Phần 44
Lúc đó tui thấy mình như hóa đá, Linh nhìn tui không nói lời nào, em lẳng lặng bỏ đi. Tui đơ ra, ngơ ngóa ngó theo. Lần này xong thật rồi. Hoảng loạn tột độ, hết nhìn Linh, tui lại nhìn nhỏ Châu. Không biết làm sao.
“Xoẹttttt!!!!”- thằng trâu đen kia nắm lấy chân tui kéo ngược ra đằng sau.
– Dám cắn tao à?! Chết nè con!!! – nó vừa nói vừa thẳng tay đấm mấy cái vào gáy tui.
Choáng váng, xây xẩm mặt mày. Tui bị nó túm đầu dựng dậy, rồi bị xến thêm mấy cái vô bụng nữa.
– Ế, lão đại bị bụp kìa tụi bây! – đúng lúc đó, thằng Năm nổ với đám chiến hữu từ căn tin đi ra.
– Còn không phụ tao?! Đứng đó làm gì?! – tui quát lớn rồi lại bị tọng vô mỏ một cái, đau thấu trời xanh.
Thằng trâu đen hất mạnh làm tui văng vô gốc cây bang, chỏng gọng. Hội chiến hữu cũng xông vô, bủa vây tứ phía, kỳ này coi thằng trâu đen thoát đi đâu. Có hội chiến hữu ở đây, tui cảm thấy sinh tràn trề, đẩy con trâu đen ra, tui nhảy phốc lên lưng nó, lấy hai tay kẹp cổ nó lại.
– Tụi bây nhào vô đi!!! Nhào vô đi!!!
La khản cả họng, bị con trâu đen kia quay như dế nhưng tui vẫn cố gắng cầm cự để an hem chiến hữu nhảy vô mần thịt nó.
– Nhào vô!!!! Nhào…
Thôi khỏi kêu nữa, tự xử con trâu được rồi. Mấy thằng trời đánh kia cứ đứng đó ngó qua, ngó lại, miệng không ngừng:
– Cố lên! Cố lên! Dứt nó đi lão đại!
Rồi chốc chốc lại:
– Ê, giám thị đâu bây? Giám thị đâu?
Giám cái đầu tụi bây, tao chết không lo mà ở đó lo giám thị.
– Úi da!!! – tui bị con trâu giật ót vô ngay song mũi, chú đồng chí nhỏ một dòng máu tươi…ớ…hớ…hớ, mũi tui phọt máu tè le.
Choáng váng, nhưng tui vẫn cố gắng siết thật chặc, bám dính con trâu đen tới cùng.
SIẾT!!!SIẾT!!!SIẾT THẬT CHẶC!!!! SIẾT CHẾT CON TRÂU ĐEN!!!!!
Khoảng một phút sau, con trâu có dấu hiệu mệt mỏi, nó thở phì phò rồi cuối cùng ngã lăn ra đất. “Bẹp!”, đè luôn lên người tui, cái thân đã mỏng nay càng mỏng hơn. Mấy thằng chiến hữu trời đánh lúc này mới chạy tới ăn hùa theo, đấm đá túi bụi vô con trâu đen với tui.
– Chết nè! Chết nè! Dám đánh lão đại nè con! Chết nè! – giọng thằng Năm nổ lớn như cái bô xe lửa.
Mấy thằng mắc dịch, đánh con trâu không đánh sao mà toàn sút tao không vậy? Lát sau, tụi nó dừng chân, không sút nữa.
– Ế, lão đại, có sao không? – thằng Nổ nắm chân tui kéo ra ngoài.
– Sao trăng gì? Đánh tao gần chết giờ mới hỏi à? – tui thở phì phò
– Có à?
– Còn giả bộ? – tui giơ nắm đấm lên dọa nó.
– Còn thằng này tính sao? – Bóng biển chỉ vô con trâu đen đang nằm đó một đống.
– Kéo nó ra sau căn tin, lát tính. – tui khoát tay.
Đưa mắt nhìn, thấy nhỏ Châu đang đứng kế bên tui, phủi phủi bụi trên người xuống.
– Châu có sao không? – tui hỏi
– Đau quá chừng luôn nè… – nhỏ Châu phụng phịu
– Ờ…xin lỗi…
Sực nhớ, tui giật bắn người, đứng phắt dậy tìm Linh, mới đây thôi, đi đâu, mất tiêu rồi?
– Nè!
– Hả? – tui quay qua
– Cầm máu đi.
Linh dúi cho tui gói khăn giấy rồi bỏ đi.
