Phần 30
– Về nhớ cẩn thận nha anh!
– Ừm, nhưng mà chừng nào mấy chị kia mới lên?
– Hết Tết lận…
– Ặc, sao lâu vậy. Nay mới có 29 à. – tui lo lắng nhìn em
– Chịu thôi anh, người ta còn gia đình nữa mà.
– Ừ, thôi, em vô nhà nghỉ đi. Có gì cứ gọi cho anh.
– Ừm, biết rồi, đầu to… hihi – Linh mỉm cười tinh nghịch rồi bước vào nhà.
Cót két đạp chiếc xe cổ về nhà. Tới nhà, bóp thắng. “Xoẹt… xoẹt… xoẹt… ” thắng xe không ăn, kệ, thắng chân. Dắt xe vô nhà, đóng cổng lại. Vô nhà chào ba má. Xong, lên lầu, bỏ balô ra rồi nằm phịch xuống giường. Mệt quá, nằm đó ngủ luôn tới chiều. Mở mắt lên, ngó điện thoại, 3 giờ. Dậy, rửa mặt. Xuống nhà quất 1 ly Sting sữa, tuyệt hảo. Bò lên nhà trước, bật TV. Mở kênh HBO, có phim người nhện phần 3. Để đó, bắn xuống nhà sau, lấy 1 bịch bắp rang bơ, bỏ vô lò vi sóng. Hai phút sau có bắp vừa ăn vừa coi cinê. Nhai bắp nhóp nhép, thằng nhện đen sao mà biến thái quá.
“Bíp… bíp… bíp… ” có tin nhắn. Tin nhắn của Linh:
– Tối nay anh qua chở em đi chơi được không?
– Ặc, tối nay anh đi với ba má rồi, anh xin lỗi nha.
– À, hông sao đâu anh, anh đi vui vẻ nha… hì
– Hehe, anh giỡn thôi, tối nay mấy giờ?
– Hì hì, tối nay đi chợ hoa đi. Khoảng bảy giờ nha.
– Ừ, bảy giờ anh qua.
– Yêu đầu to nhất… hihi…
Xong, bốc bắp ăn tiếp. Tối nay đi chợ hoa với Linh, rồi sau đó về nhà. Nhưng mà Linh ở nhà một mình, nguy hiểm, không yên tâm, lỡ có con cờ hó nào đột nhập vô nhà làm bậy thì sao… Nghĩ vậy, tui tót xuống dưới nhà, làm 1 ly nước chanh đem lên nhà trước mời ba. Ổng phì phèo điếu thuốc.
– Chuyện gì?
– Ơ là vầy ba à…
Sau khi trình bày tình huống và trường hợp của Linh tui nhận được câu trả lời của ba.
– Hỏi má mày đi.
Ổng đẩy cái kính lên rồi tiếp tục đọc báo.
Quê độ, tui cầm ly nước chanh đi theo.
– Ê ê, đem ly nước đi đâu vậy?
– Con đem cho má.
Tui bước thẳng, xuống nhà dưới, má đang nấu cơm.
– Má!
– Trời ơi thằng quỉ, làm má hết hồn, chuyện gì?
– Là vầy má à…
Trình bày tình huống và trường hợp của Linh thêm một lần nữa.
– Hỏi ba mày đi. – má nói
Cầm ly nước chanh lên, tui ực phát hết luôn, tức quá!
Lát sau, ăn cơm. Có mặt đầy đủ của hai phụ huynh. Tui trình bày lại lần ba.
– Quen biết lâu chưa mà cho lại nhà ngủ? Trai hay gái? Gia đình, nhà cửa ra sao? – ba hỏi
– Sơ sơ mấy tháng, ba má đi làm xa, nhà lớn gấp 3 lần nhà mình, là con gái.
– Giỏi! Vậy mới là con tao! – ông già vỗ đùi đen đét
– Vậy được không ba?
– Định ở tới bao lâu?
– Hết Tết.
– Ừm… cũng được…
– Há há, cám ơn ba.
– Chưa đâu con trai.
– Gì nữa ba ?
– Mày phải làm hết việc nhà cho mẹ từ giờ tới hết Tết.
