. Sau chuyện này ông làm cách nào để đối mặt với Thủy đây. Rồi nhỡ ra Lưu biết chuyện thì ông sẽ phải ăn nói ra làm sao, thiên hạ biết chuyện thì ông chỉ nước treo cổ tự tử thôi, ai đời bố chồng lại đi địt nhau với con dâu, lại còn xuất tinh đầy vào lồn nó nữa chứ.
Cứ thế suy nghĩ lung tung như thế ông thiếp đi lúc nào không hay.
Tiếng chuông báo tin nhắn điện thoại làm ông Tình tỉnh giấc, cũng là 4h30 chiều, là giờ về của các bác sĩ làm thêm như ông. Là của bà Oanh. Ông tạm gác lại chuyện tày trời vừa xảy ra với mình rồi mỉm cười khi đọc tin nhắn, bà Oanh nhắn rất tình cảm: “Anh về thẳng nhà đi. Oanh về trước qua chợ mua đồ rồi qua nhà anh nấu cơm ăn nhé”
Ôi tình yêu đẹp quá đi thôi. Ông Tình chợt nghĩ đến những ngày đầu tiên mình gặp bà Oanh ở bệnh viện này: “Cái bà này, lúc đầu mình còn tưởng là đanh đá cá cày, hóa ra không phải, hì hì hì”.
Ông nhắn lại: “Ừ, Oanh đi cẩn thận. Anh đợi ở nhà”.
Nhắn xong ông đứng dậy, vươn vai một cái lấy lại tinh thần rồi đi xuống tầng hầm lấy xe máy.
…
“Anh lấy cho Oanh lọ mắm”
“Anh ăn mặn hay ăn nhạt, mà già rồi mình nên ăn nhạt đi một chút anh ạ”
“Thôi, anh để đấy Oanh làm, anh không biết làm đâu. Để đấy Oanh”
“Nhìn thôi là anh biết là ngon rồi”
“Anh lấy hộ Oanh bát đũa ra bàn ăn đi. Xong rồi đây”
“Anh có uống rượu không? Oanh không cấm anh uống rượu, nhưng anh chỉ được uống mỗi bữa một chén thôi”
“Nhìn Oanh kìa, mồ hôi lấm lem rồi. Oanh vất vả quá”
“Anh ăn nhiều rau vào”
“Không, anh đừng gặp cho Oanh, Oanh không ăn thịt mấy đâu, chỉ ăn rau thôi”
“Em no rồi”
“Ăn xong chúng mình đi tập thể dục buổi tối ngoài hồ đi anh?”
“Uh, đến chỗ mà anh tỏ tình với Oanh ấy, nơi đó sẽ là kỷ niệm của hai đứa mình”
“Vâng”
…
Lại một buổi tối trăng thanh gió mát nữa, lại vẫn ở chỗ cái eo phình ra của hồ Tây, nơi có một cây cầu nối từ đất liền ra giữa hồ, hai bên là chi chít những bông hoa sen hoa súng đang mùa nở rộ tỏa hương thơm ngát.
Đứng sát lại bên nhau, ông Tình cầm một tay bà Oanh rồi nhìn vào mắt bà:
– Oanh này, cảm ơn Oanh nhiều lắm.
Bà Oanh cũng nhìn lại:
– Sao cảm ơn Oanh?
– Vì Oanh nhận lời yêu anh. Anh hạnh phúc lắm. Đã quá lâu rồi anh mới có cảm giác này. Cảm giác được yêu.
Bà Oanh bẽn lẽn nắm chặt tay ông Tình:
– Oanh cũng thế.
Và rồi bà nhắm mắt lại để đón nụ hôn đầu tiên của ông Tình, nhưng chờ mãi không thấy cặp môi ấy chạm vào môi mình mà chỉ thấy có một bàn tay đặt vào cằm mình. Đó là lúc ông Tình ngắm kỹ khuôn mặt của người yêu. Khuôn mặt thanh tú, cao sang của người phụ nữ gốc Hà Thành ấy chỉ có một dấu hiệu của tuổi già, đó là vài nếp nhăn ở đuôi mắt, còn lại tất cả đều đẹp, đều hoàn mỹ hết. Làn da trắng ngần, đôi mắt to đen, trán rộng, mũi cao. Đôi môi hơi mỏng với độ rộng vừa phải, gò má cao, chiếc cằm nhọn.
Bà Oanh từ từ mở mắt, bà bắt gặp ánh mắt đắm đuối của người tình, họ nhìn sâu vào đôi mắt nhau, vì đang là buổi tối nên họ không thể nhìn thấy được trong con ngươi của họ đều có hình bóng của đối phương:
– Sao nhìn Oanh?
– Anh muốn ngắm Oanh thật kỹ, Oanh đẹp lắm. Anh yêu Em!
Ông Tình không xưng tên “Oanh” nữa mà đổi thành “Em”, đó là ngôn ngữ của giới trẻ bây giờ và ông không muốn mình trở nên quá già.
Vẫn nhìn sâu vào mắt ông Tình, bà Oanh cảm nhận được trong ánh mắt, trong lời nói đó đều là sự chân thật, giản đơn nhưng đậm tình, bà cảm động:
– Em cũng yêu Anh, Anh đừng phụ lòng em nhé. Đời em cô đơn lâu lắm rồi nay mới biết yêu lại. Đừng để em buồn.
