Phần 43
– Bé Trang đang ở nhà Vi á.
– Ừm… – tui ậm ừ
– Trang gửi lời xin lỗi T về chuyện hôm qua đó. – Vi nói
– Ừ, nhưng nhà Trang có chuyện gì vậy? Tại sao mà Trang bị đánh vậy?
– Từ từ, để Vi kể cho nghe.
– Ừ, nói đi.
– Ba của bé Trang bị tai nạn, bây giờ vẫn còn trong bệnh viện. Mấy ngày trước, chị của bé Trang dẫn chồng về, nói là ở chung để chăm sóc cho bé Trang với mẹ…
– Rồi sao nữa? – tui hỏi
– Anh rể của bé Trang nghiện rượu nặng. Mỗi lần thèm rượu là ổng làm mọi cách để mua cho bằng được. Hôm đó, chị của bé Trang không cho ổng tiền mua. Vậy là ổng đánh chị của bé Trang, bé Trang chạy ra can thì cũng ổng đánh tới tấp luôn, mẹ của Trang cũng không ngoại lệ.
– Sao không báo công an chứ? Gọi cho nhà Vi cũng được vậy. – tui hỏi.
– Bé Trang nói lúc định gọi cho nhà Vi thì bị ông anh rể giật rồi đập bể nát, điện thoại bàn với di dộng của mọi người trong nhà đều bị đập bể hết.
– Vậy còn mấy người hàng xóm thì sao?
– Hôm đó chắc T cũng thấy mà, nhà ai nấy ở, đâu ai rảnh mà quan tâm tới người khác chứ. – Vi thở dài.
– Ừm… bây giờ con người là vậy đó. – tui ngậm ngùi.
Đi vô lớp, ngồi xuống, vẫn không quên nhìn qua chỗ Linh. Linh vẫn cắm cúi đọc sách, không thèm nhìn tui dù chỉ một cái…
Tiết đầu tiên, toán.
Kiểm tra mười lăm phút. Lấy giấy ra, chăm chú làm bài. Cuối cùng cũng xong, mồ hôi như tắm, cô toán nói là sẽ cho bài tập áp dụng thôi mà hình như cái quỷ này còn khó hơn bài dấu sao nữa… Ngó qua kế bên, nhỏ Châu đã làm xong từ lâu… vậy mà dám la không hiểu bài.
Ngó qua bàn Linh, em cũng đã xong rồi. Học sinh gương mẫu có khác. Đảo mắt một lượt qua xóm nhà cháy của Năm nổ, tụi nó đang quay… cóp cật lực. Vậy mà không bị phát hiện. Buồn buồn, tui lấy trong cặp ra mấy cọng dây thun, xé nhỏ tờ giấy nháp ra rồi lại, đưa lên ngắm kĩ cái đầu của Năm nổ. Chắc ai cũng từng chơi trò này rồi, bắn phát rát dã man. Canh kĩ tọa độ “Bưtttttt!!!” “Bócccccc!!!”.
Trúng phóc luôn! Trúng ngay đầu…cô toán…móm xọm rồi.
– Ai?!! Em nào vừa mới bắn tôi?!!!
Cả lớp nhốn nháo, tui giả điên, úp mặt xuống bàn. Nhỏ Châu nhìn tui chằm chằm.
– Em nào?!! Không nói thì tôi cho cả lớp một điểm mười lăm phút!!!
Chết rồi…. sao nay cô ác dữ vậy? Chết…. chết…. chết….. chết!!!!!
Tụi nó xì xào, đầu óc tui bấn loạn, phải làm sao đây, mặt mày tui xanh như tàu lá chuối.
– Ai?!! Tôi hỏi một lần nữa! – cô giáo đập thước xuống bàn cái rầm.
Lấy hết dũng khí, tui giờ tay lên.
– Là em….
– Giỏi lắm, làm kiểm tra mà còn dám đùa giỡn à?! Không điểm mười lăm phút, lớp trưởng ghi tên T vô sổ cho cô!