– Giết người hả ba?!
– Không thì thôi, tùy mày.
– Được rồi, việc nhà thôi chứ gì, có gì sợ…
– Ờ, giỏi.
Ăn cơm xong, dọn bàn, rửa chén. Sáu giờ, chạy xe vèo qua nhà Linh.
“Kính coong.. !”
Linh chạy ra, em mở cổng.
– Ủa, anh tới sớm vậy?- Linh ngạc nhiên
– Hehe, có chuyện vui.
– Ừ, hì, vô nhà rồi nói anh.
Dắt xe vô. Đi vô nhà, ngồi xuống bộ sofa. Linh đem nước lên cho tui.
– Có chuyện gì vậy anh?- Linh tròn mắt hỏi
– Hì hì, ba má anh đồng ý cho em qua nhà anh ở đến hết Tết luôn. – tui nhe răng.
– Thiệt hả anh? – em nhìn tui, nở nụ cười rạng rỡ
– Ừ, hì.
– Yeah! Khỏi phải ở nhà một mình rồi!
Nhìn em như con nít vậy.
– Hì, đợi tí, em soạn đồ đã. – Linh cười
– Ừ.
Linh chạy lên lầu. Khoảng 15 phút sau, Linh đi xuống. Nhìn em, máu mũi cứ chực phọt ra, may mà kiềm chế lại được. Váy caro, có cột nơ phía trước, cái áo thì không biết diễn tả sao nữa… hic… Dễ thương không chịu được!!!!
Em xách theo balô, nhìn tui cười cười.
– Nhìn gì ghê dạ? – Linh tròn xoe mắt hỏi tui
– Nhìn em… – tui tê tê
– Có gì mà nhìn? Hử? Nghĩ bậy nữa phải không? – Linh giơ tay lên định cốc đầu tui.
– Ế, anh đây trong sáng, không có nghĩ bậy à nha. – tui giật mình lùi lại.
– Chứ làm gì anh trơ ra vậy? – Linh tinh nghịch
– Đẹp thì nhìn, ai cấm?
– Hứ, ai dám cấm anh. – Linh nũng nịu.
Linh tắt đèn, khóa cổng lại. Tui dắt xe ra ngoài.
– Ngồi cẩn thận nha cô nương.
– Blêu, người ta lớn rồi, làm như em còn nhỏ lắm vậy. – Linh nhăn mũi
– Ờ, sợ đây chạy thì em rớt xuống thôi.
– Thôi, chạy đi ông, tui hông rớt đâu mà lo. – Linh nhéo vào hông tui, đau điếng
– Ui da… thì chạy nè…
Đạp xe về nhà, “Xoẹt… xoẹt… xoẹt!!” Ệt! thắng không ăn. Gồng hết sức thò chân xuống đường “Xọettttttttt… !!!”
– AAAA!!! Nóng quá!!!
– Gì vậy anh?!! – Linh hốt hoảng
– Thắng xe đó mà, không có gì, hehe. – tui cười như mếu.
Tui mở cổng, đẩy xe vô nhà.
– Vô nhà trước đi Linh.
– Thôi, nhà anh, sao em dám.
– Vậy đứng đó đợi anh chút.
– Ừ.
Dựng xe, tui giở chân lên ngó thử, 1 phần tư chiếc dép biến đi đâu rồi
– Đi được chưa anh? – Linh hỏi
– À… ờ, được rồi.
Tui dẫn Linh vô nhà, ba má đang coi TV.
– Dạ, con chào hai bác – Linh lễ phép cúi đầu
– Ờ… con là bạn gái thằng T đó hả… ui da…
Má nhéo lưng ba.
– Cái ông này… à con là bạn thằng T đó hả?
– Dạ… – Linh bẽn lẽn.
– Xinh gái vậy ta, mày giỏi hơn ba mày rồi. – Ông già chen vô.
Linh không nói gì, chỉ dạ rồi đỏ mặt.
– Ba này… Linh ở phòng nào vậy ba má?
– Lầu hai, phòng đối diện phòng con chứ đâu. – má chỉ tay lên lầu.
– Dạ…
– Con chào hai bác. – Linh lại cúi đầu.
Em đi theo tui lên lầu.
