Phần 15
Đạp xe về đến nhà cũng hơn 12 giờ rồi, nắng gắt, đạp xe nhiều, khát nước quá. Mở cổng, tui dắt xe vô. Vô nhà, thằng Đức nằm lủng lẳng trên võng coi TV:
– Đại ca, hôm nay đi học về trễ, đi chơi với gái hả?
– Đi éo. – tui giật mình
– Thôi đi đại ca, nhìn là em biết rồi, Linh hả?
– Xùy xùy, không phải chuyện của mày.
– Há há, đại ca mắc cỡ kìa, há há. – nó cười lớn.
– Ừ, cười đi, lát khỏi có cơm ăn nha con.
– Kệ, lát ăn tiệm, đại ca toàn cho ăn cơm với trứng, ngán thấy tía.
Mặc cho nó ngồi đó than thở, tui đi xuống nhà, rửa tay, rửa mặt rồi nấu cơm. Tui nấu chỉ nửa lon gạo. Lấy hai cái trứng gà ra, đập vỏ, đổ vô chén, cho thêm tí hành, nước mắm, cà chua. Đánh đều lên. Xong, tui mở tủ lấy 1 nhúm tôm khô, ngâm nước rồi bỏ vô chén, giã cho nhuyễn ra. Bỏ tôm khô vô chén trứng, tui đánh lên thêm một lần nữa rồi đổ vô chảo, nghe xèo xèo, vui tai vãi. Cơm chín, tui múc cho một tô, sạch nồi. Nhấc chảo, bỏ cái trứng vô tô cơm, thơm phức. Xịt thêm ít nước tương, tui bắt đầu xử tô cơm. Ăn được nửa tô thì thằng Đức chạy xuống.
– Gì mà thơm quá đại ca?
– Trứng chiên – tui vừa ăn vừa trả lời.
Nó cười hè hè rồi chạy lại trước mặt tui, giở nồi cơm ra.
– Gì mà không có miếng cơm nào hết vậy?!
– Tao ăn hết rồi. Chịu khó ăn mì đi.
– Đại ca ăn mảnh vậy coi được hả??!!! – Nó sửng cồ với tui
– Tao úp cái nồi lên đầu mày à, mày nói mày đi ăn tiệm mà giờ đòi ăn cơm là sao?
– Giỡn thôi mà đại ca. Nấu cho em miếng cơm đi mà đại ca – nó cười cầu tài.
– Éo, tự đi mà nấu. – tui cắn miếng trứng
– Đại caaaaaaaaaa… – nó nhựa như Khựa
– Im cái mỏ mày lại, mày tin tao vả vô trong mặt mày không?!
– Éo cần… đại ca như cờ hó- nó phản lại tui.
– Á à, dám mất dạy với đại ca mày à? Chết nè con!!!
Tui phóng thẳng cái muỗng vô đầu nó. Thằng Đức thất thanh. Tui ôm bụng cười lăn lộn, thằng Đức quay lại, ánh mắt nó như chó dại chuẩn bị cắn người, biết chuyện không lành tui lẳng lặng đi chỗ khác. Đi được mấy bước thì thằng Đức đuổi theo tui. Hốt hoảng, tui ôm tô cơm ăn dở chạy nhà sau ra ngoài vườn rồi từ ngoài vườn lên nhà trước. Đang chạy thì điện thoại reo.
– Ê ê, đợi tí tao có điện thoại.
– Tao giết mày!!!!!!! – nó rống lên.
Định dừng lại nhưng thấy cái bản mặt nó nhìn ghê quá nên tui chạy tiếp. Vừa chạy vừa trả lời điện thoại.
– Alô? Ai vậy?
– Em, Trang nè.
– Hả?
Thằng Đức chạy tới, tui lách qua một bên rồi giơ chân ra, nó mất trớn cộng thêm bị vấp chân tui nên nó úp mặt vô cái cửa rồi nằm đó luôn. Tui tiếp tục nói chuyện điện thoại.