– Cảm… ơn… – tui cố nói với theo
Thiệt là họa vô đơn chí, chung quy cũng tại cái con trâu đen này.
– T, đi lên lớp đi. – nhỏ Châu kêu tui
– Ừm, Châu lên trước đi, mình có chút việc.
– Ừ.
Nói đoạn, tui đi vô trong căn tin, đi thẳng ra phía sau. Con trâu đen đang bị mấy thằng chiến hữu kẹp hết tay chân lại, muốn nhúc nhích cũng không được.
– Lôi nó ra sau trường giải quyết. – tui nói.
Chẳng qua là cái dãy căn tin trường tui có ngõ thông ra phía sau trường nên muốn cúp tiết cũng dễ, toàn chui đường này ra không.
Cả đám lôi nó xền xệt ra sau trường như lôi heo. Ra tới sau trường, thằng Năm nổ hỏi:
– Làm gì nó bây giờ?
– Để tao tính sau. – tui nói.
Mấy thằng chiến hữu thả con trâu đen xuống đất cái rầm. Tui đứng đó hỏi:
– Mắc mớ gì sao khi không mày lại đánh tao?
– Không biết! – nó nói
– Á à…dám nói láo này… kẹp chân tay nó lại! – tui ra lệnh
Hội chiến hữu tả xung hữu đột, bay vèo lên mình con trâu đen mà đè. Tui đi tới, xắn tay áo lên, canh thật kĩ cái mũi của nó rồi đấm thật mạnh, hết sức luôn. “Phập!!!” Tiếng phập này làm tui thấy rung mình… không lẽ… “Tong…tong”, máu nhỏ giọt xuống đất. Tui rút tay lại, kiểm tra…. cái tay tét hết một đường…Hừm hừm…nén đau, như vầy mất hết thể diện.
– Mày khá lắm, trả lời đi, tại sao mày đánh tao? – tui dõng dạc, hai tay chắp ra sau lưng.
– Ú ớ…ứ ứ…ớ.. ớ…ú – con trâu đen giãy chết, chắc gãy răng hay gì rồi.
– Cứng đầu à? Anh em…. tuột quần nó ra… – tui lườm con trâu.
Vậy là cái quần tây đi học của con trâu đen phấp phới bay trong gió… Tui bước một vòng, tới bụi bứt bứt mấy cái lá.
– Giờ nói không? Không là tao trét thằng em mày đó, mắt mèo đó nha con. – tui dí dí mấy cái lá lên cái quần tà lỏn của nó.
– Ú ú…ứ ứ…ớ..
– Á à, còn ngoan cố? – nói rồi tui thẳn tay chà mấy cái lá lên quần nó luôn. Con trâu gào lên thống thiết. “Ứ ứ…ẳng!!!”
– Nói không? Không nói là tao trét nữa. – mặt tui hầm hầm
– Nói, nói mà, đừng trét nữa, nói mà! – nó rối rít
– Nói mau! Tại sao mày đánh tao?
– Thằng kia nó kêu tao, nó nói đánh mày thì nó xóa nợ cho tao…
– Thằng nào? Tên gì? – tui trừng mắt
– Thằng… Nam… thằng Bảo Nam lớp kế bên lớp mày đó…
– Đó giờ tao chưa nghe tên thằng đó, mày láo à?
– Nó mới chuyển về. – con trâu đen nói
– Hừm… tại sao nó muốn mày đánh tao?
– Cái đó tao không biết, nó không nói.
– Được rồi, thả nó ra đi tụi bây. – tui nói.
Hội chiến hữu đứng dậy, buông tay chân nó ra.
– Ui da, ngứa quá! Ngứa quá! – con trâu ôm cái đũng quần gãi lấy gãi để. Tui với hội chiến hữu bỏ đi. Thằng Tín khều khều tui:
– Sao mày chơi ác vậy? Trét mắt mèo vô đó nó ngứa chết rồi sao?
– Chết gì? Coi nè. – nói rồi tui cầm nắm cỏ giơ lên cho thằng Tín
– Hả? – nó trố mắt
– Đòn tâm lý thôi. – tui vứt nắm cỏ đi.
– Ây da, lão đại ghê quá.
Không nói gì, tui với tụi nó chạy lên lớp, đúng lúc hết giờ chơi luôn. Lên tới đầu cầu thang, tui sững sờ. Linh đang đứng đó nói chuyện với thằng nào đó, trên tay thằng đó cầm hộp quà hình trái tim. Rồi bất chợt thằng ranh đó nói:
– Linh, làm bạn gái mình nha!