Phần 41
Trước mắt tui hiện ra hai đứa con gái, một đứa là cá sấu chính hiệu. Cái miệng oang oang không ngừng, đã vậy giọng còn chua hơn giấm, ăn nói cực kì “có duyên”. Con người ta không được cái thì ít nhất cũng phải có cái khác bù vô, đằng này tính nết không được, bên ngoài cũng không được nốt. Người gì lùn tịt, tròn vo, nhìn y như cái hột mít. Mặt thì… mô phật… cái đầu như đống rơm, đã vậy còn bày đặt đi đánh rối… nhìn không khác gì… siêu xay da cấp 4.
Còn đứa đi chung nó thì thấy im ỉm, có vẻ đầm thắm hơn. Da trắng, mặt cũng có thể gọi là xinh, tóc cắt ngắn, ăn mặc nhìn rất cá tính. Ấn tượng lần đầu gặp nhau luôn.
– Ê, kêu nước coi mậy?! – con hột mít kia không thèm chào hỏi gì tụi tui.
– Ờ… – Năm nổ miễn cưỡng.
Em phục vụ đem menu ra, đưa cho con hột mít. Nó liếc sơ qua một lượt rồi hỏi:
– Còn kem không?
– Dạ, quán hết kem rồi chị. – em phục vụ nhỏ nhẹ
– Cái gì?! Cái quán lớn vầy mà không có nổi một ly kem à?!! – bỗng dưng con hột mít kia hét lên, muốn thủng luôn lỗ nhĩ.
– Ơ… – em phục vụ ngớ người ra
– Ơ ơ cái gì?! Giờ tao hỏi là có đem kem lên đây hay không?!! – con hột mít giở giọng giang hồ
– Thôi! Không có kem thì lấy cái khác! – Năm nổ can.
Cuối cùng con mẹ hột mít cũng chịu lấy cái khác. Em phục vụ đi ra, ném lại cái nhìn đầy khó chịu. Cả đám ai cũng im lặng, chỉ có mình con hột mít là cứ oang oang cái mỏ, thao thao bất tuyệt, đủ chuyện tầm xàm bá láp. Chợt…
“Tẹtẹtẹtẹtẹtẹtẹtẹtẹtẹt…!!!!”. Bỗng dưng cả không gian im bặt, con hột mít đang nói cũng phải im mỏ lại. Nó đơ ra. Tui đưa hai tay lên vuốt mặt, thực chất là để che cái miệng đang ngoác rộng ra vì cười. Năm nổ không nói gì, cho luôn hai ngón tay vô lỗ mũi. Minh Anh thì cứ liếc nhìn anh giang hồ, mặt nhỏ đỏ bừng. Anh giang hồ thì mặt cắt không còn giọt máu, thở dốc. Nhỏ con gái đi chung con hột mít cũng ý nhị đưa tay lên che mũi. Anh giang hồ lúc này chắc nhục không tả nỗi rồi.
Lúc này em phục vụ đem đồ uống lên. Tui để ý em ấy hơi nhíu mày, chắc ẻm nghe mùi rồi.
Xong, sau khi cái mùi hương có vẻ nhạt nhòa bớt, tui đẩy cho anh giang hồ ly sinh tố bơ.
– Uống nước đi anh. – nhỏ Minh Anh nói
– Ừ…ừm… – anh giang hồ vẫn thở gấp, mồ hôi nhễ nhại
– Anh bị sao vậy? – Minh Anh hỏi
– Không…không có gì. – nó vẫn cố gắng cầm cự.
Tui không nói gì, chỉ thi thoảng nhìn nó rồi cười đểu. Nó thì vẫn ngồi một chỗ, bất động, nhìn tui chầm chầm. Không khí phải nói là yên ắng và căng thẳng tột độ. Không ai nói với ai câu nào, một lúc sau, Minh Anh mở lời:
– T… lấy lịch ôn thi chưa?
Hớ…hồi sáng sáng bị Linh giận, về nhà luôn quên không lấy lịch học.
– Ơ… chưa.. – tui trả lời
– Biết mà, hồi sáng lên văn phòng mà không thấy T.
– Ờ, vậy chừng nào bắt đầu ôn?
– Ba, năm, bảy. Từ 7 giờ tới 8 giờ rưỡi.
– Hả? Nay thứ ba mà? Lát nữa học à?
– Không, bắt đầu từ thứ năm.
– À, vậy à…
– Ừm…
Vậy là coi như xong, không biết nói gì nữa. Lại ngồi im và chờ đợi….. ”Tẹtẹtẹtẹtẹtẹtẹtẹt……!!!!!” Tiếng “Tẹt” ai oán lại cất lên. Anh giang hồ lấy hai tay che mặt lại, chắc giờ ổng cũng muốn độn thổ lắm. Tui lấy tờ giấy ăn, xé đôi ra rồi nhét vô mũi.
– Anh ơi…hị…hị – tui nói
– Cái gì…. – giang hồ thều thào
– Ở dưới có toilet đó, nếu cần thì…
Tui chưa kịp nói hết câu thì giang hồ đứng phắt dậy, chạy như bay xuống lầu, hai tay đỡ bàn tọa, chắc là để chặn lại không cho…. nó trào ra.