– Mền gối có sẵn hết rồi, cần gì nữa thì em cứ kêu anh. – tui để balô của Linh xuống.
– Biết rồi, đầu to. – Linh nhìn tui cười
– T ơi!!! Đi tắm đi!!! Lát kêu bạn mày xuống đi chợ hoa luôn!!! – Ba nói vọng lên
Lần đầu thấy ổng nhiệt tình với bạn bè mình như vậy…
Tắm rửa xong cũng 7 giờ, tót vô phòng, lấy cái quần jean, khoác cái sơmi lên cho nó lịch sự. Vô nhà tắm, lấy chai keo hết hạn vuốt cái ót, quá đẹp trai, khỏi cần bàn cãi.
Xuống nhà, thò đầu vô phòng ba má, tính lấy chai Hugo boss của ba.
– Nay diện dữ con trai, có bạn gái có khác. – ông già cười khẩy.
Vừa nói ổng vừa thắt cà-vạt.
– Ba làm gì vậy?
– Thắt cà-vạt, mày không thấy à?
– Mắc gì đi chợ hoa mà mặc vét hả ba?
– Thấy má mày không? Bả mặc đồ đẹp thì ba mày cũng vậy. – ổng tỉnh bơ
– Đó giờ ngoài đi làm, ba có bao giờ mặc vét đâu??? – tui thắc mắc
– Thằng cha mày, hỏi quoài, tao mệt quá!
– He he he – tui nhìn ổng cười rồi chụp chai Hugo boss chạy biến.
Xịt Hugo phụt phụt lên người, thơm phức. Tám giờ, mọi người chuẩn bị xong. Linh vẫn mặc cái váy đó, mang thêm đôi giày búp bê, nhìn em như thiên thần vậy…
Ra cổng, ông già chở tui. Má chở Linh. Kết quả của việc không biết chạy xe, tức ơi là tức.
Ra chợ, đông vui, tấp nập, không khí Tết có khác, đông người nhưng sao ấm cúng quá. Gửi xe bên ngoài, cả nhà dạo 1 vòng chợ. Đủ loại hoa, Vạn Thọ, Đồng Tiền, Đỗ Quyên, Mai. Có chậu Mai cả chục triệu, bự như đống rơm. Khiếp.
– Ăn kem không? – tui hỏi Linh
– Hic…lạnh lắm.. – em nhìn tui, nhăn mặt
– Vậy mà hồi đó, trời lạnh, có người đòi tui chở đi ăn kem. – tui le lưỡi
– Hứ, tại người ta hông biết chứ bộ. – Linh thúc vô sườn tui.
– Ui da… – tui ôm sườn đau điếng
– Gì vậy? Đi đứng đàng hoàng chút coi. – ông già quay qua trừng mắt.
Ổng bước đi “hùng dũng” như Quan Nhị Ca.
– Ông làm cái gì vậy? – má nheo mắt
– Không thấy tui đi ngắm hoa à?- ông già trả lời
– Hay là ngắm gái hả ba…hị…hị? – tui bụm miệng cười
– Không tới lượt mày nói.
Ba lườm tui rồi quay qua nhìn má cười cười.
Đang đi thì gặp đám chiến hữu, có Vi em, bé Trang với mấy thím trong lớp nữa.
– Ế!!!
– Ế!!!
– Đi đâu đây?!! – tui với Năm nổ tay bắt mặt mừng
– Đi chợ hoa.
– T, ba má đi đây một chút. Con đi chơi với bạn đi. Lát chừng nào má gọi thì đi ra chỗ gửi xe.
– Dạ.
Vậy là thả cửa với hội chiến hữu. Bên kia, Linh đi với mấy nhỏ con gái, nói cười luyên thuyên. Chả biết nói gì mà lâu lâu lại nhìn mình rồi cười khúc khích. Bên đây tha hồ mà ngắm… gái.
– Sao? Sao? Con kia được không? – thằng Tín nói
– Qúa đã, coi tao nè. – Bóng biển hiên ngang bước ra.
– Em gì ới, cho anh xin sđt. – mặt nó nhìn tà đạo quá.
