Phần 13
Một lúc sau, tui tỉnh dậy. Thấy đau nhói ở ngực, đầu thì ong ong, chóng mặt. Tui ngồi dậy, ho sù sụ, đám kia đi đâu hết rồi. Chỉ còn hội chiến hữu với tui.
– Ê, có sao không mậy?
– Không, không sao… – tui trả lời
– Ờ, vậy thì tốt.
– Tụi kia đâu rồi? – tui hỏi.
– Chạy hết rồi – hội chiến hữu cười hè hè.
– Gê vậy? Tụi bây đánh thắng à?
– Ừ, thắng nhưng chỉ đánh có 1 thằng à. – tui nó cười khẩy.
– Ai?
– Thằng hồi nãy sút vô bụng mày đó.
– Ha… ha.. tụi mày đánh nó?- tui cười, ngực nhói lên.
– Ừ, hồi nãy thằng Đức cầm cây sắt quơ trúng chân thằng nó. Thấy nó té tụi tao mới nhào vô cầm cây đập túi bụi luôn. Chắc giờ vô tới bệnh viện rồi đó. – thằng Tín cười.
– Vô viện luôn à? – tui trố mắt ngạc nhiên.
– Ừ, nói thiệt, dóc mày làm gì.
– Ha… ha… ui da… thôi về, mợ, đau quá. – tui nhăn mặt.
– Ừ.
Rồi tui, thằng Đức với nguyên hội về. Vế nhà, cởi áo ra đi tắm, nhìn vô tấm kính thì thấy ngay chính giữa ngực bị bầm, nó nhức vô tới xương. Sờ sau gáy thì có máu khô, tui cào cào thì máu phọt ra, phê. Tắm xong, xuống nhà lấy chai rượu thuốc của ba, xoa xoa mấy phát. Cũng đỡ nhức hơn.
Xoa rượu rồi, tui nấu tô mì 2 gói, 1 trứng, với 1 nhúm tôm khô. Mai thứ 2, phải đi học rồi. Đi lên phòng lấy bài ra học. Mặc cho thằng Đức bấm PS2. Học được 15 phút, ngủ quên. Tỉnh dậy, 9 giờ mấy rồi. Thôi kệ, mai cũng không có bài gì nhiều, toàn môn phụ, tui nhét cuốn tập vô cặp. Đi đánh răng rồi đi ngủ, không quên kêu thằng Đức đi khóa cửa.
Sáng đúng 6h, dậy. Đánh răng. Lết tấm thân tàn đi học. Vô trường, cả lũ bù khú với nhau, kể chuyện hôm qua đi đánh lộn. Vinh quang gì mà kể.
Mới đi vô lớp đã có người hỏi thăm.
– Hôm qua đi đánh lộn à? – Vi nhìn tui với ánh mắt ái ngại.
– Ừ, sao Vi biết? Tụi nó kể à?
– T biết bé Trang nó lo với giận T lắm không? – Vi nói.
– Làm gì biết tui đi mà lo? – tui thắc mắc.
– Hôm qua, thằng Mẫn có điện thoại cho bé Trang, kể hết chuyện hôm bữa. Bé Trang nghe xong quăng cái điện thoại vô góc nhà bể nát luôn.
– Ừm… – tui không nói gì thêm.
– Cả buổi chiều hôm qua nó đi theo T đó, T biết không?
– Cái gì?!
– Nó sợ T có chuyện… – đến đây Vi em ngập ngừng.
– Thôi, có gì chiều rồi T đi gặp Trang.
– Chưa chắc nó chịu gặp – Vi e dè.
Lúc đó tui lặng thinh. Không nói gì, lẳng lặng kết thúc cuộc nói chuyện rồi vô chỗ ngồi. Suốt 2 tiết đầu, toàn nghĩ đâu đâu. Giờ chơi, hội chiến hữu hỏi:
– Làm gì ngồi trong lớp mà lâu lâu cười cười rồi xong ngồi đó nhăn như bị động kinh vậy ba?
– Kệ bà tao. – tui xị mặt.
Không thèm nói với tụi nó nữa. Tui về chỗ ngồi thì có con nào lấp ló trước cửa lớp đứng nói chuyện. Kệ mợ nó. Giở sách ra thì con thủ quỹ ở đâu nhảy vô vỗ đầu tui cái “Bốp!!!”. Trúng ngay vết thương hôm qua. Phê mát trời ông địa luôn. Tui ngồi đó gòng mà nước mắt nước mũi như chực trào ra.
– Ê T, có nhỏ Linh kiếm ông kìa.
– Linh nào? Tui nhiều em tên Linh lắm. – tui nhăn nhó.
– Đừng có nổ, Linh bí thư trường đó.
Rồi tiện tay, con mẻ “bốp” thêm cho tui 1 phát nữa. Hết chịu nổi nổi rồi. Con mụ quá quắt kia, con ác phụ, con yêu quái, cái con trời đánh. Đứng phắt dậy, định ăn thua đủ với nó thì thấy nhỏ Linh đứng ngoài cửa vẫy vẫy tay. Nhịn. Phủi phủi tay, tui đi ra.
– Đi ăn hông? – nhỏ Linh hỏi.
– Ngộ hết tiền dồi – tui giả bộ.
– Linh mời T mà – nhỏ cười. Ai đi qua thấy vậy cũng nhìn, mấy thằng cu chung khối nhìn tui với cặp mắt ghen ăn tức ị. Hề hề.