– Gọi cho anh có gì không? – tui hí hửng.
– Chiều nay anh bận gì không? – bé hỏi, giọng nghe lạnh như tiền.
– Không?
– Vậy chiều nay khoảng 5 giờ qua nhà em.
– À ừ… mà nè…
Tui chưa kịp nói hết câu thì bé Trang tắt máy. Tui ngẩn người ra.
– Đại ca, sao vậy? – thằng Đức vỗ vai tui.
– Không… không có gì. Ăn cơm không tao nấu?
– Thôi khỏi, em ăn mì được rồi.
Ngồi coi TV mà cứ nghĩ tới bé Trang, bỗng dưng tui thấy sợ. Một nỗi sợ vô hình. Tui cũng không biết mình đang sợ cái gì.
Chiều 5 giờ.
– Tao đi ở nhà khóa cửa nghe chưa?
– Yêm tâm đại ca.
– Ừ.
Dặn dò thằng Đức xong, tui đạp xe lại nhà bé Trang. Bé ngồi chờ tui trước cổng nhà tự khi nào. Dừng xe, bé nhìn tui mặt hầm hầm… nhưng vẫn dễ thương chết được.
– Làm gì mà đứng ra sớm vậy? Nhớ anh lắm à? – tui chọc.
Bé không nói không rằng dắt xe ra rồi kêu tui ra quán trà sữa hôm bữa đi mua đồ sinh nhật với bé. Vừa đạp xe, tui vừa nhìn bé. Lâu lâu bé cũng liếc tui, hic, không biết có chuyện gì rồi. Tới quán trà sữa. Tui với bé đi lên lầu, ngồi chỗ cũ. Quán nhìn vắng ngắt không có ai. Gọi nước xong bé mới bắt đầu nói chuyện với tui:
– Hôm qua em đi thăm anh Mẫn… – bé lạnh lùng.
– Sao chứ? – tui ngạc nhiên.
– Ảnh bị gãy chân, giờ phải nằm ở nhà, ba má ảnh mướn gia sư tới dạy.
Tui hớp ngụm nước rồi nghe bé kể tiếp.
– Anh Mẫn nói cho em biết hết rồi, tại sao anh lại phá sinh nhật của ảnh?! – đột nhiên bé lớn tiếng.
– Anh… – tui cúi gầm mặt, tim đập thình thịch, mặt nóng ran.
– Anh nói đi chứ, sao anh làm vậy?! Em cứ tưởng anh là người tốt, anh hiền nhưng không ngờ. – bé nói như tát nước vào mặt.
– Ừ, anh làm vậy tại vì anh thích đó, anh không muốn em đi với thằng đó chút nào!!!
– Nhưng anh cũng đâu cần phải làm vậy?!!!! Tại sao?!!! Anh nói em nghe đi??!!
– Em thích thằng đó à?!! Em muốn anh tới xin lỗi nó chứ gì?!!! Vậy mai anh đi với em!!!
– Không… em không có!
– Đừng có cãi bướng nữa, em không không giấu anh được đâu!!!
– Em đã nói là không có mà!! – bé bắt đầu rơm rớm nước mắt
– Em im đi!!! – không kiềm được tức giận tui hất đổ li nước trên bàn xuống đất.
Tui đứng phắt dậy, định về, đi được mấy bước thì bé Trang hét lên:
– Em thích anh!!! Đồ ngốc!!! Em thích anh!!!
Tui khựng lại, bé Trang nói thêm 1 lần nữa, lần này bé vừa nói vừa khóc:
– Em thích anh mà!!! Anh không biết sao!?!!
Lúc đó do quá tức giận nên tui đi về luôn, xuống dưới tính tiền xong thì bé Trang cũng từ trên lầu bước xuống. Tui nhảy lên xe đạp như bay về nhà, bỏ lại bé nhìn theo tui 1 cách vô vọng.