– Chi?! – con nhỏ ngơ ngác quay qua
– Tại anh làm mất số em rồi. – Bóng ta nhe răng cười cười.
– Tui quen anh không?
– Không, mà anh biết bạn trai em.
– Tui không có bạn trai.
– Vậy à? Sao thằng kia nó nói em là người yêu nó? – Thằng bóng mất dạy chỉ thẳng mặt tui.
– Ơ…ơ…mày… – tui cứng họng.
Con nhỏ nhìn tui lườm lườm. Bóng ta nhìn nhỏ đó nói tiếp:
– Nó phải bạn trai em không?
– Không. – con nhỏ mặt lạnh tanh
– Anh cũng nói với nó vậy mà nó không chịu nghe. Khổ quá.
– Tui đã nói là không phải mà. Tui không quen ai hết. – con nhỏ gắt lên.
– Đúng, nó nói quen em trên mạng, chỉ có sđt với yahoo em thôi.
– Thì sao?
– Cho anh sđt đi để coi em có giống với con nhỏ nó gặp trên mạng không. – Bóng biển cười đê tiện.
Bóng ta chắc mẩm cá cắn câu nên cười hì hì. Còn nhỏ kia cứ nhìn Bóng chầm chầm:
– Cái thứ điên.
Rồi con nhỏ bỏ đi một nước. Bóng biển thất thần nhìn theo.
– Há há há…há há há!!!!! – tui với đám chiến hữu cười rần rần.
– Nhục chưa con…. há há há!!!! – thằng Thịnh ôm bụng lăn lộn.
Bóng ta bưng một đống nhục quay về. Mấy em gái cũng cười lăn lộn. Không biết tối về Bóng biển có treo cổ tự tử vì nhuc không nữa.
Dạo 1 vòng, tới hàng Đỗ Quyên. Đẹp quá, chậu nào cũng nở rộ. Thằng Quý bao cả đám uống nước mía. Thằng Lân ham ăn hốt uống, quất hết 3 ly, ăn hết luôn cả nước đá.
– Ê. – tui nhếch mép nhìn thằng Lân
– Gì? – nó nhai nhai cái ống hút
– Mày…đói cơm lắm à?
– Không. – nó vẫn “hồn nhiên” nhai cái ống hút
– Vậy…mắc gì mày làm sạch sẽ mấy ly nước mía luôn vậy?
– Nó chết đói lâu mày à. – thằng Quý chen vô.
– Chết cái thằng cha mày! – thằng Lân gắt
– Chứ mày bị gì vậy? – tui hỏi
– Tao đang vui…hế.. hế.. hế – nó cười
– Vui?
– Đúng, tao vui quá trời quá đất luôn nè…. é hé hé…. – đột nhiên nó cười như điên.
– Vụ gì?
– Tao hẹn được chị Hằng đi ăn rồi há há há….
“Bốp!!!” – Năm nổ xến vô đầu thằng Lân.
– Thằng này mát nặng rồi, đưa nó vô viện đi. – Năm nổ phán
– Mày khùng hả? Làm gì đánh tao?! – thằng Lân ôm đầu đau điếng
– Mày điên thì có, hôm nay éo phải Trung Thu. – thằng Tín chen vô.
– Hề hề, tụi bây biết gì, chỉ tao với thằng T là biết thôi, T ha… – thằng điên đó đá lông nheo, nhìn ghê muốn rụng rún.
– Ơ…ờ…. – tui lắp bắp.
– Ê, bả ở An Giang mà, sao mày hẹn được? – tui hỏi nhỏ
– É…hé hé hé…. – nó lại cười
– Trả lời đàng hoàng không tao cho ăn ghế. – tui định xách cái ghế lên
– É…hé hé hé…. – nó tiếp tục cười
– Phát bệnh nặng rồi. Nổ, gọi cấp cứu đi. – tui hất hàm
– Ê, từ từ, tao nói cho nghe. – nó giờ tay chịu thua.
– Nói!
– Ừm… Tết này tềnh êu của tao lên đây chơi… – nó nhe răng cười
– Đệt, có xạo không đó ba? – tui nghi ngờ
– Thiệt, không tin sao?