Thằng chả chạy đi, cái mùi hương nồng nàng vẫn còn đây….
– Xin lỗi mọi người nha… – nhỏ Minh Anh cúi ầm mặt, lí nhí
– Ờm…. ừm… – tui gật gật đầu.
Thằng Năm nổ rút hai ngón tay ra, dính đầy xỉ mũi, nó dứ dứ vào người tui.
– Trò vui của mày đó hả? Thúi muốn chết. – Nó nhăn nhó
– Thúi còn đỡ hơn hai ngón tay của mày…gớm…đi chỗ khác!!!
Năm nổ “Hứ” một tiếng rồi nó lấy khăn giấy chùi tay. Minh Anh nhìn nó trân trân. Tui không biết làm gì hơn là cười trừ, có thằng bạn ở dơ cũng khổ.
Con hột mít thì lăn đùng thở lấy thở để, chắc do nó nhịn thở lâu quá. Cô nàng kế bên thì chốc chốc lại nhíu mày.
– Ê Nổ, sao nay mấy con bạn của mày hiền quá vậy? – tui hều khều thằng Nổ
– Tao đâu có kêu mấy con hàng cá đâu, đứa lùn tịt là là em gái của thằng em họ của con trai của bà bạn thân của mẹ tao.
– Ờ…. – tui đơ ra
– Còn đứa đi chung là con bạn của…
– Thôi, tao biết, bạn của nó chứ gì. – tui xua tay
– Không, là con bạn của nhỏ em gái của bà chị nó.
– Ờ… – tui nghe xong, ngơ ngáo.
“Lẹp bẹp, lẹp bẹp!”- ông anh giang hồ chạy lên.
Đi vào, mặt của giang hồ đã bớt ngầu một chút. Vừa đặt bàn tọa xuống thì “Ọt…. ọttttt”.
Anh chả lại chạy như bay xuống lầu. Cứ như vậy hai, ba bận. Là siêu nhân cũng chết nói chi là người. Mà hình như mỗi lần chỉ được uống 1 viên xổ thôi thì phải, tui cho giang hồ uống tận 4 viên…. Chắc chết…. Năm giờ mười lăm, trời lúc này đã chập choạng tối, giang hồ vẫn còn đang ở dưới lầu để “giải quyết”. Năm nổ đang cười nói rôm rả với hai nhỏ kia, tui với nhỏ Minh Anh cũng chỉ nói với nhau vài câu chứ không nhiều.
– Thôi, tối rồi, về đi T. – Minh Anh nhắc tui.
– À, ừm…
Đứng dậy, tui khều vai Năm nổ.
– Về mày, trễ rồi.
– Đợi tí, tao đang vui. – nó trả lời, hai mắt cứ dán vào con bé đi chung con hột mít.
– Lẹ mày! – tui quát
– Rồi rồi, từ từ, nóng vậy lão đại.
Cuối cùng nó cũng nhấc đít ra khỏi ghế. Đi xuống dưới tính tiền, ông chủ quán đi từ trong toilet ra, luôn miệng chửi:
– Thằng nào đi vào mà không xả nước, thối không chịu được, thối thế không biết…. – ông chủ quán là người Bắc.
– Bác ơi, tính tiền cho con. – tui móc bóp ra.
– Đây, đây, để xem… trân châu bạc hà, cà phê sữa, sinh tố mít, sinh tố bơ…. v.. v…tổng cộng tám mươi nhăm.
– Dạ. – tui rút tiền ra định trả thì…
– Đây ạ. – nhỏ Minh Anh đã đưa tiền cho ông chủ tự lúc nào.
– Ơ… – tui ngớ người ra. Đó giờ chia nhau ra trả thì có chứ đây là lần đầu tiên đi chơi mà con gái trả tiền cho tui.
Không biết nói gì hơn, chỉ gãi đầu cười ngượng nghịu.
– Thôi về mày. – Năm nổ kêu tui
– Ừ. – tui gật đầu.
Đi ra ngoài lấy xe, tui vẫy tay tạm biệt nhỏ Minh Anh rồi đạp xe về. Năm nổ thì đi với hai đứa bạn của nó rồi. Đúng là mê gái bỏ bạn. Trời chuyển mưa…. gió thổi lạnh quá…. đạp được một đoạn thì sực nhớ, cần phải nói rõ chuyện bức thư với nhỏ Minh Anh nữa. Tránh để đêm dài lắm mộng, tui quay xe lại, chạy như bay trở lại quán, chắc nhỏ cũng chưa đi.
“Két!” – tui dừng xe trước quán. Ngó vào quán thì thấy nhỏ Minh Anh vẫn còn lóng ngóng đứng đó, vẻ mặt sợ sệt.
– Có chuyện gì vậy?- tui bước vào
– T… – vẻ mặt nhăn nhó của của nhỏ bỗng dưng biến mất, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ.
– Hửm?
– May quá…
– Có chuyện gì?
– Anh của mình về từ lúc nào rồi…
– Hơ…
– Mình gọi cho ảnh không được, giờ điện thoại hết pin rồi… – nhỏ lí nhí.
