Phần 20
Sáng, bò ra khỏi giường, đánh răng, rửa mặt. Ăn sáng xong tui xin phép má rồi xách đít đi qua nhà nhỏ Linh.
Cọt kẹt đạp xe qua nhà nhỏ, lần này thì nhỏ ra mở cổng cho tui. Vừa dựng xe xuống nhỏ đã lôi tui vô nhà.
– Từ từ, gì mà gấp vậy?
– Lẹ lên T. – nhỏ hối tui
– Rồi rồi.
Lên tới phòng nhỏ, đóng cửa phòng lại, nhỏ hỏi:
– Mai lên hát, T định mặc đồ gì?
– Ai biết, chắc đồng phục – tui nhún vai,
Nhỏ bước lùi vài bước, ngó tui từ trên xuống dưới.
– Gì…gì vậy?
– Xoay 1 vòng cho Linh coi coi.
– Hả? Chi?
– Thì làm đi.
Đành xoay 1 vòng. Xong, nhỏ nói tiếp:
– Nè, nếu mặc đồng phục thì đừng bỏ áo vô thùng. Nhà T có kính Nobita hông?
– Có, mà T không thích đeo.
– Vậy có nón hip hop hông? – Nhỏ hỏi tiếp
– Có.
– Vậy thứ hai nhớ đem theo. – Nhỏ nói.
– Ờ…. ờ…. – tui gật đầu.
– Thôi, giờ tập tiếp nha.
Tập từ sáng tới chiều, mệt bở hơi tai. Ăn trưa ở nhà nhỏ luôn. Mấy bà chị giúp việc ngồi ăn chung mà cứ nhìn tui với nhỏ Linh rồi rục rịch cười, mấy bả chọc ghẹo đủ thứ.
– Cô tiểu thư lần đầu xuống bếp, nếu đồ ăn không ngon thì em thông cảm nha T – Mấy bả chọc.
Nhỏ Linh không nói gì, chỉ cắm cúi xuống ăn, hai má đỏ ửng. Lâu lâu nhỏ nhìn lén qua, rồi gắp đồ ăn cho tui. Tui thì lớ ngớ, không biết làm gì, chỉ biết ăn.
– Ngon hông T? – nhỏ hỏi tui.
– Ờ ờ, cơm cháy ngon lắm. – tui ngốn nghiến.
– Trời ơi, cái đó là trứng chiên mà em trai – mấy bả trố mắt nhìn tui rồi cười rần rần.
– Trứng chiên của người ta mà ông nói cơm cháy là sao, ông tướng?! – Nhỏ thúc vô sườn tui 1 cái.
– Ai biết, tại nó cứng cứng như cơm cháy – tui nhăn mặt.
Nhỏ xị mặt, cầm chén cơm ăn tiếp. Mấy bà chị giúp việc cứ ngồi đó bụp miệng cười.
Để chuộc lỗi, tui gắp cho nhỏ miếng thịt gà. Nhỏ không nhìn lên, vẫn cắm cúi ăn. Lát sau lên phòng, nhỏ pha 1 ca Lipton thiệt bự.
– Tập tiếp nè. – Nhỏ phụng phịu
– Giận T à? – Tui hỏi
– Hông, giận chi mệt.
– Thôi mà, nãy T lỡ lời thôi, tưởng cơm cháy thiệt mà.
– Hứ, ai mà đi ăm cơm chung với cơm cháy chứ? – nhỏ nhăn mặt.
– Thôi mà, ráng tập đi, mốt nấu ngon hơn. – tui cười.
– Nấu rồi có ai dám ăn đâu? Tập chi mất công. – Nhỏ giận lãy
– Ừ…thì…T ăn cho. – Tui gãi đầu
– Chắc hông? – Nhỏ lườm
– Chắc mà, yên tâm đi. – tui cười nhe răng.
– Ừ, mai Linh nấu món mới, T phải qua ăn đó.
– Chết….
– Gì hả?
– À, không, không, ai nấu chứ Linh thì T sẵn sàng ăn mà. – tui ráng nhe răng ra cười.
– Nhớ đó, thôi mình tập tiếp đi.