Rồi đời, chưa gì mới vô học được mấy bữa mà đã bị ghi sổ nữa!!! Đời toàn màu đen là sao?!!!! Đen như mõm con cờ hó!
Ngồi xuống, bắt gặp ánh mắt Linh, em ném cho tui cá nhìn sắc lẻm. Tự dưng thấy sờ sợ.
Mấy thằng chiến hữu ôn dịch thì nhìn tui cười đắm đuối. Hết tiết toán, tới giờ Anh văn.
Ông thầy đứng trước lớp, dõng dạc:
– Hôm nay chúng ta không học trong sách, các em muốn giỏi tiếng Anh thì phải tập nói cho nhiều, vậy mới phát âm chuẩn…. v…v…
– Ừm, để coi, Hưng! Em đứng dậy nói cho thầy một đoạn giới thiệu về gia đình em đi.
Năm nổ nổi tiếng dốt Anh văn, nghe thầy kêu, nó run như cầy sấy, đứng dậy trả lời.
– Dạ…dạ… thưa thầy…ừm….. mai…pha-mơ-ly…hát…pho bí-bô. Ai…èn mai bá ran…èn mai ró đơ.. (My family has four people. I and my parents and my brother)
– Ngồi xuống. Bây giờ… Châu, tới lượt em. Nói về một người bạn.
– Dạ. T is a nice guy, he’s funny and very cute. – nhỏ Châu nói.
Tui đơ ra, Linh thì quay mặt xuống nhìn tui, vẻ mặt em khó chịu thấy rõ. Tụi trong lớp thì “Ồ” lên. Nhỏ Châu chỉ nhìn tui cười rồi ngồi xuống. Kiểu này thế nào cũng bị Linh mần thịt.
– Bây giờ em nào nói về những thứ mà mình thích và ghét cho thầy nào?!
Linh giơ tay. Rồi đứng dậy.
– Lolipops are my love. I hate cheaters, especially the one who cheated on my first love. – Linh nói, giọng hằn học.
Biết ngay mà, cỡ nào cũng bị mần thịt. Tui bắt đầu run.
– Ừm… tới lượt T, lần này thầy cho đề tài khó hơn. Em hãy cho biết cách…chống lại kẻ thù của em.
– Dạ? – tui giật mình
– Nói đi.
– Nhưng mà kẻ thù nào thầy? – tui ngơ ngáo
– Đứa nào cũng được, em nói đi.
– Dạ…ừm…e hèm… If you can’t defeat your enemies, confuse them. – tui chống chế.
– Được, tốt, còn em nào nữa không?
– Dạ có em! – thằng Quý giơ tay
– Tốt! Nói đi. – thầy giáo nhoẻn miệng cười
– Punch them in the faces!!!
– Chà chà, em hơi bạo lực, nhưng cũng được. – thầy nói.
– Bây giờ đề tài sẽ là về sự kiên cường. Có em nào xung phong không?
– Fight until we die. – Vi tự tin.
– Never give up! Never backdown! – Bóng biển lên tiếng.
Lúc nào tiết Anh văn cũng là tiết sôi nổi nhất. “Tùng!! Tùng!! Tùng!!”
Giờ chơi, tui kéo đầu thằng Tín đi lại chỗ của Linh, định giải thích thì…
– Thôi, không cần giải thích. – Linh nói rồi bước ra cửa lớp.
Tui cứng người, không biết nói gì hơn. Quay phắt lại, mọi tức giận lại dồn xuống đầu thằng Tín.
– Tao giết mày!!!! Mày đi mà giải thích cho Linh hiểu!!! Không là tao treo mày lên trần nhà, lấy dao moi ruột mày ra, lấy ruột mày quấn quanh cái cổ của mày rồi kéo cho tới khi nào cái đầu mày đứt ra nghe chưa?????!!!!!!!
– Hơ…lão đại bình tĩnh, đi liền, đi liền nè!!! – nó ba chân bốn cẳng chạy theo Linh xuống căn tin.
– T!
– Gì?
– Đi ăn với Châu đi… – nhỏ Châu kéo tay áo tui
– Hơ… thôi, T ăn rồi. – Linh đang ở dưới căn tin, xuống dưới là chỉ có chết.