– Éo nổi, làm gì bả lên đây? – tui hỏi
– Lên đây chơi với bà con chứ gì, vậy cũng hỏi.
– Vậy à? Hảo lớ, chúc mừng nha cờ hó…. hị hị… – tui cười cười
– Cười gì? – nó hỏi.
Tui đứng phắt dậy, thông báo cho cả đám.
– KÌ LÂN SẮP CÓ BẠN GAI!!! BẮT NÓ BAO 1 CHẦU ĐI ANH EM!!!!
– Má, thằng cô hồn!!! – Nó chửi tui.
Mấy thằng chiến hữu bay lại, thằng Tín kề cái ống hút vô cổ nó:
– Bao tụi tao ăn hay là chết? – thằng Tín hằn hộc.
– Ờ…ờ… thì bao… – thằng Lân rung rẩy.
Đang cười lăn lộn thì tui bắt gặp ánh mắt của bé Trang. Ánh mắt thoáng buồn. Bé vội quay đi làm tui hơi bất ngờ.
– T! Anh lại đây coi nè! – Linh vỗ vai tui.
– Hả? – tui giật mình ngơ ngác
– Lại đây. – Linh kéo tay tui lại hàng xương rồng
– Nè, đẹp chưa?! – Linh nheo mắt cười
– Hở? Gì? – tui ngơ ngác
– Xương rồng chứ gì… – Linh bĩu môi.
– Ờ thì sao?
– Hì hì, thấy cây hình trái tim đẹp hông?
– Trái tim? Đâu?
– Đó, nhìn theo tay em nè.
Ra là cây xương rồng có hình tựa tựa trái tim.
– Kìa, còn có tim đôi nữa kìa T. – Linh chỉ tui, háo hức.
– Ờ đẹp thiệt…
– Mình mua cây hình tim đôi đi anh! – Linh nắm lấy tay tui.
– Hửm? Tại sao? – tui giả bộ
– Tại…ừm…ưm… – Linh ngập ngừng, nhìn em dễ thương lắm, cứ như con nít phạm lỗi mà không dám nhận vậy.
– Tại sao? Không nói là anh không mua á. – tui dọa.
– Tại…ưm… nó tượng trưng cho hai đứa mình…- Linh đỏ mặt
– Hở? Hông hiểu? – tui cười cười.
– Mệt quá, đầu to ngốc quá. – Linh dỗi
– He he, anh giỡn mà…
– Blêu… hông thèm chơi với anh nữa. – Linh nhăn mũi rồi bỏ đi.
Mình tui đứng đó cười khì khì nhìn theo em. Người con gái xinh xinh, nhỏ nhắn, mỗi bước đi, mỗi cử chỉ của em, từ cách vẫy tay chào đến nụ cười đều in sâu trong trái tim này.
– Chú ơi, lấy cho con chậu xương rồng hình hai trái tim đi chú. – tui chỉ
– Ờ ờ, có liền. – Ông chủ bỏ cây xương rồng vô cái bọc rồi đưa cho tui.
– Nhiêu vậy chú?
– Năm mươi, con trai.
– Đây, cám ơn chú.
– Ờ, cám ơn. – ông chủ vẫy tay chào.
Tui xách theo châu xương rồng, nhưng không để Linh thấy.
– Đâu lâu vậy mậy? – thằng Lân hỏi
– Mua đồ.
– Mua gì?
– Hỏi làm gì.. hế hế.. – tui cười
– Không nói thì thôi mày. – nó quay đi.
Đi được 1 đoạn. Tui vừa đi vừa huýt sáo thì thấy bóng người quen quen, dáng đi của siêu mẫu. Đúng rồi, là nó chứ không ai hết…Tui vỗ vai thằng Lân.
– Ê, thấy người quen không?
– Ai?
– Bạn gái cũ của mày kìa.
– Ai?
– Đó. Thôi tao té trước nha.
Nói đoạn tui chen vô giữa đám bạn đứng, ngó ra quan sát tình hình.
Hình như thằng Lân nhận ra bạn gái nó rồi, anh chả cuống cuồng:
– T ơi!!! T!!! Mày đâu rồi??!!! Cứu tao!!! Con vẹo cái đó tới kìa!!!!!