Hic… bài này cũng không khó nhưng mà nhỏ Linh cứ bắt tập đi tập lại cả chục lần. Mệt muốn chết. Chiều về, lần này thì nhỏ không tiễn tui được tại bận nói chuyện điện thoại với ba má nhỏ. Bà chị giúp việc cười nhiều nhất mở cổng cho tui.
– Ê, T nè, chừng nào em qua nữa?
– Em đâu biết đâu, chắc mai.. he – tui cười với bả.
– Ừ, mấy bữa có em ở đây chị thấy bé Linh nó vui hẳn ra.
– Dạ?
– Ba má bé Linh đi làm ăn xa, tháng nào cũng gửi tiền về. Bé Linh xa ba má từ hồi mới học hết lớp 5 tới giờ.
– Vậy hả chị? – tui ngạc nhiên
– Ừ, nhờ có em mà nó yêu đời ghê á. Nay nó hay cười lắm, không còn cau có như hồi trước nữa.
– Dạ? À, em cũng không biết sao nữa. – tui gãi đầu.
– Em đúng là…. bé Linh thích em rồi, có vậy mà cũng không biết. – Bả kí đầu tui cái cốc.
– Ui da! Chị đừng có giỡn, Linh không thích em đâu.
– Chị nói thiệt, không tin thì ráng chờ mà coi ha em trai, bye bye.
Đoạn, bả đóng cửa cái rầm.
– Ơ…. – Tui ngớ người ra.
Thôi kệ, về trước rồi tính gì tính. Tới nhà, 5 giờ chiều. Xách xe vô, lên phòng tắm phát rồi chạy xuống ăn cơm với ba má. Tối, mò lên máy bàn chơi fifa. Mới thi xong nên bá má cho xả hơi, không bị la.
Chơi xong, đi đánh răng, chui vô phòng, mở máy lạnh rồi đắp mền. “ Bíp!!! Bíp!!!”
Có tin nhắn, bật lên có 2 tin.
– Anh ngủ ngon nha T :-* – của bé Trang.
– Hì, hồi hộp hông? Ráng ngủ nha, mai còn có sức hát với Linh <3. Hí hí, ngủ trong sung sướng, có tận 2 nàng nhắn tin chúc mình ngủ ngon. Gửi trả lại rồi tui trùm mền kín người, ngủ ngon lành tới sáng. Sáng, hai híp mở không lên. Ghen dính kín mắt. Hic… sao nay nhiều ghen dữ vậy nè… Bò ra khỏi giường. Tui mò mẫm lại nhà tắm, múc nước rửa cho hết ghèn. Cuối cùng cũng banh được con mắt ra. Đánh răng, rửa mặt. Tui vù xuống nhà thay đồ. Đem theo cái kính Nobita, cái nón hip hop theo lời nhỏ Linh dặn. Vô trường, tấp nập, chen chúc. Mọi người đang dựng trại, lán che. Bỗng dưng tui thấy run. Trời hôm nay se se lạnh. – Hù!!! – nhỏ Linh đẩy tui từ đằng sau. – Ế, hông hết hồn. – tui lè lưỡi. – Chuẩn bị tinh thần chưa? – nhỏ hỏi – Đang run nè… – tui khịt khịt mũi – Hì, cố gắng bình tĩnh đi. – nhỏ nheo mắt cười. Đoạn nhỏ đưa tui cái áo khoác màu đen, sau lưng là chữ Evil. – Hửm? Chi vậy? – Mặc vô chứ chi. – Hả? – Lên hát phải chuẩn bị trang phục chứ. Bỏ áo ra ngoài thùng đi. – nhỏ kêu. – Ờ ờ, có bị bắt không? – tui hỏi nhỏ. – Không sao mà. – nhỏ nói. Rồi nhỏ kéo tui lên văn phòng. Chỉnh lại cái cho cái đầu tóc tui bù xù chút, nhìn y như mấy thằng Hàn Quốc. Đội cái nón lên, đeo cặp kính Nobita, mặc thêm cái áo khoác nhỏ đưa nữa. Nhỏ cứ tấm tắc khen đẹp, hế hế, bể mũi. Xong nhỏ đưa