– Đi đi mà, Châu mời mà!
Ế, cái này động chạm sỉ diện nha. Tưởng tui sợ tốn tiền à? Đi luôn, sợ tía con đứa nào.
Xuống căn-tin, thập thò như thằng trộm. May quá, Linh đi đâu rồi. Không có ở dưới này.
– Ăn gì? – tui hỏi
– Gì cũng được, T kêu giùm mình đi.
– Dì ới, cho con hai tô mì huyền…à… trứng cút!
Lát sau, đồ ăn được đem ra.
– Ngon ha T? – nhỏ Châu vừa ăn vừa hỏi tui
– Ờ… – tui vẫn xì xụp tô mì trứng cút huyền thoại.
Mấy thằng trong căn tin nhìn tui chằm chằm. Đi ăn với bạn thôi, có gì đâu mà nhìn? Mặc kệ tụi nó, tui vẫn ăn tiếp. “Bốp!”, có người tán vô đầu tui một cái đau điếng.
– Ê, thằng nhóc, mày đi chỗ khác chơi. – giọng của thằng nào đó
– Mày khùng à? – tui ôm đầu nhăn nhó
– T có sao không? – nhỏ Châu ân cần
– Tao nói mày nhấn nút “biến”, tao không thích mày ngồi đây.
Thằng này đúng chất cao, to, đen, cực kì hôi. Đầu đội nón kết quay ngược ra đằng sau, hàm răng trắng bóc, y như mấy thằng Châu Phi.
– Giờ mày sao? Đi hay là ăn đòn? – nó vừa nói vừa dứ nắm đấm vào mặt tui.
Mặc kệ nó, tui tính tiền rồi định đi lên lớp với nhỏ Châu thì nó cản lại.
– Mày đi, con ghệ mày ở lại.
– Bệnh à? Ghệ tao hồi nào?
– Tao cóc cần biết.
Mặc kệ nó, tui kêu nhỏ Châu cứ đi lên với tui.
– Con rùa, mày đứng lại cho tao! – thằng kia lên tiếng.
Mặt đỏ bừng bừng, đầu tóc muốn bốc lửa, bình sinh tui ghét nhất những thằng dám kêu tui là con rùa. Hồi học cấp một, toàn bị đám bạn chọc là cụ rùa, nhục nhã, tui hận hận cái biệt danh đó thấu xương.
– Mày…nói ai con rùa? – tui trừng mắt
– Mày đó. – nó nghênh mặt
– Mày…muốn đánh nhau à?
– Ừ, tao đang muốn nè. Ngon nhào vô.
– Mày…biết con rùa có chiêu gì không??? – tui hỏi
– Gì?
– Cắn…. ÉO NHẢ!!!!!
Không đợi nó kịp phản ứng, tui nhảy vèo vô, cạp cho nó mấy phát. Dự tính là không làm gì được nó nên phải xài chiêu này, mong là hàm răng không xảy ra chuyện gì.
– Aaaaaa!!!! Buông ra!!! Con chó!!! Mày cắn tao!!!!
Tui bu ra sau lưng nó như đỉa hút máu, dính chặt vô. Nó thì chạy vòng vòng cái căn tin, vừa chạy vừa la làng.
“Bốp!!!”, nó giựt vô má tui, muốn bay luôn hàm răng.
– Ui da!!!
– Mày chết với tao! – nó túm đầu tui, quăng vèo đi một phát, kì này chầu ông bà cái chắc rồi….
“Rầm!”, trúng phải đứa nào đó. Tui nằm sấp xuống một đống. Hic…may quá, có cái gì mềm mềm đỡ cho cái mặt tui nên không sao. Mở mắt, tui nhận ra cái vật mềm mềm là…. hai “trái cam”…. Còn là “Cam” của nhỏ Châu nữa chứ…
Ngước mặt lên…Linh đứng đó, nhíu mày nhìn tui…Chết con rồi…Kì này chỉ có tự tử mới rửa sạch tội thôi…. hớ hớ….