– Đi hông? – Linh nhắc lại lần nữa.
– Đi, mà đợi tí, T đi lấy tiền.
– Vậy mà la không có.
– Hì, giỡn thôi.
Đúng lúc đó, Vi em bước vô. Ẻm nhìn tui với nhỏ Linh ra chừng khó hiểu lắm. Biết ý tui cười hè hè nói:
– Bạn T rủ đi ăn thôi mà. – tui nhe răng nhăn nhở.
– Đi đâu thì đi, đi bắt cá là chết với chị em tui. – Vi em lạnh lùng bỏ đi.
Nghe ẻm nói mà tui lạnh sống lưng. Đi vô lấy tiền. Mấy thằng chiến hữu nhảy bổ vô tui, nháo nhào hỏi:
– Móa, giỡn hả mậy, Linh chi đội trưởng, hot gơ của trường, mày đang quen nó à?!!!! – thằng Năm nổ túm cổ áo tui kéo lên.
– Mợ, quen gì, đi ăn thôi – tui cười đểu cả đám.
– Có gấu mà không mời anh em một chầu à??
– Có đéo, chừng nào có tao mời.
Đi ra ngoài mà bọn nó còn với theo: ” Chừng nào đi khách sạn vậy? ”
Mấy con cờ hó, tánh dâm không bỏ. Hình như nhiễm sâu vô máu tụi nó luôn rồi.
– Mình đi được chưa? – nhỏ Linh hỏi.
– Ừ, đi.
Xuống căn tin, biết bao thằng nhìn tui với nhỏ Linh. Hé hé, đi chung hot gơ có khác. Tui nhìn mấy thằng đó mà không nhịn được cười. Mua đồ ăn, tui ăn mì trứng cút, nhỏ thì ăn phở. Đang ăn thì nhỏ hỏi:
– Vi với T là gì của nhau vậy?
Nghe tới đoạn này tự nhiên sặc.
– À ừ, chỉ là bạn thôi.
– Thiệt hông? – nhỏ nhíu mày nhìn tui.
– Thiệt. Mà Linh biết Vi à?
– Biết sao hông? Hồi cấp 1 Linh học chung Vi á.
– Ờ, vậy hả? – tui tiếp tục ăn.
– T có bạn gái chưa? – nhỏ tiếp tục hỏi.
Nghe tới đoạn này sặc lần hai.
– Chưa, mà có chi không?
– À, hông có gì. – Nhỏ cười.
Tui cũng cười. Mà công nhận nhỏ ăn cay ghê thiệt, sa tế, ớt cho vô một ề, đầy nhóc tô phở, nước phở đỏ lòm. Đang ăn thì thằng ngồi bàn kế bên lấy cục nước chọi tui cái bóc. Đang đi ăn với gái nên ráng mà nhịn. Nhưng mà nó cứ tiếp tục. Nhỏ Linh không hay biết gì. Thằng cờ hó kia chắc ghen ăn tức ở nên mớ vậy. Nó tiếp tục chọi. Lần này thì, “Bõm”, cục đá văng vô tô phở của nhỏ Linh, nước văng lên bắn vô mắt nhỏ. Nhỏ thét lên the thé, rồi lấy 2 tay dụi bắt. Tui liền lấy giấy cho nhỏ chùi. Chùi xong 2 mắt đỏ hoe. Thằng cờ hó kia chạy qua xin lỗi rối rít. Thấy vậy nhỏ Linh ậm ừ cho qua. Hai đứa vừa đứng dậy định trả tiền thì thằng cô hồn đó quay lại… tỏ tình. Nó quì xuống trước mặt nhỏ Linh, nói ba láp ba xàm gì gì anh yêu em như gió yêu mây, rồi gì mà thiếu em anh như cá thiếu nước. Bựa không chịu được. Cuối cùng nó móc chiếc nhẫn ra, tui đoán là nhẫn i-noóc “Linh ơi, làm vợ anh nha. ”
QUÁT ĐỜ PHẮC?!!! Đếu biết thằng này có bị ngu không nữa…
Nhỏ nhìn tui hỏi tính tiền xong chưa, tui nói rồi, nhỏ đứng dậy đi ra 1 hơi, bỏ lại thằng kia tủi nhục. Thấy cái mặt nó tui nhịn cười không được. Đi ra với nhỏ Linh, tui ôm bụng cười ngặt ngoẻo.
– Sao Linh bỏ đi vậy? – tui cười cười.
– Linh hông thích thằng đó. Nó cứ làm phiền Linh suốt ngày. – nhỏ phụng phịu.
– Hì hì, vậy à? Vậy để T làm bô-đi-ga cho. (hình như là vậy)
– Body guard(vệ sĩ) ông ơi – nhỏ nhìn tui cười.
– Ừ, tại cứ quên từ đó quoài nên lộn… he…
– Nói phải giữ lời à nha.
– Nói gì? – tui hỏi
– Làm vệ sĩ của Linh – nhỏ lại cười. ( Chữ “của” này hơi nhiều nghi vấn)
– Ặc, giỡn thôi mà.
– Kệ, ai kêu nói chi. Nói rồi thì phải làm.
Cái miệng hại thân, hên rồi.
– Trưa nay phải chở Linh về nhà, xe Linh hư rồi.
– Hả??
– Nhớ đó, lát mà không chở thì đừng có gặp tui nữa à nha.
Nói xong nhỏ chạy về lớp, vừa chạy vừa ngoái lại vẫy chào tui. Nhìn dễ thương cực kì…