cho mình cái vòng, nhỏ cũng có 1 cái y chang, nhỏ nói là vòng may mắn. Rồi nhỏ đi ra nhà vệ sinh. Năm phút sau, nhỏ trở lại. Ôi, vỡ mồm. Nhỏ mặc váy đen, cái áo thun hình quả bóng, cái áo được cột qua 1 bên, nhìn năng động lắm. Cuối cùng nhỏ lấy cái áo khoác trắng mặc lên. Sau lưng có ghi chữ Angel. Đệt? Hỏi thì mới biết nhỏ hai cái này là áo cặp, mỗi bên đều có một nửa trái tim. Cuối cùng thì chương trình cũng bắt đầu. Thằng Quý với Vi em lên song cả mở đầu chương trình. Hai đứa hát bài “Mái trường”. Nhạc nổi lên. – La la la la la là là lá la là là lá……tuổi học trò qua đi, cùng với những tiếng cười, cùng với những phút giây nô đùa, và đôi khi lệ buồn cũng rơi… Bài này hình như tui nghe trên mạng 1 lần rồi. Một lúc sau tới thằng Quý: – Thời gian cứ miệt mài trôi qua, tuổi học trò cũng đã mãi xa, chỉ còn lại chúng ta, từng trang kí ức, từng ngày tháng bên dòng lưu bút nhạt nhoà, và nhìn lại chúng ta, những mối tình áo trắng vu vơ, những bài thơ vô đề vẫn còn dang dở, giây phút ấy biết tìm nơi đâu? Hỡi ngày xưa yêu dấu, những hình ảnh đã mãi in sâu…. – Thằng Quý rap. Cả đám dưới lớp tui nhao nhao. La ó. Mấy thằng chiến hữu thì: “Ô ĐỊSSSSS!!! Thằng Quý nó rap kìa!!!!! Nó rap kìa bây!!!! Hú hú hú!!!! Bis bis bis!!!!!”. Tụi nó vỗ tay ào ào. Phục Vi em thật, thằng Quý không hát được thì cho nó rap. Vậy mà ẻm cũng nghĩ ra….. phục!!!! Tiết mục chấm dứt, mấy thằng ôn dịch lớp tui thảy bông Vạn Thọ cho thằng Quý, còn hoa hồng thì cho Vi em…. ố… Rồi những tiết mục khác cũng được biểu diễn. Nhảy hiện đại, ảo thuật, đủ thứ… Tiết mục áp chót sắp kết thúc rồi. Nhỏ Linh kêu tui: – T, chuẩn bị đi, sắp tới mình rồi đó. – À.. ừ…. – tui thở gấp, tay chân run lẩy bẩy… – T sao vậy? – nhỏ Linh hỏi – Không…. không…lạnh…chút thôi…. – tui cố gắng thốt ra từng từ – T lạnh hả? Bỗng nhỏ lẳng lặng nắm lấy tay tui. Nhỏ đan chặt tay nhỏ vào bàn tay tui rồi nhìn tui cười: – Tay T lạnh thiệt, nhưng có Linh rồi, nó sẽ ấm thôi. Tim tui đập thình thịch. Nhưng nhờ có nhỏ mà bớt đi phần nào hồi hộp… Tui nhìn nhỏ cười một rồi cầm mic lên, chuẩn bị chiến đấu. – Và sau đây là ca khúc Wavin’ flag!!!!- thằng MC nói như hét. Beat đã được bật lên. Nhỏ Linh nhìn tui mỉm cười rồi gật nhẹ đầu. Tui biết tới lúc phải bắt đầu rồi…. … Tui bước ra sân khấu cùng với nhỏ Linh rồi cất tiếng hát phần đầu trong bài Wavin’ flag. Cả đám đông bỗng im lặng, tui chột dạ. Không biết mình đã làm gì sai nhưng vẫn cố gắng hát tiếp. Đám con trai lớp tui nhìn như ngáo ộp, miệng thằng nào thằng nấy ngoác ra nhìn tui không chớp mắt. Nhất là thằng Kì Lân. Nhìn nó như cái tượng, cứng đơ. Vi em nheo mắt ra chiều khó chịu dõi theo tui. Không lẽ kì này ẻm sẽ méc với bé Trang?! Đám con gái trong lớp cũng ngỡ ngàng nhìn theo tui với nhỏ Linh. Bỗng dưng tụi con trai lớp tui la ó lên: “Lão đại trên đó kìaaaaaaaaaa!!!!!! Má, hát với em Linh của mày luôn kìa Lân!!!!” Cảm đám đứng dậy vỗ tay rần rần “Bis bis bis!!!! Hay quá!!!!”