– Anh hứa.
Và rồi nụ hôn ngọt ngào thực sự đến.
Đặt nhẹ đôi môi mình vào khoảng giữa hai làn môi đang hơi mở ra một chút của bà Oanh, ông Tình từ từ mở miệng ra để cho môi trên và môi dưới chạm nhau, ở giữa, răng của hai người cũng chạm vào nhau khe khẽ.
– Chụt, chụt, chụt, ưm ưm ưm.
Rồi cả hai đồng điệu há miệng to ra hết cỡ để lùa lưỡi sang khoang miệng đối phương, một ít nước bọt được truyền sang như để đánh dấu lãnh thổ họ là của nhau.
Rất nhẹ nhàng, ông Tình dịch người thêm một một chút nữa vào bà Oanh, tay ông vòng ra sau lưng bà rồi ôm lấy bà thật chặt để cho hai người chạm nhau ở nhiều vị trí hơn nữa, tất nhiên môi họ vẫn không rời nhau, vẫn đang trao cho nhau nụ hôn nồng cháy, mãnh liệt và khát khao.
Bầu vú bà Oanh chạm vào lồng ngực ông Tình, tuy cách nhau nhiều lớp vải nhưng khi chỗ phồng to ấy chạm vào ngực mình, chưa bóp nhưng ông Tình cũng đoán là bà Oanh có cặp ngực khá to, khá chắc.
Ẩn hông tiến về phía trước, ông Tình tì hạ bộ vào khoảng trên mu dưới rốn bà Oanh, vì ông cao hơn bà nên không chạm vào mu lồn của bà. Chỉ chạm vậy thôi nhưng dương vật ông đã cứng ngắc rồi. Trong không khí, trong hoàn cảnh này, mặc dù buổi chiều đã được no nê tình dục nhưng giờ đây nó cũng kịp lấy lại tinh thần mà chìa ra đòi được địt.
Rất tinh tường vì quá am hiểu sinh lý đàn ông, bà Oanh cảm nhận thấy cộm cộm ở bụng dưới, biết là ông Tình đang nứng, bà chợt có lời giải đáp cho câu hỏi mà mình vẫn đau đáu trong lòng kể từ khi biết mình manh nha có tình cảm với ông. Giờ thì bà đã biết: “Ông vẫn còn xí quách”. Chỉ không biết là cái “xí quách” ấy tới đâu mà thôi.
Rời môi nhau ra vì họ đã hôn nhau khá lâu, cũng phải rời ra một chút thể thở, bà Oanh gục đầu vào vai ông Tình thỏ thẻ:
– Khiếp… mới thế mà đã…
Ông Tình hiểu ý bà Oanh nói gì, ông cũng tinh tường không kém, chỉ hơi khịt mũi một chút thôi ông đã ngửi thấy cái mùi quen thuộc thoảng thoảng bốc lên từ phía bên dưới, mùi lồn. Nhưng có một cái gì đó rất đặc biệt, rất khác ở cái mùi này. Mùi là một thứ cực kỳ khó diễn tả vì con người không đủ ngôn ngữ để biểu đạt hết, ông Tình chỉ cảm nhận thấy mùi lồn này cực kỳ đặc biệt, nó khác khá nhiều so với mùi lồn của những người khác.
Giờ đây ông chưa nhận biết được rằng, từ nay cho đến khi ông nhắm mắt xuôi tay về trời, ông sẽ bị nghiện một thứ, đó là mùi lồn bà Oanh, ông sẽ nghiện đến nỗi mà nếu không được ngửi cái mùi ấy trước khi đi ngủ thì ông sẽ thức cho đến tận sáng ngày hôm sau. Không dám nói ra cái nhận biết vừa rồi, ông Tình áp tay lên má bà Oanh ghì chặt đầu bà vào cổ mình:
– Mình về nhà đi Oanh. Anh muốn…
Nhưng ông chưa kịp nói hết câu thì đã bị một ngón tay đặt lên môi mình ngăn ông nói tiếp:
– Em chưa sẵn sàng. Hôm nay thế này thôi anh nhé.
Ông Tình không nói gì cả. Bản thân ông thực sự cũng chưa sẵn sàng. Tuổi không còn trẻ nữa, mọi thứ dù gì suy nghĩ cũng khác lớp trẻ bây giờ. Ông và bà còn phải làm rất nhiều việc để chính thức thuộc về nhau, có những quy củ đã là lối mòn trong đầu của những người sinh ra từ thời chiến tranh, ảnh hưởng của văn hóa phong kiến phương Đông rồi, dễ gì mà bỏ được. Họ lại ôm nhau, rồi lại hôn nhau. Nay chỉ thế thôi.
Ở xa xa kia, cũng có vài cặp đôi còn trẻ đang ôm nhau, hôn nhau.
Ừ nhỉ, nhìn cả dải đường ven hồ lúc này có cả chục cặp đôi như vậy, tất cả đều dịt lấy nhau, trong đó có cả cặp Tình – Oanh. Nhìn họ có khác gì những cặp đôi khác đâu nhỉ. Đúng rồi! Có khác gì đâu cơ chứ.