Phần 19
Tập bóng xong tui định ghé nhà bé Trang rủ bé đi chơi thì có điện thoại, nhỏ Linh gọi.
– A lô?
– T qua nhà Linh ngay được hông?
– Có chuyện gì vậy?
– Gấp lắm, T qua lẹ nha.
– Ừ ừ, T qua liền.
– Lẹ lẹ nha.
Tui cúp máy, đạp xe chạy vèo tới nhà nhỏ Linh, không biết có chuyện gì. Tới nơi, tui lấy điện thoại ra định gọi cho nhỏ thì có chị kia, chắc là người giúp việc, mở cổng kêu tui dắt xe vô. Hic… cái xe ghẻ của mình để trong nhà nhỏ Linh thấy sao lạc lõng. Bước vô nhà, rộng thênh thang. Nhỏ Linh chạy từ trên lầu xuống, nhỏ mặc cái quần ngắn củn cỡn. Cái áo thun ba lỗ màu trắng. Nhỏ thấy tui thì tít mắt cười:
– Hì, xin lỗi T nha, bắt T tới gấp vầy.
– Không… không sao, có chuyện gì vậy?
– Hì, đi theo Linh.
Nhỏ liền kéo tay tui đi theo nhỏ:
– Phòng Linh nè, vô đi.
– Ơ, thôi, xuống đi có gì từ từ nói Linh.
– Đi vô. – nhỏ lôi tui vô rồi đóng cửa lại cái rầm.
– Hơ…. có chuyện gì vậy?
Nhỏ nhìn tui cười cười, nhỏ ngồi xuống bên cạnh tui rồi chìa ra cho tui mấy tờ giấy.
– Gì đây?
– Tập hát với Linh.
– Hả?
– Linh là người hát kết thúc chương trình, Linh chọn T hát chung với Linh rồi á.
– Gì chứ? Linh đừng giỡn nha, T đâu biết hát gì đâu.
– Thì tập với Linh nè, thứ 2 là hát rồi đó, lo mà ráng tập nghe chưa.
– Nhưng mà…
– Hông nhưng gì hết, từ giờ tới thứ 2 phải qua nhà Linh để tập nghe chưa?
– Hả? Chắc chết quá! – tui nhăn nhó.
– Ráng đi rồi có thưởng – nhỏ cười.
– Thưởng gì?
– Bí mật, mốt đi rồi biết. – nhỏ để ngón tay lên đôi môi nhỏ nhắn.
– Xì, chỉ giỏi hành hạ người khác.
– Gì hả? – nhỏ nhéo má tui.
– Ui da, đau mà. – tui ôm mặt.
– Thôi giờ tập đi.
– Làm thiệt hả? – tui trố mắt.
– Ừ, chứ sao, đăng kí tiết mục rồi – nhỏ đáp gọn lỏn.
– Sao…. sao Linh không nhờ đứa nào biết hát á? – tui nhăn nhó.
– Tại lúc đó Linh hông nghĩ ra ai ngoài T hết…
– Ặc, vậy giờ sao???
– T phải tập hát thôi, chứ đăng kí rồi, bỏ hông được đâu… hic… giúp Linh đi mà… -Nhỏ nhìn tui bằng đôi mắt mèo con.
– Ừ…ừ….. – tui không kiềm chế được khi nhỏ nhìn tui như vậy.
– Hì, vậy giờ tập nha.
– Hát cái gì bây giờ?
– Wavin’ flag á.
– Ai da, hát tiếng Anh luôn kìa. Chắc T hát không được đâu… – tui xua tay.
– Hứ, đừng có xạo, làm như Linh không biết T giỏi tiếng Anh nhất lớp vậy. – nhỏ cãi tui.
– Ấy ấy, tại tụi trong lớp nó nổ đó mà. – tui cười như mếu.
– Hông nói nữa, đứng dậy tập đi.
Tui miễn cưỡng đứng dậy.
– Vậy giờ T hát đoạn nào?
– Mình chia ra làm 3 đoạn, T hát đoạn mở đầu….
– Hả???!!! – tui giật mình.
– Nghe tiếp nè, sau đó Linh sẽ hát đoạn 2, đoạn cuối thì 2 đứa song ca.
– Sao T phải… phải hát đoạn mở đầu? – tui lắp bắp.
– Hông sao đâu, Linh tính hết rồi, khỏi lo, giờ thì tập đi.
– Nhưng mà….
– Hông nhưng gì nữa hết á, tập đi. – nhỏ nhăn mặt.
Từ hồi cha sinh mẹ đẻ tới giờ có hát hò gì đâu, giờ phải hát trước đám đông nữa, xong thiệt rồi.
Rồi nhỏ Linh bắt đầu hướng dẫn tui tập.
– Ố ồ ô ố ồ…. – khiếp, giọng tui nghe như bò rống.
Tập hết 2 tiếng đồng hồ, rát cổ thấy tía. Tập xong, đi xuống nhà. Nhỏ khoáy cho tui li nước chanh. Mấy bà chị giúp việc thấy vậy “Ồ” lên 1 tiếng.