. Trừ thằng Kì Lân, nó lặng đi, ngồi đó mặt hầm hầm nhìn tui. Đâm lao thì phải theo lao, mặc kệ nó, tui cứ tiếp tục hát. Hết đoạn đầu, tới lượt nhỏ Linh. “Singin’ forever young, singin’ songs underneath that sun. Let’s rejoice in the beautiful game. And together at the end of the day……. ” Lúc này tui cảm thấy hưng phấn hơn bao giờ hết, tui không cảm thấ sợ đám đông nữa. Nhỏ Linh vừa hát vừa nhìn tui cười rất tươi. Tui cũng nhoẻn miệng cười với nhỏ. Đoạn cuối, hai đứa tiếp tục hát, đám đông ở dưới tiếp tục hò reo. Cuối cùng cả hai hạ giọng: “….. Just like a waving flag…. flag…flag Just like a waving flag oh…oh….. ” “Phù!!!”, hát mà mệt y như là đá banh. Tui nhìn nhỏ Linh, nhỏ nhìn đám đông bên dưới rồi nhìn tui mỉm cười hạnh phúc. Thấy nhỏ cười bỗng thấy lòng mình nao nao. Tim đập rộn ràng. Mấy thằng lớp khác nườm nượp lên tặng hoa cho nhỏ, tụi nó chen lấn rồi đẩy tui lùi vô trong cánh gà. “ Vâng, cảm ơn các bạn, lễ khai mạc đã kết thúc. Xin cảm ơn. ”- Thằng MC nói lời kết thúc. Thảy cái mic lên bàn, cởi cái áo khoác ra vắt lên vai, tui bước trở về lớp. Vô lớp, đám chiến hữu ào ào: “Má!!! Hot boi vô kìa!!! Hát hay quá mậy!!!!” – Không có gì ha…ha – tui cười. – Má, trình tiếng Anh mày khủng vậy??? Hát được nguyên bài luôn!!! – Thằng Nổ trầm trồ. – Ha ha, tao giấu nghề mà. – Kỳ này cho mày lên làm thần, lạy thần T!!!! – thằng Quý giở giọng trêu ghẹo rồi úp mặt xuống bàn lạy lấy lạy để. – Im mỏ, tao bửa à. – tui chửi nó – Bữa nay nhìn cũng đẹp trai quá ta. Tui quay qua thì thấy đám vịt trời. Tụi nó bu vô: – Cho em xin chữ kí đi anh T!!!! – Áo ai mua đẹp vậy?! Mợ mấy con bệnh, vừa thoát ra được thì gặp Vi. Ẻm đi qua, lườm tui cái rồi nói: – Hát hay quá T, bé Trang biết được chắc vui lắm đó. – Vi nói mà mặt lạnh tanh. Tui toát mồ hôi rồi giả điên trả lời: – Chỉ hát thôi mà, Vi đừng có hiểu lầm. – Vi không cần biết, cái đó là do bé Trang. Rồi Vi lạnh lùng bỏ đi. Tui ngớ người ra, đứng đó như trời trồng. Lát sau mấy thằng chiến hữu kêu la inh ỏi: – Ê, chiều nay đấu rồi, đi tập đi tụi bây. – Ừ, xuống sân sau trường đi. – Ờ ờ, xuống lẹ đi tụi bây. Cả đám ùa nhau xuống. Chỉ còn mình thằng Lân ngồi đó. Thấy vậy tui mới lại chỗ nó: – Ê, xuống mày, chiều nay đá rồi. – Mày xuống đi, kệ tao. – nó gắt. – Ừ, tao đi. – Tui cũng mặc kệ nó.