Ngẫm ra thì cũng tại tui, nhờ liều thuốc xổ cao cấp với cái tối kiến của tui mà nhỏ mới như vầy. Thấy có lỗi nên…
– Để mình chở bạn về cho. – tui nói
– Thiệt hả? – hai mắt nhỏ sáng rực
– Ừ.
– Cảm ơn T nhiều nha! – nhỏ cười.
Trèo lên xe, tui đợi nhỏ ngồi yên rồi nói:
– Được chưa? Rớt xuống đường là T không chịu trách nhiệm à nha.
– Ngồi chắc rồi, đi đi.
Bắt đầu đạp, trưa giờ chưa ăn gì, lại còn phải đạp xe nữa, mệt chết. Đã vậy còn đi ngược chiều gió nữa chứ. Chạy mệt le lưỡi.
“Tí tách…” – những giọt mưa đầu tiên rơi xuống, chạm vào má tui. Rồi thì
“Rào…rào…rào…. !!!!”- Mưa!!! Mưa rồi!!!
Tui đạp thật nhanh, lủi vô cái quán cóc ven đường trú mưa luôn. Mưa lớn quá. Ngồi trong quán, lạnh, lại thấy đói bụng nữa chứ.
– Ăn gì không Minh Anh? – tui hỏi
– Thôi. – nhỏ từ chối
– Cô ơi, cho con hai trái bắp nướng. – tui nói
– Có liền! – cô chủ quán nói vọng ra
– T đói lắm hả?
– Không, hai trái, hai người ăn.
– Đã nói là không ăn mà.
– Thấy hai người đi mà 1 người ăn thấy kì không?
– Ơ…
– Thôi, không nói nữa. – tui gạt đi.
Mưa ở ngoài rào rào, mưa sủi bọt trắng xóa cả mặt đường, quán vắng, chỉ có tui, nhỏ Minh Anh với vài người. Ngồi nói chuyện với nhỏ một lúc, tui bắt đầu cố gắng giải thích cho nhỏ nghe chuyện bức thư hôm đó:
– À, Minh Anh, chuyện bức thư hôm đó là do…
– Bắp đây!!! Bắp đây!!! – cô chủ quán đem hai trái bắp nướng nóng hổi ra, thơm nức mũi.
– Dạ, cảm ơn cô. – Minh Anh nói
– Chà chà, con gái lễ phép như vậy giờ khó kiếm lắm, ráng mà giữ nha cậu. – cô chủ quán nhìn tui rồi cười.
Tui cũng đành ngậm miện thôi, còn Minh Anh thì cứ nhìn tui cười tủm tỉm. Đã khó giải thích cho nhỏ rồi, bây giờ lại càng khó hơn nữa…
Không nói gì, tui ngồi đó suy nghĩ, hai đứa ngồi đó ăn bắp. Trời mưa lạnh mà ăn bắp nóng, ấm bụng quá.
Thấy trời bớt mưa, tui tính tiền, rồi chở Minh Anh về. Cố gắng đạp thật nhanh, gần sáu giờ rồi! Không về đúng giờ là ăn hành với má mệt nghỉ. Quên bẵng luôn chuyện giải thích với Minh Anh.
– Làm gì chạy nhanh dữ vậy?
– Trễ giờ rồi.
– T bận à?
– Không trễ giờ qui định, đi chơi lố giờ rồi.
– T à…
– Gì?
– Thật ra…ừm…mình có bạn trai rồi… – nhỏ lí nhí
– Ế ế ế!!!! – tui thằng xe lại cái két.
– Sao vậy? Giận mình à? – nhỏ giật mình
– Sao không nói sớm?
– Mình…. xin lỗi…
– Thôi, không có, cái đó cũng không phải thư của T gửi. – tui thở phào nhẹ nhõm
– Ủa? Vậy là của ai chứ?
– Thằng hồi nhìn bạn không chớp mắt đó, nó viết thư, nhờ T gửi giùm mà không kí tên.
– Hả? Làm mình tưởng…. – tới đây, giọng nhỏ bỗng chùn xuống.
Không nói gì thêm, tui đạp xe thật nhanh.
– Nè, nè, quẹo vô đây nè. – Minh Anh kêu
– Ờ…
Hóa ra nhà Minh Anh ở gần nhà bé Trang. Chắc là hàng xóm nhau.
– Thôi, chào T, mình vô nhà nha. – nhỏ vừa nói vừa vẫy tay chào, rồi chạy vô nhà.
– Chào.
Xong, tui đạp xe đi, lòng thanh thản, vậy là mình không sao hết, mình hông làm gì có lỗi với Linh hết… thiệt là sung sướng quá!!!
Đạp xe về, tui chạy ngang qua nhà bé Trang. Tui sững lại, dừng xe ngay tấp lự. Chuyện gì đang xảy ra? Sao…. sao…bé Trang lại quỳ trước cửa nhà vậy…Đứng ngoài cổng nhìn vào, tui có thể thấy tay chân bé đầy lằng ngang dọc, bầm tím…. tim tui bắt đầu đập nhanh, thở gấp…