– Lần đầu tiên thấy tiểu thư xuống bếp nha. – mấy bà chị cười cười.
– Hứ, em xuống hoài mà tại mấy chị hông thấy chứ bộ. – nhỏ le lưỡi.
– Ai mà có phước quá vậy em? – mấy bả nhìn tui rồi cười lớn.
– Em hông nói với mấy chị nữa – nhỏ bưng ly nước lên nhà trước cho tui.
– Nè, uống đi, tập giờ mệt hông T? – nhỏ ân cần.
– Rát cổ quá… – vừa nói tui vừa ôm cổ.
– Có sao hông? – nhỏ nhìn tui lo lắng.
– Chắc chết quá, không hát được đâu, không được đâu mà… ặc… ặc… – tui trợn trắng mắt, thè lưỡi ra.
Nhỏ Linh biết ý, đánh vai tui cái “Chát!”.
– Ui da!
– Đừng có giả bộ, uống nước đi, sáng mai qua nhà Linh tập tới chiều luôn á.
– Hả?? Ngày chủ nhật của T…. – tui nhắm mắt đau khổ.
– Ráng đi, hát tốt là có thưởng cho T mà. – nhỏ nheo mắt cười.
– Thưởng gì? – Tui mở 1 con mắt ra nhìn nhỏ.
– Đã nói là bí mật mà, tới đó rồi biết.
– Ừ, tới lúc đó mà không có là tui…
Chưa kịp nói hết câu, nhỏ chen vô:
– Làm sao hả?
– Tui… tui…. tui quậy á.
– Ngon thì quậy đi, Linh kỉ luật, blêu – nhỏ hếch mũi lên.
– Hơ… cái này không chơi nha…
– Hì hì, quậy đi tui kỉ luật cho biết. – nhỏ liếc xéo.
Thấy cũng tối nên tui chào nhỏ Linh, nhỏ tiễn tui ra tận cửa, đứng vẫy tay nhìn tui 1 lúc lâu mới chịu đi vô nhà. Về tới nhà, 7 giờ tối. Má thấy tui về thì chạy ra hỏi:
– Chiều giờ mày đi đâu vậy hả con? Sao má gọi cho mày không được? – má lo lắng
– Dạ, con đi tập văn nghệ má, với lại điện thoại con hết pin rồi. – tui trả lời
– Thôi vô tắm rửa rồi ăn cơm đi, ba mày đi với bạn chưa về nữa.
– Nhậu nữa hả má?
– Ừ, bàn việc làm ăn mà con, phải chịu thôi.
Đi lên lầu, mở nước ra tắm. Vừa tắm vừa tranh thủ tập lại đoạn đầu của bài hát. ”Ố ồ ô ố ồ!!!”
Má nghe thấy nói vọng lên lầu:
– Mày bị sao vậy con? Gì mà la làng la xã vậy T?!!
Xuống nhà, thấy má dọn cơm ra. Tui hỏi:
– Má chưa ăn cơm nữa hả?
– Ừ, tao chờ mày với ba mày chiều giờ, thôi ăn đi, khỏi chờ ổng nữa.
– Dạ – tui xới cơm cho má.
– Con nói hồi chiều tập văn nghệ à?
– Dạ, thứ 2 con lên hát kết thúc chương trình.
– Được không đó ông con, giọng ông tui nghe như vịt đực – má nhìn tui cười.
– Má khỏi lo, con trai má mà. – tui cười nhe răng.
– Ăn đi ông trời con, để tui coi ông làm ăn sao – má vẫn cười.
Ăn cơm xong, tui lên lầu, ra ngoài ban công hít thở. Nghĩ tới thứ 2 mà bỗng dưng tui cảm thấy sợ, tui sợ mình hát không được thì thành trò cười cho thiên hạ mất. Thôi không nghĩ nữa, tui đi xuống nhà, lấy điện thoại ra nhắn tin với bé Trang. Bé nói mới đi học thêm Anh văn về, rồi hai đứa ngồi nhắn tin tới tối. Chín giờ, có tin nhắn của nhỏ Linh.
– Ngủ ngon nha T, mai 8h qua nhà Linh <3 Tui thì cũng nhắn tin lại chúc nhỏ ngủ ngon. Xong thì có tin nhắn của bé Trang: – Hic… em mở mắt lên hết nổi ồi, ngủ ngon nha anh T :-* Ế!!!!! Phát hiện mới, bé Trang gửi hình nụ hôn cho tui, há há, sướng quá!!!! Tui mừng lắm, nhảy cẫng ra khỏi giường, rồi nhắn tin lại cho bé, không quên hình nụ hôn. Tối đó, tui ngủ ngon hơn mọi bữa, nằm mơ nữa, nhưng không phải bé Trang mà tui thấy nhỏ Linh đang đứng cạnh tui cầm mic hát bài Wavin’ flag.